[Kỳ Hâm-Văn Hiên-Tường Lâm] Hoa Sát
35
Trong lúc nói chuyện, Hách Tiểu An đã chuẩn bị sẵn bộ bài trên bàn tiệc, lớn tiếng nói với hai người: "Có thể bắt đầu rồi!"Mọi người trong phòng tiến lên phía trước vây quanh Hạ Tuấn Lâm và Thôi Diệm—trong đó có cả Nghiêm Hạo Tường.Hạ Tuấn Lâm chỉ liếc nhìn Nghiêm Hạo Tường một cái, cũng không để ý đến hắn nữa, nhận lấy bộ bài.Trò chơi vừa bắt đầu không lâu, Hạ Tuấn Lâm không ngoài dự đoán thua liền năm ván.Trước mặt Hạ Tuấn Lâm đã xếp năm chai rượu trống, và anh vừa uống cạn chai thứ năm, đang chống tay lên bàn tiệc để trấn tĩnh lại — đầu óc anh có chút choáng váng.Hai gò má trắng trẻo của Hạ Tuấn Lâm hiện lên một mảng ửng đỏ, trên khuôn mặt nửa ngơ ngác nửa kìm nén, trông như đã ngà ngà say.Loại rượu này mạnh đến mức ngay cả anh cũng không chịu nổi.Đầu óc càng ngày càng hỗn loạn, nhưng cảm giác thì lại trở nên càng rõ rệt.Anh cảm nhận được có người phía sau vươn tay, dường như định ôm lấy anh vào lòng.Cơ thể Hạ Tuấn Lâm cứng đờ, ngay giây sau anh liền lắc mạnh đầu, bước loạng choạng về phía trước một bước, khàn giọng nói: "Đừng động."Mọi người chỉ cho rằng Hạ Tuấn Lâm đang giãy giụa trong vô vọng, say rồi thì nói linh tinh nên đều cười khẽ — chỉ có Nghiêm Hạo Tường biết, câu nói đó là anh nói với hắn.Hoàn toàn không phải nói linh tinh.Hắn khẽ co ngón tay lại, thu tay đang định ôm Hạ Tuấn Lâm về, vô lực buông thõng bên người.Thôi Diệm đầy hứng thú nhìn Hạ Tuấn Lâm trước mặt, cười một cái, vòng qua bàn tiệc bước đến bên cạnh anh, bóp lấy eo anh, nhấc người lên đặt lên bàn tiệc, hai tay chống xuống bên người anh, cười khẽ nói: "Còn chơi tiếp không?"Hạ Tuấn Lâm hít sâu một hơi, nắm chặt tay thành quyền.Cảm giác đau khi móng tay cắm vào thịt khiến anh tỉnh táo thêm đôi chút.Ánh mắt anh vượt qua Thôi Diệm, đối diện với Nghiêm Hạo Tường ở phía xa, sau đó mạnh mẽ lắc đầu.Thôi Diệm chỉ nghĩ rằng cậu đang cố giữ đầu óc tỉnh táo, nên không nói gì thêm.Hạ Tuấn Lâm khẽ thở ra một hơi, ngả đầu nhẹ ra sau, đưa tay ra sau chống lên bàn tiệc, ánh mắt mơ màng nhìn Thôi Diệm một cái, rồi cúi đầu không nói gì.Ánh nhìn đó – đôi mắt hai màu dưới ánh sáng mờ ảo khiến người ta bàng hoàng, làm Thôi Diệm trong lòng rung động.Như bị mê hoặc, anh ta tiến sát lại, đôi môi gần như chạm vào môi Hạ Tuấn Lâm, sau đó nhẹ giọng nói: "Đừng chơi nữa, tôi nhận thua."Hạ Tuấn Lâm khẽ mở đôi mắt lờ đờ nhìn anh ta, rồi quay đầu đi, đưa mu bàn tay trái lên che miệng.Đó chính là ý từ chối.Mọi người thấy trò chơi không tiếp tục nữa thì cũng không còn vây quanh, lần lượt tản ra về các góc riêng của mình, khiến không gian xung quanh bỗng trở nên trống trải."Em xem, mọi người đều đi cả rồi." Ngón tay Thôi Diệm lướt vào gấu áo Hạ Tuấn Lâm, bóp nhẹ lên eo, "Đừng cố chấp nữa, coi như tôi thua — chúng ta về phòng tôi nhé? Nếu em đồng ý, ở đây cũng được, dù sao thì Sở Diêu và Hướng Cẩm đã rời đi rồi."Hạ Tuấn Lâm không thoải mái mà vặn người, phản ứng của anh vì tác dụng của rượu mà hơi chậm chạp, nhưng may mắn là vẫn phản ứng được, khẽ nói: "Tôi chưa từng làm người ở dưới, tôi không muốn...""Đừng lừa tôi." Giọng Thôi Diệm nặng nề, từ từ tiến sát lại Hạ Tuấn Lâm, "Thằng ngăn tôi đưa rượu cho em, đã từng lên giường với em, đúng không?"Hạ Tuấn Lâm không cách nào trốn tránh, theo bản năng phản bác: "Không có...""Lúc hắn ôm eo em, sự chiếm hữu rất rõ ràng. Giống như thế này——" Thôi Diệm giữ lấy eo Hạ Tuấn Lâm, kéo anh vào lòng, "Đây là một tư thế tuyên bố chủ quyền." Anh ta dừng một chút, ghé sát tai anh nói: "Lúc đó tôi đứng không xa phía sau em.""Hắn đang tuyên bố chủ quyền với tôi."Thôi Diệm nghiêng đầu, hơi thở nóng rực phả vào tai Hạ Tuấn Lâm. Đầu lưỡi nóng ẩm liếm lên dái tai anh, rồi nhẹ nhàng cắn lấy, sau đó nâng mặt Hạ Tuấn Lâm lên, khẽ hôn lên sống mũi anh, lạnh giọng nói: "Làm với tôi đi, tôi đâu kém gì hắn — hay là, em đã động lòng, không muốn làm với người khác nữa?"Hạ Tuấn Lâm khựng lại, ánh mắt mờ mịt nhìn Thôi Diệm. Anh im lặng nhìn một lúc, bỗng bật cười: "Một người như tôi, có thể động lòng sao?"Lời nói ấy giống như một câu hỏi, cũng như một lời chế nhạo.Thôi Diệm nghe vậy, cuối cùng bật cười sảng khoái, định cúi xuống hôn anh nhưng bị Hạ Tuấn Lâm chặn lại.Hạ Tuấn Lâm từ trên cao nhìn xuống anh ta, đôi mắt hai màu ánh lên chút sắc dục, thâm tình mà mơ màng. Anh chậm rãi mở miệng: "Ván này coi như tôi thua...tôi còn thiếu hai chai rượu."Thôi Diệm sững sờ, sau đó hiểu ra. Anh ta cầm một chai rượu trên bàn, nhẹ nhàng gõ vào cạnh bàn bọt bia lập tức bắn ra tung tóe. Anh ta hơi ngửa đầu nhìn người trước mặt, đột nhiên giơ tay, cả chai rượu đổ ập xuống, chảy dọc theo xương quai xanh của Hạ Tuấn Lâm, ngay lập tức làm ướt sũng quần áo anh. Lớp vải dính chặt vào da, tôn lên đường nét cơ thể mảnh khảnh của anh dưới chiếc áo sơ mi mỏng.Hạ Tuấn Lâm sững lại, mùi rượu nồng nàn lập tức xâm chiếm lý trí của cậu. Anh bám vào vai Thôi Diệm, ngơ ngác một chút, đến cả phản ứng cũng chậm hơn hẳn.Thôi Diệm quan sát phản ứng của anh một cách cẩn thận, bỗng bật cười lớn, sau đó hôn nhẹ lên má Hạ Tuấn Lâm, ngón tay cái ấn lên khóe môi anh, khẽ cười nói: "Bảo bối, còn muốn uống tiếp không?"Hạ Tuấn Lâm cúi đầu nhìn anh ta một lúc, cũng cong môi cười lớn: "Đến đây đi!"Vừa dứt lời, Thôi Diệm liền mạnh mẽ đẩy anh ngã xuống bàn.Hạ Tuấn Lâm không kịp chuẩn bị, bất ngờ bị dọa khẽ kêu lên một tiếng.Âm thanh nắp chai rượu bật ra rồi rơi xuống đất vang lên nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một sự nặng nề khó tả.Thôi Diệm kéo ghế bên cạnh đặt chân lên, một chân đạp lên bàn tiệc.Hạ Tuấn Lâm cứ như vậy nằm không chút phòng bị trên bàn, đôi mắt ngập men say mơ màng nhưng mang theo chút sợ hãi vừa đủ, ngước lên nhìn chai rượu vang đỏ trong tay Thôi Diệm.Thôi Diệm tất nhiên không biết trong đó có bao nhiêu phần là giả vờ.Dưới ánh đèn rực rỡ trong phòng, gương mặt mọi người hiện lên một vẻ buông thả và xa hoa. Tiếng cười, tiếng vỗ tay reo hò ngày càng lớn, như muốn phá vỡ mái nhà mà bay thẳng lên trời.Sự mong manh không chút phòng bị ấy, mang đến cảm giác muốn thống trị mạnh mẽ...Chai rượu nghiêng xuống, chất lỏng màu đỏ sậm từ miệng chai ào ạt chảy xuống!Hạ Tuấn Lâm kêu lên một tiếng, hai tay theo phản xạ nghiêng người che chắn trước mặt.Chất lỏng mát lạnh đổ lên gò má, chảy dọc theo cằm, len lỏi vào tóc. Cảm giác lạnh khiến Hạ Tuấn Lâm run rẩy, xương quai xanh nhô lên vì căng thẳng và lạnh buốt nhanh chóng tụ lại một vũng rượu nhỏ, sau đó tất cả đều thấm vào quần áo, bám chặt lấy da thịt.Lúc này, quần áo như trở nên vô nghĩa.Anh nghiến răng, phát ra vài tiếng rên khẽ, ánh mắt nghiêng qua một bên, lại rõ ràng dừng lại trên người Nghiêm Hạo Tường.Hạ Tuấn Lâm khẽ nhíu mày.Anh nhìn thấy Nghiêm Hạo Tường đang ngồi trên ghế sofa cách đó không xa, chống đầu nhìn về phía này, ánh mắt ngẩn ngơ, không rõ đang nghĩ gì.Một cảm giác nhục nhã khó nói bỗng trào lên trong lòng Hạ Tuấn Lâm, lần đầu tiên cảm thấy mình bị làm nhục đến mức này trước một người. Cảm giác như bị phơi bày hoàn toàn, từ trong ra ngoài."Đừng ở đây, đưa tôi đi."Hạ Tuấn Lâm bỗng nhiên mở miệng, nhìn Thôi Diệm lặp lại: "Đưa tôi đi..."Thôi Diệm tất nhiên không từ chối.Anh ta bế anh lên, vừa bước về phía nhà vệ sinh vừa cố tình làm vẻ thần bí: "Tôi có một thứ rất hay, chắc chắn hợp với em..."Hạ Tuấn Lâm không nghe rõ Thôi Diệm nói gì, ánh mắt anh thất thần nhìn ánh mắt Nghiêm Hạo Tường dành cho mình, cho đến khi tất cả tầm nhìn bị cánh cửa ngăn cách.Đó là...sự xót xa.Không có sự chán ghét hay phản cảm, chỉ đơn thuần là xót xa.Anh ngơ ngác nhìn cánh cửa đóng chặt, vài giây sau mới hoàn hồn, khẽ cười một cách đầy chống đối với Thôi Diệm."Thôi Diệm..." Giọng anh nhỏ nhẹ, như thể thì thầm, "Nhà vệ sinh bẩn lắm.""Tôi không muốn làm ở đây."Thôi Diệm đặt cậu lên bồn rửa mặt, chống tay nhìn anh một cách lặng lẽ.Hạ Tuấn Lâm, với vẻ mặt mơ màng, khẽ cười với anh ta, nụ cười dịu dàng....Một cái cớ thật quen thuộc.Hạ Tuấn Lâm nheo mắt lại, ánh mắt lướt qua rồi dừng trên người Thôi Diệm. Anh bỗng nhớ đến không lâu trước đây, mình đã đẩy chàng thiếu niên lạnh lùng nhưng ngây thơ kia ép sát vào cánh cửa nhà vệ sinh trường học. Ánh mắt của chàng thiếu niên nhìn về phía anh ngập tràn sự yêu thương mà chính anh chưa từng nhận ra, có chút tủi thân mà khẽ nói: "Nhà vệ sinh bẩn lắm."
Người có khả năng làm được điều này chắc chắn là người có thế lực nhất định trong trang viên Raphael, hoặc rất quen thuộc với trang viên.Nhóm đầu tiên có thể điều động thuộc hạ đến xử lý hiện trường, nhóm thứ hai hiểu rõ cấu trúc trang viên, có thể nhanh chóng dọn dẹp thi thể mà không bị phát hiện.Người có khả năng làm được những việc này nhất định phải rất am hiểu về trang viên Raphael. Nếu không, người khác — ví dụ như Mã Gia Kỳ — cũng không thể chắc chắn có thể dọn dẹp hiện trường mà không bị phát hiện.Tóm lại, người nhà họ Sở trở nên cực kỳ đáng nghi.Hơn nữa, dù không phải người nhà họ Sở, mà là những vị khách đến dự tiệc, điều đó cũng chứng tỏ họ đã có sự chuẩn bị từ trước. Ngay cả "Hoa Sát" mang theo mục đích đến trang viên này cũng không đem theo nhiều thuộc hạ như vậy. Việc cử hơn chục sát thủ đến ám sát Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm rõ ràng cho thấy kẻ đứng sau đã lên kế hoạch kỹ càng trước khi đến đây.Việc điều tra vai trò của người nhà họ Sở trong chuyện này trở nên cần thiết.Có lẽ đây cũng là lý do tại sao bông hồng muốn thăm dò Sở Quý Thâm trước. Cũng là lý do tại sao họ hiện tại đang ở trong phòng của Sở Quý Thâm.Mã Gia Kỳ nghĩ đến đây, đưa tay nghịch cành hoa trong chiếc bình trên bàn. Bông hồng đột nhiên hỏi: "Anh nghĩ đám sát thủ đuổi theo anh sau này có phải là do Sở Quý Thâm phái tới không?"Cắm nhẹ cành hồng đang cầm vào chiếc bình thấp trên bàn, hắn gần như vô thức chỉnh lại cánh hoa đang rực rỡ đầy sức sống, sau đó đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía Đinh Trình Hâm, khẽ trả lời: "Chắc không phải đâu. Sở Quý Thâm là người thông minh, nếu ra tay giết người ngay trong trang viên của mình thì ông ta không làm lộ liễu như vậy. Hơn nữa, anh và ông ấy chưa tiếp xúc với nhau, chẳng có lý do gì nghi ngờ thân phận anh và phái người đến thăm dò."Bông hồng không đưa ra ý kiến, chỉ ậm ừ một tiếng. Ngón tay anh lật giở trang sách, mắt không rời khỏi sách, nói: "Dù sao đây cũng không phải căn phòng ông ta ở thường xuyên. Có vẻ chẳng tìm được thông tin gì cả. Nhưng quyển sách này thì thú vị đấy." Đinh Trình Hâm vừa nói vừa mở rộng trang sách, chỉ vào những đoạn câu từ trước sau không liên quan nhau, nói: "Những câu tiền hậu bất nhất thế này, đúng là một quyển mật mã truyền thống, cất trong sách như vậy quá lộ liễu rồi," nói xong, anh nháy mắt một cái, có chút khinh thường mà lẩm bẩm: "Vậy mà vẫn chưa đủ thông minh nhỉ."Mã Gia Kỳ liếc nhìn bìa sách — cuốn Hồng Lâu Mộng."Em có ý tưởng gì không?" Mã Gia Kỳ bật cười, nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn nghịch nghịch chuỗi hạt buông thõng bên tay, bước đến bên cạnh Đinh Trình Hâm, chống tay lên bàn, chỉnh lại kính mắt rồi nói: "Anh định gọi Diệp Lai liên lạc với Đinh Hương, nếu đây thực sự là một quyển mật mã, thì để cô ấy xử lý. Cô ấy giỏi giải mã mà.""Gọi cô ấy làm gì? Không cần đâu." Đinh Trình Hâm đóng sách lại, có chút ngạc nhiên nhìn Mã Gia Kỳ. Sau đó, như thể vừa nghĩ ra điều gì, anh bất ngờ nở một nụ cười ranh mãnh, giọng nói lại có chút kiêu ngạo: "Dịch giả mật mã giỏi nhất ở thành phố Ruth," Đinh Trình Hâm cười tươi, ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng rực, nói: "Đang ở đây."Mã Gia Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua.Đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy bông hồng kiêu ngạo rực rỡ như vậy?Mười hai năm.Tựa như cả một thế kỷ.Hắn biết Đinh Trình Hâm từng là sát thủ hàng đầu trong giới này, nhưng hắn đã quen với dáng vẻ mềm yếu của anh. Một bông hồng như thế này, thật sự đã lâu không gặp."Được." Mã Gia Kỳ thả lỏng thần sắc. "Anh không gọi cô ấy.""Ừm, để em nghĩ xem nên nói với anh thế nào." Bông hồng dựa vào lưng ghế, chống cằm nhìn Mã Gia Kỳ, hờ hững nói: "Sở Quý Thâm có bí mật, nhưng chắc chắn không liên quan đến hai nhóm sát thủ đó.""Ừ." Mã Gia Kỳ dịch người, tựa vào bàn trước mặt Đinh Trình Hâm, nắm lấy tay anh, nói: "Những chuyện này không vội. Đồ đạc của Sở Quý Thâm cũng tìm gần hết rồi." Hắn lắc nhẹ chiếc máy quay mini trong tay. "Còn lại về nhà rồi tính."Đinh Trình Hâm gật đầu đồng ý, sau đó bị Mã Gia Kỳ nắm lấy cổ tay kéo ra khỏi bàn.Đồ của Sở Quý Thâm ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt – Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đến đây cũng chỉ để xem qua mà thôi. Dù sao, với tư cách là chủ nhân của trang viên, việc xảy ra chuyện lớn như vậy mà đến giờ Sở Quý Thâm vẫn chưa xuất hiện thực sự có chút đáng ngờ. Nhưng Đinh Trình Hâm cũng không nghĩ rằng có thể tìm ra được manh mối gì từ đây.Dù sao, nếu thật sự dễ dàng tìm ra như vậy, kẻ đứng sau cũng sẽ không bày ra một kế hoạch để nhốt tất cả bọn họ trong trang viên.Hiện tại, họ vẫn có thể liên lạc tự do với bên ngoài, nhưng Đinh Trình Hâm có linh cảm – sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày họ mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu ngày đó thật sự đến, khi tín hiệu liên lạc hoàn toàn biến mất, họ sẽ thực sự bị cô lập, phải tự mình xoay sở mọi thứ.Trước khi ngày đó xảy ra, Đinh Trình Hâm phải kiểm tra rõ mọi tình huống để không trở thành con cờ của đối phương.Đinh Trình Hâm quay người lại, cẩn thận gấp sách lại và đặt nó vào đúng chỗ ban đầu trên bàn. Sau đó, anh nhẹ nhàng đá chiếc ghế xoay, đưa nó trở lại trạng thái như chưa từng bị ngồi qua.Mã Gia Kỳ chỉ đứng nhìn, không ngăn cản. Những việc này hắn cũng làm được, nhưng giờ người cẩn thận làm là Đinh Trình Hâm, điều đó lại khiến hắn có được một chút sự thư giãn hiếm hoi.Nhưng cả hai đều đồng thời khựng lại khi ngón tay của Đinh Trình Hâm vừa chạm vào tay nắm cửa.Là giọng nói của một người đàn ông.—Rất có thể là Sở Quý Thâm đã quay lại.Phản ứng của Đinh Trình Hâm nhanh như chớp, gần như ngay lập tức anh nắm lấy tay Mã Gia Kỳ, hạ giọng, nói cực kỳ nhanh: "Ra ban công!"Bố cục các phòng trong trang viên tương tự nhau, ban công phòng của Sở Quý Thâm hẳn cũng giống như phòng của họ, có một dãy tủ thấp.Gần như không hề do dự, cả hai bước nhanh ra ban công, kéo cửa tủ thấp ra.Tủ đủ rộng để chứa một người đàn ông cao trên 1m80, nhưng hai người thì lại có chút khó khăn.Mã Gia Kỳ hơi ngập ngừng, định đưa tay đẩy Đinh Trình Hâm vào trước, nhưng không ngờ lại bị anh đẩy một cú khiến hắn loạng choạng."Vào nhanh đi!" Đinh Trình Hâm vội vàng thúc giục, vừa nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, vừa sốt ruột nói: "Không còn thời gian nữa!"Mã Gia Kỳ nhìn vào đôi mắt của Đinh Trình Hâm. Trong khoảnh khắc như tia chớp, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn quyết định tin anh.Hắn cúi người chui vào trong, nhanh chóng nằm ngửa trong tủ. Đinh Trình Hâm cúi xuống nhìn hắn nằm ổn định, rồi cũng rón rén bò vào trong.Mã Gia Kỳ chỉ cảm thấy có một sức nặng đè lên người mình. Đinh Trình Hâm vòng chân qua eo hắn, cả người nằm rạp lên trên hắn. Đôi chân anh đặt ở hai bên người hắn, hơi thở phả nhẹ bên tai. Cằm của Đinh Trình Hâm tựa vào hõm cổ hắn, tay phải khó khăn đóng chặt cánh cửa tủ lại.Mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối.Cả hai đều không hẹn mà cùng hạ nhẹ nhịp thở. Đinh Trình Hâm gầy gò, nằm trên người Mã Gia Kỳ cũng còn chừa ra một chút không gian.Trong bóng tối, các giác quan như bị phóng đại vô hạn. Mã Gia Kỳ thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp từ phía bên trong đùi của Đinh Trình Hâm áp vào eo mình. Hắn ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cố kéo lên trên một chút nhưng thất bại.Tiếng mở cửa vang lên – Sở Quý Thâm đã đẩy cửa bước vào.Mã Gia Kỳ nhắm mắt lại, âm thầm điều chỉnh hơi thở trong bóng tối. Nhưng nhịp tim của hắn lại đập nhanh hơn theo từng âm thanh từ cánh cửa.—Hẳn là vì căng thẳng, sợ bị phát hiện, nhỉ?Đinh Trình Hâm hoàn toàn không nhận ra tư thế này có gì không ổn, càng không biết những động tác nhỏ trong bóng tối của Mã Gia Kỳ. Anh nghiêm túc lắng nghe những âm thanh bên ngoài: tiếng bước chân lộn xộn, rõ ràng không phải chỉ có một người. Trong đó thậm chí còn có cả tiếng gót giày cao gõ trên sàn.Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày, nín thở tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài."Cẩm Thịnh à," một người đàn ông cất tiếng: "Ô Táp đã chết.""Em biết rồi, anh Sở, chuyện này đã làm rùm beng, ai ai cũng biết." Một người đàn ông khác đáp lại. Nghe giọng thì có vẻ là một người trung niên, chắc tầm bốn, năm mươi tuổi.—Cẩm Thịnh.Cái tên này nghe quen quá.Là người của tổ chức nào?Đinh Trình Hâm đã từng lăn lộn giữa các tổ chức, tính toán qua rất nhiều người, lúc này thực sự không thể ngay lập tức nhớ ra Cẩm Thịnh là ai.Có lẽ là người của tổ chức nào đó.Anh khẽ vặn người, muốn áp sát hơn vào cánh cửa tủ để nghe rõ hơn những gì xảy ra bên ngoài. Mã Gia Kỳ lúc này lại bất ngờ rên khẽ một tiếng, đồng thời nắm chặt lấy vạt áo sau lưng của Đinh Trình Hâm. Anh giật mình quay đầu lại, hơi thở ấm áp và cố ý kéo dài của anh phả nhẹ vào hõm cổ của Mã Gia Kỳ. Sự thay đổi bất thường trong cơ thể khiến nhịp thở đều đặn của Mã Gia Kỳ trở nên khó khăn, còn Đinh Trình Hâm thì bất giác dựng tóc gáy.Với bản năng nhạy cảm trước nguy hiểm, Đinh Trình Hâm luôn phản ứng rất nhanh. Gần như ngay lập tức, anh cố nâng cao thân người để tạo khoảng cách. Nhưng vừa mới kéo giãn ra được một chút, trong khoảnh khắc tiếp theo, Mã Gia Kỳ đã đặt tay lên eo của anh và ấn trở lại.Mã Gia Kỳ nghiến răng, khẽ thì thầm vào tai Đinh Trình Hâm: "Đừng có động."Đinh Trình Hâm toát mồ hôi lạnh. Bị ấn ngược lại như vậy, cả người anh lập tức căng cứng. Không cần Mã Gia Kỳ nhắc, anh cũng không dám nhúc nhích nữa — với một lần đẩy và một lần giữ như vậy, Đinh Trình Hâm hoàn toàn ngồi trên hông của Mã Gia Kỳ.Mã Gia Kỳ càng thêm khó chịu, nghiến răng nuốt ngược tiếng rên rỉ trở lại. Hắn buộc bản thân không nghĩ về Đinh Trình Hâm, cố nén cảm giác, đơn giản nói: "Nghe đi."Nhưng Đinh Trình Hâm nào còn tâm trí mà nghe. Nhịp thở dài và rời rạc của Mã Gia Kỳ phả nhẹ bên tai anh. Nơi anh ngồi xuống đang nóng rực như một ngọn lửa, dù cách một lớp quần áo, Đinh Trình Hâm vẫn có ảo giác như bị xâm phạm.Quần áo mùa hè quá mỏng, nhất là chiếc quần dài bằng lụa mà Đinh Trình Hâm mặc thì gần như chẳng cản được gì.Mũi anh ngửi thấy hương thơm đặc trưng của chính mình, còn Mã Gia Kỳ thì như cảm nhận được làn da mềm mại, mịn màng như ngọc của anh, lớp da do chính tay hắn chăm sóc.Đinh Trình Hâm cúi đầu cắn vào phần thịt mềm trên vai Mã Gia Kỳ, cả người khẽ run, không rõ vì sợ hãi hay phấn khích.Bàn tay của Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh như để trấn an, trong khi tay kia ôm chặt lấy eo, giữ anh không thể cử động.Anh nghe thấy mình khẽ rên từ trong mũi, lười biếng trách móc nhỏ: "Anh đang "đỉnh" vào em đấy."
***
Mã Gia Kỳ, người được coi là "nhân khẩu tạm thời mất tích," đã ở lì trong phòng suốt cả buổi sáng.Hai nhóm sát thủ đã bị hắn giải quyết một cách tùy tiện và ném vào rìa khu rừng phía sau núi. Đến giờ, vẫn chưa có tin tức về việc "hơn chục người" bị giết trong khu rừng, rõ ràng có ai đó đã thu dọn thi thể.Người có khả năng làm được điều này chắc chắn là người có thế lực nhất định trong trang viên Raphael, hoặc rất quen thuộc với trang viên.Nhóm đầu tiên có thể điều động thuộc hạ đến xử lý hiện trường, nhóm thứ hai hiểu rõ cấu trúc trang viên, có thể nhanh chóng dọn dẹp thi thể mà không bị phát hiện.Người có khả năng làm được những việc này nhất định phải rất am hiểu về trang viên Raphael. Nếu không, người khác — ví dụ như Mã Gia Kỳ — cũng không thể chắc chắn có thể dọn dẹp hiện trường mà không bị phát hiện.Tóm lại, người nhà họ Sở trở nên cực kỳ đáng nghi.Hơn nữa, dù không phải người nhà họ Sở, mà là những vị khách đến dự tiệc, điều đó cũng chứng tỏ họ đã có sự chuẩn bị từ trước. Ngay cả "Hoa Sát" mang theo mục đích đến trang viên này cũng không đem theo nhiều thuộc hạ như vậy. Việc cử hơn chục sát thủ đến ám sát Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm rõ ràng cho thấy kẻ đứng sau đã lên kế hoạch kỹ càng trước khi đến đây.Việc điều tra vai trò của người nhà họ Sở trong chuyện này trở nên cần thiết.Có lẽ đây cũng là lý do tại sao bông hồng muốn thăm dò Sở Quý Thâm trước. Cũng là lý do tại sao họ hiện tại đang ở trong phòng của Sở Quý Thâm.Mã Gia Kỳ nghĩ đến đây, đưa tay nghịch cành hoa trong chiếc bình trên bàn. Bông hồng đột nhiên hỏi: "Anh nghĩ đám sát thủ đuổi theo anh sau này có phải là do Sở Quý Thâm phái tới không?"Cắm nhẹ cành hồng đang cầm vào chiếc bình thấp trên bàn, hắn gần như vô thức chỉnh lại cánh hoa đang rực rỡ đầy sức sống, sau đó đứng dậy, ngước mắt nhìn về phía Đinh Trình Hâm, khẽ trả lời: "Chắc không phải đâu. Sở Quý Thâm là người thông minh, nếu ra tay giết người ngay trong trang viên của mình thì ông ta không làm lộ liễu như vậy. Hơn nữa, anh và ông ấy chưa tiếp xúc với nhau, chẳng có lý do gì nghi ngờ thân phận anh và phái người đến thăm dò."Bông hồng không đưa ra ý kiến, chỉ ậm ừ một tiếng. Ngón tay anh lật giở trang sách, mắt không rời khỏi sách, nói: "Dù sao đây cũng không phải căn phòng ông ta ở thường xuyên. Có vẻ chẳng tìm được thông tin gì cả. Nhưng quyển sách này thì thú vị đấy." Đinh Trình Hâm vừa nói vừa mở rộng trang sách, chỉ vào những đoạn câu từ trước sau không liên quan nhau, nói: "Những câu tiền hậu bất nhất thế này, đúng là một quyển mật mã truyền thống, cất trong sách như vậy quá lộ liễu rồi," nói xong, anh nháy mắt một cái, có chút khinh thường mà lẩm bẩm: "Vậy mà vẫn chưa đủ thông minh nhỉ."Mã Gia Kỳ liếc nhìn bìa sách — cuốn Hồng Lâu Mộng."Em có ý tưởng gì không?" Mã Gia Kỳ bật cười, nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn nghịch nghịch chuỗi hạt buông thõng bên tay, bước đến bên cạnh Đinh Trình Hâm, chống tay lên bàn, chỉnh lại kính mắt rồi nói: "Anh định gọi Diệp Lai liên lạc với Đinh Hương, nếu đây thực sự là một quyển mật mã, thì để cô ấy xử lý. Cô ấy giỏi giải mã mà.""Gọi cô ấy làm gì? Không cần đâu." Đinh Trình Hâm đóng sách lại, có chút ngạc nhiên nhìn Mã Gia Kỳ. Sau đó, như thể vừa nghĩ ra điều gì, anh bất ngờ nở một nụ cười ranh mãnh, giọng nói lại có chút kiêu ngạo: "Dịch giả mật mã giỏi nhất ở thành phố Ruth," Đinh Trình Hâm cười tươi, ngước đầu nhìn hắn, đôi mắt sáng rực, nói: "Đang ở đây."Mã Gia Kỳ chỉ cảm thấy trong lòng như có một chiếc lông vũ nhẹ nhàng quét qua.Đã bao lâu rồi hắn chưa nhìn thấy bông hồng kiêu ngạo rực rỡ như vậy?Mười hai năm.Tựa như cả một thế kỷ.Hắn biết Đinh Trình Hâm từng là sát thủ hàng đầu trong giới này, nhưng hắn đã quen với dáng vẻ mềm yếu của anh. Một bông hồng như thế này, thật sự đã lâu không gặp."Được." Mã Gia Kỳ thả lỏng thần sắc. "Anh không gọi cô ấy.""Ừm, để em nghĩ xem nên nói với anh thế nào." Bông hồng dựa vào lưng ghế, chống cằm nhìn Mã Gia Kỳ, hờ hững nói: "Sở Quý Thâm có bí mật, nhưng chắc chắn không liên quan đến hai nhóm sát thủ đó.""Ừ." Mã Gia Kỳ dịch người, tựa vào bàn trước mặt Đinh Trình Hâm, nắm lấy tay anh, nói: "Những chuyện này không vội. Đồ đạc của Sở Quý Thâm cũng tìm gần hết rồi." Hắn lắc nhẹ chiếc máy quay mini trong tay. "Còn lại về nhà rồi tính."Đinh Trình Hâm gật đầu đồng ý, sau đó bị Mã Gia Kỳ nắm lấy cổ tay kéo ra khỏi bàn.Đồ của Sở Quý Thâm ở đây cũng chẳng có gì đặc biệt – Mã Gia Kỳ và Đinh Trình Hâm đến đây cũng chỉ để xem qua mà thôi. Dù sao, với tư cách là chủ nhân của trang viên, việc xảy ra chuyện lớn như vậy mà đến giờ Sở Quý Thâm vẫn chưa xuất hiện thực sự có chút đáng ngờ. Nhưng Đinh Trình Hâm cũng không nghĩ rằng có thể tìm ra được manh mối gì từ đây.Dù sao, nếu thật sự dễ dàng tìm ra như vậy, kẻ đứng sau cũng sẽ không bày ra một kế hoạch để nhốt tất cả bọn họ trong trang viên.Hiện tại, họ vẫn có thể liên lạc tự do với bên ngoài, nhưng Đinh Trình Hâm có linh cảm – sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày họ mất đi liên lạc với thế giới bên ngoài. Nếu ngày đó thật sự đến, khi tín hiệu liên lạc hoàn toàn biến mất, họ sẽ thực sự bị cô lập, phải tự mình xoay sở mọi thứ.Trước khi ngày đó xảy ra, Đinh Trình Hâm phải kiểm tra rõ mọi tình huống để không trở thành con cờ của đối phương.Đinh Trình Hâm quay người lại, cẩn thận gấp sách lại và đặt nó vào đúng chỗ ban đầu trên bàn. Sau đó, anh nhẹ nhàng đá chiếc ghế xoay, đưa nó trở lại trạng thái như chưa từng bị ngồi qua.Mã Gia Kỳ chỉ đứng nhìn, không ngăn cản. Những việc này hắn cũng làm được, nhưng giờ người cẩn thận làm là Đinh Trình Hâm, điều đó lại khiến hắn có được một chút sự thư giãn hiếm hoi.Nhưng cả hai đều đồng thời khựng lại khi ngón tay của Đinh Trình Hâm vừa chạm vào tay nắm cửa.Là giọng nói của một người đàn ông.—Rất có thể là Sở Quý Thâm đã quay lại.Phản ứng của Đinh Trình Hâm nhanh như chớp, gần như ngay lập tức anh nắm lấy tay Mã Gia Kỳ, hạ giọng, nói cực kỳ nhanh: "Ra ban công!"Bố cục các phòng trong trang viên tương tự nhau, ban công phòng của Sở Quý Thâm hẳn cũng giống như phòng của họ, có một dãy tủ thấp.Gần như không hề do dự, cả hai bước nhanh ra ban công, kéo cửa tủ thấp ra.Tủ đủ rộng để chứa một người đàn ông cao trên 1m80, nhưng hai người thì lại có chút khó khăn.Mã Gia Kỳ hơi ngập ngừng, định đưa tay đẩy Đinh Trình Hâm vào trước, nhưng không ngờ lại bị anh đẩy một cú khiến hắn loạng choạng."Vào nhanh đi!" Đinh Trình Hâm vội vàng thúc giục, vừa nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, vừa sốt ruột nói: "Không còn thời gian nữa!"Mã Gia Kỳ nhìn vào đôi mắt của Đinh Trình Hâm. Trong khoảnh khắc như tia chớp, hắn không kịp suy nghĩ nhiều, nhưng vẫn quyết định tin anh.Hắn cúi người chui vào trong, nhanh chóng nằm ngửa trong tủ. Đinh Trình Hâm cúi xuống nhìn hắn nằm ổn định, rồi cũng rón rén bò vào trong.Mã Gia Kỳ chỉ cảm thấy có một sức nặng đè lên người mình. Đinh Trình Hâm vòng chân qua eo hắn, cả người nằm rạp lên trên hắn. Đôi chân anh đặt ở hai bên người hắn, hơi thở phả nhẹ bên tai. Cằm của Đinh Trình Hâm tựa vào hõm cổ hắn, tay phải khó khăn đóng chặt cánh cửa tủ lại.Mọi thứ lập tức chìm vào bóng tối.Cả hai đều không hẹn mà cùng hạ nhẹ nhịp thở. Đinh Trình Hâm gầy gò, nằm trên người Mã Gia Kỳ cũng còn chừa ra một chút không gian.Trong bóng tối, các giác quan như bị phóng đại vô hạn. Mã Gia Kỳ thậm chí có thể cảm nhận rõ ràng sự ấm áp từ phía bên trong đùi của Đinh Trình Hâm áp vào eo mình. Hắn ôm lấy eo anh, nhẹ nhàng cố kéo lên trên một chút nhưng thất bại.Tiếng mở cửa vang lên – Sở Quý Thâm đã đẩy cửa bước vào.Mã Gia Kỳ nhắm mắt lại, âm thầm điều chỉnh hơi thở trong bóng tối. Nhưng nhịp tim của hắn lại đập nhanh hơn theo từng âm thanh từ cánh cửa.—Hẳn là vì căng thẳng, sợ bị phát hiện, nhỉ?Đinh Trình Hâm hoàn toàn không nhận ra tư thế này có gì không ổn, càng không biết những động tác nhỏ trong bóng tối của Mã Gia Kỳ. Anh nghiêm túc lắng nghe những âm thanh bên ngoài: tiếng bước chân lộn xộn, rõ ràng không phải chỉ có một người. Trong đó thậm chí còn có cả tiếng gót giày cao gõ trên sàn.Đinh Trình Hâm khẽ nhíu mày, nín thở tập trung lắng nghe động tĩnh bên ngoài."Cẩm Thịnh à," một người đàn ông cất tiếng: "Ô Táp đã chết.""Em biết rồi, anh Sở, chuyện này đã làm rùm beng, ai ai cũng biết." Một người đàn ông khác đáp lại. Nghe giọng thì có vẻ là một người trung niên, chắc tầm bốn, năm mươi tuổi.—Cẩm Thịnh.Cái tên này nghe quen quá.Là người của tổ chức nào?Đinh Trình Hâm đã từng lăn lộn giữa các tổ chức, tính toán qua rất nhiều người, lúc này thực sự không thể ngay lập tức nhớ ra Cẩm Thịnh là ai.Có lẽ là người của tổ chức nào đó.Anh khẽ vặn người, muốn áp sát hơn vào cánh cửa tủ để nghe rõ hơn những gì xảy ra bên ngoài. Mã Gia Kỳ lúc này lại bất ngờ rên khẽ một tiếng, đồng thời nắm chặt lấy vạt áo sau lưng của Đinh Trình Hâm. Anh giật mình quay đầu lại, hơi thở ấm áp và cố ý kéo dài của anh phả nhẹ vào hõm cổ của Mã Gia Kỳ. Sự thay đổi bất thường trong cơ thể khiến nhịp thở đều đặn của Mã Gia Kỳ trở nên khó khăn, còn Đinh Trình Hâm thì bất giác dựng tóc gáy.Với bản năng nhạy cảm trước nguy hiểm, Đinh Trình Hâm luôn phản ứng rất nhanh. Gần như ngay lập tức, anh cố nâng cao thân người để tạo khoảng cách. Nhưng vừa mới kéo giãn ra được một chút, trong khoảnh khắc tiếp theo, Mã Gia Kỳ đã đặt tay lên eo của anh và ấn trở lại.Mã Gia Kỳ nghiến răng, khẽ thì thầm vào tai Đinh Trình Hâm: "Đừng có động."Đinh Trình Hâm toát mồ hôi lạnh. Bị ấn ngược lại như vậy, cả người anh lập tức căng cứng. Không cần Mã Gia Kỳ nhắc, anh cũng không dám nhúc nhích nữa — với một lần đẩy và một lần giữ như vậy, Đinh Trình Hâm hoàn toàn ngồi trên hông của Mã Gia Kỳ.Mã Gia Kỳ càng thêm khó chịu, nghiến răng nuốt ngược tiếng rên rỉ trở lại. Hắn buộc bản thân không nghĩ về Đinh Trình Hâm, cố nén cảm giác, đơn giản nói: "Nghe đi."Nhưng Đinh Trình Hâm nào còn tâm trí mà nghe. Nhịp thở dài và rời rạc của Mã Gia Kỳ phả nhẹ bên tai anh. Nơi anh ngồi xuống đang nóng rực như một ngọn lửa, dù cách một lớp quần áo, Đinh Trình Hâm vẫn có ảo giác như bị xâm phạm.Quần áo mùa hè quá mỏng, nhất là chiếc quần dài bằng lụa mà Đinh Trình Hâm mặc thì gần như chẳng cản được gì.Mũi anh ngửi thấy hương thơm đặc trưng của chính mình, còn Mã Gia Kỳ thì như cảm nhận được làn da mềm mại, mịn màng như ngọc của anh, lớp da do chính tay hắn chăm sóc.Đinh Trình Hâm cúi đầu cắn vào phần thịt mềm trên vai Mã Gia Kỳ, cả người khẽ run, không rõ vì sợ hãi hay phấn khích.Bàn tay của Mã Gia Kỳ nhẹ nhàng vuốt ve sau gáy anh như để trấn an, trong khi tay kia ôm chặt lấy eo, giữ anh không thể cử động.Anh nghe thấy mình khẽ rên từ trong mũi, lười biếng trách móc nhỏ: "Anh đang "đỉnh" vào em đấy."
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz