Kth Tien Boi Xin Hay Tu Trong
"Khóc rất thảm sao?" Cô nhìn anh khẽ nhếch môi, nghĩ thôi cũng thấy buồn cười."Rất thảm. Không tin chị có thể hỏi mọi người." Hana định nói thêm nhưng lại bì anh từ phía sau làm cho giật mình chỉ biết câm nín không dám quay lại nhìn. " Ai thảm thiết? Hỏi mọi người vấn đề gì?" Anh từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn cô, khi ánh mắt cô chạm mình thì anh đã thấy có gì đó không ổn. Lại còn lơ đãng nhếch môi với anh một cái. Chung quy thu về chắc chắn là đang nói về anh, cười như vậy chắc hẳn không tốt đẹp gì. Đúng như anh dự đoán, mấy người này là đang nói xấu về anh."Bạch nhãn lang(1). Em là muốn ngay lập tức quay trở lại Mỹ có đúng không?''(1) nói về những người vong ân bội nghĩa."A cái gì vậy chứ? Em chỉ là muốn giải đáp thắc mắc của chị dâu thôi mà. Đừng suốt ngày dọa đem em trở về đó nữa." Hana bất bình quay lại nhăn mũi giải thích. Suốt ngày chỉ biết nói đưa cô về Mỹ là hăng say thôi."Đến lượt em lên tiếng?""Được rồi mấy đứa. Người bệnh ở đây mà vẫn cãi nhau được." Bà Kim lên tiếng hòa giải, quay sang nói với cô "Jung Mi, con tỉnh lại khiến chúng ta rất mừng. Đợi khi nào con khỏe lại hẳn liền tổ chức đám cưới có được không?" Bà cầm lấy tay cô vỗ nhẹ mấy cái mong đợi câu trả lời.Cô nghe vậy thì trong vô thức liền quay sang nhìn anh, hai người nhìn nhau im lặng không nói gì. "Có phải vội quá rồi không ạ?" Cô đưa mắt sang nhìn bà Kim trả lời, trong lòng có chút lâng lâng."Vội gì chứ. Nhẫn cũng đã đeo thì có gì mà vội. Chúng ta đã quyết định rồi, bây giờ liền chuẩn bị mọi thứ. Chỉ cần đợi con khỏe lại liền có thể gả đi." Cô nhìn người mẹ đã nuôi mình lớn khôn, người đã chín tháng mười ngày chịu cực nhọc vì mình giờ phút này lại vội vã muốn gả mình đi như muốn gạt bỏ đi một gánh nặng trong cuộc sống. Càng nghĩ càng thấy tủi thân. Mà khoan, nhẫn gì cơ? Jung Mi cúi xuống nhìn ngón áp út bên trái của mình là một cái nhẫn kim nhỏ lấp lánh. "Là anh đã đeo cho em vào đêm hôm qua." Anh tiến lại gần nắm lấy tay cô, nhẹ giọng trả lời. "Nhỡ đâu em không đồng ý thì sao?" Cô nhíu mày hỏi anh nhưng tay vẫn không có dấu hiệu thu về. Anh không khó chịu mà vẫn bình thản trả lời "Không đồng ý cũng phải đeo. Dù sao em cũng chỉ lấy được mình anh." Ngang ngược."Được rồi cứ quyết vậy đi. Chúng ta sẽ chuẩn bị cho mấy đứa. Thích gì cứ nói." Bà Kim vỗ tay hai cái coi như đã quyết định xong."Anh trai con đâu?" Bây giờ cô mới lên tiếng hỏi. Từ đầu đến cuối mọi người đến tấp nập nhưng cô không thấy anh trai yêu quý của mình đâu cả. "Mẹ gọi báo cho nó con đã tỉnh nhưng không thấy nó nghe máy. Chắc công ty có chút việc bận nên đừng lo." Cô gật đầu đã hiểu. Mọi người dần dần cũng về hết. Bà Park nói muốn ở đây chăm sóc cô lại bị anh ngăn cản nên cũng bất lực theo chồng già của mình về nhà. Dù sao cũng có bảo mẫu ở đây nên học cũng không lo lắng quá nhiều."Sao hai người còn chưa về?" Anh đi ra khỏi phòng vẫn thấy hai cái bóng đèn sáng ngồi hai bên giường của cô cười đùa vui vẻ, không có dấu hiệu sẽ đi về. "Bọn em sẽ ở đây với chị dâu nên anh về đi." Hana mặt chán ghét nhìn anh, phất tay mấy cái muốn đuổi người. Anh cũng không nói lại, lặng lẽ tìm số ấn gọi "Đặt cho Kim Hana một vé máy bay về Mỹ ngay lập tức cho tôi, càng sớm càng tốt." Nghe thấy vậy, máu nóng dồn lên não, Hana vội chạy lại lấy máy của anh xuống ghé vào tai của mình nói "Không được đặt không được đặt. Nhớ kĩ đừng có mà đặt." Rồi tắt máy cái bụp. Thư kí bên kia đang bận rộn với đống tài liệu, tự nhiên ông chủ lớn gọi tới bảo đặt vé máy cho tiểu thư về Mỹ ngay lập tức, chuẩn bị tuân lệnh thì lại có giọng nữ hét lên bảo không được đặt vé, vậy nghe ai? Đang tính gọi lại để hỏi thì thấy anh gửi một tin nhắn [Không cần nữa]. Mọe nó đùa đấy à, theo ông chủ gần 9 năm, đây là lần đầu tiên anh nhận được tin nhắn từ vị sếp này. "Em. Chính thức. Đoạn tuyệt với anh." Hana nghiến răng nghiến lợi gằn ra từng chữ, mắt trợn tròn nhìn anh. "Được. Vậy về đi đâu thì đi đi. Anh sẽ báo với ba mẹ em." Anh không mặn không nhạt trả lời, mặt có chút khinh thường liếc mắt nhìn người đối diện. "Về thì về. Anh cứ đợi đấy. Em sẽ cướp dâu." Hana tức giận quay lại tạm biệt cô về trước. Trước khi về còn nhắc nhở Joo Young vài câu rồi đi một mạch ra ngoài, không thèm nhìn anh một cái.Xong một tên. "Còn cô thì sao? Cũng sẽ không như em họ của tôi đâu đúng không?" Anh nhàn nhạt nhìn về phía giường, cứ khoanh tay đứng nhìn vị khách cuối cùng ra về. "Tôi không như thế. Nhưng con bé đã tin tưởng bảo tôi phải ở đây rồi. Đã hứa phải giữ lời." Joo Young bình thân như vại đút nốt miếng quýt cuối cùng cho cô ăn. "Đến đón vợ cậu về đi. Kể cả cậu có đang ở bên kia trái đất thì cũng lăn về đây cho tôi." Anh nói xong liền tắt máy không cho người bên kia cơ hội phản bác."Từ lúc nào vị hôn phu của cậu lại thích đi mách lẻo như vậy? Thật mở mang tầm nhìn mà." Joo Young quay sang nói nhỏ với cô, nhận lại chỉ là ánh mắt bất lực.Hơn một tiếng sau đó thì Jung Kook ở Busan đang kí hợp đồng thì phải lặn lội về lại Seoul đưa người về. Đắc tội với ai thì tùy nhưng riêng Kim Taehyung thì đừng có dại dột. Đây chính là phương châm sống của anh.Cuối cùng người cũng đã đi hết, anh bây giờ có thể thoải mái ôm hôn cô rồi. Anh cúi xuống ngậm lấy môi dưới của cô rồi mút vào. Lưỡi anh cứ như vậy đưa muốn cạy răng cô ra nhưng người này lại cứ vậy mà phản nghịch không phối hợp với anh. "Mở miệng" Thấy Jung Mi không nghe lời, anh liền bóp mạnh cằm cô khiến răng được mở ra, thuận tiện đưa lưỡi vào. Nụ hôn nhẹ nhàng ban đầu càng ngày càng sâu. Tiếng "ưm" nhỏ của cô không những không khiến anh dừng lại mà còn hôn kịch liệt hơn rất nhiều. Anh liếm nhẹ hai cánh môi cô một lượt rồi mới dừng lại. Nụ hôn sâu làm nước miếng trong miệng cô bị tràn ra ngoài, chảy từ khóe miệng cuống cần cổ trắng nón, nhìn chỉ muốn lăn giường."Tiểu yêu tinh, sao em lại quyến rũ như vậy hả?" Anh một lần nữa cúi xuống liếm sạch vệt nước trên cổ cô, còn rất hiên ngang để lại một dấu răng đỏ chói mắt."Tên này, anh là đang bắt nạt người bệnh đó." Cô đánh một cái lên vai anh, nhăn mũi mắng. "Không bắt nạt em nữa. Đi ngủ thôi. Vợ anh vất vả rồi." Anh giúp cô nằm thẳng xuống, tay rất nhẹ nhàng sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến vết thương trên ngực của cô. "Chưa có cưới xin gì đâu nên anh đừng có mà vạ miệng." "Trước sau em cũng phải gọi. Nên tập dần cho quen đi. Thử gọi một tiếng chồng anh nghe nào." Anh đắp chăn cho cô rồi lại ngồi xuống bên cạnh giường nhìn gương mặt đã có chút hồng hào của cô. "Em ngủ rồi." Cô nói xong liền nhắm mắt lại như đã ngủ, bình yên vô cùng. Anh không ép mà chỉ nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Người con gái này đã vì anh mà chịu quá nhiều thương tổn rồi. Anh nghĩ lại vết thương trên ngực cô, anh muốn được nhìn."Anh có thể xem vết thương của em không?"________________Chap này sẽ tính vào chap tuần sau nhé tại tuần sau mình thi rồi nên sợ không ra chap mới cho mng được. Chắc mng cũng sắp thi hk rồi đúng không nhể. Chúc mấy nàng thi tốt nhé 😘😘😘
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz