ZingTruyen.Xyz

KOOKMIN | TRANS | PLAYBOY

3

-rabbitbanana

Jimin ngồi một mình ở góc cuối căn phòng, phớt lờ tiếng ồn ào của âm nhạc và những con người đang nhảy múa điên cuồng trong phòng. Cậu bật chế độ cảnh giác xung quanh nếu xảy ra chuyện gì với cậu ấy. Cậu ấy sẵn sàng chạy thật xa nếu có tên điên nào đó nhảy vồ vào người cậu.

Jimin biết mình không thể tin tưởng được ai trong nơi tràn ngập tội lỗi này, nơi mà toàn những gã loạng choạng say rượu bốc mùi, an toàn chỗ nào chứ? Ngay cả chỗ cậu đang ngồi cũng chẳng phải là nơi an toàn nhất, vì vậy cậu đang phải gắt gao nhìn tứ phía phòng vệ bản thân.

Ngay cả khi có rất nhiều người xung quanh căn phòng, Jimin vẫn chỉ hướng mắt về phía người đàn ông bên kia, men rượu vẫn còn cồn cào trong bụng, đôi môi đắm chìm hôn người con gái kia như thể sắp tận thế tới nơi. Trong khi cánh tay hư hỏng bên cạnh lại ôm vòng eo nhỏ nhắn của cô gái khác. Hình ảnh đó khiến Jimin cảm thấy thật ghê tởm, ghê tởm người đàn ông tên Jeon Jungkook, người mà anh phải theo về nhà.

Jimin không thể phủ nhận rằng chàng trai ấy hấp dẫn đến thế nào, đúng vậy, ai có thể làm điều đó được chứ? Và Jimin nữa, cậu không thể phủ nhận rằng mình "không được thẳng lắm" và hoàn toàn không thích phụ nữ. Nhưng mà cái suy nghĩ đi trao trinh mông của mình cho loại người không đáng như Jeon Jungkook, điều đó không phải tính hướng của cậu. Tuy nhiên, cậu không có lựa chọn nào khác cho vấn đề này, như là của mẹ cậu.

Jimin bắt đầu nhớ tới người mẹ của mình, tự hỏi trong đầu liệu bây giờ có chuyện gì xảy ra với bà ấy không. Cậu chỉ muốn bà được bảo vệ một cách an toàn. Cậu không biết rằng công việc của mẹ mình lại tệ và nguy hiểm đến thế, giờ đây cậu bắt đầu hối hận vì sao không cản bà ấy sớm hơn. Sớm thôi, cậu sẽ làm điều đó.

"Ngồi một mình à?"

Jimin nhảy bậc lên, ngay lập tức di chuyển thân mình xuống cuối chiếc ghế dài, cách xa cái người lạ hoắc vừa thì thầm vào tai cậu khoảng phút trước. Người đàn ông nhếch môi, rà soát hết độ dài thân thể Jimin và ánh mắt ngưng lại trên cổ đến xương đòn của cậu. Jimin run rẩy, đứng dậy với ý định chạy nhanh thật nhanh thì lại bắt gặp ánh mắt Jungkook đang nhìn cậu và rồi ý nghĩ đó bay theo mây khói, cậu như đóng băng tại chỗ để tên kia thừa cơ hội bắt lấy cổ tay mình.

"Sao đứng lại thế hửm?"

Một nụ hôn hạ xuống, và cái lưỡi ướt đẫm liếm và cắn vào cổ cậu vừa đủ để lại dấu hickey. Jimim đẩy gã ra, chạm tay lên cái vết đỏ chói vừa nãy và cậu rít lên qua kẽ răng. Nhớ đến Jungkook, ánh mắt cậu tìm tới khuôn mặt đó, nhưng chỉ thấy dáng lưng của hắn. Cậu không nhận ra người đàn ông phía sau đang trừng mắt nhìn cậu đầy tức giận.

Người đàn ông giật mạnh đầu cậu cho đến khi lưng đã chạm vào bộ ghế dài. Cậu bật tiếng kêu đau sợ hãi, ánh mắt cậu nhìn vào tên lạ mặt, người đang trước mắt cậu. Tiếng nhạc xập xình kia lất át tiếng kêu cứu yếu đuối của cậu với người khác và Jimin hoàn toàn muốn khóc ngay bây giờ.

"Cưng! Cưng nghĩ cưng chạy được hửm?"

Người đàn ông bóp lấy má cậu, ấn những ngón tay một cách mạnh bạo đầy đau đớn. Tay Jimin chạm lên bàn tay kia, mềm mại nhưng cậu cố gắng kéo mạnh gã ra một chút.

"Cưng không biết anh là ai ư?"

Tại nơi club này, giọt nước mắt đầu tiên của Jimin rơi xuống khi nỗi đau trên má cậu tăng gấp đôi. Dù qua những giọt nước mắt mờ ảo, cậu có thể nhìn thấy người đàn ông kia đang bóp chặt cậu đáng sợ như thế nào. Nhưng cậu vẫn cố gắng không để ý đến người đàn ông đó, vì gã không xứng đáng.

"B-buông tôi ra" Jimin khẽ rên rỉ khó khăn trong khi bàn tay bạo lực kia vẫn còn ở trên má. Người đàn ông cuối cùng cũng thu tay về và Jimin phải đau đớn mà điều chỉnh khuôn mặt mình một chút rồi nói.

"T-Tôi không biết anh là ai cả, n-nên hãy thả tôi ra đi." Cậu cố gắng lấy hết dũng cảm nói.

Nhưng, gã phía trên anh chỉ nhếch môi. "Vậy thì tối nay cưng sẽ biết thôi." Gã nói, dựa sát thân thể vào Jimin hơn, ghim chặt cả hai tay Jimin về phía mình.

Trí thông minh mách bảo Jimin rằng gã chuẩn bị hôn cậu, nên cậu nghiêng đầu mình sang một bên, mong rằng sẽ có một nụ hôn vào má thay thế đôi môi mình. Tuy nhiên, không có gì xảy ra cả, và cổ tay cậu có vẻ đã được tự do sau vài giây. Cậu nghe thấy tiếng kêu cứu của ai đó khiến cậu mở mắt ra và thấy cảnh Jungkook đấm vào mặt tên lạ mặt đó và xua đuổi gã một cách giận dữ.

"J-Jungkook..." Jimin nhìn người cao hơn, cái người mà đang lườm cậu khó chịu. Hắn nắm lấy cằm Jimin một cách thô bạo kéo lên để khiến cậu phải ngang tầm nhìn của hắn.

"Ai cho một tên rác rưởi như anh dám gọi tên tôi? Câm miệng vào!" Hắn nói với giọng điệu dữ tợn rồi "ném" mặt Jimin ra khỏi tay mình. "Đứng dậy và đi theo tôi mau."

Jimin gật đầu không dám làm loạn, nghe lời người kia. Mắt chăm chăm nhìn xuống sàn theo dõi từng bước Jungkook đang đi theo ngay phía sau, cậu sợ mình sẽ lạc hắn. Cậu ngay sau Jungkook cho tới khi cả hai đã rời khỏi club, cho đến khi không còn bất cứ âm thanh nào của những bài nhạc inh ỏi kia nữa, và cho tới khi một chiếc xe thể thao màu đỏ sang trọng chào đón tầm nhìn của Jimin.

Khi đang đi lúc nãy, Jimin nhận ra rằng Jungkook vẫn còn say rượu bởi những bước đi khá loạng choạng, vì vậy giờ đây cậu không hề dám trao sự tin tưởng của mình cho Jungkook lái xe. Nhưng cậu có là ai đâu mà đòi hắn nghe ý kiến của mình.

"Vào đi." Jungkook hằng giọng khi thấy Jimin chỉ đứng đó và không làm hành động gì. Cậu ngay lập tức nao núng và leo lên xe mà không lãng phí bất cứ một giây nào nữa. Chiếc xe chỉ có hai chỗ ngồi và là một chiếc xe thể thao, cực kì "thể thao" và Jimin không bao giờ biết bên trong xe nó như thế nào vì đây là lần đầu tiên.

Mặc dù Jungkook say rượu, Jimin vẫn vui mừng khen ngợi trong lòng khi Jungkook đã rất thận trọng khi lái xe. Chẳng mấy chốc, một ngôi nhà lớn, lớn hơn cả những căn hộ áp mái mà cậu từng thấy. Và cánh cửa thần kì tự động mở ra khi xe Jungkook dừng phía trước. Hắn đỗ xe kế bên có hai con siêu xe khác nữa, và Jimin chỉ có thể nhìn với vẻ kinh hãi.

"Chúng ta đang ở đâu?" Jimin dũng cảm hỏi, theo Jungkook ra khỏi xe và đóng cửa lại. Jungkook không trả lời bước thẳng vào trong nhà mặc kệ phía sau là Jimin đang bối rối.

"Vào trong đi! Và mang nước tới đây. Nhanh lên!" Jungkook gằn giọng một lần nữa và Jimin vội vã thực hiện theo lệnh của Jungkook.

Đi vào sâu trong căn nhà, Jimin cảm thấy như một trong số ước mơ nào đó của cậu đã thành sự thật. Cậu đã ước rằng mình được đi dạo trong một căn nhà có cấu trúc tốt đến nhường nào, cả thiết kế rất sắc nét và nội thất mang theo hướng Châu Âu hiện đại. Sự pha trộn của màu đỏ, với đen và trắng và một số bức tranh vẽ màu xanh trên tường. Jimin yêu thích việc khám phá nhiều hơn về nơi này nhưng giọng Jungkook lại vang lên trong đầu cậu, và cậu không thể bỏ mặc được.

Thật khó, nhưng Jimin vẫn cố gắng có thể làm hết mọi thứ ngay trong lần đầu tiên, dù vậy nó vẫn mất kha khá thời gian. Chỉ là lấy một chút nước nhưng đồ nội thất trong bếp của Jungkook hiện đại hơn nhiều so với những thứ Jimin từng dùng. Nhưng cậu cũng đã mang nước đến cho Jungkook, người đang nằm trên đi-văng(*) với đôi mắt nhắm nghiền.

Jimin nhìn vào đôi tất của Jungkook và không muốn đánh thức hắn. Cậu từ từ đặt ly nước trên bàn cafe sau đó quỳ xuống cạnh chiếc ghế dài. Cẩn thận kéo từng chiếc tất của Jungkook ra, cậu không nhận ra có ánh mắt đã nãy giờ theo dõi từng hành động cậu làm.

Khi cậu đã kéo cả hai chiếc tất ra, cậu chuẩn bị đứng dậy thì tay của Jungkook đã bắt lấy cổ tay cậu ngăn lại. Cậu bất ngờ và nhìn Jungkook.

"Muốn đi đâu?" Jungkook khó khăn nói, nhưng Jimin cảm thấy nhẹ nhõm vì không phải là một tiếng gằn giọng nữa.

"Tôi-tôi đã mang nước tới cho cậu.''

Jimin chỉ vào cái ly trên bàn, nhưng đôi mắt Jungkook vẫn không hề rời khỏi cậu. Đột nhiên Jimin cảm thấy rất xấu hổ khi bị nhìn chằm chằm kiểu như thế. Cái nhìn của Jungkook rất mãnh liệt, nó thành công khiến cả cơ thể Jimin rùng mình run lên.

"Tháo đồng hồ tôi ra". Hắn ra lệnh và Jimin làm việc đó một cách ngần ngại.

"Cà vạt nữa." Chậm rãi, Jimin di chuyển tới phía trước một chút, cho tới khi cậu có thể với tới cà vạt của Jungkook. Cậu cởi thật cẩn thận. "Nó nữa...áo sơ mi."

Tay Jimin đóng băng hoàn toàn ở cúc áo đầu tiên của Jungkook trong khi đó hắn vẫn còn nhìn cậu với đôi mắt mãnh liệt dữ dội như vậy. Jimin cắn môi, cố gắng di chuyên ngón tay của mình tiếp tục "công việc", nhưng nó cứ bị đơ ra không thể di chuyển.

"Sao anh còn đéo chịu làm huh?"

Jimin bắt gặp ánh mắt của Jungkook và cậu biết mình chuẩn bị xong đời rồi.





———————————————————————————

* đi - văng :

Mình chỉ chú thích cho những bạn không biết ạ TvT

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz