Kookmin Soon
Sau khi vượt qua nỗi ngượng ngùng từ nụ hôn bất ngờ, Jimin cố lấy lại bình tĩnh. Nhưng khi vừa định mở miệng để phản kháng, bụng cậu bỗng réo lên một tiếng "ọc ọc" rõ to.JungKook nghe thấy, bật cười thích thú:
"Vợ à, em đói rồi phải không? Để anh dẫn em xuống phòng ăn. Anh đã chuẩn bị món em thích đấy!"Jimin đỏ mặt, xấu hổ muốn chết. Cậu vội đứng dậy, cố ý bước nhanh xuống lầu để tránh ánh mắt trêu chọc của JungKook. Nhưng khi vừa bước vào hành lang, một cảnh tượng khác khiến cậu đứng hình.Dọc theo bức tường của hành lang là... hình cưới của cậu và JungKook!Cậu cứ nghĩ rằng tấm hình to treo trong phòng ngủ đã là quá đủ để khiến cậu muốn độn thổ. Nhưng không, mỗi bước chân của cậu đều đập vào mắt những bức ảnh chụp cảnh hai người tay trong tay, ánh mắt đầy tình tứ.Jimin giơ tay chỉ vào một tấm ảnh gần cầu thang, miệng há hốc:
"Cái gì đây?! Sao mà nhiều vậy?!"JungKook đứng ngay phía sau, cười đầy tự hào:
"Chẳng phải rất đẹp sao? Mỗi góc trong nhà đều phải có hình cưới của chúng ta chứ!"Jimin suýt ngã lăn xuống cầu thang vì câu nói đó. Cậu lầm bầm trong đầu: "Đẹp cái đầu anh! Ai lại treo hình cưới khắp nơi như thế này chứ?"Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi đến chân cầu thang, cậu phát hiện thêm một tấm hình thật lớn được treo ngay tại phòng khách. Trong ảnh, cậu đang cười rạng rỡ, bị JungKook ôm chặt vào lòng, ánh mắt anh nhìn cậu đầy yêu thương."Đến phòng khách cũng không tha luôn sao?!" – Jimin hét lên.JungKook nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ:
"Phòng khách là nơi quan trọng nhất. Khách đến chơi nhà phải thấy ngay chúng ta là một cặp đôi hạnh phúc thế nào."Jimin trợn tròn mắt, không tin nổi vào tai mình. Cậu bước nhanh về phía phòng bếp, trong đầu chỉ có một mong muốn: ăn nhanh rồi chuồn khỏi nơi kỳ quặc này.Nhưng khi vừa vào phòng bếp, cậu lại phát hiện thêm một tấm hình cưới treo ngay trên tường. Lần này, đó là bức ảnh hai người đang cắt bánh cưới, vẻ mặt anh cười rạng rỡ như đứa trẻ nhận được món quà quý giá nhất đời.Jimin không nhịn được nữa, quay phắt lại nhìn JungKook, mắt đầy hoài nghi:
"Đừng nói với em là... trong nhà vệ sinh cũng có hình cưới nhé?"Nghe vậy, JungKook bật cười, ánh mắt ánh lên vẻ đắc ý:
"Nhà vệ sinh thì không... Nhưng mà nhà tắm thì có!"Jimin há hốc miệng, cảm giác như não mình sắp cháy. Cậu thật sự không hiểu nổi tại sao JungKook lại có thể tự tin treo đầy ảnh cưới như thế."Anh... anh bị làm sao thế hả? Ai lại treo hình cưới trong nhà tắm?!"JungKook tiến lại gần, vòng tay qua eo Jimin, giọng nói đầy dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần ranh mãnh:
"Vì anh muốn mỗi lúc em nhìn thấy ảnh cưới của chúng ta, em sẽ nhớ rằng anh yêu em biết bao."Tim Jimin bỗng chệch một nhịp. Dù biết rõ JungKook chỉ đang chọc cậu, nhưng ánh mắt chân thành của anh vẫn khiến cậu bối rối."Thôi, ăn nhanh rồi lên phòng đi!" – Cậu đẩy nhẹ JungKook ra, cố gắng chuyển chủ đề.---Trong bữa ăn, JungKook không ngừng gắp thức ăn cho Jimin, vừa gắp vừa nói:
"Vợ à, hôm nay em hơi lạ thật đấy. Có phải em mệt không? Hay em đang giận anh?"Jimin cúi gằm mặt, không dám trả lời. Thật ra, cậu chẳng biết phải trả lời thế nào. Làm sao cậu có thể giải thích rằng mình không phải là "vợ" mà JungKook từng biết, mà là một Park Jimin từ quá khứ, đang vô cùng hoang mang về mọi thứ xung quanh?Thấy Jimin im lặng, JungKook bất ngờ đưa tay chạm vào trán cậu."Em không bị sốt..." – Anh lẩm bẩm, vẻ mặt đầy lo lắng. "Hay là em chán anh rồi?"Jimin giật mình, vội lắc đầu:
"Không! Không phải! Em... chỉ hơi mệt thôi."JungKook lập tức thở phào nhẹ nhõm, nụ cười dịu dàng lại nở trên môi.
"Vậy thì ăn xong anh sẽ dẫn em đi dạo nhé. Em vẫn luôn thích đi dạo cùng anh mà."Jimin không còn cách nào từ chối, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, trong lòng thầm than: "Jeon JungKook, anh thật sự là kẻ phiền phức nhất mà tôi từng gặp!"
"Vợ à, em đói rồi phải không? Để anh dẫn em xuống phòng ăn. Anh đã chuẩn bị món em thích đấy!"Jimin đỏ mặt, xấu hổ muốn chết. Cậu vội đứng dậy, cố ý bước nhanh xuống lầu để tránh ánh mắt trêu chọc của JungKook. Nhưng khi vừa bước vào hành lang, một cảnh tượng khác khiến cậu đứng hình.Dọc theo bức tường của hành lang là... hình cưới của cậu và JungKook!Cậu cứ nghĩ rằng tấm hình to treo trong phòng ngủ đã là quá đủ để khiến cậu muốn độn thổ. Nhưng không, mỗi bước chân của cậu đều đập vào mắt những bức ảnh chụp cảnh hai người tay trong tay, ánh mắt đầy tình tứ.Jimin giơ tay chỉ vào một tấm ảnh gần cầu thang, miệng há hốc:
"Cái gì đây?! Sao mà nhiều vậy?!"JungKook đứng ngay phía sau, cười đầy tự hào:
"Chẳng phải rất đẹp sao? Mỗi góc trong nhà đều phải có hình cưới của chúng ta chứ!"Jimin suýt ngã lăn xuống cầu thang vì câu nói đó. Cậu lầm bầm trong đầu: "Đẹp cái đầu anh! Ai lại treo hình cưới khắp nơi như thế này chứ?"Nhưng mọi chuyện chưa dừng lại ở đó. Khi đến chân cầu thang, cậu phát hiện thêm một tấm hình thật lớn được treo ngay tại phòng khách. Trong ảnh, cậu đang cười rạng rỡ, bị JungKook ôm chặt vào lòng, ánh mắt anh nhìn cậu đầy yêu thương."Đến phòng khách cũng không tha luôn sao?!" – Jimin hét lên.JungKook nhún vai, vẻ mặt tỉnh bơ:
"Phòng khách là nơi quan trọng nhất. Khách đến chơi nhà phải thấy ngay chúng ta là một cặp đôi hạnh phúc thế nào."Jimin trợn tròn mắt, không tin nổi vào tai mình. Cậu bước nhanh về phía phòng bếp, trong đầu chỉ có một mong muốn: ăn nhanh rồi chuồn khỏi nơi kỳ quặc này.Nhưng khi vừa vào phòng bếp, cậu lại phát hiện thêm một tấm hình cưới treo ngay trên tường. Lần này, đó là bức ảnh hai người đang cắt bánh cưới, vẻ mặt anh cười rạng rỡ như đứa trẻ nhận được món quà quý giá nhất đời.Jimin không nhịn được nữa, quay phắt lại nhìn JungKook, mắt đầy hoài nghi:
"Đừng nói với em là... trong nhà vệ sinh cũng có hình cưới nhé?"Nghe vậy, JungKook bật cười, ánh mắt ánh lên vẻ đắc ý:
"Nhà vệ sinh thì không... Nhưng mà nhà tắm thì có!"Jimin há hốc miệng, cảm giác như não mình sắp cháy. Cậu thật sự không hiểu nổi tại sao JungKook lại có thể tự tin treo đầy ảnh cưới như thế."Anh... anh bị làm sao thế hả? Ai lại treo hình cưới trong nhà tắm?!"JungKook tiến lại gần, vòng tay qua eo Jimin, giọng nói đầy dịu dàng nhưng cũng không thiếu phần ranh mãnh:
"Vì anh muốn mỗi lúc em nhìn thấy ảnh cưới của chúng ta, em sẽ nhớ rằng anh yêu em biết bao."Tim Jimin bỗng chệch một nhịp. Dù biết rõ JungKook chỉ đang chọc cậu, nhưng ánh mắt chân thành của anh vẫn khiến cậu bối rối."Thôi, ăn nhanh rồi lên phòng đi!" – Cậu đẩy nhẹ JungKook ra, cố gắng chuyển chủ đề.---Trong bữa ăn, JungKook không ngừng gắp thức ăn cho Jimin, vừa gắp vừa nói:
"Vợ à, hôm nay em hơi lạ thật đấy. Có phải em mệt không? Hay em đang giận anh?"Jimin cúi gằm mặt, không dám trả lời. Thật ra, cậu chẳng biết phải trả lời thế nào. Làm sao cậu có thể giải thích rằng mình không phải là "vợ" mà JungKook từng biết, mà là một Park Jimin từ quá khứ, đang vô cùng hoang mang về mọi thứ xung quanh?Thấy Jimin im lặng, JungKook bất ngờ đưa tay chạm vào trán cậu."Em không bị sốt..." – Anh lẩm bẩm, vẻ mặt đầy lo lắng. "Hay là em chán anh rồi?"Jimin giật mình, vội lắc đầu:
"Không! Không phải! Em... chỉ hơi mệt thôi."JungKook lập tức thở phào nhẹ nhõm, nụ cười dịu dàng lại nở trên môi.
"Vậy thì ăn xong anh sẽ dẫn em đi dạo nhé. Em vẫn luôn thích đi dạo cùng anh mà."Jimin không còn cách nào từ chối, chỉ đành miễn cưỡng gật đầu, trong lòng thầm than: "Jeon JungKook, anh thật sự là kẻ phiền phức nhất mà tôi từng gặp!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz