Kookmin Soon
Từ khi chính thức trở thành người yêu của Park Jimin, Jeon JungKook dường như không còn duy trì được vẻ lạnh lùng vốn có. Anh không nói nhiều, không thể hiện nhiều, nhưng hành động của anh lại chứa đầy sự ân cần và dịu dàng, khiến những người xung quanh không khỏi ngạc nhiên.Jimin, vốn quen với hình ảnh một JungKook khó gần, nghiêm túc, giờ lại thấy anh thay đổi từng chút một, càng lúc càng giống với con người ở tương lai mà cậu từng biết: một Jeon JungKook dính người, yêu chiều cậu vô điều kiện.---Trong giờ học, ánh mắt của JungKook thường vô thức dừng lại ở Jimin. Thấy cậu ngáp ngủ, vươn vai uể oải, anh không nói một lời mà nhẹ nhàng đẩy chai nước qua bàn, như muốn nhắc nhở:
"Uống nước đi, đừng để mệt."Lúc Jimin mải mê cười đùa với Taehyung hay những bạn học khác, JungKook chỉ nhìn từ xa, nhưng ngay sau đó, anh lập tức tìm cách kéo cậu về phía mình. Anh giả vờ hỏi bài, nhưng ánh mắt thì chứa đầy ý tứ, như muốn nói với tất cả:
"Cậu ấy là của tôi."Trong mắt mọi người, JungKook vẫn là chàng trai lạnh lùng khó gần, nhưng những ai tinh ý đều nhận ra sự thay đổi trong cách anh đối xử với Jimin. Sự thay đổi này không quá phô trương, nhưng lại đủ rõ ràng để khiến mọi người tò mò và xì xào.---Một buổi chiều tan học, Jimin kéo JungKook ra sân trường, ngồi xuống ghế đá dưới bóng cây râm mát. Cậu không nói gì, chỉ dựa đầu vào vai anh, tay nghịch vạt áo đồng phục của anh.JungKook cầm điện thoại lướt qua vài thông báo nhưng cũng không thực sự chú tâm. Anh để mặc Jimin muốn làm gì thì làm, ánh mắt đôi khi lại thoáng hiện vẻ cưng chiều mỗi lần nhìn xuống cậu.Khi cả hai đang tận hưởng sự yên bình, một bạn nữ trong lớp bước tới, gương mặt hơi ửng đỏ, tay ôm chặt sách:
"JungKook, cậu có rảnh không? Tớ có chút bài tập muốn hỏi..."Câu hỏi chưa dứt, Jimin đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi nheo lại như thể muốn nói: "Không thấy tôi ngồi đây sao?". Không đợi JungKook lên tiếng, cậu đã trả lời thay anh:
"Cậu ấy không rảnh đâu, cậu hỏi người khác đi."Cô bạn hơi sững lại, nhìn JungKook như muốn xác nhận. Nhưng JungKook không giải thích, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Ánh mắt của anh nhìn về phía Jimin đầy ý cười, như thể đang thầm khen cậu vì phản ứng nhanh nhạy.Khi cô gái rời đi, Jimin bĩu môi, ánh mắt lườm anh đầy trách móc:
"Sao nhiều người để ý anh thế? Nếu người ta không biết em là người yêu anh thì sao?"JungKook bật cười, giọng nói trầm ấm mang theo chút trêu chọc:
"Chỉ cần em biết là đủ rồi."Jimin càng không vui, quay mặt đi hờn dỗi:
"Hừ, lần sau cấm anh cười với người khác ngoài em!"JungKook không đáp, chỉ bất ngờ kéo cậu lại gần, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Hành động bất ngờ ấy khiến Jimin cứng người trong vài giây, mặt đỏ ửng. Anh thì thản nhiên nói:
"Được rồi, anh chỉ cười với vợ thôi."---Từ sau ngày ấy, sự thay đổi của JungKook lại càng rõ ràng hơn. Anh không ngần ngại để lộ sự quan tâm dành cho Jimin. Khi đi học, anh luôn tìm cách ngồi cạnh cậu, thậm chí trong giờ nghỉ giải lao, anh cũng bám lấy cậu không rời.Những người bạn trong lớp bắt đầu bàn tán.
"JungKook với Jimin là gì của nhau vậy? Sao tự nhiên dính nhau như keo thế?"
"Lạ thật, cậu ta vốn không ưa Jimin mà, sao giờ lại chăm sóc cậu ấy thế nhỉ?"Những lời xì xào đó Jimin nghe thấy rõ, nhưng cậu chỉ cười, không buồn giải thích. Cậu biết, JungKook từ trước đến nay vẫn luôn quan tâm mình, chỉ là trước đây anh giấu quá kỹ, còn bây giờ thì chẳng buồn giấu nữa.Còn JungKook, mỗi lần nghe thấy ai đó hỏi chuyện, anh chỉ nhàn nhạt đáp một câu:
"Vợ tôi, tôi không chăm thì ai chăm?"Jimin nghe vậy, mặt đỏ bừng, đấm nhẹ vào vai anh.
"Ai cho anh nói vậy trước mặt mọi người?"
JungKook chỉ cười, tay vẫn nắm chặt tay cậu, ánh mắt dịu dàng như thể không điều gì trên thế giới này có thể khiến anh quan tâm hơn cậu.
"Uống nước đi, đừng để mệt."Lúc Jimin mải mê cười đùa với Taehyung hay những bạn học khác, JungKook chỉ nhìn từ xa, nhưng ngay sau đó, anh lập tức tìm cách kéo cậu về phía mình. Anh giả vờ hỏi bài, nhưng ánh mắt thì chứa đầy ý tứ, như muốn nói với tất cả:
"Cậu ấy là của tôi."Trong mắt mọi người, JungKook vẫn là chàng trai lạnh lùng khó gần, nhưng những ai tinh ý đều nhận ra sự thay đổi trong cách anh đối xử với Jimin. Sự thay đổi này không quá phô trương, nhưng lại đủ rõ ràng để khiến mọi người tò mò và xì xào.---Một buổi chiều tan học, Jimin kéo JungKook ra sân trường, ngồi xuống ghế đá dưới bóng cây râm mát. Cậu không nói gì, chỉ dựa đầu vào vai anh, tay nghịch vạt áo đồng phục của anh.JungKook cầm điện thoại lướt qua vài thông báo nhưng cũng không thực sự chú tâm. Anh để mặc Jimin muốn làm gì thì làm, ánh mắt đôi khi lại thoáng hiện vẻ cưng chiều mỗi lần nhìn xuống cậu.Khi cả hai đang tận hưởng sự yên bình, một bạn nữ trong lớp bước tới, gương mặt hơi ửng đỏ, tay ôm chặt sách:
"JungKook, cậu có rảnh không? Tớ có chút bài tập muốn hỏi..."Câu hỏi chưa dứt, Jimin đã ngẩng đầu lên, ánh mắt hơi nheo lại như thể muốn nói: "Không thấy tôi ngồi đây sao?". Không đợi JungKook lên tiếng, cậu đã trả lời thay anh:
"Cậu ấy không rảnh đâu, cậu hỏi người khác đi."Cô bạn hơi sững lại, nhìn JungKook như muốn xác nhận. Nhưng JungKook không giải thích, chỉ nhàn nhạt gật đầu. Ánh mắt của anh nhìn về phía Jimin đầy ý cười, như thể đang thầm khen cậu vì phản ứng nhanh nhạy.Khi cô gái rời đi, Jimin bĩu môi, ánh mắt lườm anh đầy trách móc:
"Sao nhiều người để ý anh thế? Nếu người ta không biết em là người yêu anh thì sao?"JungKook bật cười, giọng nói trầm ấm mang theo chút trêu chọc:
"Chỉ cần em biết là đủ rồi."Jimin càng không vui, quay mặt đi hờn dỗi:
"Hừ, lần sau cấm anh cười với người khác ngoài em!"JungKook không đáp, chỉ bất ngờ kéo cậu lại gần, cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu. Hành động bất ngờ ấy khiến Jimin cứng người trong vài giây, mặt đỏ ửng. Anh thì thản nhiên nói:
"Được rồi, anh chỉ cười với vợ thôi."---Từ sau ngày ấy, sự thay đổi của JungKook lại càng rõ ràng hơn. Anh không ngần ngại để lộ sự quan tâm dành cho Jimin. Khi đi học, anh luôn tìm cách ngồi cạnh cậu, thậm chí trong giờ nghỉ giải lao, anh cũng bám lấy cậu không rời.Những người bạn trong lớp bắt đầu bàn tán.
"JungKook với Jimin là gì của nhau vậy? Sao tự nhiên dính nhau như keo thế?"
"Lạ thật, cậu ta vốn không ưa Jimin mà, sao giờ lại chăm sóc cậu ấy thế nhỉ?"Những lời xì xào đó Jimin nghe thấy rõ, nhưng cậu chỉ cười, không buồn giải thích. Cậu biết, JungKook từ trước đến nay vẫn luôn quan tâm mình, chỉ là trước đây anh giấu quá kỹ, còn bây giờ thì chẳng buồn giấu nữa.Còn JungKook, mỗi lần nghe thấy ai đó hỏi chuyện, anh chỉ nhàn nhạt đáp một câu:
"Vợ tôi, tôi không chăm thì ai chăm?"Jimin nghe vậy, mặt đỏ bừng, đấm nhẹ vào vai anh.
"Ai cho anh nói vậy trước mặt mọi người?"
JungKook chỉ cười, tay vẫn nắm chặt tay cậu, ánh mắt dịu dàng như thể không điều gì trên thế giới này có thể khiến anh quan tâm hơn cậu.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz