ZingTruyen.Xyz

Kookmin Learning Curve Trans

Jungkook bận rộn làm việc với các cơ sở khác, chắc chắn rằng tất cả các con thú đều khỏe mạnh, gửi biểu đồ và hồ sơ để theo dõi chu kỳ sinh để chúng có thể tái hòa nhập thành công. Cậu gần như không giành chút thời gian nào quan tâm Jimin, chủ yếu chỉ giao công việc rồi biến mất trong phòng với cánh cửa đóng kín nhưng không khóa (Jimin đã kiểm tra vì tò mò) để hoàn thành các thủ thục giấy tờ phức tạp và liên lạc với các khu bảo tồn động vật hoang dã.

Tổng thời gian âu yếm của họ trong cả tuần có lẽ chỉ đến một giờ nhưng Jimin không bận tâm bởi vì anh đang hướng tới một mục tiêu lớn lao hơn, đồng thời bị thúc đẩy bởi mong muốn được làm tình và ham muốn với bạn trai mình. Ngày thứ sáu tới và anh đã xếp đồ đạc vào vali đến cả sáu lần, giấu tất cả những món đồ mới mua gần đây dưới các lớp áo sơ mi và quần lửng.

Chuyến tàu không đến nỗi nào mặc dù Jungkook dành phần lớn thời gian để ngủ trên vai anh. Cảnh vật bên ngoài rất đẹp, anh đã lén chụp được vài bức ảnh của bạn trai mình và cài một trong số đó thành màn hình nền điện thoại.

Khách sạn mà Jungkook đặt rất lộng lẫy; đắt hơn bất cứ thứ gì mà Jimin từng thấy trong suốt quãng thời gian học đại học của mình, hoặc có thể là trong đời về khách sạn. Hỗ trợ của chính phủ thật là tuyệt vời.

"Họ sẽ mang hành lí của chúng ta lên phòng, vậy nên hãy đến trụ sở chính luôn nhé. Chúng ta có thể ăn tối sau đó." Chàng giáo sư trẻ nhét thẻ vào ví, điều chỉnh lại túi xách của mình. Cậu mặc một bộ âu phục từ một thương hiệu xa xỉ, khác xa sự đơn giản của Jimin, nhưng vẫn tạo cảm giác gần gũi. Giám đốc chắc hẳn là nhân vật quan trọng, đủ để Jungkook nỗ lực rất nhiều khi đến gặp.

"Chúng ta sẽ ăn ở nhà hàng năm sao à?" Jimin nửa đùa nửa thật, cố gắng để theo kịp những bước chân dài của bạn trai; Jungkook đi chậm lại nhìn anh tò mò trước khi đưa tay ra để đan tay họ vào với nhau.

"Ừm, kế hoạch là như vậy, nhưng nếu anh biết chỗ nào tốt hơn, chúng ta có thể đến đó." Người trẻ hơn siết chặt tay Jimin và tự tin sải bước về phía trước; Jimin đỏ mặt như một nữ sinh trung học, mắt tập trung vào đôi tay đang nắm chặt của họ.

Bạn trai cũ của anh ghét nắm tay.

Trụ sở chính không phải là một nơi hào nhoáng với những tòa nhà bao xung quanh. Jimin nghĩ rằng trông nó khá đơn giản, mọi thứ đã được sắp xếp, nhưng họ vẫn phải quét thẻ ở quầy lễ tân và chờ đợi để được đưa lên. Jungkook chịu trách nhiệm khi họ ở bên ngoài văn phòng của giám đốc, cậu nói với Jimin hãy ngồi đợi trong khi họ chuẩn bị cho cuộc họp. Anh ước mình có thể ngồi trong đó và đưa ra một số ý kiến, nhưng Jimin hầu như không thể theo kịp Jungkook trong phòng thí nghiệm; chưa bao giờ hơn lúc này anh cảm nhận được rõ rằng mình vẫn là người ngoài cuộc trong lĩnh vực này.

Jungkook gần như đón nhận một cái bĩu môi từ người yêu khi kết thúc cuộc họp; cậu đưa họ đến một nhà hàng gia đình cách khoảng ba mươi phút từ khách sạn, gọi một đĩa cừu xiên nướng và mì lạnh.

"Em xin lỗi anh không thể tham dự cuộc họp hôm nay hyung. Chỉ là--giám đốc hơi lập dị. Ông ấy sẽ quay anh mòng mòng với những điều thậm chí bọn em còn chưa học." Jungkook đưa cho anh miếng thịt đầu tiên và Jimin thở dài, lắc đầu.

"Điều này không phải do em. Anh đã nộp đơn thực tập khi mà anh thậm chí còn không biết một chút gì về lĩnh vực này."

"Nhưng anh đang học mà!" Người trẻ hơn lên tiếng bảo vệ, vô tình cao giọng; một vài người nhìn sang bàn họ và Jungkook im lặng, gắp một miếng thịt. "Anh rất giỏi trong việc này. Tất cả thực tập sinh trước đó đều tệ vì họ luôn cho rằng mình đúng. Họ đến với thái độ tự phụ."

"Em đang nói rằng anh không như thế sao?" Jimin nhướng mày và người trẻ hơn xấu hổ; rõ ràng là cậu để ý đến vẻ mặt vừa nãy của Jimin.

"Anh có hơi hống hách, nhưng không vô lý. Anh lắng nghe rất tốt, anh cố gắng hết sức mình, anh không để người khác làm mình nản lòng." Jungkook cựa quậy trên ghế của mình. "Và anh cho mọi người cơ hội. Đó là lý do tại sao em thích anh."

"Anh không tuyệt như thế đâu Kook." Jimin nhún vai, cắn một xiên thịt. "Lí do duy nhất anh ở đây là vì anh không muốn ở nhà thôi."

"Sự việc không phải lúc nào cũng giống như lúc nó bắt đầu hyung. Nhiều khi chúng ta phát hiện ta mình muốn gì sau khi nghĩ rằng mình đã quyết định."

Ban đầu Jimin không hiểu lắm; điều này có chút quá là khó hiểu cho một đêm thứ sáu và anh thà được rúc trên giường với bạn trai hơn là tranh luận về những thiếu sót của mình. Anh kết thúc bữa ăn một cách hài lòng, vui vẻ đi theo Jungkook trở lại quán bar của khách sạn để họ có thể trò chuyện thêm một chút trước khi ngủ.

Jungkook gọi một li whiskey cùng đá và Jimin thể hiện sự nam tính quá mức của anh bằng một ly cocktail trái cây mà người phụ nữ bên cạnh anh đã gọi. Nó làm cho người pha chế cười thầm, nhưng cố gắng im lặng.

"Vậy," Jimin bắt đầu, khuấy ly nước của mình với chiếc ô trang trí. "Điều gì mang em tới đây thế, anh chàng đẹp trai?"

"Chúng ta đến đây cùng nhau mà." Jungkook chớp mắt, hơi bối rối; Jimin mỉm cười và uống một ngụm. Nó mạnh hơn anh nghĩ.

"Em có biết màn dạo đầu là gì không, Kook?"

Những vị khách gần đó nhìn Jimin với ánh mắt kì thị nhưng anh lờ đi, thay vào đó anh dựa sát vào bạn trai hơn, quan sát mọi sự thay đổi trong biểu cảm của cậu.

"Kích thích trước khi làm tình. Đó là một hành vi giao phối rất phổ biến của con người." Jungkook xoay li, nhún vai. "Không khác gì khi con đực chiến đấu vì sự chú ý của con cái trong tự nhiên."

"Vậy em nghĩ màn dạo đầu của con người gồm những gì?"

"Thì thầm, mơn trớn." Jungkook chớp mắt, và rồi ngừng lại, nhận ra mọi thứ cùng một lúc. "Anh chỉ-"

"Jimin?"

Chỉ mỗi giọng nói thôi đã đủ khiến anh giật thót.

Jimin không muốn nhìn lại. Anh biết điều gì, biết mình sẽ thấy ai khi quay đầu lại, và anh thà giữ mắt dán chặt vào ly nước của mình còn hơn.

"Anh là ai?" Jungkook hỏi, phá vỡ sự im lặng.

"Tôi là Jaebum, bạn trai của Jimin, tôi đoán là như vậy." Từ khóe mắt mình, Jimin có thể nhìn thấy Jeabum đang đưa tay ra; Jungkook nhìn chằm chằm vào nó một cách khinh bỉ đến tận khi hắn rút tay lại. "Cậu không phải là mẫu người của Jimin."

"Vậy mẫu người của anh ấy là gì?"

Jimin đông cứng người vì hoảng loạn; Jaebum có thể phá hủy tất cả. Hắn ta có thể khiến Jungkook chán ghét, khiến cậu không bao giờ muốn quay lại, không bao giờ nhìn anh như lúc này nữa. Mọi thứ sẽ bị hủy hoại.

"Cậu ấy thích những chàng trai nhiều tuổi hơn. Không phải loại trẻ như cậu."

"Chắc hẳn anh ấy đã tìm thấy ai đó tốt hơn rồi." Jungkook chuyển về tư thế như phòng thủ, và hàm của Jimin như rơi xuống.

Khi anh nhìn lên, Jungkook đang nhìn chằm chằm Jaebum như thể sắp giết hắn ta.

"Tốt hơn ư?" Jaebum sững lại một chút, nhìn Jungkook một lượt. Hắn chắc hẳn kết luận rằng không đáng để đánh nhau, bởi vì nụ cười của hắn không hề nao núng. "Chà, có vẻ chúng tôi đã không kết thúc tốt đẹp cho lắm. Hi vọng rằng cậu thực sự tốt hơn, cậu bé."

Jungkook không rời mắt cho đến khi Jaebum đi khuất, biến mất trong sảnh của khách sạn. Cậu không hề nhìn thấy cách Jimin co người lại, đồ uống bỗng nhiên trở nên chua chát trong miệng. Jaebum đã từng rất ngọt ngào khi họ mới gắp; hắn dịu dàng trong nhiều tháng liền. Hắn ngọt ngào cho đến khi chán nản với thái độ của Jimin và cơ thể của anh không còn bù đắp được cho điều đó nữa.

Sẽ ra sao nếu Jungkook cũng chỉ lợi dụng anh? Nếu cậu ấy không hề tốt đẹp hơn?

"Anh có sao không?"

Jungkook nhìn thật khác. Đẹp trai, tự tin, thành đạt--một người mà Jimin không thể sánh được. Cậu không có chút gì giống với mớ hỗn độn mà Jimin gặp vào ngày đầu tiên, không có gì giống với chàng trai vụng về đã bế anh lên giường và đối phó với những trò say xỉn của anh. Jungkook mà anh đang thấy hiện giờ khác biệt đến mức khiến Jimin cảm thấy ngột ngạt.

"Anh cần trở về phòng."

Không chờ để nghe câu trả lời, Jimin bước đến thang máy nhanh nhất có thể, cúi gằm mặt xuống để không ai có thể thấy mắt anh đang dần ướt với những giọt nước mắt chưa rơi.

Anh thật là ngu ngốc.

"Hyung!"

Jungkook đuổi kịp anh. Tất nhiên là kịp rồi, cậu luôn nhanh nhẹn. Jimin thậm chí còn không thể quét thẻ khóa của mình kịp thời để trốn chạy; Jungkook nắm lấy cổ tay anh, chen người vào chặn lại cửa.

"Hyung, có chuyện gì vậy?" Người trẻ hơn chắc hẳn đã nhìn thấy những giọt nước mắt của Jimin, vì giọng cậu run rẩy và hoảng loạn. "Có phải lỗi của em không? Em đã làm gì khiến anh buồn sao?"

"Không. Anh chỉ cần thời gian ở một mình thôi."

"Chúng ta có thể nói chuyện không? Em cảm thấy giống như lỗi của mình-"

"Anh chỉ muốn ở một mình thôi, Jungkook." Jimin cắt ngang, sự tuyệt vọng dần chuyển sang giận dữ.

"N-nhưng em còn chưa-"

"Đi đi!"

Bàn tay trên cổ tay anh buông ra, và Jimin gần như phá vỡ cánh cửa khi điên cuồng đẩy nó ra, đập mạnh để đóng nó vào sau lưng. Anh không quan tâm rằng mình có phản ứng thái quá không, anh không quan tâm rằng mình vừa bỏ lại Jungkook ngoài hành lang, tự hỏi chuyện gì xảy ra. Jimin chỉ muốn có thời gian để bản thân ổn định lại.

Hít thở nào.

Anh đi về phía phòng tắm, cởi bỏ áo sơ mi, bước ra khỏi chiếc quần, cởi từng lớp quần áo đến khi không còn gì trên người, anh đứng dưới vòi hoa sen để nước nóng chảy xuống người.

Jungkook và Jaebum là hai người hoàn toàn khác nhau. Anh không nên hoảng hốt chỉ vì nhìn thấy người yêu cũ--điều này không hề công bằng với Jungkook. Chẳng có bất cứ điều gì công bằng với Jungkook cả; đây là mối quan hệ đầu tiên của cậu và tất cả những gì Jimin đang làm là khiến cậu cảm thấy tội lỗi và bất an. Những suy nghĩ tương tự làm lu mờ tâm trí anh khi anh đằm mình dưới vòi hoa sen, nhìn làn da đang ửng đỏ vì nóng.

Có lẽ chỉ là do Jimin chưa đủ tốt. Có lẽ giờ anh nên từ bỏ trước khi phá hỏng thêm-

"Hyung?"

Jungkook đang đứng bên ngoài phòng tắm kính, thở hổn hển.

Jimin nghẹn ngào nức nở, nước nóng đến mức khiến anh rơi nước mắt.

Cánh cửa mở toang với tiếng đổ vỡ lớn cùng tiếng rầm, và nước dừng chảy. Anh vẫn có thể nghe thấy tiếng từ phía này, nhưng có một bức tường đang bảo vệ anh, một đôi tay mạnh mẽ cùng một khuôn ngực rộng đủ để làm chệch hướng của vòi xịt. Thông thường Jimin sẽ mắng Jungkook vì nhảy vào với bộ đồ đẹp như vậy, nhưng lời phàn nàn không bao giờ được thốt ra-- thay vào đó anh chỉ khóc. Khóc vì anh biết ơn vì Jungkook bướng bỉnh, rằng cậu không nghe lời, rằng cậu khác biệt.

Anh khóc như một đứa trẻ khi người trẻ hơn nhẹ nhàng kéo họ sát vào với nhau, không nói một lời, không phàn nàn khi cậu ướt đã ướt sũng, không quan tâm đến việc Jimin cào lên lớp vải của bộ đồ.

Jimin đã đọc ở đâu đó rằng người ta thường tắm lâu hơn vì cô đơn. Anh chắn chắn rằng ai viết bài báo đó sẽ sững sờ nếu họ thấy Jungkook ở đây với anh, sẵn sàng ở lại mãi mãi nếu anh cần.

Khi cuối cùng cùng bình tĩnh hơn, Jimin với tay để tắt nước; Jungkook hoàn toàn ướt sũng, quần áo dính sát vào người cậu khó chịu. Không có gì ngạc nhiên khi câu đầu tiên cậu thốt lên là một lời xin lỗi.

"Hyung, em xin lỗi. Em nên chăm sóc anh tốt hơn."

"Không có gì là lỗi của em cả." Jimin hơi ngạc nhiên bởi giọng nói của anh thật khàn. Chắc hẳn là do anh đã khóc 'nức nở'.

"Không. Em đã ghen tuông, và em đã quá tập trung vào việc cho anh ta thấy đúng vị trí của mình mà không hề nhận ra anh đang buồn." Jungkook sụt sịt, và Jimin giờ mới nhận ra rằng người trẻ hơn đã khóc với mình. "Em xin lỗi."

"Anh xin lỗi vì đã phát cáu với em." Jimin hơi run rẩy, đưa mắt nhìn xuống chân. "Xin lỗi vì đã lớn tiếng như vậy. Anh chỉ-"

Một tiếng hắt xì vang lên rồi dội lại từ các bức tường phòng tắm và Jungkook ngước khỏi cánh tay một cách hối lỗi, lại sụt sịt. Vì lý do nào đó, cảnh tượng này làm cho hơi ấm len lỏi trong ngực Jimin; anh bước ra khỏi phòng tắm, kéo tay áo của bạn trai. "Hãy lau khô và mặc quần áo vào."

Khi họ bước ra khỏi phòng, cả hai đều quấn khăn tắm, Jimin chớp mắt bối rối. Đầy những cánh hoa hồng trải khắp giường, ánh nến lung linh trên tủ quần áo, và một khay bao cao su lót bạc, dầu và chất bôi trơn đặt trên cạnh giường. Anh đã hoàn toàn không nhìn thấy chúng vì lúc nãy đã đi thẳng vào phòng tắm. Jungkook hắng giọng, điều chỉnh chiếc khăn quanh hông.

"Đó là, ừm, em đã định cho anh một sự bất ngờ."

"Tin anh đi, nó vẫn bất ngờ với anh." Lông mày của Jimin nhíu lại khi anh bắt gặp chiếc vali của Jungkook giấu trong tủ quần áo; họ chưa bao giờ đặt hai phòng riêng biệt. Đó hẳn là cách cậu ấy có thể bước vào.

"Em sẽ bỏ tất cả những thứ này đi."

Người trẻ hơn vội vàng che giấu bằng chứng về đêm lãng mạn đã lên kế hoạch của cậu, có lẽ thấy nó không phù hợp với tình huống hiện tại; Jimin nhìn cậu dò dẫm với những cánh hoa hồng trong vài giây, ánh nến lung linh sau lưng, trước khi anh thu hẹp khoảng cách giữa họ, kéo mạnh cánh tay của bạn trai. Jungkook ngạc nhiên nhìn lên, thả tất cả những cánh hoa mà cậu đang cố gom lại.

"Cứ giữ chúng lại đi."

"Sao cơ?"

"Cho anh xem kế hoạch của em là gì nào."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz