Chap 26
Khi đến trung tâm thương mại, cả hai bước đi giữa dòng người tấp nập. Mùi cà phê, bánh ngọt và nước hoa phảng phất trong không khí. Jungkook dẫn Jimin vào các cửa hàng bán đồ cá nhân: quần áo, đồ dùng vệ sinh, vài bộ đồ ngủ tiện lợi, và cả một số vật dụng nhỏ mà Jungkook tinh tế nghĩ rằng sẽ giúp Jimin cảm thấy thoải mái khi ở lại nhà anh.Jimin lúng túng cầm món đồ nọ, hỏi nhỏ:
– "Anh... anh có chắc là em cần hết mấy món này không?"Jungkook nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng:
– "Anh chỉ muốn em tiện nghi, thoải mái thôi. Thật ra... anh cũng vui khi được ở cùng em nhiều hơn."– "Đầu tiên, bàn chải đánh răng mới. Anh muốn em có bàn chải riêng, mềm mại và phù hợp với răng của em." – Jungkook vừa nói vừa chọn kỹ từng chiếc bàn chải, cẩn thận như chọn một vật quý giá.Jimin nhìn anh, ngạc nhiên và vừa buồn cười:
– "Anh... kỹ đến mức này luôn sao?"Chưa kịp trả lời, Jungkook đã kéo cậu đến khu vực dép đi trong nhà:
– "Dép này nhẹ, êm, và chống trượt. Ngủ lại nhà anh, em phải tiện nghi như ở nhà mình."Jimin cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn anh:
– "Anh... sao chuẩn bị kỹ quá vậy? Như thể em sắp chuyển đến sống hẳn luôn."Jungkook như mở cờ trong bụng, vội vàng hứng khởi đáp.
– "Ý kiến này cũng không tệ. Hay là em chuyển qua sống với anh đi cho tiện."– "Anh đừng có mà cơ hội."Jungkook tươi cười nhìn gương mặt đỏ chưa quả cà chua của Jimin. Những chiếc khăn tắm mềm mại tiếp theo được Jungkook chọn lựa:
– "Khăn này thấm nước tốt, mềm mại, sẽ giúp em thoải mái nhất sau khi tắm."Cuối cùng, hai người dừng lại ở gian hàng pijama. Jungkook cẩn thận chọn một bộ màu trung tính, chất liệu cotton mềm mại:
– "Anh muốn em ngủ thoải mái. Bộ này vừa ấm áp vừa dễ chịu. Ngủ lại nhà anh, phải ngủ ngon mới được."Jimin đỏ bừng mặt, vừa cười vừa lắc đầu:
– "Anh... làm như em sắp ở đây luôn ấy. Nhưng... em cảm ơn anh. Thực sự cảm động."Jungkook nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng:
– "Anh chỉ muốn em cảm thấy thoải mái, không phải lo lắng gì cả khi ở đây. Em cứ như ở nhà mình vậy."Cả hai tiếp tục đi quanh trung tâm thương mại, Jungkook vẫn đều đặn thêm vài món đồ nhỏ khiến Jimin vừa buồn cười vì sự cẩn thận quá mức của anh, vừa cảm thấy thương Jungkook vô cùng – người đàn ông vừa nghiêm túc, vừa dịu dàng, quan tâm từng chi tiết nhỏ nhất.Jimin cười, không giấu nổi sự hạnh phúc. Cậu thử vài bộ đồ, Jungkook đứng bên, đánh giá và khéo léo trêu chọc:
– "Bộ này hợp với em, nhìn em vẫn xinh khi nấu ăn ở nhà anh."Jimin đỏ mặt, quay đi ngượng ngùng, còn Jungkook thì cười thầm, hài lòng với khoảnh khắc đơn giản mà ấm áp này.Sau khi mua xong, họ ghé vào một quán cà phê nhỏ. Jungkook gọi hai tách trà thảo mộc, còn Jimin chọn một loại bánh ngọt nhẹ. Trong khi nhấm nháp, họ lại bắt đầu bàn luận về các loại thảo mộc có thể kết hợp với thức ăn hàng ngày, như hồi sáng.Jimin hăng hái:
– "Em muốn thử kết hợp hương thảo, kỷ tử và một vài loại gia vị nữa vào món salad trưa hằng ngày."Jungkook vừa lắng nghe vừa gật đầu, cầm tay cậu khẽ siết nhẹ:
– "Anh thích sự tò mò và sáng tạo của em. Thật may là em chịu học hỏi nhiều, lại còn thích áp dụng vào đời sống hàng ngày. Anh sẽ giúp em từng bước."Buổi sáng và đầu trưa trôi qua trong không khí giản dị nhưng ấm áp. Trung tâm thương mại, với tiếng người đi lại và ánh sáng dịu, trở thành nơi khởi đầu cho những khoảnh khắc đời thường mà ngọt ngào, kết nối hai con người gần nhau hơn từng chút một.Kết thúc chuyến mua sắm, hai người bước ra khỏi trung tâm, tay xách đầy túi đồ. Ánh nắng chiều chiếu lên, Jimin tựa vào Jungkook, cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn. Cậu thầm nghĩ: "Ở bên anh, mình không chỉ được yêu thương, mà còn được chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhặt nhất... Thật hạnh phúc."Hai người trở về căn hộ của Jungkook, tay xách đầy túi đồ sau buổi mua sắm. Jimin thả phịch xuống sofa, thở phào:– "Em chưa bao giờ tưởng tượng đi mua bàn chải, dép và khăn tắm mà mệt như đi leo núi vậy..."Jungkook bật cười, xếp túi xuống sàn, ngồi cạnh cậu:
– "Vậy mới biết sống cùng anh sẽ vất vả thế nào. Nhưng ít nhất, em sẽ có đủ tiện nghi để ở lại bao lâu cũng được."Jimin nghiêng đầu, môi cong lên:
– "Anh đang ngầm dụ em chuyển đến đây ở luôn đúng không?"Jungkook không chối, chỉ nháy mắt:
– "Anh thì không phản đối đâu."Jungkook lấy từng món trong túi ra, cẩn thận sắp xếp: bàn chải đánh răng màu xanh nhạt, anh đặt ngay ngắn trong cốc đôi bên bồn rửa mặt; dép đi trong nhà được để cạnh đôi dép của anh, ngay ngắn và gọn gàng; khăn tắm gấp gọn, đặt vào kệ riêng trong phòng tắm.Jimin đứng nhìn, vừa buồn cười vừa thấy trái tim mình run rẩy: tất cả những hành động nhỏ ấy giống như anh đang chính thức mở ra một góc "ngôi nhà chung" dành cho cậu.– "Anh... không cần phải chăm chút chi tiết thế đâu. Em chỉ... ngủ lại tạm thời thôi mà." – Jimin khẽ nói, giọng có chút ngại ngùng.Jungkook quay lại, ánh mắt sáng như muốn soi thấu cậu:
– "Anh không biết 'tạm thời' của em kéo dài bao lâu. Nhưng anh hy vọng nó sẽ thành 'mãi mãi'."Jimin đỏ mặt, vội cúi xuống cầm bộ pijama mới mua:
– "Để em gấp vào tủ cho rồi."Trong lúc sắp xếp, Jimin bất ngờ lấy đôi dép mới ra, thử xỏ vào chân rồi đi vòng quanh phòng khách, trêu chọc:
– "Anh chọn vừa y như đo size chân em luôn. Định tính toán từ trước hả?"Jungkook chống tay vào hông, mỉm cười:
– "Anh đã quan sát kỹ rồi. Nhìn em đi, đúng là vừa như in."Jimin cười khúc khích, rồi ôm lấy chiếc khăn tắm mềm mại, úp vào mặt:
– "Ôi trời, mới giặt thơm quá. Sau này, chắc em quen mùi hương nhà anh mất thôi."Jungkook bước đến gần, cúi xuống thì thầm:
– "Anh mong em quen. Mùi hương, căn nhà này... và cả anh."Jimin khẽ khựng lại, tim đập thình thịch, vội quay đi:
– "Anh... thôi đừng nói mấy câu này bất ngờ, em không chịu nổi đâu."Jungkook bật cười, kéo Jimin lại, đặt tay lên mái tóc cậu:
– "Anh chỉ muốn em biết, từ giờ phút này, bất cứ nơi nào anh ở, cũng đều là nhà của em."Buổi tối hôm ấy, cả hai ngồi giữa phòng khách, túi đồ trống trơn, mọi thứ đã được sắp xếp ngăn nắp. Jimin ngả người tựa vào sofa, khẽ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác yên bình chưa từng có.Có lẽ... đây chính là hạnh phúc thật sự.
– "Anh... anh có chắc là em cần hết mấy món này không?"Jungkook nghiêng đầu, ánh mắt dịu dàng:
– "Anh chỉ muốn em tiện nghi, thoải mái thôi. Thật ra... anh cũng vui khi được ở cùng em nhiều hơn."– "Đầu tiên, bàn chải đánh răng mới. Anh muốn em có bàn chải riêng, mềm mại và phù hợp với răng của em." – Jungkook vừa nói vừa chọn kỹ từng chiếc bàn chải, cẩn thận như chọn một vật quý giá.Jimin nhìn anh, ngạc nhiên và vừa buồn cười:
– "Anh... kỹ đến mức này luôn sao?"Chưa kịp trả lời, Jungkook đã kéo cậu đến khu vực dép đi trong nhà:
– "Dép này nhẹ, êm, và chống trượt. Ngủ lại nhà anh, em phải tiện nghi như ở nhà mình."Jimin cười khúc khích, nghiêng đầu nhìn anh:
– "Anh... sao chuẩn bị kỹ quá vậy? Như thể em sắp chuyển đến sống hẳn luôn."Jungkook như mở cờ trong bụng, vội vàng hứng khởi đáp.
– "Ý kiến này cũng không tệ. Hay là em chuyển qua sống với anh đi cho tiện."– "Anh đừng có mà cơ hội."Jungkook tươi cười nhìn gương mặt đỏ chưa quả cà chua của Jimin. Những chiếc khăn tắm mềm mại tiếp theo được Jungkook chọn lựa:
– "Khăn này thấm nước tốt, mềm mại, sẽ giúp em thoải mái nhất sau khi tắm."Cuối cùng, hai người dừng lại ở gian hàng pijama. Jungkook cẩn thận chọn một bộ màu trung tính, chất liệu cotton mềm mại:
– "Anh muốn em ngủ thoải mái. Bộ này vừa ấm áp vừa dễ chịu. Ngủ lại nhà anh, phải ngủ ngon mới được."Jimin đỏ bừng mặt, vừa cười vừa lắc đầu:
– "Anh... làm như em sắp ở đây luôn ấy. Nhưng... em cảm ơn anh. Thực sự cảm động."Jungkook nắm tay cậu, ánh mắt dịu dàng:
– "Anh chỉ muốn em cảm thấy thoải mái, không phải lo lắng gì cả khi ở đây. Em cứ như ở nhà mình vậy."Cả hai tiếp tục đi quanh trung tâm thương mại, Jungkook vẫn đều đặn thêm vài món đồ nhỏ khiến Jimin vừa buồn cười vì sự cẩn thận quá mức của anh, vừa cảm thấy thương Jungkook vô cùng – người đàn ông vừa nghiêm túc, vừa dịu dàng, quan tâm từng chi tiết nhỏ nhất.Jimin cười, không giấu nổi sự hạnh phúc. Cậu thử vài bộ đồ, Jungkook đứng bên, đánh giá và khéo léo trêu chọc:
– "Bộ này hợp với em, nhìn em vẫn xinh khi nấu ăn ở nhà anh."Jimin đỏ mặt, quay đi ngượng ngùng, còn Jungkook thì cười thầm, hài lòng với khoảnh khắc đơn giản mà ấm áp này.Sau khi mua xong, họ ghé vào một quán cà phê nhỏ. Jungkook gọi hai tách trà thảo mộc, còn Jimin chọn một loại bánh ngọt nhẹ. Trong khi nhấm nháp, họ lại bắt đầu bàn luận về các loại thảo mộc có thể kết hợp với thức ăn hàng ngày, như hồi sáng.Jimin hăng hái:
– "Em muốn thử kết hợp hương thảo, kỷ tử và một vài loại gia vị nữa vào món salad trưa hằng ngày."Jungkook vừa lắng nghe vừa gật đầu, cầm tay cậu khẽ siết nhẹ:
– "Anh thích sự tò mò và sáng tạo của em. Thật may là em chịu học hỏi nhiều, lại còn thích áp dụng vào đời sống hàng ngày. Anh sẽ giúp em từng bước."Buổi sáng và đầu trưa trôi qua trong không khí giản dị nhưng ấm áp. Trung tâm thương mại, với tiếng người đi lại và ánh sáng dịu, trở thành nơi khởi đầu cho những khoảnh khắc đời thường mà ngọt ngào, kết nối hai con người gần nhau hơn từng chút một.Kết thúc chuyến mua sắm, hai người bước ra khỏi trung tâm, tay xách đầy túi đồ. Ánh nắng chiều chiếu lên, Jimin tựa vào Jungkook, cảm giác vừa ấm áp vừa an toàn. Cậu thầm nghĩ: "Ở bên anh, mình không chỉ được yêu thương, mà còn được chăm sóc từng chi tiết nhỏ nhặt nhất... Thật hạnh phúc."Hai người trở về căn hộ của Jungkook, tay xách đầy túi đồ sau buổi mua sắm. Jimin thả phịch xuống sofa, thở phào:– "Em chưa bao giờ tưởng tượng đi mua bàn chải, dép và khăn tắm mà mệt như đi leo núi vậy..."Jungkook bật cười, xếp túi xuống sàn, ngồi cạnh cậu:
– "Vậy mới biết sống cùng anh sẽ vất vả thế nào. Nhưng ít nhất, em sẽ có đủ tiện nghi để ở lại bao lâu cũng được."Jimin nghiêng đầu, môi cong lên:
– "Anh đang ngầm dụ em chuyển đến đây ở luôn đúng không?"Jungkook không chối, chỉ nháy mắt:
– "Anh thì không phản đối đâu."Jungkook lấy từng món trong túi ra, cẩn thận sắp xếp: bàn chải đánh răng màu xanh nhạt, anh đặt ngay ngắn trong cốc đôi bên bồn rửa mặt; dép đi trong nhà được để cạnh đôi dép của anh, ngay ngắn và gọn gàng; khăn tắm gấp gọn, đặt vào kệ riêng trong phòng tắm.Jimin đứng nhìn, vừa buồn cười vừa thấy trái tim mình run rẩy: tất cả những hành động nhỏ ấy giống như anh đang chính thức mở ra một góc "ngôi nhà chung" dành cho cậu.– "Anh... không cần phải chăm chút chi tiết thế đâu. Em chỉ... ngủ lại tạm thời thôi mà." – Jimin khẽ nói, giọng có chút ngại ngùng.Jungkook quay lại, ánh mắt sáng như muốn soi thấu cậu:
– "Anh không biết 'tạm thời' của em kéo dài bao lâu. Nhưng anh hy vọng nó sẽ thành 'mãi mãi'."Jimin đỏ mặt, vội cúi xuống cầm bộ pijama mới mua:
– "Để em gấp vào tủ cho rồi."Trong lúc sắp xếp, Jimin bất ngờ lấy đôi dép mới ra, thử xỏ vào chân rồi đi vòng quanh phòng khách, trêu chọc:
– "Anh chọn vừa y như đo size chân em luôn. Định tính toán từ trước hả?"Jungkook chống tay vào hông, mỉm cười:
– "Anh đã quan sát kỹ rồi. Nhìn em đi, đúng là vừa như in."Jimin cười khúc khích, rồi ôm lấy chiếc khăn tắm mềm mại, úp vào mặt:
– "Ôi trời, mới giặt thơm quá. Sau này, chắc em quen mùi hương nhà anh mất thôi."Jungkook bước đến gần, cúi xuống thì thầm:
– "Anh mong em quen. Mùi hương, căn nhà này... và cả anh."Jimin khẽ khựng lại, tim đập thình thịch, vội quay đi:
– "Anh... thôi đừng nói mấy câu này bất ngờ, em không chịu nổi đâu."Jungkook bật cười, kéo Jimin lại, đặt tay lên mái tóc cậu:
– "Anh chỉ muốn em biết, từ giờ phút này, bất cứ nơi nào anh ở, cũng đều là nhà của em."Buổi tối hôm ấy, cả hai ngồi giữa phòng khách, túi đồ trống trơn, mọi thứ đã được sắp xếp ngăn nắp. Jimin ngả người tựa vào sofa, khẽ cười, trong lòng tràn đầy cảm giác yên bình chưa từng có.Có lẽ... đây chính là hạnh phúc thật sự.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz