ZingTruyen.Xyz

Kookmin Dong Y Chua Lanh

Sáng hôm ấy, Jimin nhận được cuộc gọi từ mẹ.
– "Jimin à, hôm nay ba mẹ lên thành phố, tiện đường ghé thăm con một chút nhé."

Nghe giọng mẹ, Jimin bỗng thấy lòng mình ngập tràn niềm vui. Cậu vội vàng dọn dẹp căn hộ nhỏ, lau bàn, thay ga giường, mở cửa sổ cho gió lùa vào.

– "Lâu rồi mới được ăn cơm cùng ba mẹ... lần này mình sẽ tự tay nấu những món ngon nhất." – cậu nghĩ, miệng khẽ nở nụ cười.

Mang theo tâm trạng phấn khởi, Jimin xách giỏ đi siêu thị. Cậu chọn từng bó rau xanh, miếng thịt tươi, thêm vài loại thảo mộc mà Jungkook từng gợi ý dùng trong chế biến.

Trong lúc đang cúi xuống quầy rau, Jimin bất chợt có cảm giác có ai đó dõi theo mình. Ngẩng lên, cậu bắt gặp một ánh mắt quen thuộc – lạnh lẽo mà khiến tim Jimin thắt lại.

Minho.
Người từng là quá khứ đầy tổn thương, là nguyên nhân khiến Jimin mang vết sẹo trong lòng.

Jimin thoáng khựng lại, nhưng rồi quay đi, cố gắng bình thản thanh toán và trở về nhà. Nhưng Minho không bỏ lỡ cơ hội. Anh ta lặng lẽ đi theo phía sau, giữ một khoảng cách đủ để Jimin không dễ nhận ra.

Căn hộ của Jimin rộn ràng hẳn khi ba mẹ đến. Mẹ ngồi trên sofa, vừa trò chuyện vừa ngắm con trai bày biện bàn ăn. Ba thì đứng xem Jimin lăng xăng trong bếp, thi thoảng bật cười:
– "Con trai ba đã trưởng thành thật rồi."

Jimin đỏ mặt, nhưng trong lòng lâng lâng hạnh phúc. Tất cả như trở về những ngày gia đình quây quần, chỉ khác là giờ đây cậu đã tự lập giữa thành phố lớn.

Đang lúc dọn bát đũa, bất ngờ có tiếng ting-tong vang lên. Jimin vừa bước ra mở cửa vừa nghĩ chắc là hàng xóm.

Nhưng khi cánh cửa hé mở, Jimin chết lặng. Minho đứng đó, ăn mặc chỉnh tề, trên môi nở một nụ cười xã giao.

– "Lâu rồi không gặp em, Jimin." – giọng anh ta vang lên.

Tim Jimin như bị bóp nghẹt. Máu dồn lên mặt. Nhưng chưa kịp phản ứng, Minho đã khẽ cúi chào ba mẹ cậu:
– "Cháu là bạn cũ của Jimin. Hôm nay tình cờ gặp, nên muốn ghé chào hỏi bác trai, bác gái."

Ba mẹ Jimin có phần bất ngờ vì biết MInho là ai nhưng vẫn lịch sự đáp lại.

Trong khi Minho ngồi xuống ghế, nói vài câu hỏi thăm xã giao, Jimin đứng lặng, hai bàn tay siết chặt đến run rẩy. Không khí trong phòng bỗng trở nên nặng nề.

Ký ức cũ ùa về – những ngày bị phản bội, những đêm dài mất ngủ. Lồng ngực cậu đau nhói, khó thở như có một bàn tay vô hình bóp nghẹt.

– "Đủ rồi..." – Jimin thì thầm, rồi lớn tiếng, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết mà chưa từng có trước đây:
– "Anh cút khỏi đây, Minho."

Cả căn phòng sững lại. Ba mẹ Jimin ngạc nhiên nhìn con trai, còn Minho thoáng biến sắc.

Jimin hít một hơi, đứng chắn giữa Minho và ba mẹ mình:
– "Đây là nhà của tôi, là nơi của gia đình tôi. Anh không có quyền bước vào. Hãy đi đi."

Không khí trong phòng nặng nề đến mức có thể cắt ra được. Jimin vừa dứt lời đuổi, Minho bất ngờ đứng dậy, bước nhanh về phía cậu.

– "Jimin, nghe anh nói đã!" – giọng Minho run run, hai bàn tay anh ta đặt mạnh lên vai cậu.

Jimin giật mình, đôi vai cứng đờ, tim đập loạn xạ.
– "Anh... anh làm gì vậy?"

Minho nhìn thẳng vào mắt cậu, giọng khẩn thiết:
– "Anh vẫn còn yêu em. Rất nhiều. Những ngày qua, anh không sống nổi vì nhớ em. Anh sai rồi... anh hối hận đến tận xương tủy. Cho anh một cơ hội, chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu..."

Từng lời như lưỡi dao xoáy vào vết thương cũ. Jimin run rẩy, cảm giác ngột ngạt bủa vây, muốn lùi lại nhưng bị giữ chặt.

Ngay khoảnh khắc ấy, cửa căn hộ mở ra.

– "Xin lỗi, anh đến hơi muộn..." – một giọng trầm ấm vang lên.

Cả phòng lập tức quay lại. Jungkook bước vào, trên tay cầm một hộp gà hầm sâm được gói cẩn thận. Anh khựng lại một thoáng khi nhìn thấy cảnh Minho giữ vai Jimin, ánh mắt tối sầm lại.

Chỉ trong tích tắc, Jungkook bước nhanh đến, bàn tay mạnh mẽ hất Minho ra khỏi Jimin, động tác dứt khoát nhưng không thô bạo.

Anh khẽ cúi chào ba mẹ Jimin, nụ cười lễ phép:
– "Cháu chào hai bác. Cháu là Jungkook – bác sĩ Đông y, người yêu Jimin ạ."

Sau đó, Jungkook quay sang Jimin. Cậu vẫn còn hoảng loạn, hơi thở gấp gáp. Anh đưa hộp gà hầm sâm ra trước mặt cậu, giọng dịu dàng:
– "Anh mang cho em. Ăn để bồi bổ sức khỏe."

Jimin nhìn hộp thức ăn, mắt bỗng nhòe đi. Giữa cơn bão, sự hiện diện của Jungkook chính là nơi trú ngụ bình yên.

Minho sững lại khi thấy Jungkook, thoáng bối rối nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh ta tiến thêm một bước, ánh mắt dán chặt vào Jimin:
– "Jimin, đừng bị lay động. Anh mới là người thật sự hiểu em. Anh không muốn mất em một lần nữa. Tên bác sĩ đông y nghèo này thì cho em được cái gì chứ!"

– "Vậy còn anh thì sao, ngoài mấy đồng tiền thối nát kia, anh cho em ấy được cái gì?"

- "Cậu nghe cho rõ đây chỉ những người không cho được gì mới nói như vậy đó."

Minho đưa tay định nắm lấy bàn tay Jimin đang run rẩy.

Nhưng lần này, Jungkook nhanh hơn. Anh mạnh mẽ chặn lại, hất bàn tay Minho sang một bên, ánh mắt lạnh lùng, giọng trầm vang đầy uy lực:
– "Cậu ấy đã nói rõ ràng rồi. Đừng ép Jimin thêm nữa."

Khoảnh khắc đó, ba mẹ Jimin nhìn nhau, vừa ngạc nhiên vừa có chút an tâm khi thấy Jungkook đứng chắn trước con trai mình.

Jimin thì nắm chặt hộp gà hầm sâm, tim đập loạn xạ, nhưng trong lòng lại lần đầu tiên cảm thấy được bảo vệ trọn vẹn.

Không khí trong phòng như ngưng đọng, chỉ còn tiếng tim Jimin đập thình thịch và sự căng thẳng dồn nén. Minho vẫn còn cố chấp, nhưng chưa kịp mở lời thì giọng ba Jimin vang lên, dứt khoát và đầy uy quyền:

– "Đủ rồi!"

Âm thanh ấy khiến mọi người đều giật mình. Người cha vốn điềm tĩnh, nhưng lúc này khuôn mặt ông đỏ bừng vì tức giận. Ông đứng bật dậy, chỉ thẳng tay về phía cửa:

– "Cậu Minho, đây là nhà của con trai tôi. Nó đã nói không, nghĩa là không. Tôi không cho phép bất kỳ ai làm phiền hay ép buộc con trai tôi thêm một giây nào nữa. Mời cậu ra khỏi đây ngay lập tức!"

Giọng nói mạnh mẽ ấy như chiếc búa nện xuống, không để lại chỗ cho phản kháng.

Minho khựng lại. Ánh mắt anh ta thoáng dao động, nhìn Jimin – cậu đang run rẩy nép phía sau Jungkook. Trong khoảnh khắc, vẻ cứng cỏi trên gương mặt Minho vụt tắt, thay vào đó là sự thất thần.

Anh ta im lặng vài giây, rồi khẽ cúi đầu thật thấp:
– "Xin lỗi... cháu đã làm phiền."

Không nói thêm một lời, Minho quay lưng, từng bước nặng nề đi ra cửa. Cánh cửa khép lại, để lại sau lưng một bầu không khí căng thẳng, nhưng cũng phần nào nhẹ nhõm.

Trong phòng, ba mẹ Jimin nhìn nhau, rồi hướng ánh mắt về phía con trai. Mẹ cậu lo lắng đặt tay lên vai Jimin:
– "Con trai, con không sao chứ?"

Jimin cố gắng lắc đầu, giọng run run:
– "Con... con ổn. Chỉ hơi mệt một chút thôi."

Jungkook khẽ cúi xuống, đặt hộp gà hầm sâm vào tay Jimin, ánh mắt đầy kiên định:
– "Em có anh ở đây rồi. Đừng lo nữa."

Jimin siết chặt hộp thức ăn, cảm thấy ngực mình nghẹn lại, nhưng lần này không phải vì sợ hãi, mà vì xúc động sâu sắc.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz