Chap 1
Căn phòng nhỏ trên tầng ba ký túc xá nghiên cứu sinh ngập tràn bóng tối, chỉ có ánh sáng vàng hắt ra từ chiếc đèn bàn góc học tập. Kim đồng hồ đã chỉ sang hai giờ sáng, vậy mà đôi mắt Jimin vẫn mở to, trống rỗng nhìn lên trần nhà.Tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường càng vang rõ trong không gian yên ắng, mỗi nhịp như một nhát dao chém vào dây thần kinh căng thẳng trong đầu cậu. Jimin thở dài, xoay người liên tục trên giường, chăn gối trở nên rối bời.– "Lại thêm một đêm không ngủ..." – cậu thì thầm, giọng khàn đặc.Mất ngủ đã trở thành nỗi ám ảnh thường trực suốt gần một năm qua. Dù đã cố thử mọi cách – uống trà thảo mộc, tập thở sâu, đeo tai nghe tiếng mưa – cậu vẫn chẳng thể tìm được giấc ngủ trọn vẹn. Cơ thể mệt mỏi, đầu óc nặng nề, nhưng đôi mắt thì cứ mở to, chống lại ý chí của bản thân.Jimin đưa tay che mặt, mi mắt cay xè. Những hình ảnh từ quá khứ, từ mối tình mà cậu từng đặt cả trái tim vào, lại ùa về.Anh ta – người từng nắm tay Jimin đi qua quãng đời sinh viên đẹp nhất, người từng hứa "sẽ ở bên nhau mãi mãi", cuối cùng cũng rời bỏ cậu. Không một lời giải thích rõ ràng, chỉ để lại một khoảng trống đau đớn. Jimin nhớ như in buổi tối hôm đó: dưới cơn mưa bất chợt, anh ta nói lời chia tay thản nhiên, đôi mắt lạnh lùng đến mức khiến Jimin nghẹt thở.Kể từ đó, giấc ngủ của Jimin biến mất. Mỗi khi nhắm mắt, cậu lại nghe thấy tiếng bước chân xa dần, lại thấy bóng lưng bỏ đi của người ấy.– "Đủ rồi... xin đủ rồi..." – Jimin thì thầm, hai bàn tay siết chặt góc chăn.Nhưng ký ức chẳng nghe theo. Nó quay cuồng, bám riết lấy Jimin như một lời nguyền.Bên cạnh giường, một chồng sách nghiên cứu cao gần nửa mét vẫn còn dang dở. Ngành Thảo Dược học không hề dễ dàng, nhưng Jimin vốn là người kiên trì. Cậu từng nghĩ rằng mình sẽ vượt qua tất cả, kể cả nỗi đau. Thế nhưng cơ thể con người không phải chiếc máy. Mất ngủ triền miên khiến Jimin kiệt quệ, khả năng tập trung sa sút, những buổi thuyết trình hay làm thí nghiệm đều trở thành thử thách.– "Ngày mai còn buổi báo cáo với giáo sư... Nếu không ngủ, chắc mình sẽ gục ngay giữa lớp mất..." – Jimin nghĩ, rồi bật dậy, bước ra khỏi giường.Cậu rót cho mình một cốc nước ấm, hy vọng nó sẽ làm dịu dạ dày và đưa cậu về giấc ngủ. Nước trôi xuống cổ họng, nhưng tâm trí Jimin vẫn như có hàng ngàn con ong vo ve.Cậu bước ra ban công, nhìn xuống khoảng sân vắng lặng dưới ký túc. Bóng đêm phủ kín, chỉ còn ánh trăng lấp lánh như đang dõi theo. Trong khoảnh khắc, Jimin tự hỏi. – "Liệu có ai ngoài kia, giống mình, cũng đang vật lộn với bóng đêm này không?"Cậu từng đọc trong một tài liệu rằng mất ngủ có thể chữa trị bằng Đông y – điều hòa khí huyết, thư giãn thần kinh bằng thảo dược và châm cứu. Nhưng Jimin vốn là người thích kiểm chứng khoa học hiện đại, cậu chưa bao giờ đặt niềm tin vào thứ gọi là "liệu pháp cổ truyền".Thế nhưng, sự tuyệt vọng đang dần ăn mòn suy nghĩ ấy.Khoảng bốn giờ sáng, Jimin vẫn còn ngồi co ro trên ghế, đầu gục xuống cuốn sổ ghi chép. Cậu đã thử ép mình viết thêm vài dòng tài liệu cho đề tài nghiên cứu, mong rằng sự mệt nhọc trí óc sẽ kéo giấc ngủ về. Nhưng từng dòng chữ lại biến thành vệt mực nhòe nhoẹt vì đôi mắt cay buốt.Điện thoại rung lên – một tin nhắn từ Yun: "Jimin à, mai cậu có ổn không? Nếu không ngủ được thì thử tìm đến phòng khám Đông y của bác sĩ Jeon Jungkook. Mình nghe nói anh ấy rất giỏi."Jimin cười khẽ, nụ cười pha lẫn bất lực:
– "Đông y ư? Mình mà cũng phải thử đến mức này sao?"Cậu gấp cuốn sổ lại, ngả lưng xuống giường. Tiếng chim đầu tiên vang lên báo hiệu bình minh. Trái tim Jimin thắt lại – một đêm nữa đã trôi qua, vẫn chẳng có giấc ngủ nào đến.Đôi mắt cậu khép hờ, cuối cùng chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Không phải giấc ngủ, mà là sự ngất lịm vì kiệt sức.Sáng hôm sau, Jimin nhìn bản thân trong gương với đôi mắt thâm quầng. Mái tóc rối, làn da nhợt nhạt. Cậu bật cười chua chát.– "Cứ thế này, mình chẳng còn là Jimin nữa."Trong đầu chợt vang lên tên "Jungkook" mà người bạn vừa nhắc đến. Bác sĩ Đông y, 30 tuổi, nổi tiếng mát tay chữa chứng mất ngủ và lo âu. Jimin mím môi. Cậu không chắc mình có tin vào điều đó hay không, nhưng ít nhất, một tia hy vọng cũng tốt hơn là chẳng có gì.Cậu khẽ tự nhủ:
– "Nếu đêm nay lại không ngủ được... mình sẽ đến gặp anh ta."Ngoài cửa sổ, nắng sớm tràn vào. Nhưng với Jimin, ngày mới chỉ mở ra thêm một chuỗi mệt mỏi. Cậu kéo balo lên vai, bước ra khỏi phòng, mang theo bóng đêm chưa bao giờ dứt.
– "Đông y ư? Mình mà cũng phải thử đến mức này sao?"Cậu gấp cuốn sổ lại, ngả lưng xuống giường. Tiếng chim đầu tiên vang lên báo hiệu bình minh. Trái tim Jimin thắt lại – một đêm nữa đã trôi qua, vẫn chẳng có giấc ngủ nào đến.Đôi mắt cậu khép hờ, cuối cùng chìm vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê. Không phải giấc ngủ, mà là sự ngất lịm vì kiệt sức.Sáng hôm sau, Jimin nhìn bản thân trong gương với đôi mắt thâm quầng. Mái tóc rối, làn da nhợt nhạt. Cậu bật cười chua chát.– "Cứ thế này, mình chẳng còn là Jimin nữa."Trong đầu chợt vang lên tên "Jungkook" mà người bạn vừa nhắc đến. Bác sĩ Đông y, 30 tuổi, nổi tiếng mát tay chữa chứng mất ngủ và lo âu. Jimin mím môi. Cậu không chắc mình có tin vào điều đó hay không, nhưng ít nhất, một tia hy vọng cũng tốt hơn là chẳng có gì.Cậu khẽ tự nhủ:
– "Nếu đêm nay lại không ngủ được... mình sẽ đến gặp anh ta."Ngoài cửa sổ, nắng sớm tràn vào. Nhưng với Jimin, ngày mới chỉ mở ra thêm một chuỗi mệt mỏi. Cậu kéo balo lên vai, bước ra khỏi phòng, mang theo bóng đêm chưa bao giờ dứt.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz