Kim Nguu Thien Yet Dung Phai Hac Bang Bang Chu
Thiên Bình chống lấy cái thân hình mệt mỏi của mình để bỏ trốn. Mỗi ngày, họ hết cho anh uống thuốc an thần rồi lại đến tiêm thuốc mê. Khiến tinh thần và đầu óc của anh càng ngày càng yếu đi và mơ hồ.Mấy hôm nay nhân lúc còn tỉnh táo, họ đút thuốc cho anh, anh giả vờ uống rồi phun ra. Bạch Dương cũng không có đến mấy ngày nay, đây là cơ hội có một không hai cho anh.Tuy nói đã không uống thuốc nhưng do tác dụng của thuốc mấy lần trước uống nên bây giờ anh rất mệt.Lúc này, anh chỉ mặc bộ đồ ngủ chạy ra. Anh đi tìm ai đây? Cha mẹ? Em trai, em gái? Hay Sư Tử? Hay Kim Ngưu?Đầu óc anh như một mớ lộn xộn, đau quá. Không biết từ lúc nào anh đã đi đến trước trường ĐH của Kim Ngưu , anh ngồi xuống một cái trước cổng trường.Kim Ngưu hôm nay đi về một mình vì hôm nay đám bạn cô đều có chuyện riêng phài làm nên họ về trước hết rồi.Vừa bước ra cổng trường thì thấy bóng dáng rất quen thuộc đang ngồi trước cổng._ Thiên Bình- cô thét lên.Thấy được bóng dáng Kim Ngưu, Thiên Bình như gặp được cứu tinh._ Kim Ngưu, giúp tớ.Kim Ngưu, ngồi xuống kế bên Thiên Bình, lo lắng nói:_ Cậu đợi tớ một chút, tớ gọi xe cấp cứu._ Đừng- Thiên Bình ngăn Kim Ngưu lại._Đưa tớ đến khách sạn Sư Sư- Thiên Bình nói.Kim Ngưu định nói gì đó nhưng Thiên Bình ngăn lại:_ Đừng hỏi, mau đưa tớ đi.Kim Ngưu nghe theo Thiên Bình, cô đỡ Thiên Bình lên rồi đón taxi. Khi chiếc xe lăn bánh hai người không hề hay có một người đang theo dõi hai người.Khách sạn Sư Sư,Kim Ngưu giúp Thiên Bình đến khách sạn rồi cùng phục vụ dìu Thiên Bình vào phòng.Thiên Bình nằm thẳng lên giường, người phục vụ đi ra. Kim Ngưu nói:_ Tớ về trước đây._ Giúp tớ báo bình an với mọi người- Thiên Bình nhờ vả Kim Ngưu.Kim Ngưu nắm lấy tay Thiên Bình:_ An tâm, tớ giúp cậu."Rầm" tiếng mở lớn vang lên, bước vào là cặp trai tài gái sắc . Đó không ai khác là : Thiên Yết và Như Mộng._ Sao anh lại....- Kim Ngưu muốn nói gì đó nhưng thấy Như Mộng đứng kế bên Thiên Yết thì cô đã không vừa lòng.Thiên Yết lạnh mặt, anh nhìn chằm chằm vào tay Kim Ngưu đang nắm lấy tay Thiên Bình. Máu ghen sôi lên như xâm chiếm hết lý trí của anh. Anh nắm tay lại thành nắm đấm, lạnh giọng ra lệnh:_ Buông ra.Kim Ngưu không hiểu , ngay cả Thiên Bình cũng chả để ý. Như Mộng bỗng chen vào:_ Anh thấy không? Người vợ chung thủy của anh đó, đang tay trong tay với người khác đó. Còn trong khách sạn nữa chứ.Thiên Yết về phía hai người, kéo tay Kim Ngưu ra khỏi Thiên Bình, ánh mắt anh lạnh đến nổi có thể làm đông chết đối phương. Tay bị siết chặt, Kim Ngưu hét lên:_Đau quá, buông em ra.Thiên Yết nhìn Kim Ngưu:_Buông em ra để em quay về bên nó à.Thiên Yết vừa nói vừa chỉ về phía Thiên Bình. Kim Ngưu muốn lên tiếng giải thích đó thì bị Thiên Yết mạnh tay kéo đi.Như Mộng cũng chạy theo, đổ dầu vào lửa thêm:_Thiên Yết, anh thấy chưa. Cô ta không chung thủy, không thật dạ yêu anh. Anh hãy chia tay cô ta đi.Kim Ngưu tức giận :_Cô khốn kiếp, sao lại chia rẽ tình cảm vợ chồng tui ?Như Mộng cười lạnh:_Tại cô không chung thủy.Kim Ngưu định mắng tiếp thì Thiên Yết đã lên tiếng:_Đây là chuyện riêng của vợ chồng tôi không cần cô Như Mộng xen vào.Nói rồi kéo Kim Ngưu nhanh chóng rời đi. Như Mộng ở lại tức đến xì khói. Bỗng cô ta thấy một top người quần áo đen đi vào, hướng đến là phòng của Thiên Bình.Cô ta cười lạnh, cô ta không đụng được tới Kim Ngưu thì đành để người tình của Kim Ngưu chịu khổ vậy.
_Buông tôi ra, mấy người nghe tôi nói không? Buông ra-Thiên Bình thét lên, anh giãy giụa, chống lại mấy gã lực lưỡng này. Nhưng bọn này giữ chặt quá, cơ thể của anh lại quá mảnh mai. Nhưng đây là địa bàn của Sư Tử mà._Tiểu thư Bạch Dương kêu chúng tôi đưa anh về.Thiên Bình nghe tới tên Bạch Dương thì anh càng chống cự mãnh liệt hơn. Nhưng đáng tiếc, họ lại dùng cách cũ , đánh vào gáy Thiên Bìmh, khiân anh ngất rồi khiên đi.
Đến khi Sư Tử tới nơi thì mọi chuyện đã xong rồi, Bảo Bình mệt nhọc chạy lon ton theo:_Tổng giám đốc, anh chạy nhanh quá._ Chết tiệt, đứa nào dám ở khách sạn của ông làm bậy cò đưa ngưiđơi của ông đi.Quản lý khách sạn nói:_ Tổng giám đốc, tôi không biết._ Tôi không cần các người nói không biết là được, mau báo công an cho họ điều tra.Quản lý vâng dạ gật đầu lia lịa. Sư Tử bực mình ngồi xuống sofa ở phòng vip. _ Cà phê của anh.Bảo Bình run cầm cập đưa cà phê cho anh. Sư Tử cũng chả thèm giận chó đánh mèo, chỉ điềm tĩnh năng ly cà phê nóng lên uống thử."Phụt"Anh phun ra một cái, sao mà ngọt dữ vậy trời._ Bảo Bình, cô chán sống sao?Nói rồi, ôm ngang eo Bảo Bình rồi quăng cô lên giường. Từng món đồ trên người bị quăng đi hết. Bảo Bình hoảng hốt giãy giụa._ Thiếu gia, không được đụng vào tôi.Sư Tử nở nụ cười:_ Vì sao?_ Thiếu phu nhân sẽ giận thiếu gia- Bảo Bình ngây thơ nói. Thiếu phu nhân mà trong miệng Bảo Bình nhắc đến là Thiên Bình. Nhưng điều này dĩ nhiên Sư Tử không hề biết._Thiếu phu nhân?-anh nhướng mày, thúc nhẹ vật nam tính vào bên trong cô._A..ưm....-Bảo Bình không kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình._Sao vậy? Chúng ta đã làm việc này nhiều lần mà em còn ngần ngại sao ?-Sư Tử cắn cắn vành tai Bảo Bình.Bị khiêu khích Bảo Bình chỉ có thể nhắm mắt hưởng thụ. Cô không nhớ mình và thiếu gia lên giường nào chỉ nhớ mại mại là lúc cha mẹ muốn cô đi xem mắt vào hai năm trước. Cô vào phòng làm việc của thiếu gia xin phép đi xem mắt. Khi vừa nghe xong lý do thì thiếu gia như bị nổi thú tính đem cô kéo vào phòng nghỉ trong phòng làm việc mà.... cưỡng dâm a.Sư Tử cực lực yêu thương Bảo Bình, anh hôn lên môi cô. Anh muốn cô chỉ thuộc về anh, cô hầu ngốc, em là của tôi.Thật ra trong lòng Bảo Bình lúc nào cũng nghĩ, có lẽ thiếu gia cần giải quyết sinh lý nhưng ngặt nỗi trợ lý cứ đi hoài nên đành đem cô thay vào. Chỉ cần Nghiêm trợ lý trở về thì chỗ kế bên thiếu gia là của anh ấy. Cô bỗng ôm chặt Sư Tử, vì cô ngu ngốc, chậm chạp nhưng không hiểu sao tim cô lúc này lại đau quá, cô không muốn trả thiếu gia cho Nghiêm trợ lý? Nhưng lý do là vì sao thì cô không biết? Nếu Sư Tử mà biết những điều cô vừa nghĩ thì thế nào cũng sẽ tức điên lên thôi.Sao khi kết thúc, Sư Tử ôm lấy Bảo Bình đã mệt mỏi ngất đi mà chìm vào giấc ngủ.P/s: chúc các bạn đọc truyện vui vẻ =).
_Buông tôi ra, mấy người nghe tôi nói không? Buông ra-Thiên Bình thét lên, anh giãy giụa, chống lại mấy gã lực lưỡng này. Nhưng bọn này giữ chặt quá, cơ thể của anh lại quá mảnh mai. Nhưng đây là địa bàn của Sư Tử mà._Tiểu thư Bạch Dương kêu chúng tôi đưa anh về.Thiên Bình nghe tới tên Bạch Dương thì anh càng chống cự mãnh liệt hơn. Nhưng đáng tiếc, họ lại dùng cách cũ , đánh vào gáy Thiên Bìmh, khiân anh ngất rồi khiên đi.
Đến khi Sư Tử tới nơi thì mọi chuyện đã xong rồi, Bảo Bình mệt nhọc chạy lon ton theo:_Tổng giám đốc, anh chạy nhanh quá._ Chết tiệt, đứa nào dám ở khách sạn của ông làm bậy cò đưa ngưiđơi của ông đi.Quản lý khách sạn nói:_ Tổng giám đốc, tôi không biết._ Tôi không cần các người nói không biết là được, mau báo công an cho họ điều tra.Quản lý vâng dạ gật đầu lia lịa. Sư Tử bực mình ngồi xuống sofa ở phòng vip. _ Cà phê của anh.Bảo Bình run cầm cập đưa cà phê cho anh. Sư Tử cũng chả thèm giận chó đánh mèo, chỉ điềm tĩnh năng ly cà phê nóng lên uống thử."Phụt"Anh phun ra một cái, sao mà ngọt dữ vậy trời._ Bảo Bình, cô chán sống sao?Nói rồi, ôm ngang eo Bảo Bình rồi quăng cô lên giường. Từng món đồ trên người bị quăng đi hết. Bảo Bình hoảng hốt giãy giụa._ Thiếu gia, không được đụng vào tôi.Sư Tử nở nụ cười:_ Vì sao?_ Thiếu phu nhân sẽ giận thiếu gia- Bảo Bình ngây thơ nói. Thiếu phu nhân mà trong miệng Bảo Bình nhắc đến là Thiên Bình. Nhưng điều này dĩ nhiên Sư Tử không hề biết._Thiếu phu nhân?-anh nhướng mày, thúc nhẹ vật nam tính vào bên trong cô._A..ưm....-Bảo Bình không kiềm chế được tiếng rên rỉ của mình._Sao vậy? Chúng ta đã làm việc này nhiều lần mà em còn ngần ngại sao ?-Sư Tử cắn cắn vành tai Bảo Bình.Bị khiêu khích Bảo Bình chỉ có thể nhắm mắt hưởng thụ. Cô không nhớ mình và thiếu gia lên giường nào chỉ nhớ mại mại là lúc cha mẹ muốn cô đi xem mắt vào hai năm trước. Cô vào phòng làm việc của thiếu gia xin phép đi xem mắt. Khi vừa nghe xong lý do thì thiếu gia như bị nổi thú tính đem cô kéo vào phòng nghỉ trong phòng làm việc mà.... cưỡng dâm a.Sư Tử cực lực yêu thương Bảo Bình, anh hôn lên môi cô. Anh muốn cô chỉ thuộc về anh, cô hầu ngốc, em là của tôi.Thật ra trong lòng Bảo Bình lúc nào cũng nghĩ, có lẽ thiếu gia cần giải quyết sinh lý nhưng ngặt nỗi trợ lý cứ đi hoài nên đành đem cô thay vào. Chỉ cần Nghiêm trợ lý trở về thì chỗ kế bên thiếu gia là của anh ấy. Cô bỗng ôm chặt Sư Tử, vì cô ngu ngốc, chậm chạp nhưng không hiểu sao tim cô lúc này lại đau quá, cô không muốn trả thiếu gia cho Nghiêm trợ lý? Nhưng lý do là vì sao thì cô không biết? Nếu Sư Tử mà biết những điều cô vừa nghĩ thì thế nào cũng sẽ tức điên lên thôi.Sao khi kết thúc, Sư Tử ôm lấy Bảo Bình đã mệt mỏi ngất đi mà chìm vào giấc ngủ.P/s: chúc các bạn đọc truyện vui vẻ =).
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz