ZingTruyen.Xyz

Kim- gia tộc keo kiệt

ngủ ngủ bình an

cocophthao

Đường đường là Thiếu Phu nhân của Kudo gia, lại trước bàn dân thiên hạ ra tay đánh người, không những thế lại còn đánh gãy mũi đối phương. Đây chính là tin tức động trời ở Định Xa thành!

Còn không đến giữ trưa, tin tức mà thành trấn lân cận nghe được, đã trở thành Ran đơn thương độc mã đánh bay kẻ khiêu khích mình, thân thủ nàng mạnh mẽ mà uy nghiêm, hoàn toàn có thể so sánh với Yukiko năm xưa.

Sakoto bị đánh đến mặt mũi bầm dập, ngược lại lại viết cáo trạng kiện lên quan phủ đòi phân xử. Không nghĩ tới đầu mục là Genta, vừa nghe thấy chuyện này là do Ran gây ra, liền một cước đá Sakoto ra khỏi nha môn, nói rõ ràng Phủ quan tuyệt đối không xử vụ này.

Chuyện tình của Ran quá sức bất ngờ, khiến mọi người bàn tán say sưa. Mọi người đến lúc này mới biết được, thì ra Thiếu phu nhân tính tình rất tốt, nhưng cũng chẳng còn cách nào khác, một khi bị chọc đến tức giận thì đánh người đến mức nhìn không ra.

Bởi vì biết như vậy, gia nhân trong Kudo gia làm việc lại càng thêm cẩn thận.

Ở góc hoa viên có hai bóng người núp dưới tán lá, vẻ mặt thần bí, lén lút chụm đầu ghé tai sát vào nhau, thỉnh thoảng lại còn quan sát bốn phía, sợ có người vô thanh vô thức lại gần nghe được đoạn đối thoại của bọn họ.

" Tổng quản, chỗ đồ sứ này toàn bộ đều đưa đến Xuân Thủy Lâu ở Thành Bắc sao?" Gia nhân nhỏ giọng hỏi, trong tay còn cầm một quyển sổ ghi chép công việc hôm nay ở xưởng sản xuất : số lượng nguyên vật liệu nhập vào, tên sản phẩm và giá cả.

Tổng quản gật gật đầu, khẩn trương nhìn trái ngó phải " Hư, nhỏ giọng một chút, Thiếu chủ đã dặn dò phải tuyệt đối giữ bí mật việc này, hiện tại không thể để Thiếu phu nhân biết được."

Một khuôn mặt ngái ngủ mang theo nghi hoặc, lặng lẽ tiến gần đến bọn họ. Bọn họ tuy rằng hết sức phòng bị Ran, nhưng rốt cuộc lại bị nàng bắt gặp. Nàng trốn tất cả mọi người chui ra hoa viên ngủ, muốn tránh mặt Yukiko để không rơi vào thảm cảnh mới ngủ một nữa liền bị dựng dậy đi ăn cơm, nhưng thật không ngờ nàng lại nghe thấy gia nhân và Tổng quản thì thầm trao đổi có nhắc đến tên nàng, làm cho nàng không thể không vểnh tai lên nghe lén được.

Ngô, không thể để nàng biết được cái gì a? Nàng bất động thanh sắc, dựa vào núi giả che chắn mà chuyên tâm lắng nghe, muốn biết Shinichi tột cùng là đang che giấu chuyện lớn gì mà lại không cho bọn gia nhân tiết lộ nửa lời.

Tiếng nói của gia nhân đã nhỏ lại rất nhiều, rất giống như tiếng muỗi vo ve.

" Ách, Thiếu gia là sợ Thiếu phu nhân ghen sao?"

" Nói hưu nói vượn, Thiếu phu nhân có cái gì mà phải ăn dấm chua cơ chứ?" Tổng quản mắng, vươn tay gõ đầu hắn một cái thật mạnh.

" Thiếu chủ vì vị cô nương ở Xuân Thủy Lâu kia mà mua một tòa hoa viên, lại ba ngày hai bữa chạy đến chỗ ấy. Nếu Thiếu phu nhân biết, như thế nào ngài ấy lại không ăn giấm chua?" Gia nhân đau đến nhe răng trợn mắt, ôm đầu, nhưng miệng vẫn tiếp tục ồn ào.

" Câm miệng, còn không mau đi giao hàng. Nếu chậm trễ, hỏng việc của Thiếu chủ thì chúng ta liền sống không nổi đâu!" Tổng quản mắng, thúc giục người kia rời đi, không dám dây dưa lâu, sợ phiền phức.

Dưới ánh nắng ấm ấp, Ran cắn môi, ngồi bất động, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghi hoặc đã trở nên tái nhợt.

Lúc trước Sakoto đã từng rêu rao, nói Shinichi có nữ nhân khác. Nàng không có mở miệng hỏi hắn, nhưng khó tránh có một chút vướng mắc trong lòng.

Hiện giờ, đoạn đối thoại của Tổng quản cùng gia nhân kia lại khiến cho nàng toàn thân rét run, suy đoán lung lung, nghĩ ngợi đến cả những kết cục tồi tệ nhất. Hay là, kẻ vô phép Sakoto kia, tuy miệng chó phun không nổi ngà voi, nhưng lại vô tình ói ra một chút nội tình? Shinichi thật sự là ở bên ngoài bao dưỡng nữ nhân khác?

Không thể nào, hắn mới cùng nàng kết thành vợ chồng chưa bao lâu đã muốn nạp thiếp rồi sao?

Ran chậm chạp đi ra khỏi nơi ẩn ấp, không chút để ý vỗ vỗ quần áo trên người. Một đóa hoa lây dính trên người nàng cứ vậy mà rơi xuống đất. Nàng áp chế những võ đoán trong lòng, không muốn cứ vậy mà định tội Shinichi. Dù sao, chuyện gì cũng nên có chứng cứ rõ ràng. Nàng không thể bởi vì người ngoài nói mấy câu liền khẳng định hắn là kẻ bất trung.

Nàng đi ra cửa sau, theo dõi gia nhân lúc nãy đang cầm sổ ghi chép về đồ sứ, chuẩn bị đưa đến Xuân Thủy Lâu.

Xuân Thủy Lâu ở Thành Bắc là một lâm viên xa hoa. Từ phía sau tường cao truyền đến âm điệu mềm mại của đàn tỳ bà, đàn tam huyền và đàn từ, nam nhân nghe vào tai, chỉ sợ đến xương cốt còn muốn mềm nhũn.

Ngõ nhỏ ở phía nam này nổi danh là " Tiêu Hồn Động". Không ít ái thiếp của các bậc quan to và quý nhân nổi danh đều là từ chỗ này mà ra. Nơi đây giá đắt kinh khủng, chì là một toàn tiểu lâm viên bên trong thôi mà tiền thuê cũng đã làm cho người ta líu lưỡi. Nếu không muốn thuê, mà là muốn mua, thì giá cả đưa ra cũng chỉ có thể dùng hai chữ " dọa người" để miêu tả.

Gia nhân cầm bản ghi chép, rời khỏi Xuân Thủy Lâu, rời khỏi lâm viên hoa lệ mà tinh xảo này.

Ran đứng ở ngoài cửa, hai bàn tay trắng như phấn cuộn lại thành đấm, liên tục hít sâu, nhưng ngay cả dũng khí đi vào truy hỏi nàng cũng đều không có.

Tuy rằng việc nạp thiếp ở các nhà hào phú không được coi là chuyện trọng đại, ngay cả dân chúng bình thường cũng dưỡng ba vợ bốn nàng hầu. Nhưng Ran hoàn toàn khác biệt so với nữ tử bình thường. Từ nhỏ đến lớn, trong đầu nàng không hề tồn tại hai chữ " nạp thiếp", mà nàng cũng không thể tưởng tượng được cái viễn cảnh cùng dăm ba nữ nhân chia sẻ trượng phu sẽ như thế nào.....

Một loạt tiếng vó ngựa vang lên khiến nàng lập tức phục hồi lại tinh thần, trốn vào ngõ nhỏ cạnh bên, không nghĩ muốn người khác nhìn thấy bộ dạng thập thò của nàng ở đây.

Tuấn mã trắng như tuyết, chạy như đạp gió, dừng trước cửa hoa viên. Trên lưng ngựa làm một nam nhân một thân bạch y, tóc đen dài đến thắt lưng, ôn nhu tuấn nhã giống như là men sứ xanh cao cấp nhất...

Ran dễ dàng nhận ra, nam nhân kia chính là trượng phu của nàng.

Shinichi không phát hiện ra ở một góc khuất đằng kia là một Ran đang run rẩy đến đáng thương, hắn lưu loát xoay người xuống ngựa, tiến vào bên trong lâu, tư thái cùng bước chân đều rất quen thuộc, như là hắn đã đến nơi này rất nhiều lần.

Thân hình cao lớn vừa bước vào lâm viên, bên trong tường liền truyền ra tiếng cười ngọt ngào của nữ tử.

Ran như là bị dội cho một xô nước lạnh, toàn thân rét run. Nàng mờ mịt lần theo tường đá, sờ soạng đến một phiến đá ngoài cửa sổ. Xuyên qua song cửa sổ bằng đá nhìn vào, liền thấy được hoa viên rực rỡ sắc màu, cùng với thân ảnh quen thuộc của trượng phu. Hồng y nử tử trong tay cầm quạt lụa, bước đến thật nhẹ nhàng nghênh đón hắn, ngay cả bóng dáng đều thiên kiều bá mị khiến người ta mất hồn.

Shinichi thật sự ở trong này nuôi dưỡng một nữ nhân khác?

Trừ bỏ nàng là chính thất, hắn thật sự còn có tiểu thiếp bên ngoài?

Khuôn mặt Ran tái nhợt, nhìn đến trượng phu và hồng y nữ tử kia thấp giọng nói chuyện, hai người liền sóng bước vào phòng, rốt cuộc không còn thấy bóng dáng đâu nữa.

Ran không giận, không khóc, lại càng không vọt vào chất vấn, ngược lại lặng lẽ rời khỏi Xuân Thủy Lâu, đùng đùng chạy về Kudo Gia, xông thẳng vào đại sảnh.

" Nương."

Yukiko đang uống trà, ngước lên liền thấy Ran, lập tức lộ ra biểu tình vui sướng. " Ai a, trời đổ mưa đỏ sao? Lúc này cư nhiên con lại tỉnh, không có ở trong phòng ngủ hở?"

Ran miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. " Nương, con muốn xin mượn ngài vài thứ."

" Nói đi nói đi, người trong nhà cả, có thứ gì mà con không thể mượn. Chỉ cần con mở miệng, ta đều có thể cho con." Yukiko phất phất tay, hào phóng nói.

" Con muốn mượn đao."

" Đao? Con mượn đao làm gì?"

" Chém người."

Ran còn thật sự trả lời.

Yukiko nhướng mày nhìn tiểu nữ nhân đứng trước mặt, trên mặt có kinh ngạc cũng có vui mừng.

Đứa con dâu này bình thường yêu kiều mềm mại, lại hiền lành có lễ nghi, nhóm nô bộc trong nhà đều rất yêu thích nàng, còn nói tính tình nàng rất tốt. Mấy hôm trước nàng đánh gãy mũi Sakoto đã đủ làm cho người ta nhìn với cặp mắt khác nữa, nào biết rằng lúc này nàng lại còn hăng hái đòi mượn đao đi chém người!

A, thật tốt quá, có vợ hiền như vậy, con trai bảo bối của nàng cũng không sợ bị kẻ khác khi dễ nha! ( đến quỳ với bà này luôn :v )

" Mượn đao chứ gì? Không thành vấn đề! Đi theo ta, ta cho con chọn cái vừa tay." Yukiko sảng khoái đáp ứng, đứng dậy hướng đến một căn phòng bí mật ở bên trong đại sảnh.

Sau khi mở cửa phòng, chỉ thấy trong phòng ánh sáng lấp lánh, đầy đủ các loại binh khí như đao, thương, kiếm, kích, phủ, việt, câu, xoa. Bất luận là dài, ngắn, mềm, cứng, đơn, song; bất luận là để cầm, đeo, mang, vác, đâm, chặt, chém, trong phòng đều có đủ.

" Đây là khi lúc ta còn là một nữ tử giang hồ thì có gom góp được một ít, mấy năm nay đều để ở cái chỗ này đến bị bụi lấp. Con nếu cần liền lấy, không phải khách khí!" Yukiko mặt mày hớn hở nói, tiện tay cầm lấy vài loại binh khí tùy ý múa may vài cái, chứng minh bảo đao năm đó của mình vẫn chưa hề già.

Ran đi qua đi lại ở trong phòng, biểu tình thập phần nghiêm túc, còn thật sự cân nhắc lựa chọn.

" Ran, con không biết võ công đúng không? Như vậy, đùng chọn cái quá nặng," Yukiko nhấc lên một thanh kiếm chuôi đỏ, thân kiếm mảnh mai sáng bóng, nàng động cổ tay một chút, khoe ra một bộ kiếm pháp. " Khi ta còn trẻ thì quen dùng cái này, con cầm lấy, khẳng định dùng rất tốt."

Kítttttttttttttttt.........................

Âm thanh chói tai vang lên, Yukiko ngạc quay đầu lại, vừa đúng lúc thấy Ran đang dùng hết sức lực từ lúc cha sinh mẹ đẻ kéo một thanh quan đao nặng nề u ám, từng bước từng bước đi ra ngoài, lưỡi đao trên mặt đất ma sát, chốc lát sau liền bắn ra hoa lửa.

" Ran, đó là quan đao." Trong tất cả binh khí ở đây, tiểu nữ nhân này vậy mà lại chọn cái nặng nhất. Quan đao nặng vô cùng, bình thường nam nhân nếu muốn nhấc lên còn phải gồng hết sức, huống chi đây còn là một tiểu nữ nhân yếu đuối a???

" Con lấy cái này."

Ran thực kiên trì, không chịu buông tay.

Yukiko há hốc mồm bất động trong chốc lát, bất đắc dĩ nhún nhún vai, không nghĩ can thiệp vào quyết định của con dâu. Nàng nhắm mắt theo đuôi, đi phía sau Ran, thuận tay đóng cửa lại.

Kítttttttttttt

Thân ảnh nhỏ xinh kéo quan đao nặng nề, liên tục phát ra âm thanh chết người, một đường hướng đại môn đi tới.

" Ran, chém người xong nhớ về sớm ăn cơm, ta đặc biệt cho nhà bếp dùng lửa nhỏ hầm riêng cho con một nồi canh, hương vị ngon lắm." Yukiko đuổi theo nhắc một câu. Nàng cho làm nhiều đồ ăn như vậy, chính là muốn bồi bổ cho con dâu bảo bối.

" Đã biết."

" Con muốn đi chém ai?" Yukiko lại cao giọng hỏi.

Ran không có quay đầu lại, kéo lê quan đao nặng nề đi ra khỏi cửa lớn Kudo gia, hướng tới Xuân Thủy Lâu.

" Con trai người."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz