ngủ ngủ bình an
Cho đến khi nàng bị hôn đến đầu váng mắt hoa, toàn thân mềm nhũn xụi lơ không còn một chút khí lực, thì Shinichi mới chịu chấm dứt nụ hôn này. Nhưng bạc môi nóng rực của nắng lại lượn xuống cần cổ nàng,
" Ta không muốn nàng rời đi."
Hắn nhẹ nhàng cắn mút da thịt non mềm, làm cho nàng run rẩy mãnh liệt. " Ta muốn nàng ở lại, vĩnh viễn ở lại, trở thành thê tử của ta." Hắn cắn hôn nhiệt tình như lửa nóng, khiến cả người nàng run run.
Shinichi biết chắc, giữ lấy thân xác nàng sẽ là biện pháp hữu hiệu nhất khiến nàng ở lại. Lúc trước hắn án binh bất động là vì muốn nàng thích ứng với cái hôn sự từ trên trời rơi xuống này. Chính là hắn thì thương tiếc nàng, nhưng nàng hoàn toàn chẳng hề quan tâm, thậm chí còn không chấp nhận hôn sự kia, một lòng chỉ nghĩ đến việc rời đi.
" Không, không được, chúng ta...."
Cự tuyệt của nàng lập tức bị hắn đánh gãy. Bạc môi lại gắn lên môi nàng, khẽ nhay cắn cánh môi hồng nhuận, đem những lời cự tuyệt của nàng nuốt xuống hết.
" Chán ghét ta hôn nàng sao?"
Hắn lại cắn, con ngươi đen nhìn chăm chú vào đáy mắt nàng, bắt buộc nàng không thể dời đi.
" A, sẽ.. không."
Nàng rên khẽ, mặt đỏ rực, tuy rằng ngoài miệng không trả lời, nhưng thanh ngâm cùng với bộ dáng kia đã cho hắn câu trả lời thỏa đáng nhất.
" Hay là ở kinh thành ngươi đã có hôn phu ?"
Ý nghĩ này khiến Shinichi cứng ngắc, sự bình tĩnh hàng ngày bay sạch không còn sót tí gì, thay vào đó là sự phẫn nộ.
Tức giận bùng phát vây lấy nàng. Cho dù nàng hay mơ màng, nhưng cũng biết hắn để ý đến câu trả lời của nàng biết bao nhiêu.
Để dập tắt cơn thịnh nộ này, nàng dùng toàn bộ sức lực để lắc đầu, lắc đến thiếu chút nữa muốn trặc cổ đến không xoay được nữa, trong lòng vụng trộm hoài nghi, nếu thật sự nàng ở kinh thành có vị hôn phu khác, hắn có phải sẽ cưỡi ngựa xộc đến kinh thành đem người ta xả thành 18 khúc hay không.
"Tốt lắm."
Hắn vừa lòng nói, bàn tay trên người nàng tiếp tục làm loạn.
Tốt lắm? Tốt cái gì a?
Ran vừa tự hỏi ở trong lỏng, vừa dùng tay bé nhỏ lôi kéo cổ tay hắn, những tưởng có thể gạt đi ma chưởng đang chu du trên bộ ngực sữa của nàng, không muốn cho hắn tiếp tục ăn đậu hũ, cứ niết niết nắm nắm .... của nàng.
"Chỗ đó..."
"Gả cho ta không được sao?" Shinichi không buông tay, ngược lại dùng một tay bắt lấy hai cổ tay nàng, dễ dàng đem hai tay nàng bắt chéo sau lưng, bày ra một tư thế mê người.
Tiểu nữ nhân xinh đẹp như vậy, cưới vào cửa rồi sao có thể thả ra được nữa? Hắn vui vẻ đâm lao phải theo lao, không cho phép nàng lùi bước.
" Ách..."
Nàng nhìn thấy sự kiên quyết trong mắt Shinichi , cho đến tận lúc này, mới phát giác hắn thật sự muốn như vậy!
Hắn thật sự muốn cưới nàng làm vợ, căn bản hắn không coi hôn sự này là một loại hiểu lầm. Nam nhân như hắn, một khi đã quyết định chuyện gì liền tuyệt đối cố chấp không thay đổi. Khi hắn đã quyết tâm lấy nàng làm vợ, sợ rằng nàng có chạy trốn đến chân trời góc bể, hắn cũng sẽ đuổi theo đem nàng trở về.
Dần dần nàng mới thấy rõ, bộ dạng ôn hòa thường ngày của Shinichi hóa ra chỉ dùng để gạt người. Cảm xúc chân chính của hắn đều ẩn dấu thật sâu trong nội tâm, một khi đã tuôn trào, thì không kẻ nào có thể cự tuyệt.
Dù sao nàng cũng không chán ghét hắn hôn nàng, ôm hắn ngủ lại rất ấm áp và thoải mái, quả thực khiến nàng như con nghiện. Nếu từ chối hôn sự này, không có ôm ấp của hắn, không biết chừng nàng sẽ khó mà đi vào mộng đẹp?
Đang mãi suy tư, thân thể đột nhiên nhẹ bẫng, một sức lạnh to lớn di chuyển nàng, đem nàng trở về phòng ngủ, ném nàng xuống giường lớn mềm mại.
"A!"
Ran giãy dụa đứng lên, lại phát hiện Shinichi ở phía sau đang leo lên giường. Thân hình cường tráng kia khiến giường lớn trong phút chốc trở nên chật chội.
"Ách, ngươi muốn làm gì?" Theo cái ánh mắt nóng rực kia mà phán đoán, nàng dám khẳng định cái người này không leo lên giường để ngủ đâu!
" Làm cho hôn sự của chúng ta danh phù kỳ thực ( từ danh nghĩa thành thực tế)
Từ miệng Shinichi nói ra mấy lời này, thật giống như là trên bàn tiệc bình thản kính kẻ khác một ly rượu.
Mắt cá chân Ran run rẩy, chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển choáng váng một trận, liền bị người ta đặt dưới thân rồi.
" Ngươi, ngươi, ngươi đừng có nói giỡn, mau buông ta ra...." , thân hình nam tính to lớn bất ngờ dính sát vào người nàng khiến nàng khó có thể hô hấp.
Hắn ép tới nhanh như vậy khiến giữa hai người không có một chút khe hở nào cả, nàng có thể nghe thấy tiếng trái tim đập cuồng loạn, chỉ là không biết trái tim đó thuộc về ai. Nàng khẩn trương, lo lắng, bất an. Chính là bản thân nàng cũng không biết được rằng cảm giác này không phải là sợ hãi. Dù rằng Shinichi đã bộc lộ ý muốn xâm lược nam tính mạnh mẽ thì trong lòng Ran cũng không thấy kinh sợ.
Bởi vì ở sâu trong thâm tâm, nàng biết rằng, hắn tuyệt đối sẽ không thương tổn nàng.
Ừm... ngoan ngoãn thuận theo ý muốn của Shinichi dường như không phải là một chuyện xấu xa. Trước mắt chắc chắn hắn sẽ không cho phép nàng cự tuyệt, sau nghĩ đến khi phải rời xa nam nhân này, đem hắn trở thành một người xa lạ, thì ngực của nàng tựa nhau bị kim châm, cõi lòng một trận đau đớn.
Thì ra, tâm của nàng trong lúc vô thanh vô thức cũng đã đặt ở trên người hắn. Nếu đoạn tuyệt quan hệ với hắn, thì từ nay về sau trong lòng nàng cũng sẽ mất đi trân bảo quý báu nhất.
" Ta không biết nói giỡn." Hắn cong môi cười nhẹ, ở mỗi tấc da thịt trên cổ nàng đều lưu luyến cắn qua. "Ran nhi, ta muốn nàng làm thê tử của ta."
Bàn tay to liền chui vào vạt áo.
"Ưm..." Khoái cảm mãnh liệt làm Ran rên rỉ thành tiếng, eo nhỏ tê rần khó chịu, tay cuộn thành đấm dưới thân chăn tơ tằm.
"Buông!"
Nàng nhỏ giọng kháng nghị, mặt xấu hổ như muốn bốc cháy.
" Nàng không thể khẩn cầu một kẻ đói bụng lâu ngày sẽ buông tha cho mỹ vị sát bên miệng được."Tiếng cười chấn động trong lồng ngực hắn, khí lực nam tính mạnh mẽ vây lấy nàng. Cảm giác như vậy khiến nàng dần cảm thấy quen thuộc, thấy an tâm, thấy ấm áp. Ran lại phát ra một tiếng rên rỉ, uốn éo giãy dụa hòng muốn trốn đi, nhưng không cách nào trốn thoát sự giam cầm của hắn.
" Ta vốn nghĩ ngươi là người tốt." Sự thật chứng minh, nàng quả thực đã nhìn nhầm người!
Nàng chưa từng nghĩ, bản thân vốn dĩ đã quen với ánh mắt sắc bén của đại tỷ, cũng chưa từng nhìn thấu nam nhân này. Hắn so với đạo hạnh của đại tỷ tuyệt đối cao hơn, mới có thể tiểu lí tàng đao, thâm tàng bất lộ đem tất thảy tâm tình cùng cảm xúc che dấu dưới cái mặt nạ ôn hòa.
" Phải không?"
Shinichi mỉm cười, tùy ý đẩy hai vạt áo của nàng ra. "Vật nhỏ, mắt nhìn người của nàng còn chưa thật sự mạnh mẽ đâu!"
Nàng lại lần nữa rên rỉ, vạn nhất không nghĩ tới, một lần nhìn người sai lầm, liền phải lấy trong sạch của bản thân ra đền bù!
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz