ZingTruyen.Xyz

[KIM ĐỒNG] LUẬT SƯ CỦA TRÁI TIM

Take you to the moon (H)

TaInEhn

Đêm đó, sau khi đã báo cảnh sát và ghi lại lời khai đầy đủ về hành vi tấn công của Dương Minh Phong, với sự hỗ trợ pháp lý sắc bén của Ánh Quỳnh, hai người trở về căn hộ của Kim Tuyến. Bầu không khí nặng nề của sự việc kinh hoàng dần tan biến, nhường chỗ cho một sự yên tĩnh đặc biệt, đong đầy những cảm xúc mới được thừa nhận.

Kim Tuyến tắm rửa, như muốn gột sạch mọi dấu vết ô uế từ kẻ kia. Khi bước ra, cô mặc chiếc áo choàng lụa mỏng, tóc ẩm, khuôn mặt vẫn còn hơi tái nhưng đôi mắt thì sáng lên một thứ ánh sáng khác: sự tin tưởng tuyệt đối và một khát khao được trao gửi.

Ánh Quỳnh đang ngồi trên sofa, vẻ mặt trầm ngâm vẫn còn phảng phất sự giận dữ và hậu quả. Nhưng khi nhìn thấy Kim Tuyến bước ra, ánh mắt cô dịu lại, tràn ngập nỗi xót thương và tình yêu thương."Em... muốn ở lại đêm nay chứ?" Kim Tuyến hỏi, giọng nhỏ, nhưng đầy hàm ý.Ánh Quỳnh gật đầu. "Tôi sẽ không để chị một mình."

Kim Tuyến bước đến, ngồi xuống bên cạnh cô, khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận hơi ấm. "Chị không sợ nữa. Vì có em rồi. Chị thuộc về em"

Ánh Quỳnh nhìn cô, thấy trong mắt cô là sự đầu hàng hoàn toàn, là mong muốn được xóa đi mọi ký ức xấu bằng một ký ức mới, thuộc về cô. Trái tim Ánh Quỳnh thắt lại, rồi bùng lên một ngọn lửa mãnh liệt, không phải của sự phẫn nộ, mà của sự chiếm hữu tột cùng và khát khao khẳng định.Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng nâng cằm Kim Tuyến lên. "Chị có chắc chắn về điều này không? Về việc... thuộc về em?""Chắc chắn." Kim Tuyến nói, không chút do dự. "Chị là của em. Chỉ của em thôi."

Lời tuyên bố ấy như tháo tung mọi rào cản cuối cùng. Ánh Quỳnh cúi xuống, hôn lên môi cô. Đây không phải nụ hôn nhẹ nhàng, thăm dò như trước. Nó sâu, chậm, đầy tính tuyên ngôn. Một tay cô vòng ra sau gáy Kim Tuyến, giữ chặt, trong khi tay kia ôm lấy eo cô, kéo cô sát vào người mình. Hơi thở của họ hòa làm một, mang theo mùi hương sữa tắm dịu nhẹ và cảm xúc mãnh liệt.

Kim Tuyến đáp lại bằng tất cả sự chân thành, hai tay ôm lấy cổ Ánh Quỳnh, để mình chìm đắm trong cảm giác được yêu, được khẳng định. Mọi nỗi sợ hãi về sự từ chối, về hiểu lầm đều tan biến.

Ánh Quỳnh từ từ đặt Kim Tuyến nằm xuống sofa, thân hình mảnh mai của cô nổi bật dưới ánh đèn ngủ vàng ấm. Đôi mắt đen của Ánh Quỳnh quét qua từng đường nét trên khuôn mặt, rồi dừng lại ở cổ, nơi vẫn còn hằn vết đỏ từ sự cưỡng ép tàn bạo của Dương Minh Phong. Một ánh lửa lạnh lóe lên trong mắt cô.

"Anh ta đã chạm vào chị ở đây," giọng Ánh Quỳnh trầm khàn, đầy vẻ nguy hiểm. Tay cô nhẹ nhàng đặt lên vết đỏ ấy, như muốn xóa đi. "Nhưng giờ, và mãi mãi, mọi dấu vết trên người chị, sẽ chỉ là của em."

Cô cúi xuống, dùng đôi môi của mình phủ lên vết đỏ ấy. Nhưng không phải một nụ hôn an ủi. Mà là một nụ hôn đầy tính đánh dấu, nóng bỏng và mạnh mẽ, kèm theo một cái cắn nhẹ, chậm rãi đủ để để lại một vết hồng ấn rõ rệt trên làn da trắng ngần. Một tiếng rên khẽ thoát ra từ miệng Kim Tuyến, vừa đau nhói vừa khoái cảm.

"Đây," Ánh Quỳnh thì thầm bên tai cô, hơi thở nóng hổi, "là dấu ấn đầu tiên. Để chị nhớ, đây là nơi thuộc về em."

Rồi hành trình khẳng định chủ quyền bắt đầu. Ánh Quỳnh, với sự mạnh mẽ và quyết đoán của một người đã hoàn toàn buông bỏ mọi dè dặt, dẫn dắt Kim Tuyến vào một thế giới cảm xúc nguyên thủy. Cô không vội vàng, mà chậm rãi, tỉ mỉ, như một nghệ nhân đang khắc dấu lên tác phẩm độc nhất của mình.

Từng nụ hôn, từng cái liếm, từng cái cắn đều được đặt lên những vị trí nhạy cảm và quan trọng: trên cổ, trên vai, dọc theo xương quai xanh, trên ngực, trên eo, trên bụng dưới... Mỗi lần như vậy, Ánh Quỳnh đều thì thầm những lời khẳng định vào da thịt đang run rẩy của Kim Tuyến: "Của em"... "Mãi mãi"... "Không ai được chạm vào"... "Chị là của riêng em."

Kim Tuyến hoàn toàn đầu hàng. Cô để mặc cho Ánh Quỳnh làm chủ, thân thể cô đáp lại từng cử chỉ bằng những cơn run rẩy, những tiếng rên nghẹn ngào và sự ẩm ướt không thể kiểm soát. Cô cảm thấy được tẩy sạch, được tái sinh dưới những dấu ấn nóng bỏng này. Chúng không phải là sự tổn thương, mà là sự chữa lành, là lời hứa về một sự sở hữu dịu dàng nhưng tuyệt đối.

Ánh Quỳnh dùng tay và miệng của mình để khám phá, để đánh thức mọi giác quan của Kim Tuyến. Cô biết rõ từng điểm yếu, từng phản ứng nhỏ nhất của cơ thể cô. Khi Kim Tuyến lên đến đỉnh lần đầu, co quắp trong vòng tay cô với một tiếng khóc nức nở vì khoái cảm tột độ, Ánh Quỳnh ôm chặt lấy cô, hôn lên trán, lên mí mắt, nuốt lấy những giọt nước mắt hạnh phúc."Chưa xong đâu," Ánh Quỳnh thì thầm, giọng đầy ham muốn và yêu thương. "Em chưa đánh dấu xong."

Lần này, cô dẫn dắt Kim Tuyến đi xa hơn. Trong tư thế mà Kim Tuyến hoàn toàn phơi bày và phó mặc, Ánh Quỳnh dùng chính mình để hoàn tất lời tuyên bố. Sự xâm nhập chậm rãi, sâu sắc, khiến Kim Tuyến hét lên tên cô, những ngón tay bấu chặt vào lưng cô.

"Nói đi," Ánh Quỳnh ra lệnh, giọng khàn đặc, gương mặt thanh tú giờ đầy vẻ đắm đuối và quyền lực, trong khi cơ thể dưới thân vẫn duy trì một nhịp điệu mãnh liệt, chiếm đoạt. "Nói to lên, chị là của ai?"

"Của em... Ánh Quỳnh... Chị là của em..." Kim Tuyến thốt lên giữa những đợt sóng cảm xúc dồn dập, ý thức mờ dần, chỉ còn cảm nhận được sự hiện diện áp đảo và tình yêu cuồng nhiệt của người đang sở hữu mình.

"Đúng rồi. Mãi mãi."

Cơn cực khoái lần này dữ dội hơn, như một trận động đất phá hủy mọi tàn dư của quá khứ và sự sợ hãi. Kim Tuyến như tan chảy trong vòng tay Ánh Quỳnh.

Khi bình minh ló dạng, ánh sáng yếu ớt chiếu vào phòng, họ vẫn ôm lấy nhau trên chiếc sofa. Trên người Kim Tuyến giờ đây là một bản đồ những vết hồng ấn, những dấu cắn nhẹ - những dấu ấn của Ánh Quỳnh. Chúng sẽ phai, nhưng ý nghĩa thì không.

Ánh Quỳnh nhìn người phụ nữ đang say giấc trong lòng mình, lòng tràn ngập một sự bình yên và mãn nguyện sâu sắc chưa từng có. Cô đã tuyên bố chủ quyền của mình, không phải bằng lời nói hay văn bản pháp lý, mà bằng cảm xúc nguyên thủy nhất. Và Kim Tuyến đã hoàn toàn trao gửi.

Cô biết, từ giây phút này, không ai có thể chia cắt họ được nữa. Bởi vì họ đã thuộc về nhau, từ thân xác đến tâm hồn, một cách trọn vẹn và mãnh liệt nhất.Kim Tuyến tỉnh giấc, mở mắt ra, thấy ánh mắt dịu dàng đang nhìn mình. Cô mỉm cười, một nụ cười hạnh phúc và đầy an tâm. Cô không cần nói gì. Chỉ cần đưa tay lên, chạm vào vết hồng trên cổ mình, rồi nhìn vào mắt Ánh Quỳnh.Một sự thấu hiểu hoàn hảo.Họ đã vượt qua tất cả. Và giờ đây, họ đã thực sự thuộc về nhau.

______________

Viết chương này ngại quá, sốp vừa nhắm mắt vừa viết đó :____)))))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz