ZingTruyen.Xyz

Khong Vo Chien Den Cung

[Đào ngốc: Anh 85, anh đã đến chưa? Em đến rồi ạ~]

Khi Quý Hướng Không nhận được tin nhắn của Thái Đinh, hắn đang vội vã đến địa điểm hẹn, lúc này, một chiếc điện thoại khác trong túi hắn lại truyền đến âm báo tin nhắn.

[Vỏ Vỏ: The night is moist, the ground wet, air still, trees silent]

Quý Hướng Không nhìn thấy tin nhắn chỉ hận không thể lập tức chạy tới hôn Thái Đinh thật mạnh.

[Quý Hướng Không: Anh cũng yêu em.]

(Đoạn tin nhắn của Vỏ Vỏ được trích từ bài thơ "Seeing You Carry Plants In" của Robert Bly. Một cách tỏ tình thiệt lãng mạn của bé Vỏ, bởi vì cụm tiếp theo của đoạn trích trên là "and tonight I love you".)


Thái Đinh lúc này căng thẳng nhiều hơn là phấn khích, cậu hơi hoảng sợ, đại thần 85 hồi lâu cũng chưa trả lời. Cậu nhìn xung quanh vẫn không thấy bóng dáng của đại thần đâu, sợ 85 đi lạc nên cậu gọi điện thoại báo cho anh ấy biết.

Nhưng vừa mới bấm gọi thì tiếng điện thoại vang lên phía sau, cùng lúc đó, Thái Đinh nhận thấy có tiếng bước chân càng ngày càng gần mình.

Thái Đinh vừa lo lắng vừa tò mò quay đầu lại, khóe miệng hơi cứng lại khi nhìn thấy người tới.

"Không Không?"

Nhìn thấy Quý Hướng Không đến gần, Thái Đinh không muốn Quý Hướng Không biết cậu dùng tài khoản nữ tìm người kéo game.

Cậu nhắm mắt lại, muốn quay người bỏ chạy thật nhanh.

"Thái Đinh? Em chạy cái gì? Không phải em hẹn gặp ở đây sao?"

Thái Đinh nghe Quý Hướng Không gọi tên mình, cảm giác như đối phương đang thì thầm vào tai vậy.

Hơi thở ấm áp của hắn phả vào vùng da quanh cổ, khiến tai cậu vô thức nóng lên, bộ não vốn đã ngừng suy nghĩ vì căng thẳng giờ đang hoạt động hết công suất, suy nghĩ cẩn thận một vấn đề.

Tại sao Không Không lại đến đây...

Tại sao lại là Không Không?

Anh 85 đâu? Tại sao anh ấy vẫn chưa trả lời tin nhắn?

Chẳng phải đã hẹn gặp nhau ở đây sao?

Sao lại như vậy?

Thái Đinh lúc này rất hoảng loạn, nghĩ tới những ý nghĩ không nên có, cậu không dám ngẩng đầu lên, chỉ có thể mặc cho nhịp tim không ngừng tăng tốc, tiếng đập thình thịch càng thêm khuếch đại trong không gian yên tĩnh...

Quý Hướng Không cúi đầu nhìn thoáng qua vành tai đã đỏ lên của Thái Đinh, thấy cả cổ cậu cũng đỏ bừng, trong mắt đầy ý cười hỏi: "Em ở đây chờ người bạn trên mạng kia sao?"

Thái Đinh nghe Quý Hướng Không hỏi, vội vàng dời ánh mắt về phía sau Quý Hướng Không, không nhìn thẳng vào mắt hắn, cậu hoảng sợ.

Phải trả lời thế nào đây?

Nói là đang chờ đại thần 85 mà cậu đã thích từ lâu rồi ư? Hay là nói đó là anh 85 đã gặp trong game?

Câu hỏi của Quý Hướng Không hoàn toàn thức tỉnh Thái Đinh, đáp án mà cậu chưa từng nghĩ tới lập tức hiện ra.

Cậu gửi tin nhắn hẹn gặp cho 85, nhưng người đến lại là Quý Hướng Không...

Câu trả lời còn chưa rõ ràng sao?

"Anh... anh 85?"

"Là anh đây, Đào ngốc nhỏ."

Thái Đinh: "???"

Thái Đinh: "!!!"

Thái Đinh sửng sờ nghe hắn trả lời, trong đầu tự động đưa ra kết quả, anh 85 chính là Quý Hướng Không, anh trai Xạ thủ mà cậu từng tán tỉnh lúc trước.

Nghĩ đến lúc bị kẻ thù chế giễu, cậu đã làm nũng để nhờ 85 kéo mình.

Nghĩ đến thanh âm vô cùng nũng nịu đó.

Nghĩ đến lúc cậu nhờ 85 kéo lên cấp Vương giả chỉ trong thời gian ngắn.

Thái Đinh mặt đã đỏ bừng, cảm thấy mình không thể nghĩ thêm được nữa.

Làm sao có thể là Quý Hướng Không!

Đây là cái thể loại Ending chết tiệt gì vậy?

Quả nhiên, thật sự không thể tùy tiện trêu chọc người khác!

Quý Hướng Không lặng lẽ nhìn Thái Đinh, nói: "Cuối cùng thì cũng đã hẹn hò online! Vì vậy, Vỏ Vỏ, chúng ta có thể thực hiện bước tiếp theo trong mối quan hệ này không?"

"Khoan đã?! Anh biết khi nào?" Thái Đinh nhìn Quý Hướng Không hồi lâu, giọng điệu không chút dao động hỏi.

Quý Hướng Không: "..."

Thái Đinh tức giận.

Quý Hướng Không há miệng, lại mở miệng, đang nghĩ tới việc nghĩ ra một cái cớ ít rõ ràng hơn để giải thích, nhưng khi chạm phải ánh mắt của Thái Đinh...

Tuy chưa biết nhau đủ lâu, nhưng Quý Hướng Không lại rất chắc chắn tín hiệu từ ánh mắt đó.

"Là lúc em đăng ảnh selfie lên vòng bạn bè của Đào ngốc ngày hôm đó, anh đã nhìn thấy nó."

Thái Đinh nheo mắt lại, chính là lúc đó!

Trong lúc nhất thời Thái Đinh không biết nên nói gì để biểu thị tâm tình lúc này.

"Anh đã biết rồi," Thái Đinh cau mày, lạnh lùng nói, "Sao anh không nói cho em biết?"

Quý Hướng Không: "..."

"...Anh rõ ràng là biết," Sắc mặt Thái Đinh càng lạnh lùng, "Nhìn em xấu hổ như vậy buồn cười lắm ư?"

"!!! Không." Quý Hướng Không vội vàng nói: "Không phải!"

Hắn vốn tưởng rằng nếu Thái Đinh biết chuyện này, có lẽ cậu sẽ tức giận, nhưng không ngờ lại tức giận như vậy.

"Anh xin lỗi, Vỏ Vỏ."

Trong lòng Thái Đinh vô cùng hoảng loạn.

Áo giáp đã rơi.

Cậu còn không biết nó đã rơi lâu như vậy rồi.

Hiện tại cậu chỉ muốn tìm một cái lỗ chui xuống, vô cùng xấu hổ: "Em về trước đây."

Quý Hướng Không có thể hiểu được tâm tình của Thái Đinh lúc này, chỉ có thể nói: "Vậy anh đưa em về! Anh sẽ không nói gì cả."

Thái Đinh xua tay: "Không cần."

Nhưng địa điểm này nằm ở một nơi xa xôi không dễ bắt taxi.

Trong cơn tuyệt vọng, Thái Đinh đành cắn răng lên xe của Quý Hướng Không.

Sau khi lên xe, Thái Đinh không lên tiếng, cúi đầu, khó có thể đoán được trong lòng đang nghĩ gì.

Im lặng hồi lâu, Quý Hướng Không đột nhiên cảm thấy bất an.

Đến trường, Thái Đinh nói lời cảm ơn với Quý Hướng Không rồi đi thẳng về phía khu ký túc xá.

Quý Hướng Không chỉ nhìn Thái Đinh từng bước đi vào ký túc xá, sau đó đi vào thang máy, hắn lại thở dài, đột nhiên hối hận vì quyết định hôm nay.

Sau khi cửa thang máy đóng lại, Thái Đinh ủ rũ gục xuống.

Ahhh! Trời ơi! Xấu hổ quá đi!

Thang máy lên tới tầng ba, Thái Đinh mơ hồ đi ra khỏi thang máy như một quả bóng xì hơi, cậu mở cửa ký túc xá rồi bước vào.

Ba người Tống Ba vốn tưởng Thái Đinh sẽ về muộn nên đang cùng nhau nướng thịt trong ký túc xá, vừa nghe thấy tiếng cửa mở, họ nhanh chóng giấu thịt nướng đi.

Nhìn thấy là Thái Đinh mới thở phào nhẹ nhõm.

"Vỏ Vỏ, cậu có muốn ăn thịt nướng không?"

"Vỏ Vỏ, cậu sao vậy?"

Thái Đinh lắc đầu nhìn bọn họ rồi nằm lên giường.

Bọn Tống Ba ba người nhìn nhau, nhưng họ không biết đã xảy ra chuyện gì. Nhưng nhìn thấy bộ dạng Thái Đinh như vậy, họ cũng không nói nhiều.

---

Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào phòng, mơ hồ nhìn thấy thân ảnh đang ngủ trên giường, vì tối qua chưa ăn gì nên bụng Thái Đinh kêu lên rồn rột.

Ting--

Điện thoại rung lên.

[Vỏ Vỏ, anh thực sự xin lỗi.]

Người gửi, Quý Hướng Không.

Thái Đinh nhìn ba giây, vẫn sững sờ như cũ.

Điện thoại lại rung lên.

[Đáng lẽ anh nên nói với em sớm hơn.]

Người gửi, Quý Hướng Không.

Lúc tỉnh lại, Thái Đinh thở dài, thôi quên đi, thật ra lúc đầu cậu tức giận vì Quý Hướng Không cứ giả ngu không nói cho cậu biết, nhưng bây giờ cậu lại cảm thấy có chút xấu hổ.

Nghĩ kỹ thì cũng không thể trách Quý Hướng Không, là cậu muốn giả nữ, ngay cả khi Quý Hướng Không nói với cậu lúc nhìn thấy ảnh, có lẽ cậu cũng sẽ có cảm giác như bây giờ.

"Này, Vỏ Vỏ, tôi thấy Quý Soái đứng dưới ký túc xá! Các cậu cãi nhau à?"

Tống Ba thấy Thái Đinh đã dậy, mới nhớ tới lúc nãy từ nhà ăn trở về ký túc xá vừa vặn gặp được Quý Hướng Không, thế là thuận mồm nói.

Thái Đinh nghe xong đột nhiên ngồi dậy khỏi giường, đi ra ban công nhìn xuống.

Quý Hướng Không cầm bữa sáng trên tay đứng ở ven đường, ánh nắng trên người làm dịu đi đường nét của hắn, khiến khuôn mặt tuấn tú vốn đã đặc biệt càng thêm bắt mắt.

"Tống Ba, anh ấy đứng dưới lầu lúc mấy giờ?"

Tống Ba cẩn thận suy nghĩ hồi lâu rồi trả lời: "Đại khái là hơn hai tiếng trước..."

Cậu ta chưa kịp nói xong Thái Đinh đã chạy xuống lầu không nói một lời.

Lúc này Quý Hướng Không bị rất nhiều sinh viên khóa dưới vây quanh, đều đang nhỏ giọng khuyến khích những người khác tiến lên xin WeChat.

Không, họ còn chưa kịp bước tới đã phát hiện Quý Hướng Không không biết nhìn thấy ai, trên mặt hiện lên một nụ cười rạng rỡ hiếm thấy, những người đang vây quanh đều kinh ngạc kêu lên.

"A, Vỏ Vỏ, anh xin lỗi. Anh thật sự không phải cố ý không nói cho em biết, chỉ là muốn đùa với em một xíu thôi." Quý Hướng Không nhìn thấy Thái Đinh chạy ra khỏi ký túc xá, vội vàng bước tới giải thích.

Thái Đinh lúc này không còn tức giận nữa, nói: "Ừm em biết rồi, nhưng em vẫn rất tức giận, là kiểu tức giận không thể dỗ được."

"Vậy em có thể hành anh một trận, chỉ cần em vui vẻ, em yêu cầu gì anh cũng làm, em đừng tức giận, anh thật sự biết sai rồi, em không thể đùa giỡn với sức khỏe của mình được, ăn sáng trước nha, ngoan nào."

Thái Đinh lúng túng nhận bữa sáng từ Quý Hướng Không, bảo hắn nhanh chóng rời đi, không được đứng ở đây quấy rầy sinh viên đi ngang qua nữa, sau đó liền đi lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz