ZingTruyen.Xyz

Không thể buông tay

Chương 2

Esperanza2141

Ăn cơm chiều xong.

Trời vẫn còn nóng, Trần Miểu xuống lầu mua mấy que kem bỏ vào tủ lạnh, và lấy một que cho vào miệng ăn. Trần Hân nhìn chằm chằm vào Trần Miểu nhiều lần, dường như cũng bị thu hút bởi món kem mát lạnh và sảng khoái. Chu Lệ từ trong phòng đi ra, đúng lúc nhìn thấy. Nhíu mày, nắm lấy đôi tay vừa mới ấm lên của Trần Hân, nói với Trần Miểu: "Về phòng ăn đi, đừng đứng ở đây dụ dỗ chị hai. Con bé đang tới tháng, bụng còn khó chịu."

Một tiếng giòn vang, Trần Miểu cắn mạnh một miếng kem, miệng đầy kem.

Cô phớt lờ Chu Lệ, cười nói với Trần Hân: "Chị, trong tủ lạnh vẫn còn rất nhiều."

Ngữ khí của Chu Lệ lập tức trầm xuống: "Trần Miểu!"

Trần Miểu ngậm kem, lâng lâng đi vào phòng. Trên vách tường treo một tờ lịch có vết khoanh tròn màu đỏ vào ngày mốt, là ngày cô tới kỳ.

Một tuần trước Chu Lệ đã nhắc nhở Trần Hân không được ăn thứ này thứ kia, đến hôm qua vẫn còn nhắc Trần Hân. Về phần Trần Miểu, Chu Lệ có lẽ đã quên cô cũng là con gái, cũng sẽ tới kỳ kinh nguyệt, cũng sẽ đau đến lăn lộn trên giường...

Ở trong phòng ăn kem xong, lật xem bài tập vài lần, thật ra hè này bài tập rất nhiều. Trần Miểu chưa bao giờ là một cô gái chăm học, cho dù cô có cố gắng học cũng vô ích, điểm của cô còn lâu mới theo kịp Trần Hân, vì vậy cô đã từ bỏ. Sau khi ăn quá nhiều kem, bụng có chút không thoải mái, Trần Miểu đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.

Bố mẹ đều ở trong phòng, cửa nhà vệ sinh bên ngoài khép hờ, Trần Hân đứng ở bồn rửa tay, cúi đầu giặt chiếc áo khoác trong tay, hơi bực bội.

Áo khoác của Cố Diệc Cư bị chị ta vò đến độ nhăn nhúm, khó coi.

Đồng phục thể dục ngày nay đều là hai màu xanh trắng đan xen nhau, lại còn dính máu đúng thật hơi khó giặt.

Trần Hân đưa tay lau mồ hôi trên trán, tình cờ nhìn thấy Trần Miểu trong gương, chị ta hoảng hốt, vội vàng nói: "Em mau đóng cửa lại."

Đây là sợ bố mẹ biết chị ta giặt quần áo của nam sinh.

Trần Miểu bước qua cửa, nhân tiện đóng cửa lại, đi vào bên trong giải quyết việc của mình. Nhìn thấy Trần Hân không kiên nhẫn ném áo khoác vào bồn rửa tay.

Trần Miểu: "... Thử dùng thuốc tẩy giặt thử đi?"

Cô cũng không muốn Trần Hân để lại chút gì trên áo khoác Cố Diệc Cư.

Trần Hân xoay người tìm thuốc tẩy, sự kiên nhẫn của chị ta đã mất hết. Ngày thường chuyện gì cũng đều do bố mẹ làm, còn có đứa em gái vô dụng Trần Miểu. Chị ta căn bản không phải làm gì cả. Lúc này phải giặt áo khoác của nam sinh, còn là áo khoác của nam sinh mà chị ta không thích, càng làm chị ta bực bội.

Trần Miểu liếc mắt liền có thể nhìn ra suy nghĩ của Trần Hân. Cô vặn vòi nước rửa tay, nhìn thoáng qua áo khoác, cũng không có ý muốn giúp, xoay người ra khỏi phòng tắm.

Trần Hân tìm được một chai thuốc tẩy, sau khi mở nắp ra, suýt chút nữa bị sặc. Thấy Trần Miểu muốn đi ra ngoài, lập tức gọi một tiếng: "Em"

Trần Miểu dừng lại, quay đầu hỏi: "Hả?"

Trần Hân đổ thuốc tẩy vào trong nước, lẩm bẩm nói: "Lát nữa chị giặt xong, em giúp chị treo lên được không?"

Trần Miểu nhìn thoáng qua phòng bố mẹ, cửa phòng bọn họ không đóng, đang ngồi nói chuyện. Cô dừng một chút, cười hỏi: " Vậy lúc mẹ hỏi cái áo khoác này của ai, thì nói tôi mang về?"

Trần Hân sắc mặt tái nhợt.

Chị ta làm sao không nghe ra Trần Miểu đang châm chọc.

Trần Miểu cười nhìn chị ta, một lúc sau nói: "Chị giặt xong thì kêu tôi."

Nói xong trực tiếp về phòng.

Hai chị em đều học cấp 3. Chẳng qua một người sắp học 11, một người sắp học 12, đây là khoảng thời gian học tập căng thẳng. Thành tích Trần Hân tốt, bố mẹ quản rất nghiêm, tuyệt đối không cho phép chị ta cùng với bất kì học sinh nam nào tiếp xúc. Còn về phần Trần Miểu thì không sao cả, muốn làm gì thì làm. Cho nên áo khoác do Trần Miểu mang về chắc chắn sẽ không xốc dậy nổi một tia gợn sóng.

Về phòng chờ một lát.

Trần Hân gọi Trần Miểu.

Trần Miểu đi ra, vào nhà vệ sinh. Giúp Trần Hân vắt khô áo khoác. Áo khoác của Cố Diệc Cư thật sự quá lớn, tay con gái nhỏ nên không thể một mình vắt. Sau đó Trần Miểu cầm áo khoác ra khỏi nhà vệ sinh, gặp Chu Lệ từ trong phòng bước ra, hai mẹ con nhìn nhau.

Chu Lệ nhìn thấy áo khoác đồng phục trong tay cô.

Bà ta nhìn thoáng qua liền nhíu mày.

Không nói.

Trần Hân ở phía sau hô hấp đều dừng lại.

Vẻ mặt Trần Miểu vẫn bình thường đi tới ban công, giũ áo khoác. Nhìn thấy trên cổ áo khoác viết ba chữ "Cố Diệc Cư". Rồng bay phượng múa, ngòi bút cứng cáp, giống như tiếng Anh trên bức tường ở phòng bida, đều có sự kiêu ngạo của Cố gia.

Cô miết đầu ngón tay trên ba từ đó, trước khi đưa áo khoác treo lên.

Cách một cái cửa sổ lớn ở phía sau.

Chu Lệ nói với Trần Hân: " Không cần học theo em của con đi chơi với đám người trung học số 12. Đều là những người không ra gì."

Trung học số 12 và Nhất Trung cách nhau một con ngõ nhỏ, nhưng khác nhau như trời với đất. Trung học số 12 tăng nhiều cô ít, là trường trung học nổi tiếng dành cho hoà thượng. Học sinh nam nhiều hơn, nên có nhiều biến hơn, uống rượu, đánh nhau, hút thuốc mọi thứ đều có. Hơn nữa, một khi có chuyện phát sinh, đều là kinh thiên động địa. Thường xuyên như vậy, mặc kệ tỷ lệ nhập học của trường trung học số 12 là bao nhiêu, thì đó vẫn là nơi khi phụ huynh nghe đến đều sợ vỡ mật.

Đồng phục của họ và Nhất Trung cũng có chút khác nhau.

Cho nên Chu Lệ mới có thể nhìn thoáng qua một cái liền nhận ra.

Trần Miểu chăm chú dùng tay vuốt thẳng vạt áo và tay áo.

Sau cửa sổ.

Trần Hân rất nghe lời mà nhỏ giọng trả lời Chu Lệ.

"Dạ con biết rồi."

Bản thân chị ta cũng không thích học sinh trung học số 12. Bọn họ nhìn chị ta như sói nhìn thấy thịt.

——

Cũng may thời tiết tốt, ngày hôm sau áo khoác đã khô. Trần Miểu dưới ánh mắt không đồng ý của Chu Lệ gỡ áo khoác xuống. Trần Hân nhìn Trần Miểu cầu xin.

Ánh mắt đó nhìn thoáng qua một cái là hiểu, ý là áo khoác này em đưa cho Cố Diệc Cư được không? Chị ta một chút cũng không muốn tiếp xúc với Cố Diệc Cư.

Chưa kể đến nam sinh kia khí thế mạnh, còn rất ngông cuồng, đã làm không ít chuyện. Ở các trường trung học, hầu như không ai không biết Cố gia làm cho người kính người sợ.

Trần Miểu im lặng cất áo khoác, coi như ngầm đồng ý đưa cho Cố Diệc Cư.

Nhìn thấy Trần Hân thở phào nhẹ nhõm.

Trần Miểu khinh thường.

Thật không muốn giúp.

Nhưng nhớ tới Cố Diệc Cư nói Trần Hân đẹp. Trần Miểu nghiến răng, quên đi, phải giúp.

Hai ngày sau.

Trần Miểu cầm túi đựng áo khoác đến phòng bi-da. Triệu Nghĩa dựa vào cửa sổ chà lau cây cơ, nhìn thấy cô tới, huýt sáo cười nói: "Tìm Cố gia?"

Trần Miểu thường tìm thời điểm yên tĩnh nhất ở phòng bi-da. Lúc này là giờ cơm trưa, cô giơ túi: "Dạ, em trả áo khoác."

Triệu Nghĩa dùng cây cơ gõ gõ bàn bi-da: "Cậu ấy không có ở đây. Em có thể để ở đây, hoặc là tự mình đưa cho cậu ấy."

"Anh ấy ở đâu ạ?" Trần Miểu hỏi lại.

Triệu Nghĩa cười rộ lên, nhướng mày: "Đừng giả bộ nữa em gái à."

Trần Miểu đỏ mặt, cầm túi xoay người xuống lầu.

Mặt sau phòng bi-da có một tiệm net, hầu hết học sinh đều chơi ở đó. Quản lý tốt, môi trường không tệ. Trần Miểu cũng hay đến. Sau khi đi vào, cô trực tiếp đến chỗ Cố Diệc Cư hay ngồi, ngay bên cửa sổ. Hắn đang lười biếng dựa lưng vào ghế, trong miệng cắn một thanh chocolate.

Để giữ không khí trong lành, đây là quán net duy nhất cấm hút thuốc.

Đó là lí do vì sao Cố Diệc Cư mới thành thật mà ăn chocolate. Hôm nay, hắn mặc áo sơ mi đen và quần jean xanh, hợp với đôi chân cực kỳ thon dài.

Ngón tay với các khớp xương rõ ràng ấn chuột. Trên mặt mang theo một chút tùy ý và nhàm chán.

Phía sau hắn là vài học sinh có nam có nữ đứng nhìn hắn chơi game. Mặt nữ sinh đỏ bừng, vừa ngượng ngùng vừa e lệ, nam sinh hơi bực bội: "Cố gia, sao anh lại thua?"

"Đúng đó, em đặt 100 tệ vào anh lận đó."

Cố Diệc Cư cắn một miếng chocolate phát ra tiếng răng rắc, bất đắc dĩ nói: "Hôm nay không có tâm trạng."

Nam sinh: "......"

Rõ ràng là anh không chú tâm, có ai chơi game bằng một tay hả?

Cố Diệc Cư cất tiếng nói trầm thấp, dễ nghe vô cùng: "Lại chết rồi."

Nữ sinh cười rộ lên.

Nam sinh: "......"

Mẹ nó, anh cố ý đúng không?

Cố Diệc Cư đẩy con chuột ra: "Không chơi nữa."

Mấy nam sinh: "......"

Trần Miểu nhìn một lúc, thấy Cố Diệc Cư đóng giao diện game mới kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, ghế này chắc là có người vì màn hình máy tính đang mở, chỉ không biết người đang ở đâu. Cố Diệc Cư nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô, khoé môi nhếch lên: "Em gái nhỏ?"

Trần Miểu nghe hắn gọi, tim đập rất nhanh. Chỗ ngồi trong tiệm net vốn dĩ rất gần, cô ngay lập tức đụng phải đôi mắt sáng như sao của hắn. Trần Miểu âm thầm cắn răng, nhét túi vào trong ngực hắn: "Đã giặt xong."

Cố Diệc Cư cúi đầu nhìn chiếc túi trong ngực nói: "Ai giặt? Tại sao chị em không đem tới?"

Trần Miểu niết tay vịn ghế.

Nghĩ thầm.

Anh muốn nhìn thấy Trần Hân đúng không?

Cô không trả lời Cố Diệc Cư, dựa lưng vào ghế không nhúc nhích.

Cố Diệc Cư cầm túi đặt sang một bên, cười nói: "Không cần gấp, hai ngày sau hẳn mang tới."

Nói trắng ra là muốn Trần Hân đem tới đúng không?

Trần Miểu ủ rũ nói: "Chị ấy sẽ không đưa."

Cố Diệc Cư ừ một tiếng. Không chút để ý mà tiếp tục ấn chuột, click mở một số phần mềm.

Trần Miểu thăm dò hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Chơi đại thôi, em muốn chơi sao?" Cố Diệc Cư dùng khuỷu tay chạm vào con chuột bên cạnh Trần Miểu, nói: "Chơi đi, chơi trò đập chuột chũi lần trước, rất hợp với em."

Trần Miểu: "......"

Một lát sau, Trần Miểu thật sự chơi đập chuột. Còn có rất nhiều người đứng phía sau xem, nữ sinh đều có chút hâm mộ Trần Miểu, sao cô có thể thân thiết với Cố Diệc Cư như vậy.

Hơn nữa thoạt nhìn còn rất thân.

Trần Miểu chơi đến mê mẩn, nam sinh ngồi ở chỗ cô đã quay lại, kinh ngạc nhìn cô gái nhỏ chiếm chỗ của mình. Cố Diệc Cư ngậm một thanh chocolate trong miệng, ngẩng đầu liếc anh ta một cái rồi nói: "Qua đối diện tìm chỗ ngồi khác đi."

Thiếu niên kia nhìn cô gái xinh đẹp buộc tóc đuôi ngựa, nhịn không được cười hỏi: "Bạn gái hả?"

Cố Diệc Cư cong môi cười: "Đừng nói nhảm."

Thiếu niên kia cười rộ lên nhưng cũng không quan tâm nữa, đi sang phía đối diện mua thẻ để vào mạng.

Trần Diệu dùng chuột bấm vào chuột chũi trên màn hình, bên tai lại hơi hơi đỏ lên.

Trong đầu đều là bạn gái, bạn gái......

Trên màn hình chuột chũi bị đánh đến độ có chút rối loạn. Trần Miểu đột nhiên cảm giác một luồng nhiệt ở phần bụng dưới, ngay sau đó nhức mỏi lan rộng, trong một giây sắc mặt cô trở nên trắng bệch, đầu ngón tay có chút cứng đờ.

Chàng trai đối diện mua ba chai Coca, Cố Diệc Cư cầm một chai đặt vào tay Trần Miểu, nhìn đi chỗ khác 2 giây lại quay đầu nhìn lại.

Hắn nheo mắt nhìn khuôn mặt tái nhợt của Trần Miểu, dùng đầu ngón tay nắm cằm cô, xoay người: "Làm sao vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz