ZingTruyen.Xyz

Khong Gap Khong Nen Duyen

Tiêu Tiêu giận muốn chết đi được, cô đang buồn bực khó chịu, anh còn bắt nạt cô nữa? Cô dùng hết sức bình sinh đẩy ra, nhưng đối phương chẳng hề nhúc nhích tí nào. Cô nghiêng đầu ra, bờ môi lành lạnh lại ngang ngược đi theo như hình với bóng. Hơi thở nóng bỏng của đàn ông xộc vào mũi. Người đàn ông mút vào lần sau lại càng bá đạo hơn lần trước, khiến cô không thể nào không ngửa đầu lên nghênh đón.

Cô rất sợ nụ hôn của anh. Kỹ thuật hôn cao siêu của anh giống như dòng dung nham vậy, cả suy nghĩ lẫn thân thể cô đều như bị tan chảy ra.

Miệng của cô bị dùng sức cạy ra, lưỡi to trượt vào càn rỡ đảo quanh, quấn lấy chiếc lưỡi nhỏ của cô. Âm thanh mờ ám làm cho cô xấu hổ, rối loạn, nước mắt trên mặt và lông mi đều bị đầu lưỡi cuốn đi hết, cô nhẹ giọng ngắt quãng kêu anh tránh ra.

Nhưng anh lại đẩy cô đến cửa sau, tiếp tục cúi đầu chặn cái miệng nhỏ mềm mại của cô lại, đầu lưỡi tham lam không biết chán lại chen vào lần nữa. Dưới tình thế cấp bách, rốt cuộc cô cũng hạ quyết tâm độc ác, cắn anh một cái, nhưng theo bản năng sợ cắn người ta bị thương dữ quá, nên sức cắn cuối cùng cũng nhẹ bớt đi, kiểu từ chối này lại biến thành lời mời gọi, người đàn ông nọ cắn lại môi dưới của cô một cái, ngược lại thành cô bị đau.

Cô nức nở kêu đau, người đàn ông nọ không chỉ không thương tiếc, ngược lại còn đè cô xuống, kéo khuy quần của cô lên.

Cô kinh hãi đẩy mạnh một cái, lần này anh không hề đề phòng, bị cô đẩy ra.

Đoạn Mặc Ngôn dường như đã tỉnh táo lại, chậm rãi nhìn xung quanh một chút, hơi thở có chút nặng nề dần dần bình lặng xuống, chỉ là ánh mắt nhìn cô chăm chú vẫn như thú hoang rình mồi vậy.

“Anh quá đáng quá rồi đó!” Tiêu Tiêu dựa vào cánh cửa, vừa thẹn vừa cáu thấp giọng quát.

Đoạn Mặc Ngôn nhìn cô chằm chằm, giơ tay muốn sờ mặt cô, bị cô né đi. Tay bị đánh văng ra vang lên tiếng động giòn tan, anh không hề để tâm, dùng giọng nói như chocolate đậm đặc vừa được hòa tan, nói một câu hết sức khó hiểu, “Tiếu Tiếu…… Em ngon quá.”

Tiêu Tiêu trừng anh, không thể nào hiểu được lối suy nghĩ trong đầu của anh, “Anh còn như thế nữa, tôi sẽ kiện anh quấy rối tình dục đó!”

Nói xong, cũng không chờ anh trả lời, tức giận xoay người chạy ra ngoài.

***

Tiêu Tiêu trốn trong nhà vệ sinh rửa đi vết nước mắt trên mặt, ngẩng đầu lên nhìn đôi môi xinh đẹp sưng tấy trong gương, nét ửng đỏ trên gò má chưa tan đi.

Cô rốt cuộc làm sao thế này! Rõ ràng về mặt lý trí biết cô với Đoạn Mặc Ngôn tuyệt đối không có khả năng ở bên nhau, về mặt tình cảm cũng cảm thấy anh bá đạo đáng ghét, nhưng tại sao, cô cứ thế mà thích nụ hôn của anh! Thậm chí cô còn bị anh khơi lên ngọn sóng tình dục nữa!

Cô muốn chết quá đi……

Tiêu Tiêu lấy nước hất lên mặt lần nữa, chỉ mong nhanh chóng dội đi hết nỗi hổ thẹn không thể cho người khác biết được này.

Đợi cho đến khi tâm trạng khôi phục trở lại, cô mới vờ như chưa từng xảy ra chuyện gì mà đi về phòng làm việc, những người khác đều đang bận, cô ngồi về chỗ xoa xoa mặt, mở máy tính ra tìm tự vựng tiếng anh về thương mại. Tư thế đó chính xác là đang không muốn nghĩ đến những chuyện phiền não tạm thời không có cách giải quyết, chính là dùng những chuyện khác thay thế vào, chiếm hết toàn bộ suy nghĩ. Phương pháp này cô đã vô cùng thành thạo, hơn nữa nỗi nhục nhã trước chốn đông người ban nãy vẫn còn chưa xua đi hết, cô cũng không muốn cứ thế mà bị coi thường.

Sức tập trung của Tiêu Tiêu vô cùng kinh người, trong tình huống không ai quấy rầy, cô có thể ngồi trước bàn làm việc mà không hề nhúc nhích.

Không biết đã qua bao lâu, phòng làm việc vốn ồn ào bỗng dưng yên tĩnh hẳn, sau đó tiếng gọi “tổng giám đốc Đoạn” “tổng giám đốc Đoạn” vang lên liên tục, Tiêu Tiêu chậm chạp ngẩng đầu lên, thì Đoạn Mặc Ngôn đã đến trước mặt cô rồi.

Trái tim của cô đột nhiên đập mạnh một cái.

Anh đến đây làm gì thế? Tiêu Tiêu đang nghĩ thầm trong lòng, Đoạn Mặc Ngôn đã đứng thẳng trước mặt cô, dùng ngôn ngữ thể hiện ra mục đích đến, “Tiếu Tiếu, vừa nãy ở phòng họp, lời nói của anh có thể có chút không thỏa đáng, tha thứ cho anh được không?”

Giờ phút này Tiêu Tiêu chỉ có một ý nghĩ, mẹ nó chứ anh thật là hèn hạ quá đi!

Anh là ông tổng của cái công ty này, ở đây anh lớn nhất, anh cũng đã hạ thấp thân phận chạy xuống đây xin lỗi với một sinh viên thực tập rồi, nếu như cô nói không, chẳng phải cho thấy cô bụng dạ hẹp hòi sao?

Cô nghiến răng, đứng lên: “Tổng giám đốc Đoạn quá lời rồi, là tự bản thân tôi học hành không tới thôi.”

“Em không giận nữa hả?”

“Tôi đâu có giận.”

“Thế thì tốt quá, để bày tỏ sự áy náy, tối nay anh làm chủ mời em ăn cơm nhé?”

“Tôi không……”

Đoạn Mặc Ngôn không chờ cô nói hết, quay đầu qua nhìn các sinh viên đại học, “Mấy cô cậu này cũng vào thực tập cùng với em phải không? Vậy tối nay Phòng Quan hệ xã hội cùng ăn cơm thế nào?”

Tiểu Chu và giám đốc phòng Quan hệ xã hội đã đứng ở cửa từ sớm, vừa nghe thế thì vội nói: “Cám ơn ông chủ, tối nay chúng ta có lộc ăn rồi!”

Các sinh viên thực tập cũng hoan hô reo hò, trong mắt hai cô nữ sinh khác thì ẩn chứa sự ghen tị, chuyện mờ ám của hai người này quả thật khỏi nói cũng biết. Tiêu Tiêu thật là tốt số mà.

Đoạn Mặc Ngôn đặt chỗ ở một nhà hàng năm sao, vừa qua sáu giờ tối, Viên Kha đã gọi điện xuống, bảo phòng Quan hệ xã hội chuẩn bị một chút, những người không có xe thì ngồi xe của công ty qua đó.

Tiêu Tiêu cam chịu đi theo mọi người đến bãi đậu xe, xếp hàng đi về phía xe của công ty. Viên Kha đi qua nhìn xem, nói ở đây chật quá rồi, bảo Tiêu Tiêu xuống đi theo xe của anh ta. Tiêu Tiêu không chịu, nói là ngồi yên rồi không muốn nhúc nhích. Cậu nam sinh cao ráo hiểu biết thời thế, tự đề cử mình rồi đi xuống xe.

Xe vừa khởi động, thì cô nhận được tin nhắn của Đoạn Mặc Ngôn, [Vẫn còn đang giận hả?]

Tiêu Tiêu không để ý đến anh.

Qua một lúc sau, Lôi Tiểu Trúc nhắn tin đến, hỏi cô đang ở đâu, có muốn cùng nhau về nhà hay không.

Tiêu Tiêu lịch sự nói cho cô ấy biết rằng cô đang ở bên ngoài ăn cơm, cô ấy thông cảm rồi nhắn qua một biểu tượng cảm xúc, sau đó nhiều chuyện hỏi: [Nghe nói hôm nay tổng giám đốc Đoạn xin lỗi cậu hả, có phải thật không?]

Tiêu Tiêu thầm kêu hỏng bét, chuyện này đồn đến cả quầy tiếp tân luôn rồi, sau khi nổi danh ở trường học, cô lại nổi tiếng ở Thái Nhất sao?

Đến nơi, mấy chiếc xe của công ty nối tiếp trước sau mà đến, mọi người đều đứng tại chỗ chờ giám đốc phòng Quan hệ xã hội mở cửa xe cho Đoạn Mặc Ngôn, định đi theo sau bọn họ. Đoạn Mặc Ngôn đi đến trước mặt Tiêu Tiêu, vẫy tay với cô, “Đến đây, anh có chuyện muốn nói với em.”

Trong lòng Tiêu Tiêu nghĩ ở chốn công cộng chắc anh cũng không thể làm bừa đâu, cố vờ như tự nhiên đi lên phía trước, nhưng vẫn cẩn thận giữ khoảng cách một bước chân với anh.

Đoạn Mặc Ngôn bảo cấp dưới lùi về sau hai bước, chính mình với Tiêu Tiêu thì đi ở phía trước nhất.

“Sao vẫn còn nghiêm mặt vậy, chẳng phải anh đã xin lỗi em rồi sao?” Đoạn Mặc Ngôn tháo kính đen xuống.

“Em càng hi vọng anh xin lỗi vì hành động quấy rối của anh hơn đấy.”

“Tại sao?” Đoạn Mặc Ngôn thế mà lại có chút không hiểu.

“Anh nói tại sao?”

Đoạn Mặc Ngôn nói như lẽ đương nhiên: “Em sớm muộn gì cũng là người của anh, anh muốn hôn thì hôn, tại sao phải xin lỗi?”

Tiêu Tiêu á khẩu không nói nên lời.

“Ngược lại là em ấy, kiểu quần này khó cởi quá, lần sau mặc váy đi.”

Mặt Tiêu Tiêu tức thì đỏ ửng lên. Nếu như không phải còn một tia lí trí nói với cô rằng xung quanh còn có người khác, thì cô đã ném cái túi xách đeo chéo vào mặt của anh rồi.

Lúc ngồi vào bàn, Tiêu Tiêu cách chỗ ngồi của Đoạn Mặc Ngôn xa thật xa, ăn cơm xong, cô cũng đi cùng các sinh viên thực tập ngồi vào một chiếc xe về trường đại học, cuối cùng cũng qua một ngày.

Cô sức cùng lực kiệt về đến kí túc xá, Liên Hoan Hoan mặc bộ áo ngủ mùa xuân tay dài, đang ngồi trước bàn sơn móng tay màu đỏ thẫm, thấy cô về thì mời cô cùng sơn móng tay.

“Đỏ quá đi, mình không chịu nổi đâu.” Tiêu Tiêu xin miễn cho kẻ bất tài.

“Vậy cậu sơn màu trong suốt đi, cũng đẹp lắm đó.”

“Được.”

Tiêu Tiêu kéo một chiếc ghế ngồi kế bên, hai chị em cúi đầu làm đẹp, tán gẫu chuyện này chuyện kia, “Sao cậu mặc áo tay dài thế, chẳng phải cậu sợ nóng à?”

“À, ừ, hơi cảm ấy mà.”

“Bị cảm hả? Uống thuốc chưa? Mình còn hai viên thuốc cảm nè.” Tiêu Tiêu buông cọ sơn xuống định đi lấy thuốc.

“Không sao đâu, chịu đựng một chút là hết mà.” Liên Hoan Hoan phất phất tay, “Ngày hôm nay của cậu thế nào? Tổng giám đốc Đoạn có lấy việc công làm việc tư không?”

Tiêu Tiêu rũ mắt xuống, chậm rãi phớt cây cọ nhỏ vào miệng chai, để cho nước sơn thừa chảy vào trong cái chai nhỏ, “…… Xảy ra một chút chuyện nhỏ.”

“Chuyện gì? Kể nghe xem nào?”

Tiêu Tiêu lưỡng lự một chút, mới kể chuyện Đoạn Mặc Ngôn cưỡng hôn cô, hơn nữa cũng nói ra cảm giác phức tạp của bản thân mình.

“Ướt rồi?” Liên Hoan Hoan chớp chớp mắt.

Tiêu Tiêu ngượng ngùng nói: “Chỉ một chút thôi.”

“Có phải cậu thích tổng giám đốc Đoạn rồi không?”

“Không thể nào.” Tiêu Tiêu quả quyết nói.

“Sao cậu biết?”

“Bởi vì cảm giác mà anh ấy mang đến cho mình hoàn toàn không giống như cảm giác với người mình thích trước kia.”

“Nhiễm Huy?”

“Ngoài anh ta ra, còn có một người nữa.”

“Còn một người nữa?”

“Mối tình đầu.”

“Cậu được đấy.” Liên Hoan Hoan thổi thổi móng tay, khó khăn giơ ngón cái lên.

Tiêu Tiêu cường điệu thở dài một hơi, “Chuyện cũ như mây khói……”

“Được rồi, mau kể cho mình nghe đi.” Con gái không hề có sức kháng cự đối với loại đề tài này.

“Lúc mình thích người đó ấy à,” Tiêu Tiêu cúi đầu tỉ mỉ sơn ngón trỏ, “Chỉ thấy rất vui vẻ, nghĩ đến anh ấy thì sẽ cười, mà không phải cười bình thường đâu, kiểu cười ngu ấy. Cậu nói xem như thế vui biết mấy, về phần Nhiễm Huy, tuy cảm giác không mạnh mẽ như người đó, nhưng ở bên cạnh anh ta, cũng làm cho mình rất vui vẻ, rất thoải mái. Anh Đoạn không mang đến cho mình cảm giác đó, nhiều lắm, thì là sự quyến rũ nam tính của anh ấy đã hấp dẫn bộ phận nữ tính của mình thôi.”

Liên Hoan Hoan ngẫm nghĩ một lúc, “Là anh ta không mang đến cho cậu cảm giác đó, hay là cậu không để cho mình có cảm giác đó?”

Tiêu Tiêu cứng đờ.

“Phụ nữ đời nào phân biệt linh hồn và dục vọng rõ ràng đến thế, cho dù là dục vọng có cảm giác trước, thì cho thấy tình cảm của cô ta cũng có cảm giác rồi.” Liên Hoan Hoan nhìn cô, “Có phải cậu đang sợ không?”

Tiêu Tiêu chậm chạp sơn xong năm ngón tay, đút cây cọ nhỏ vào trong chai sơn, “Nói từ kết quả đi, mình với anh ấy có thể có kết quả gì chứ?”

“Nói không chừng cậu sẽ gả vào nhà giàu thì sao!”

“Thực tế không? Con người của anh ấy quá thâm sâu khó lường, lại thích làm theo ý mình, cuối cùng nhất định không có kết quả tốt đẹp đâu. Cậu nghĩ thế thử xem, có thể không sợ à?” Tiêu Tiêu nói, “Bây giờ mình chỉ muốn hưởng thụ cuộc sống độc thân, đợi đến tuổi thích hợp kết hôn, tìm một người đàn ông chín chắn chững chạc rồi kết hôn thôi.”

“Cậu cũng nghĩ nhiều quá rồi đó.” Liên Hoan Hoan nói, “Nhưng cho dù không có tương lai, cậu cũng có thể làm người yêu với anh ta mà, đến lúc đó cho dù có chia tay, cậu cũng có thể lấy được mộh khoản phí chia tay kha khá đó chứ?”

Tiêu Tiêu lắc đầu, “Mình sẽ không làm vậy đâu.”

Chỉ là Tiêu Tiêu muốn cách Đoạn Mặc Ngôn càng xa càng tốt, nhưng Đoạn Mặc Ngôn thì hoàn toàn ngược lại với cô. Hôm sau, mười một giờ sáng anh đã đến công ty rồi, đây quả thật là lần đầu tiên kể từ ngày khai thiên lập địa. Làm hại tất cả các quản lý cấp cao tưởng đâu xảy ra chuyện lớn nghiêm trọng gì rồi, kết quả chỉ là ông chủ tâm huyết dâng trào, khiến mọi người được một phen hú vía.

Sau khi anh đến thì gọi Tiêu Tiêu lên phòng làm việc của mình, bảo cô làm phiên dịch cho mình. Nói là phiên dịch, không bằng nói là dạy học thì có vẻ thỏa đáng hơn. Tiếng anh đối với Đoạn Mặc Ngôn không phải là ngoại ngữ mà là tiếng mẹ đẻ, căn bản không cần phiên dịch gì cả, anh đi phiên dịch cho người khác còn dư sức nữa là. Nhưng anh khăng khẳng muốn Tiêu Tiêu làm phiên dịch. Trong lúc anh giao tiếp bằng tiếng anh, thì anh bảo cô dịch sang tiếng rung cho anh nghe, hơn nữa dịch phần tiếng trung của mình sang tiếng anh nói cho đối phương nghe, ngay cả trong giao tiếp bằng tiếng trung, anh cũng muốn cô dịch sang tiếng anh nói với anh. Với lại cô có sai chỗ nào hoặc có từ nào không hiểu, anh sẽ chỉnh lại cho cô trước tiên.

Điều này đối với anh không phải tiện lợi, mà là cản trở, không thể nghi ngờ. Nhưng anh lại vô cùng vui vẻ, mặc kệ sắc mặt của đối tác kỳ lạ thế nào, anh vẫn để Tiêu Tiêu truyền đạt từng chữ từng chữ như trước, dường như không thông qua cô thì nghe không hiểu vậy.

Đối với tấm lòng này của anh, Tiêu Tiêu cảm động, tuy có lúc anh sẽ dùng ánh mắt “câu này em cũng sai” để nhìn cô, nhưng cũng không nói cô thêm một câu nào, chỉ là kiên nhẫn chỉ ra chỗ sai của cô. Hơn nữa kể từ hôm đó, anh ấy trở nên ga lăng hơn, không còn động tay động chân với cô nữa.

Liên tục mấy ngày, dưới áp lực cường độ cao của anh, trình độ của Tiêu Tiêu tăng vọt thần tốc, tiếng anh của cô từ cấp độ trường học đã đi về hướng cấp độ thực chiến, lỗi phạm phải cũng càng ngày càng ít đi, phiên dịch càng ngày càng nhanh.

Chiều hôm nay, Tiêu Tiêu đứng bên cạnh anh, dịch chính xác một chuỗi tiếng trung thật dài, khó có khi nhận được một lời khen từ Đoạn Mặc Ngôn, “Anh tưởng đâu em thế nào cũng sẽ sai một chút, không ngờ lại rất lưu loát.”

Tiêu Tiêu rốt cuộc cũng có chút hiểu được ánh mắt của người đàn ông cao to này rồi, nhận được lời khen của người đàn ông này, thật sự không dễ dàng gì.

Cô nhịn không được mở cờ trong bụng, cười tươi rói lộ ra hai lúm đồng tiền thật sâu.

Đoạn Mặc Ngôn ngẩng đầu nhìn cô, giọng hơi khàn nói: “Đã lâu lắm rồi không thấy em cười tươi thế này.”

Nói xong cũng mặc kệ những người được phiên dịch vẫn đang ở đó, anh kéo lấy cổ của cô liền hôn xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz