Khong Danh Han Anh
#Chap_10Đúng như lời hắn nói đến tuần sau hắn,cô, Sở Minh và Bảo Trâm cùng đi du lịch. Hơn 1 giờ nữa mới bay, giờ hắn một tay xách valy, một tay ôm eo cô. Phía Sở Minh và Bảo Trâm cũng như vậy.Hôm nay hắn diện bộ quần đen, áo sơ mi trắng và vest đen. Còn Sở Minh thì ngược lại, quần tây trắng và vest trắng, áo sơ mi đen. Một người đẹp theo kiểu bá vương còn Sở Minh thì đẹp theo kiểu hào hoa phong nhã.Cả hai chàng trai là tâm điểm của bao cô gái trong sân bay. Còn cô và Bảo Trâm cũng không thua kém cũng là điểm chú ý của bao chàng trai ở đây. Cô diện chiếc váy trắng tóc buộc đuôi ngựa tuy đơn giản nhưng lại hiện lên vẽ đẹp trong sáng, tao nhã, tôn lên những đường công quyến rũ. Còn Bảo Trâm thì mặc chiếc váy màu vàng nhạt tóc thì búi cao lên đôi giày cao gót màu vàng. Cả hai cô nàng đẹp không tì vết, vừa trong sáng, ngây thơ mặc dù đã 25 tuổi nhưng chỉ giống 16, 17 tuổi.-' Em đi vệ sinh xíu nha'. Cô kề tai hắn nói nhỏ, hắn gật đầu tay cũng rời khỏi eo cô.-' Đợi tao'. Thấy cô đi Bảo Trâm cũng vội đi theo. Hai người đàn ông nhìn nhau lắc đầu cười, hai cô nàng này quá đáng yêu.Khi cô cùng Bảo Trâm đi ra khỏi phòng vệ sinh một khoảng liền bị một đám người chặn lại.-' Này cô em, em đi đâu vậy? Đi chơi với anh không?'. 1 người đàn ông trong đám người kia nhìn cô và nói ánh mắt người đó hiện lên vẽ thèm thuồng với cơ thể chuẩn của cô.
Cô nhanh trí lấy điện thoại gọi cho hắn. Hắn thấy cô gọi thì bắt máy, cứ nghỉ là cô bị lạc đường đang định trả lời thì bên kia có giọng nói.-' Các người là ai? Buông tôi ra'. Cô hét lên khi hai tên đồng bọn của hắn ta chạy lại bắt giữ tay cô.
( Au: nam chính từ hắn đổi thành anh nhé).-' Chết tiệt'. Anh chửi thề-' Chuyện gì sao?'. Sở Minh nghe anh chửi thề nên quay sang hỏi-' Tiểu Bạch và Bảo Trâm gặp chuyện rồi'. Anh nhìn Sở Minh mà nói.
Cả hai cùng chạy theo đường đến phòng vệ sinh tìm cô. Đến nơi hắn thấy cô bị một đám đàn ông bao quay. Một tên vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của cô, Bảo Trâm lại bị một tên khác ép vào tường. Để ý khuôn mặt của hai nàng đã ướt đẫm nước mắt, lúc này anh chẳng thể giữ nỗi bình tỉnh. Anh lao vào đánh bọn chúng khi thấy anh bọn chúng hoảng sợ và bỏ chạy.Ai mà chẳng biết chủ tịch tập đoàn Bạch Văn lớn nhất nước? Nếu anh đã cứu cô và Bảo Trâm thì chứng tỏ họ quen biết thân thiết với anh. Mà nếu đụng vào người của anh liệu có còn mạng sống hay không? Được thả ra cô chạy lại ôm chặt anh, Bảo Trâm cũng ôm Sở Minh. Hai anh chàng cũng ôm hai cô nàng mít ước kia.
-' Bình tĩnh lại có anh ở đây rồi'. Anh vuốt ve lưng cô-' Em....em sợ...híc..híc'. Cô nói nhỏ. Anh cúi xuống nhấc cằm cô lên rồi hôn vào đôi môi anh đào đỏ mọng kia. Nụ hôn không hề có sự dục vọng nào mà đơn giản là muốn trấn an tinh thần cho cô vợ nhỏ của mình. Hôn một lúc lâu đến khi thấy cô không thở nổi nữa thì mới rời khỏi môi cô.-' Chúng ta đi thôi'. Anh lau nước mắt cho cô và nói. Nói xong anh cùng cô đi lại nơi mọi người vừa đứng. Sở Minh và Bảo Trâm cũng đi theo. Đến nơi cũng là lúc máy bay chuẩn bị cất cánh anh cùng cô và hai người kia đi lên máy bay. Do anh đặt vé vip nên khu của anh và mọi người đều rất thoải mái và rộng rãi.-' Văn'. Một lúc khi máy bay cất cánh cô lay tay anh-' Chuyện gì nào?'. Anh ôn nhu nhìn cô-' E...e...em...đ...đói'.Cô nhìn anh bằng cặp mắt long anh.
Anh phì cười đây là cô gái đang khóc khi nãy sao? -' Em ăn gì?'. Anh nhìn cô-' Gì cũng được'. Cô nhẹ nhàng nói-' Ê Minh, Trâm ăn gì không?'. Anh quay sang hỏi hai người kia. Sở Minh quay sang định hỏi Bảo Trâm thì cô nàng đã gật đầu -' Tao với mày đi lấy đi'. Sở Minh lên tiếng nói. Rồi cả hai cùng nhau đi lấy đồ ăn cho hai nàng. Cô và Bảo Trâm nhìn nhau cười-' Chúnh ta không phải đi du lịch?'. Thấy họ đi khá xa nên cô quay sang hỏi Bảo Trâm. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Bảo Trâm vẫn gật đầu. Cô và Bảo Trâm không nói gì nữa.Một lúc sau anh cùng Sở Minh đi ra tay cầm theo khay đồ ăn. Anh đi vào chổ của mình và để khay đồ ăn lên bàn. Thấy anh để lên bàn xong cô bất ngờ ôm anh.-' Anh nói dối. Em đi trị bệnh suốt 4 năm nhưng không được, nay liệu có thành công?'. Cô nhẹ giọng, anh quay sang ôm chặt cô-' Dù chỉ 1% anh cũng đưa em đi vả lại em phải tự tin lên chứ như vậy mới tốt cho em'. Anh nhẹ nhàng nói. Rồi phóng ánh mắt sang Bảo Trâm. Phút chốc làm cô nàng ta lạnh sống lưng
Cô nhanh trí lấy điện thoại gọi cho hắn. Hắn thấy cô gọi thì bắt máy, cứ nghỉ là cô bị lạc đường đang định trả lời thì bên kia có giọng nói.-' Các người là ai? Buông tôi ra'. Cô hét lên khi hai tên đồng bọn của hắn ta chạy lại bắt giữ tay cô.
( Au: nam chính từ hắn đổi thành anh nhé).-' Chết tiệt'. Anh chửi thề-' Chuyện gì sao?'. Sở Minh nghe anh chửi thề nên quay sang hỏi-' Tiểu Bạch và Bảo Trâm gặp chuyện rồi'. Anh nhìn Sở Minh mà nói.
Cả hai cùng chạy theo đường đến phòng vệ sinh tìm cô. Đến nơi hắn thấy cô bị một đám đàn ông bao quay. Một tên vuốt ve khuôn mặt kiều diễm của cô, Bảo Trâm lại bị một tên khác ép vào tường. Để ý khuôn mặt của hai nàng đã ướt đẫm nước mắt, lúc này anh chẳng thể giữ nỗi bình tỉnh. Anh lao vào đánh bọn chúng khi thấy anh bọn chúng hoảng sợ và bỏ chạy.Ai mà chẳng biết chủ tịch tập đoàn Bạch Văn lớn nhất nước? Nếu anh đã cứu cô và Bảo Trâm thì chứng tỏ họ quen biết thân thiết với anh. Mà nếu đụng vào người của anh liệu có còn mạng sống hay không? Được thả ra cô chạy lại ôm chặt anh, Bảo Trâm cũng ôm Sở Minh. Hai anh chàng cũng ôm hai cô nàng mít ước kia.
-' Bình tĩnh lại có anh ở đây rồi'. Anh vuốt ve lưng cô-' Em....em sợ...híc..híc'. Cô nói nhỏ. Anh cúi xuống nhấc cằm cô lên rồi hôn vào đôi môi anh đào đỏ mọng kia. Nụ hôn không hề có sự dục vọng nào mà đơn giản là muốn trấn an tinh thần cho cô vợ nhỏ của mình. Hôn một lúc lâu đến khi thấy cô không thở nổi nữa thì mới rời khỏi môi cô.-' Chúng ta đi thôi'. Anh lau nước mắt cho cô và nói. Nói xong anh cùng cô đi lại nơi mọi người vừa đứng. Sở Minh và Bảo Trâm cũng đi theo. Đến nơi cũng là lúc máy bay chuẩn bị cất cánh anh cùng cô và hai người kia đi lên máy bay. Do anh đặt vé vip nên khu của anh và mọi người đều rất thoải mái và rộng rãi.-' Văn'. Một lúc khi máy bay cất cánh cô lay tay anh-' Chuyện gì nào?'. Anh ôn nhu nhìn cô-' E...e...em...đ...đói'.Cô nhìn anh bằng cặp mắt long anh.
Anh phì cười đây là cô gái đang khóc khi nãy sao? -' Em ăn gì?'. Anh nhìn cô-' Gì cũng được'. Cô nhẹ nhàng nói-' Ê Minh, Trâm ăn gì không?'. Anh quay sang hỏi hai người kia. Sở Minh quay sang định hỏi Bảo Trâm thì cô nàng đã gật đầu -' Tao với mày đi lấy đi'. Sở Minh lên tiếng nói. Rồi cả hai cùng nhau đi lấy đồ ăn cho hai nàng. Cô và Bảo Trâm nhìn nhau cười-' Chúnh ta không phải đi du lịch?'. Thấy họ đi khá xa nên cô quay sang hỏi Bảo Trâm. Tuy hơi ngạc nhiên nhưng Bảo Trâm vẫn gật đầu. Cô và Bảo Trâm không nói gì nữa.Một lúc sau anh cùng Sở Minh đi ra tay cầm theo khay đồ ăn. Anh đi vào chổ của mình và để khay đồ ăn lên bàn. Thấy anh để lên bàn xong cô bất ngờ ôm anh.-' Anh nói dối. Em đi trị bệnh suốt 4 năm nhưng không được, nay liệu có thành công?'. Cô nhẹ giọng, anh quay sang ôm chặt cô-' Dù chỉ 1% anh cũng đưa em đi vả lại em phải tự tin lên chứ như vậy mới tốt cho em'. Anh nhẹ nhàng nói. Rồi phóng ánh mắt sang Bảo Trâm. Phút chốc làm cô nàng ta lạnh sống lưng
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz