ZingTruyen.Xyz

Khong Dang Yeu Hieugav

Gia Huy bị đánh đến mức mặt mày xanh tím, toàn thân đau như bị người ta chém vậy, dùng hết sức vật anh xuống dưới đất, sau đó lăn liên tiếp vài vòng rồi đứng dậy.

"ĐM mày!"

Gia Huy giơ tay sờ lên chiếc cằm đã tụ máu bầm, cơ thể đau đến mức khi đứng dậy còn lảo đảo, "Mẹ mày điên rồi à!"

Minh Hiếu bị ném qua một bên, hai má và lòng bàn tay bị rách da do ma sát với mặt đất, dòng máu đỏ tươi từ từ chảy xuống, anh không thèm nhìn lấy một cái, chỉ giơ tay quẹt ngang máu trên mũi.

Bụi đất dính đầy trên khuôn mặt bầm xanh bầm tím của anh, toàn thân đau nhức nhưng không thèm chớp mắt lấy một cái, mà nhìn chằm chằm vào Gia Huy.

Không ngờ Hiếu trông thì thư sinh nhưng sức lực lại không hề yếu, Gia Huy còn tưởng mình sẽ áp chế được đối phương, con mẹ nó, không ngờ anh lại liều mạng đánh nhau như vậy!

Ngay sau đó, chỉ thấy Hiếu đứng dậy, quay người lại.

Gia Huy tưởng đối phương muốn chạy nên vội bước đến.

Nào ngờ đối phương lại xô ngã một cái giá sắt.

Minh Hiếu cúi người chọn ra một thanh sắt từ trong đống đổ nát, to bằng cánh tay của một người trưởng thành.

Chân mày Gia Huy giật giật, nhìn thứ đồ trong tay anh, lùi về sau một bước, "Mày muốn làm gì?!"

Minh Hiếu nhìn hắn, "Đánh gãy tay mày."

Gia Huy: "Người đâu!"

"Mẹ nó, chạy vào đây hết cho tao!"

Vào khoảnh khắc cửa công trường được mở ra, Minh Hiếu cũng đã nhanh chóng đến gần Gia Huy.

Gần như mỗi cú đánh đều nhắm vào tay.

Anh không biết lòng người có thể hiểm ác đến mức độ nào, người khác thế nào anh không quan tâm, nhưng cái con người trước mắt này, anh sẽ cho hắn nếm mùi của sự trả giá, khiến hắn phải chịu đựng sự đau khổ mà An từng phải chịu.

"Mày là ai mà đối xử với em ấy như vậy!"
"Gia đình tao từ nhỏ đến lớn còn chưa đánh em ấy một roi nào!"
"Ai cho phép mày làm vậy với em ấy!"

Hai mắt đỏ Hiếu như máu, lực đánh ngày càng mạnh.

Đối phương lợi dụng sự lương thiện và lòng trắc ẩn của Thành An để tổn thương nó, dùng tình anh em, tình bạn.

Mấy tên giang hồ vốn đang canh giữ bên ngoài nghe thấy tiếng động bên trong liền đẩy cửa công trường ra chạy vào.

Vừa nhìn liền thấy hai người đang đánh nhau.

Sau đó có vài người tiến đến kéo Minh Hiếu ra, ấn xuống trên đất.

Nhưng đối phương cho dù bị ấn xuống đất vẫn liều mạng giãy giụa, đôi mắt điên dại nhìn Gia Huy.

"Thứ chó má!"

Gia Huy nhổ ra một ngụm máu, sau đó đạp một cái vào ngực anh "Cái miệng của mày chửi giỏi thật đấy."

Bảo Khang bị cảnh tượng này chọc thẳng vào mắt, miếng sắt trong tay cứa liên tục, vùng da trên cổ tay bị chà xát rách cả da.

Nhìn Minh Hiếu ho khan, cảm giác bất lực dâng trào tới tận xương cốt, Khang lúc này mới hiểu bản thân vô dụng đến nhường nào.

"Mày không phải chỉ là một thằng không bảo vệ được anh em thôi sao?"

Mũi Bảo Khang cay cay, một đứa trẻ to xác bỗng đỏ hoe đôi mắt.

Nếu lúc đó Khang kiên cường một chút, không chừng đã có thể làm chỗ dựa cho An rồi....

Dây thừng trên tay được nới lỏng, sau khi cởi ra, Khang không chút do dự xông đến chỗ mẫy người đang đè Hiếu.

Học sinh giỏi môn thể dục, sức lực và cơ bắp này luyện không uổng công, gần như ngay lập tức xô ngã mấy người kia ra đất.

Minh Hiếu nhân cơ hội đứng dậy, không hề chạy, ngược lại còn một lần nữa nhào đến chỗ Gia Huy.

Gia Huy sửng sốt, "Mẹ nó, tụi mày đui hết rồi à!"

"Còn không qua đây!"

Nhưng tổng cộng cũng chỉ có bốn tên giang hồ, Bảo Khang hãm chân hai người, sau đó thấy có người định đi qua, liền nhào tới ôm lấy chân, không cho đối phương tiến về phía trước.

Dù người phía trên có liên tục đánh xuống, Khang cũng nghiến chặt răng, liều chết không buông.

Khi Thành An và cảnh sát tới nơi, liền nhìn thấy cảnh tượng này.

Hai vệ sĩ bị đánh đến ngất xỉu một góc, Khang liều chết ôm lấy chân người ta, bị người ta đá liên tục, nhưng vị nghệ sĩ này dù có chịu đòn cũng không buông tay.

"Mẹ mày, tụi bây chờ tao ra ngoài, tao sẽ đụ chết tụi bây!!!"

Mà Hiếu cách đó không xa thì đè Gia Huy xuống đất, vừa đánh vừa chửi.

An nhìn thấy cảnh tượng này, con ngươi long sòng sọc, nó vừa hoảng sợ vừa ngạc nhiên.

"Không được động đậy!"

"Công an đây!"

Những người đang đánh đấm vừa nghe thấy công an tới liền bị dọa đến mức lũ lượt dừng tay, chỉ có Hiếu vẫn cứ đấm như cũ.

"Đồng chí!"

"Đồng chí bình tĩnh một chút!"

Công an muốn đi đến kéo người, nhưng Minh Hiếu lại túm lấy không buông.

Thành An vội bước đến trước mặt anh, nhìn thấy vết thương trên mặt anh, tim lập tức như bị người ta khoét rỗng.

"Hiếu ơi."

Nghe thấy giọng của đối phương, Hiếu bỗng dừng tay, sai đó quay đầu nhìn về phía phát ra âm thanh.

"Hiếu ơi."

Minh Hiếu dừng tay, nước mắt trào ra, "An, hắn ta hại em, hắn ta....."

Tim nó đau nhói, bước đến kéo anh lên.

Giống như chết đuối vớ được cọc, Minh Hiếu tức giận đến mức lạc cả giọng

"Hắn ta.... Hắn ta lấy quyền gì làm vậy với em"

Trên đời này, người yêu anh nhất chính là Thành An.

Đối phương bị thương, bàn tay ôm lấy anh của nó cũng không dám dùng sức, sợ sẽ làm đau anh.

Cái cảm giác vừa sợ hãi vừa lo lắng vẫn chưa hề biến mất, ngay khoảnh khắc biết Hiếu bị bắt, nó lập tức mất đi sự lý trí và bình tĩnh.

Cũng may, người vừa mất đi đã tìm lại được, nhưng vẫn không dám thả lỏng.

Sau đó nghiêng đầu hôn lên tai anh "Không sao đâu, tất cả đều đã qua rồi."

Hiếu túm chặt áo nó, khóc đến run lên.

"Có đau lắm không?"

Anh vùi mặt vào người nó lắc đầu.

Thành An nhìn cánh tay bầm xanh của anh, chân mày nhíu chặt, ánh mắt âm u liếc qua nhìn Gia Huy đang hôn mê trên đất.

Sau đó nói nhỏ bên tai anh: "Chúng ta tới bệnh viện trước đã."

Hiếu gật đầu.

Sau khi được cứu, Bảo Khang cứ cúi đầu đứng đó, sự hổ thẹn của mình khiến Khang khổ não.

Nó ở cách đó không xa, Khang chỉ nhìn mà không nói gì.

Vốn tưởng là bộ phim ba người, nào ngờ Khang chẳng có tên.

Ai ngờ khi nó đi ngang qua lại giơ tay vỗ vỗ đầu anh.

"Thôi được rồi mà."

Khang tròn xoe mắt, quay đầu nhìn bóng lưng kia, sáng tỏ trong lòng, sau đó cũng theo nó đi đến bệnh viện.

Vì nghi phạm đang hôn mê mà người bị hại cũng bị thương, bệnh viện trở thành nơi lấy lời khai.

Cũng may, sau khi kiểm tra, hai người chỉ bị thương ngoài da, trông thì đáng sợ nhưng không quá nghiêm trọng, mà Gia Huy lại bị đánh gãy tay.

Hiếu thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm mặt mình, có chút ngượng ngùng quay đi.

"Em có thể nào đừng nhìn anh nữa được không."

Nhìn vết bầm tím trên mặt anh, ánh mắt nó đầy đau xót, "Tại sao?"

Hiếu: "Không.... Không có đẹp trai."

....

Mặt anh chắc chắn là sưng như đầu heo rồi.

Nó cầm túi chườm lạnh chườm lên cho anh, tay nhất thời run rẩy, sợ làm anh đau.

Nhìn ra sự lo lắng của đối phương, Hiếu mở miệng, "Thật ra, thật ra anh không sao cả."

Nhưng lúc này nó không nghe lọt điều gì, nửa tháng sau đó dứt khoát làm việc ở nhà, vừa làm vừa chăm sóc đối phương.

Gia Huy gần như vừa tỉnh lại đã phải đi thẩm vấn, cuối cùng, ngoài tội danh bắt cóc ra, còn chịu thêm tội xâm hại tình dục trẻ vị thành nhiên không thành.

Thời gian Gia Huy ở bệnh viện được công an giám sát nghiêm ngặt, tìm luật sư thì kết quả tốt nhất cũng chỉ là tù chung thân, Gia Huy biết, đời hắn tàn rồi, một cách triệt để.

Mãi đến ba tháng sau, Gia Huy bị tống vào ngục, Thành An mới lấy lý do thăm nuôi đến gặp hắn.

Gia Huy mặc áo số, mặt mày nhợt nhạt xanh xao, hốc mắt hõm sâu, gầy đi trông thấy, giống như già đi mười tuổi vậy.

Nhìn Thành An cách mình một lớp kính, hắn cầm ống nghe lên, "Em đến để cười nhạo anh chứ gì"

Giọng An vẫn lạnh nhạt, "Tôi thật sự rất buồn khi thấy anh ra nông nổi này. Dù sao chúng ta cũng từng là anh em, cũng từng có mối quan hệ tốt đẹp"

Gia Huy nghiến răng, "Nhưng thứ anh cần là tình yêu của em! Không phải mối quan hệ bạn bè rẻ rung đó!"

"Anh nghĩ lại coi, anh có thật sự thích tôi không?"

"Nhảm nhí, sao anh lại không thích em được chứ...."

"Anh thích tôi hay thích tiền của tôi?"

"Em nói gì vậy? Anh không hiểu"

Mặt Thành An vẫn cứ thản nhiên, không đau không ngứa.

"Anh đừng tưởng tôi không biết, sau cái lần tôi cho anh mượn tiền để trả nợ cờ bạc thì anh đã nổi lòng tham rồi."

"Em nói nhảm nhí cái gì vậy?!"

"Anh là một nhạc sĩ tốt, hoàn toàn có thể sống một cuộc đời tốt hơn như này. Anh tự mình suy nghĩ đi."

Gia Huy níu kéo: "Nhưng chúng ta từng là anh em tốt mà, cả Khang nữa, em có thể niệm tình xưa với anh không An?"

"Anh thấy có xứng không?"

"Đừng mà...đừng mà An"

Nó nói xong, không thèm nhìn hắn lấy một cái, quay người rời đi.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Ba tháng sau, cuộc sống của mọi người dần quay về quỹ đạo. Khang và An đều đã tìm được ánh hào quang của mình trên sân khấu, hai người thật sự hạnh phúc cháy hết mình với ước mơ và hoài bão của bản thân.

Gần đây vừa hoàn thành một chương trình giải trí lớn nên hai người được Mai cho nghỉ dưỡng sức mấy hôm. Tính đi tính lại thì nó quyết định dẫn Khang về quê mình chơi, dù sao nó cũng rất nhớ không khí ban mai ở đây, nhớ bà ngoại và mấy đứa cháu nữa.

"Ê đi câu cá hong?"- An phấn khởi.

Mấy ngày về quê nó đã làm đủ trò rồi, giờ chỉ còn thiếu đi câu con cá lóc thôi.

"Mày khùng hả? Trời nắng chan chan đi câu cho bị điên hay gì"- Khang phản đối

Nó chề môi nhìn Khang bằng ánh mắt khinh bỉ, giọng đầy thánh thức: "Hay là mày không biết câu, mày sợ câu ít hơn tao chứ gì"

Như dự đoán, Khang bị thách thức như vậy liền đồng ý thi đua câu cá với nó. Đây là chiêu mà nó có dùng bao nhiêu lần thì đều thành công.

Khang và An xách xô chạy ra ngoài ao, Hiếu thấy trời nắng nên cầm nón chạy theo An bắt nó phải đội lên đàng hoàng rồi mới cho đi. Một màn kịch này bị ba Thành An và bà ngoại nhìn thấy. Bà phe phẩy cái quạt trong tay, cười hiền hòa: "Hai đứa nó cứ như vậy đến bao giờ ta"

Ông Trung đưa miếng trầu vừa têm xong cho bà, bình thản nói:

"Tình cảm tụi nó phải để tụi nó nói ra. Chúng ta cứ ung dung chờ thôi"

"Ừ"- Bà cười lớn, một giọt nước trào ra nơi khóe mắt.
Người già như bà không còn sức để lo nghĩ gì nhiều, chết là hết, bà chỉ mong con cháu của bà ai cũng hạnh phúc, sống cuộc đời tốt đẹp là bà đã cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

END.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.

Kết thúc rồi các bạn ơi...
Ròng rã suốt hai tháng qua cuối cùng đã hoàn thành bộ truyện này rồi 💥

Lời muốn nói còn nhiều nên quyết định viết hẳn tâm thư ở chương sau 👉

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz