Khoi Dau Moi O Hogwarts Viewjune Shot Fic Abo
View đứng trong bóng tối, bóng dáng cô như hòa vào những cây cổ thụ xung quanh, lặng lẽ theo dõi mọi động thái của June. Suốt gần một tuần nay, cô luôn dõi theo June, không phải vì nghi ngờ mà bởi sự khao khát không thể giải thích được. Kể từ khi vụ chạm trán với ma vật đen hôm đó xảy ra, View cảm thấy một thứ gì đó khác lạ trong cơ thể mình. Cảm giác đó không chỉ là sự u tối lẩn khuất trong tâm trí, mà còn là sự chi phối không rõ ràng đang dần biến đổi mọi thứ bên trong cô.Điều này càng khiến View trở nên dè dặt, cô quyết định tránh mặt June, không muốn bản thân để lộ ra bất kỳ điểm yếu nào.Thế nhưng, nỗi nhớ nhung và khát khao bảo vệ June không thể bị ngăn chặn. Mỗi đêm, khi June lẻn vào bìa rừng cấm để thu thập thảo mộc cho viện nghiên cứu, View đều theo dõi từ xa. Cô không thể ngăn mình khỏi lo lắng rằng có thể sẽ có chuyện gì xảy ra với June, đặc biệt là sau khi cô đã nhận ra cảm giác lạ lùng này bên trong mình."Mình phải bảo vệ cô ấy, dù bất cứ giá nào" View thì thầm với chính mình, đôi mắt cô không rời khỏi bóng hình mảnh mai của June đang lướt qua các bụi cây rậm rạp. Nhưng đêm nay, mọi thứ không đơn giản như vậy.June dừng lại dưới một tán cây lớn, nơi cô biết rằng có một loại thảo mộc quý hiếm đang phát triển. Cô cúi xuống, cẩn thận cắt từng chiếc lá bằng một con dao nhỏ.Nhưng một tiếng xào xạc từ phía sau khiến cô ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy của cô lấp lánh dưới ánh trăng. Trước khi June kịp nhận ra điều gì đang xảy ra, một kẻ lạ mặt lao tới, đôi tay hắn cứng rắn kéo chiếc áo của cô._"A!" - June hét lên, đôi tay nhỏ bé cố gắng chống cự, nhưng kẻ đó quá mạnh. Hắn chính là tên mà View đã từng đối đầu trước đây. Sự hung hãn của hắn không hề suy giảm, mà thậm chí còn điên cuồng hơn trước. Khuôn mặt hắn méo mó dưới ánh trăng, biểu hiện của sự thù hận và dục vọng đen tối.Trong khoảnh khắc, View đã không thể kiềm chế được cơn giận dữ. Một luồng sức mạnh đen tối bùng nổ từ bên trong cô, đẩy cô tiến thẳng về phía trước với tốc độ không tưởng.**"Depulso!"** Tiếng hét của View vang lên như sấm rền, cây đũa phép trong tay cô phát ra một luồng ánh sáng mạnh mẽ đẩy kẻ lạ mặt bay xa, đập mạnh vào một thân cây gần đó.Hắn ngã xuống đất với một tiếng động lớn, bất tỉnh. Nhưng View không dừng lại. Cơn giận dữ trong cô chưa hề dịu xuống, như thể luồng ma thuật đen tối trong cô đang thúc giục cô tiếp tục. Cô tiến đến gần hắn, mắt ánh lên sự khát máu._"View, dừng lại!" - Một giọng nói vang lên từ phía sau, làm cô giật mình. Đội cảnh vệ của Hogwarts đã kịp thời xuất hiện, bao vây xung quanh hiện trường.Một trong số họ, có vẻ là đội trưởng, bước tới gần View, ánh mắt nghiêm khắc nhưng cũng đầy lo lắng._"Cậu đã làm đủ rồi, để bọn tớ xử lý hắn. Đưa bạn của cậu về đi." View đứng lặng người trong giây lát, đôi mắt vẫn còn đọng lại sự điên cuồng.Nhưng khi nhìn về phía June, cô cảm thấy một cảm xúc khác lấn át sự giận dữ trong lòng mình—nỗi lo lắng và yêu thương sâu sắc._" June" - Cô thì thầm, cảm nhận được nỗi đau nhói trong lòng khi thấy June đang lúng túng đứng ở gốc cây, khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ._"Mình ổn… cậu đừng lo…" - June run rẩy nói, đôi mắt cô chứa đựng sự hoảng sợ nhưng cũng đầy tin tưởng khi nhìn vào View. Cô không thể hiểu nổi tại sao cảm xúc trong lòng mình lại trở nên mãnh liệt đến vậy khi nhìn thấy View lao vào bảo vệ cô.
Có phải chỉ là sự biết ơn, hay còn điều gì khác? June không dám nghĩ sâu thêm, chỉ muốn mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường._"Mình xin lỗi… vì không thể ngăn cản hắn sớm hơn" - View nói, giọng cô khàn đặc, đầy sự hối hận. Cô biết mình đã để cho những cảm xúc đen tối chi phối quá nhiều, và giờ đây, sự hiện diện của đội cảnh vệ đã nhắc nhở cô về trách nhiệm của mình._"Chúng ta… về thôi."View cúi xuống, bế June lên trong vòng tay mình. Sự gần gũi bất ngờ này khiến trái tim của cả hai đập mạnh.June cảm nhận được nhịp tim của View, mạnh mẽ và đầy hỗn loạn, như đang dồn nén hàng ngàn cảm xúc bên trong. _"View… cậu không cần phải làm vậy… mình có thể tự đi" - June nói nhỏ, nhưng cô không thể giấu nổi sự run rẩy trong giọng nói của mình._"Không… để mình chăm sóc cậu" - View đáp lại, giọng nói đầy kiên định. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự gần gũi với June, cảm giác mềm mại từ cơ thể cô ấy đang áp sát vào người, khiến cơn bão cảm xúc trong lòng View càng thêm mãnh liệt.Nhưng cô biết, cô phải kiểm soát bản thân.Trên đường trở về ký túc xá, bóng tối và sự yên tĩnh xung quanh chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng giữa hai người.Khi đến nơi, View đặt June xuống giường, đôi mắt cô đầy lo lắng khi nhìn June._"Cậu có đau ở đâu không? Mình có thể gọi y tá… hoặc mình tự chăm sóc cậu…" - View nói, giọng cô trầm và đầy lo âu. Cô không thể chịu nổi khi thấy June bị tổn thương, và cảm giác tội lỗi vì đã không bảo vệ cô ấy tốt hơn làm cô đau đớn.June lắc đầu, cố gắng mỉm cười để trấn an View._ "Mình thật sự ổn, View. Cậu đã làm hết sức rồi. Nếu không có cậu, có lẽ mình sẽ còn bị thương nặng hơn…" - Cô nói, nhưng khi cảm nhận được sự đau đớn trong ánh mắt của View, nụ cười của cô dần tắt. - "View… đừng tự trách mình nữa."Nhưng View không thể ngăn bản thân khỏi suy nghĩ tiêu cực._ "Không… tất cả là lỗi của mình… Mình… mình đã không thể kiểm soát được bản thân. Và… có lẽ… chính mình mới là người làm cậu sợ hãi…" - Cô ngồi xuống cạnh June, cảm giác nặng nề từ lòng ngực như muốn bóp nghẹt hơi thở của cô.June không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt của View, cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng trào trong từng cơ bắp của cô ấy._"View… mình không sợ cậu" - cô nói nhỏ, giọng cô dịu dàng như gió xuân. - "Mình biết cậu chỉ muốn bảo vệ mình… và mình cũng…"Nhưng trước khi June kịp nói hết câu, View đã cúi xuống, đôi môi cô chạm nhẹ vào môi June, một nụ hôn đầy nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đựng sự khao khát mãnh liệt không thể chối bỏ. June cứng đờ trong giây lát, nhưng cảm giác ấm áp từ đôi môi của View làm cô dần thả lỏng. Cô nhắm mắt lại, để cảm nhận từng xúc cảm đang lan tỏa khắp cơ thể mình._"View…" - June thì thầm khi nụ hôn của họ dần trở nên sâu hơn, đôi tay cô vô thức vòng qua cổ View, kéo cô lại gần hơn. Cả hai đều biết rằng đây không chỉ là một nụ hôn bình thường. Khi nụ hôn của View và June trở nên sâu hơn, tất cả cảm giác căng thẳng và lo lắng dường như tan biến. Đôi môi của View không còn nhẹ nhàng nữa, mà dần trở nên mãnh liệt, như thể cô đang truyền tải tất cả những cảm xúc sâu kín và khao khát không thể diễn tả thành lời.
Cảm giác này khiến cơ thể June bừng tỉnh, khiến trái tim cô đập mạnh mẽ và hỗn loạn, như bị cuốn vào cơn lốc tình cảm không thể thoát ra.June không còn giữ được sự tỉnh táo nữa. Cô đắm chìm trong cảm giác nồng nàn và quyến rũ từ đôi môi của View.Đôi tay cô vòng quanh cổ View, kéo cô lại gần hơn, làm cho hai cơ thể trở nên sát nhau. Sự gần gũi và áp sát của View khiến June cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp và nhịp đập trái tim gấp gáp của cô. Đó là một cảm giác tràn đầy sự an ủi và khao khát không thể kìm nén.Từng động tác của View đều nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết, như thể cô muốn bù đắp cho mọi sự tổn thương mà June đã phải chịu đựng.Khi nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt, View không ngần ngại để lại một dấu ấn rõ ràng hơn trên làn da trắng ngần của June.Cô nhẹ nhàng di chuyển môi mình xuống cổ June, nơi cô đặt một nụ hôn mãnh liệt hơn, tạo nên một vết hickey rõ ràng.June rên rỉ nhẹ, sự cảm nhận từ vết hickey làm cô cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn giữa hai người.Cảm giác nhói đau vừa đủ, kết hợp với sự ấm áp của nụ hôn, làm cho cảm xúc trong lòng June trở nên mãnh liệt.Nhưng khi cảm nhận được sự mãnh liệt của View, một phần của cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.Khi nụ hôn dần kết thúc, cả hai đều cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp. Pheromone của View quanh quẩn ở trong phòng, June đã nhận ra điều đấy. _"View...." - June nhìn View bằng ánh mắt bối rối. Pheromone của View có mùi bạc hà mát lạnh. View kéo mình ra một chút, ánh mắt cô không rời khỏi June, đầy sự yêu thương và lo lắng. Cô nhìn vào vết hickey trên cổ June, cảm thấy một sự tội lỗi lẫn sự hài lòng sâu sắc. Và cô đã nhận ra bản thân đã vô thức kích thích June bằng mùi của mình. Cô vội vàng vung đũa phép lên để xua đi mùi ở trong phòng. Mặc dù ở thế giới phù thùy có potion đặc chế nhưng đôi khi vẫn có xác suất xảy ra. _ "Mình xin lỗi, June," - cô thì thầm, giọng nói đầy sự chân thành và đau khổ. - "Mình không biết mình đã làm gì… mình chỉ… không thể ngăn mình lại."Ánh mắt June đong đầy sự cảm động và yêu thương, nhưng cũng có chút bối rối. _"Không… đừng xin lỗi. Cảm giác này… là điều mình cũng muốn. Nhưng có lẽ… chúng ta cần thời gian để hiểu rõ cảm xúc của mình hơn."- Cô nhẹ nhàng vén tóc View ra sau tai, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô ấy - "Cảm xúc của mình… không chỉ là biết ơn. Mình cần thời gian để hiểu rõ hơn."View cảm thấy lòng mình nở hoa trước những lời nói của June. Cô muốn tiếp tục ở bên June, chăm sóc cô và làm cho mọi thứ trở nên tốt hơn._ "Mình hiểu" - View đáp lại, giọng nói trầm và chân thành. - "Mình chỉ muốn ở bên cậu, để cậu cảm thấy an toàn. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu cảm xúc của mình. Mình sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cậu."June cảm nhận được sự chân thành từ lời nói của View, và sự cảm động làm cô càng muốn gần gũi hơn. _"Vậy hãy ở lại đây với mình" - cô thì thầm, đôi mắt cô nhìn vào View đầy mong mỏi. - "Tối nay, mình chỉ cần cảm giác an toàn khi có cậu bên cạnh."View gật đầu, nhẹ nhàng giúp June nằm xuống giường, rồi nằm cạnh bên. Đôi tay cô ôm lấy cơ thể mềm mại của June, cảm giác sự căng thẳng trong lòng mình dần tan biến khi có June gần gũi. Sự gần gũi này không chỉ là một cái ôm, mà là sự kết nối sâu sắc hơn, nơi mà cả hai có thể cảm nhận được sự ấm áp và bảo vệ từ người còn lại.Khi đêm xuống, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường tạo ra một bầu không khí ấm cúng và yên bình. View nhẹ nhàng vuốt ve lưng June, cảm nhận nhịp thở đều đặn của cô trong vòng tay mình. _"Mình sẽ luôn ở đây để bảo vệ cậu" - View thì thầm, sự chân thành và cảm xúc từ những lời nói của cô khiến không khí trở nên sâu lắng hơn.June nắm chặt tay View, cảm giác sự ấm áp và an toàn từ sự hiện diện của cô._"Cảm ơn cậu" - cô đáp lại, giọng nói trầm và đầy tình cảm. - "Mình cảm thấy thật sự yên tâm khi có cậu bên cạnh."Họ nằm yên, tay trong tay, cảm nhận sự gần gũi và tình cảm từ nhau. Dù cả hai vẫn còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, họ đã tìm thấy sự an ủi và kết nối trong lòng nhau. Hơi thở của View và June hòa quyện, như là một lời hứa ngầm rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách trong tương lai.Giấc ngủ đến nhẹ nhàng, như một làn sóng êm ái vỗ về tâm hồn họ. Trong giấc mơ, cả hai đều cảm thấy an toàn và hạnh phúc khi có nhau bên cạnh. Đêm nay, những nỗi lo lắng và sợ hãi đã được đẩy lùi bởi sự kết nối sâu sắc và tình yêu không thể phủ nhận giữa View và June.------
Hi. :v Shotfic nên đẩy tình tiết nhanh tí.
Có phải chỉ là sự biết ơn, hay còn điều gì khác? June không dám nghĩ sâu thêm, chỉ muốn mọi thứ nhanh chóng trở lại bình thường._"Mình xin lỗi… vì không thể ngăn cản hắn sớm hơn" - View nói, giọng cô khàn đặc, đầy sự hối hận. Cô biết mình đã để cho những cảm xúc đen tối chi phối quá nhiều, và giờ đây, sự hiện diện của đội cảnh vệ đã nhắc nhở cô về trách nhiệm của mình._"Chúng ta… về thôi."View cúi xuống, bế June lên trong vòng tay mình. Sự gần gũi bất ngờ này khiến trái tim của cả hai đập mạnh.June cảm nhận được nhịp tim của View, mạnh mẽ và đầy hỗn loạn, như đang dồn nén hàng ngàn cảm xúc bên trong. _"View… cậu không cần phải làm vậy… mình có thể tự đi" - June nói nhỏ, nhưng cô không thể giấu nổi sự run rẩy trong giọng nói của mình._"Không… để mình chăm sóc cậu" - View đáp lại, giọng nói đầy kiên định. Cô cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sự gần gũi với June, cảm giác mềm mại từ cơ thể cô ấy đang áp sát vào người, khiến cơn bão cảm xúc trong lòng View càng thêm mãnh liệt.Nhưng cô biết, cô phải kiểm soát bản thân.Trên đường trở về ký túc xá, bóng tối và sự yên tĩnh xung quanh chỉ làm tăng thêm sự căng thẳng giữa hai người.Khi đến nơi, View đặt June xuống giường, đôi mắt cô đầy lo lắng khi nhìn June._"Cậu có đau ở đâu không? Mình có thể gọi y tá… hoặc mình tự chăm sóc cậu…" - View nói, giọng cô trầm và đầy lo âu. Cô không thể chịu nổi khi thấy June bị tổn thương, và cảm giác tội lỗi vì đã không bảo vệ cô ấy tốt hơn làm cô đau đớn.June lắc đầu, cố gắng mỉm cười để trấn an View._ "Mình thật sự ổn, View. Cậu đã làm hết sức rồi. Nếu không có cậu, có lẽ mình sẽ còn bị thương nặng hơn…" - Cô nói, nhưng khi cảm nhận được sự đau đớn trong ánh mắt của View, nụ cười của cô dần tắt. - "View… đừng tự trách mình nữa."Nhưng View không thể ngăn bản thân khỏi suy nghĩ tiêu cực._ "Không… tất cả là lỗi của mình… Mình… mình đã không thể kiểm soát được bản thân. Và… có lẽ… chính mình mới là người làm cậu sợ hãi…" - Cô ngồi xuống cạnh June, cảm giác nặng nề từ lòng ngực như muốn bóp nghẹt hơi thở của cô.June không nói gì, cô chỉ nhẹ nhàng đưa tay chạm vào khuôn mặt của View, cảm nhận được sự căng thẳng đang dâng trào trong từng cơ bắp của cô ấy._"View… mình không sợ cậu" - cô nói nhỏ, giọng cô dịu dàng như gió xuân. - "Mình biết cậu chỉ muốn bảo vệ mình… và mình cũng…"Nhưng trước khi June kịp nói hết câu, View đã cúi xuống, đôi môi cô chạm nhẹ vào môi June, một nụ hôn đầy nhẹ nhàng nhưng cũng chứa đựng sự khao khát mãnh liệt không thể chối bỏ. June cứng đờ trong giây lát, nhưng cảm giác ấm áp từ đôi môi của View làm cô dần thả lỏng. Cô nhắm mắt lại, để cảm nhận từng xúc cảm đang lan tỏa khắp cơ thể mình._"View…" - June thì thầm khi nụ hôn của họ dần trở nên sâu hơn, đôi tay cô vô thức vòng qua cổ View, kéo cô lại gần hơn. Cả hai đều biết rằng đây không chỉ là một nụ hôn bình thường. Khi nụ hôn của View và June trở nên sâu hơn, tất cả cảm giác căng thẳng và lo lắng dường như tan biến. Đôi môi của View không còn nhẹ nhàng nữa, mà dần trở nên mãnh liệt, như thể cô đang truyền tải tất cả những cảm xúc sâu kín và khao khát không thể diễn tả thành lời.
Cảm giác này khiến cơ thể June bừng tỉnh, khiến trái tim cô đập mạnh mẽ và hỗn loạn, như bị cuốn vào cơn lốc tình cảm không thể thoát ra.June không còn giữ được sự tỉnh táo nữa. Cô đắm chìm trong cảm giác nồng nàn và quyến rũ từ đôi môi của View.Đôi tay cô vòng quanh cổ View, kéo cô lại gần hơn, làm cho hai cơ thể trở nên sát nhau. Sự gần gũi và áp sát của View khiến June cảm nhận rõ ràng hơi thở ấm áp và nhịp đập trái tim gấp gáp của cô. Đó là một cảm giác tràn đầy sự an ủi và khao khát không thể kìm nén.Từng động tác của View đều nhẹ nhàng nhưng đầy sự kiên quyết, như thể cô muốn bù đắp cho mọi sự tổn thương mà June đã phải chịu đựng.Khi nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt, View không ngần ngại để lại một dấu ấn rõ ràng hơn trên làn da trắng ngần của June.Cô nhẹ nhàng di chuyển môi mình xuống cổ June, nơi cô đặt một nụ hôn mãnh liệt hơn, tạo nên một vết hickey rõ ràng.June rên rỉ nhẹ, sự cảm nhận từ vết hickey làm cô cảm thấy một sự kết nối sâu sắc hơn giữa hai người.Cảm giác nhói đau vừa đủ, kết hợp với sự ấm áp của nụ hôn, làm cho cảm xúc trong lòng June trở nên mãnh liệt.Nhưng khi cảm nhận được sự mãnh liệt của View, một phần của cô bắt đầu cảm thấy lo lắng.Khi nụ hôn dần kết thúc, cả hai đều cảm thấy hơi thở của mình trở nên gấp gáp. Pheromone của View quanh quẩn ở trong phòng, June đã nhận ra điều đấy. _"View...." - June nhìn View bằng ánh mắt bối rối. Pheromone của View có mùi bạc hà mát lạnh. View kéo mình ra một chút, ánh mắt cô không rời khỏi June, đầy sự yêu thương và lo lắng. Cô nhìn vào vết hickey trên cổ June, cảm thấy một sự tội lỗi lẫn sự hài lòng sâu sắc. Và cô đã nhận ra bản thân đã vô thức kích thích June bằng mùi của mình. Cô vội vàng vung đũa phép lên để xua đi mùi ở trong phòng. Mặc dù ở thế giới phù thùy có potion đặc chế nhưng đôi khi vẫn có xác suất xảy ra. _ "Mình xin lỗi, June," - cô thì thầm, giọng nói đầy sự chân thành và đau khổ. - "Mình không biết mình đã làm gì… mình chỉ… không thể ngăn mình lại."Ánh mắt June đong đầy sự cảm động và yêu thương, nhưng cũng có chút bối rối. _"Không… đừng xin lỗi. Cảm giác này… là điều mình cũng muốn. Nhưng có lẽ… chúng ta cần thời gian để hiểu rõ cảm xúc của mình hơn."- Cô nhẹ nhàng vén tóc View ra sau tai, rồi đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô ấy - "Cảm xúc của mình… không chỉ là biết ơn. Mình cần thời gian để hiểu rõ hơn."View cảm thấy lòng mình nở hoa trước những lời nói của June. Cô muốn tiếp tục ở bên June, chăm sóc cô và làm cho mọi thứ trở nên tốt hơn._ "Mình hiểu" - View đáp lại, giọng nói trầm và chân thành. - "Mình chỉ muốn ở bên cậu, để cậu cảm thấy an toàn. Chúng ta có thể từ từ tìm hiểu cảm xúc của mình. Mình sẽ luôn ở đây để hỗ trợ cậu."June cảm nhận được sự chân thành từ lời nói của View, và sự cảm động làm cô càng muốn gần gũi hơn. _"Vậy hãy ở lại đây với mình" - cô thì thầm, đôi mắt cô nhìn vào View đầy mong mỏi. - "Tối nay, mình chỉ cần cảm giác an toàn khi có cậu bên cạnh."View gật đầu, nhẹ nhàng giúp June nằm xuống giường, rồi nằm cạnh bên. Đôi tay cô ôm lấy cơ thể mềm mại của June, cảm giác sự căng thẳng trong lòng mình dần tan biến khi có June gần gũi. Sự gần gũi này không chỉ là một cái ôm, mà là sự kết nối sâu sắc hơn, nơi mà cả hai có thể cảm nhận được sự ấm áp và bảo vệ từ người còn lại.Khi đêm xuống, ánh sáng từ ngọn đèn nhỏ bên cạnh giường tạo ra một bầu không khí ấm cúng và yên bình. View nhẹ nhàng vuốt ve lưng June, cảm nhận nhịp thở đều đặn của cô trong vòng tay mình. _"Mình sẽ luôn ở đây để bảo vệ cậu" - View thì thầm, sự chân thành và cảm xúc từ những lời nói của cô khiến không khí trở nên sâu lắng hơn.June nắm chặt tay View, cảm giác sự ấm áp và an toàn từ sự hiện diện của cô._"Cảm ơn cậu" - cô đáp lại, giọng nói trầm và đầy tình cảm. - "Mình cảm thấy thật sự yên tâm khi có cậu bên cạnh."Họ nằm yên, tay trong tay, cảm nhận sự gần gũi và tình cảm từ nhau. Dù cả hai vẫn còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc này, họ đã tìm thấy sự an ủi và kết nối trong lòng nhau. Hơi thở của View và June hòa quyện, như là một lời hứa ngầm rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách trong tương lai.Giấc ngủ đến nhẹ nhàng, như một làn sóng êm ái vỗ về tâm hồn họ. Trong giấc mơ, cả hai đều cảm thấy an toàn và hạnh phúc khi có nhau bên cạnh. Đêm nay, những nỗi lo lắng và sợ hãi đã được đẩy lùi bởi sự kết nối sâu sắc và tình yêu không thể phủ nhận giữa View và June.------
Hi. :v Shotfic nên đẩy tình tiết nhanh tí.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz