Khoc Di Cau Xin Cang Tot Cry Or Better Yet Beg
Lịch trình dự kiến kéo dài ít nhất bốn ngày nhưng lại được hoàn thành sớm một ngày.Mark Evers thở dài mệt mỏi và ngồi sâu vào chiếc ghế ở sảnh khách sạn. Để đến được hôm này, Công tước đã di chuyển không ngừng nghỉ trong ba ngày qua.Cuộc họp buổi trưa này là cuộc họp cuối cùng trong lịch trình chính thức.Mark Evers ngẩng khuôn mặt mệt mỏi, choáng váng lên và nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ khách sạn. Những lời mời đổ về từ các doanh nhân và quý tộc nổi tiếng của thành phố, nhưng Công tước đã dành khoảng thời gian còn lại trong ngày của mình cho việc khác. Không mất nhiều thời gian để tìm ra thứ ngài ấy muốn lấp đầy vào khoảng trống đó.Layla. Lại là cái tên đó.Sáng nay Công tước triệu tập anh và đưa cho anh một mệnh lệnh ngắn. Gửi xe tới Arvis và đưa Layla tới đây. Chỉ vậy thôi, nhưng Mark Evers hiểu ý chủ nhân mà không cần phải tiết lộ. Có lẽ bây giờ chiếc xe đã đến Arvis rồi.Chuyện này có thể giấu được bao lâu?Đôi khi anh lo lắng về điều đó. Bill Remmer dù có ngốc nghếch đến đâu cũng không bao giờ có thể không biết bí mật về cô con gái nuôi mà ông vô cùng yêu quý. Điều tương tự cũng đúng với hai vị phu nhân và tiểu thư Brandt.Nhưng nhìn những Công tước dạo này, Mark Evers thấy lo lắng của mình có chút buồn cười. Anh có thể nói gì? Tại một thời điểm nào đó, Công tước đã hành động như thể ngài ấy không có ý định che giấu Layla. Mặc dù chuyện này rất phổ biến nhưng câu chuyện sẽ khác nếu nhân vật chính của vụ bê bối là Công tước Herhardt chứ không ai khác. Đây là một thái độ sẽ gây ra vết nhơ cho một cuộc sống hoàn hảo. Đây là điều không thể xảy ra với Matthias von Herhardt mà anh đã biết cho đến bây giờ.Nhưng, thật buồn cười khi lo lắng cho Công tước khi người sẽ bị tổn thương và đau khổ nhất vì chuyện này chính là Layla.Nếu ngài ấy thực sự không có ý định che giấu cô ấy thì ngài ấy sẽ làm gì với cô ấy?Ánh mắt anh lướt qua những cây cột mạ vàng trang trí công phu và những tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch trang trí tiền sảnh và dừng lại trên một chậu cây cảnh với những chiếc lá xanh tươi ngay cả giữa mùa đông.Anh không có quan hệ cá nhân với Bill Remmer, người trạc tuổi cha mình. Tuy nhiên, giống như hầu hết nhân viên của Arvis, anh cũng có cảm tình với người làm vườn có vẻ thẳng thắn và tốt bụng đó. Đối với Layla cũng vậy.Đối với những người làm của gia tộc Herhardt, Layla là đứa con của Arvis.Đó là một từ quá hoành tráng để áp dụng cho một đứa trẻ mồ côi được người làm vườn nuôi dưỡng, nhưng vì lý do nào đó, nó được coi là điều hiển nhiên. Mặc dù Layla không phải là đứa con duy nhất của một người làm lớn lên ở Arvis.Có lẽ vì không có đứa trẻ nào yêu quý Arvis như Layla, Mark Evers mơ hồ nghĩ. Một đứa trẻ lớn lên chơi đùa trong vườn, rừng, sông, ruộng của điền trang. Có lúc tình anh cờ gặp cô ấy chạy qua vườn hoa hay đường rừng, anh có cảm giác như mình đang gặp một nàng tiên.Dù nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc khi gặp được người chồng tốt như Kyle nhưng cuộc sống của cô ấy vẫn còn rất khó khăn. Mặc dù thật buồn cười khi anh, người đã góp công rất nhiều cho cuộc sống khó khăn đó, lại cảm thấy đáng tiếc như vậy.'Hãy nhớ nhé, Evers. Chúng ta không có quyền phán xét.'Vào ngày anh được chọn làm trợ lý của Công tước, Hessen đã gọi anh vào văn phòng quản gia và dành cho anh những lời động viên ngắn gọn nhưng nặng nề. Mark Evers biết rất rõ điều đó có nghĩa là gì.Chỉ cần làm theo ý muốn của Công tước, chỉ vậy thôi và không vượt quá quyền hạn.Ngay khi anh đang ngẫm nghĩ, một nhóm đàn ông bước vào sảnh. Bữa trưa dường như đã kết thúc.Mark Evers đứng dậy và đi đến bên cạnh Công tước. Không giống như vẻ ngoài chỉn chu khiến nhiều người phải bối rối sau nhiều ngày cưỡng ép di chuyển làm việc, khuôn mặt của ngài ấy thoáng lộ vẻ mệt mỏi khi nhìn ở cự ly gần."Xe đã rời đi trước bữa trưa. Tôi nghĩ nó sẽ quay lại vào khoảng giờ uống trà."Khi anh hạ giọng và báo cáo, Công tước gật đầu. Có lẽ vì thiếu ngủ nên vết đỏ trong mắt ngài ấy rất sâu."Khi xe quay lại, tôi sẽ dẫn cô ấy về phòng nghỉ ngơi cho đến lúc đó nhé?""Tất nhiên rồi."Công tước nhẹ nhàng đáp lại lời mời thận trọng.Sau khi chào tạm biệt những người tham dự, Công tước quay người và đi về phòng khách. Như thường lệ, Mark Evers đi theo ngài ấy sau vài bước. Mặc dù hẳn là khá mệt mỏi và buồn ngủ, nhưng tư thế đứng thẳng của Công tước không hề dao động một chút nào. Dáng đi tuy có vẻ nhàn nhã nhưng lại toát lên vẻ tao nhã nhẹ nhàng cũng giống như vậy.Mark Evers trở nên hơi bối rối trước những suy nghĩ khác nhau của anh về Layla.Công tước Herhardt chỉ là Công tước Herhard.Một người đàn ông mà tên tuổi đã khắc sâu vào mọi khía cạnh của cuộc đời anh, thậm chí có lẽ còn sâu trong xương tủy anh. Nghĩ về việc Layla Llewellyn có thể có ý nghĩa gì với ngài ấy, anh hơi buồn, thậm chí chán nản."À. Còn nữa."Công tước lại mở miệng khi vừa tới cửa phòng khách."Tôi có một việc muốn nhờ cậu."Ngài ấy quay lại với một động tác duyên dáng cực kỳ giống Công tước Herhardt.---------------------------Khuôn mặt Layla trở nên lạnh lùng khi cô nhìn ra ngoài cửa sổ chiếc xe đang dừng. Điều đó không có gì bất ngờ, nhưng cô càng ngạc nhiên hơn khi được tận mắt chứng kiến."Tôi... Layla?"Người lái xe kiểm tra thời gian và đến nơi.Càng sớm càng tốt.Mark Evers, người truyền đạt mệnh lệnh của Công tước cho ông, đặc biệt nhấn mạnh điểm này. Hiểu được ý đồ của chủ nhân, ông đã hoàn thành nhiệm vụ khi điều khiển chiếc xe với tốc độ nhanh hơn bình thường.Nhưng biến số là Layla.Phải mất khá nhiều thời gian vì ông đang tranh cãi với một đứa trẻ dường như không có ý định di chuyển dù chỉ một bước ở sân trước của căn nhà gỗ. Nếu không có lá thư Công tước đưa đến, có lẽ ông đã không thể hoàn thành nhiệm vụ của mình.Nhưng điều gì được viết trong lá thư đó đã khiến đứa trẻ bướng bỉnh thay đổi quyết định?Ông chợt thấy tò mò về điều đó, nhưng sự tò mò vô ích của ông không kéo dài được lâu. Xét về thời gian di chuyển đến Karlsvard, khó có thể nói là đã quá muộn, nhưng xét đến mệnh lệnh "càng nhanh càng tốt" ông lại khá lo lắng."Layla?"Bây giờ ông trở nên tuyệt vọng và gọi cái tên đó."Cháu xin lỗi, thưa chú."Layla thấp giọng xin lỗi và mở cửa ghế hành khách. Cảm thấy lo lắng cô có thể bỏ chạy như thế này, ông vội vàng xuống xe. May mắn thay, Layla chỉ đứng đó và nhìn lên khách sạn."Ông Crook! Sao muộn thế..."Mark Evers, người đã nhìn thấy họ và chạy ra ngoài, chưa kịp nói hết câu đã há hốc miệng. Trong mùa đông lạnh giá này, Layla chỉ quấn một chiếc khăn choàng và không mặc áo khoác. Nhưng so với chiếc tạp dề thì nó chẳng là gì cả.Ôi Chúa ơi.Khi Mark Evers có vẻ bị sốc, người lái xe nhẹ nhàng tránh ánh mắt của anh ta."Cô Llewellyn, hãy bắt đầu với quần áo...""Là ở đây sao?"Đôi mắt Layla nheo lại khi cô nhìn vào khách sạn."Tôi được gọi tới đây sao?"Ánh mắt Layla bướng bỉnh khi cô hỏi lại."Đó là sự thật.""Vậy thì tôi sẽ đi."Layla bước một bước quyết định về phía trước.Chắc chắn là như thế nhỉ?Trong khi Mark Evers đang ngơ ngác không tin thì Layla bước những bước dài về phía lối vào khách sạn. Người gác cửa nhìn Mark Evers bối rối. Trông họ có vẻ như là người của Công tước nên không ngăn được, nhưng lại không cho họ vào nên trông có vẻ bối rối.Anh vội vã đuổi theo cô và ưu tiên hành động bằng cách cởi áo khoác và quấn nó quanh người Layla. Vâng, có vẻ như nó vẫn nổi bật theo chiều hướng xấu, nhưng ít nhất nó phải đủ tốt để không bị chặn lối vào.Người gác cửa đang quan sát đã giao tiếp bằng mắt với Mark Evers và mở cửa một cách khó xử. Khi bước vào đại sảnh rực rỡ, diện mạo của Layla càng trở nên độc đáo hơn. Mặc dù nao núng lo lắng nhưng Layla vẫn không lùi bước.Một cách tự nhiên nhất có thể, như thể không có chuyện gì xảy ra.Cố gắng phớt lờ những ánh nhìn đang liếc đến, Mark Evers bắt đầu khéo léo hộ tống Layla."Là Evers, thưa chủ nhân."Khi tiếng gõ cửa dừng lại, một giọng nói trầm vang lên."Chủ nhân."Một lần nữa, anh lại nói với giọng điệu hơi cao lên nhưng vẫn lịch sự. Matthias, người đang nửa ngồi nửa ngồi trên ghế sofa, rồi từ từ mở mắt."Vào đi."Có chút buồn ngủ trong giọng nói trầm thấp của Matthias khi anh trả lời.Khi anh đang ngồi thẳng lưng và xoá đi cơn buồn ngủ trên mặt, cánh cửa phòng khách mở ra. Khi nhìn lên, Layla đang đứng trước mặt anh, cơ thể cô được quấn chặt trong chiếc áo khoác nam."Tôi sẽ rời đi ngay."Mark Evers, người lo lắng, đã chọn cách tránh nó. Dù thế nào đi nữa, anh cũng không trái lệnh khi đưa Layla đến đây."Khoan, anh Evers."Một giọng nói trong trẻo và nhẹ nhàng từ phía sau khiến anh dừng lại, đúng lúc anh muốn rời đi. Đó là Layla đang cởi áo khoác."Cảm ơn anh."Thái độ của Layla khi cô ấy đến gần và đưa cho anh chiếc áo khoác cực kỳ lịch sự."Không có gì, cô Llewellyn."Mark Evers đáp lại lời chào bằng khuôn mặt tươi cười và lặng lẽ rời khỏi phòng dành cho khách. Khi bóng dáng anh biến mất, Layla miễn cưỡng quay lại. Lông mày của Công tước, người đang lặng lẽ quan sát cô, từ từ nhíu lại."Tôi không thể làm gì nếu ngài không thích. Tôi đang lau bếp."Má cô nóng bừng, nhưng Layla vẫn giữ đầu thẳng và chịu đựng cái nhìn đó."Ngài bảo chú ấy đưa tôi đến nhanh chóng, tôi chỉ làm theo lệnh của ngài thôi."Trái ngược với giọng điệu táo bạo của cô, giọng cô hơi run rẩy.Matthias dựa chéo vào tay vịn của ghế sofa, tựa cằm và nhìn Layla. Mái tóc tết của cô rối tung và tuột một nửa. Điều ngớ ngẩn nhất là chiếc tạp dề nhưng không khó có thể nhận ra bộ quần áo mặc bên trong có phù hợp với nơi này hay không.Sau khi thong thả ngắm nhìn chiếc váy nâu nhàu nhĩ, đôi tất len và đôi giày da thô ráp, lem màu, Matthias vô thức bật cười. Vai Layla giật giật, như thể đó không phải là phản ứng mà cô mong đợi.Matthias đứng dậy và bước về phía Layla, người đang đứng cứng ngắc như một cây cột."Tôi thực sự thích điều này ở em, Layla."Anh dừng lại cách cô một bước. Khuôn mặt anh khi nhìn Layla ở cự ly gần, chợt sáng lên dịu dàng lạ thường. Đôi mắt rất cô dữ tợn, nhưng như mọi khi, Matthias rất thích điều đó."Luôn luôn có một chút khác thường. Thật thú vị.""Ngài thấy vui sao? Chuyện này có thể xảy ra à?"Layla ném lá thư nhàu nát mà cô đã nắm chặt suốt chặng đường tới đây trước mặt Công tước. Matthias liếc nhìn nó và thản nhiên gật đầu."Ừ."Anh sẵn lòng trả lời và chạm nhẹ vào đôi má đang đỏ bừng của Layla."Đẹp đấy."Nhìn anh với nụ cười tươi tắn, đôi mắt Layla giờ đây ánh lên sự tức giận trắng trợn. Tuy nhiên, Layla, người mà anh đã nhìn thấy lần đầu tiên sau một thời gian dài rất xinh đẹp nên đối với Mathias, cảm xúc trong đôi mắt xinh đẹp đó là gì không quan trọng lắm."Đừng chạm vào!"Layla đang run rẩy, thô bạo đẩy tay anh ra và lùi lại một bước. Bức thư bị ném rơi xuống sàn phòng khách trải thảm. Như để che giấu sự ngạc nhiên trước điều gì đó bất ngờ, Layla càng tự tin ngẩng đầu lên và trừng mắt nhìn Công tước."Sao ngài có thể mỉm cười và nói những điều như thế sau khi đe doạ tôi?""Đe doạ?"Công tước nhìn lá thư bị rơi và tò mò hỏi. Thái độ đó, không hề có dấu hiệu bịa đặt, càng khiến Layla ngạc nhiên hơn."Đúng! Đe dọa! Sự đe dọa hèn hạ mà ngài đã đưa ra trong bức thư đó!"
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz