Khoc Di Cau Xin Cang Tot Cry Or Better Yet Beg
Bốn ngày Layla ở một mình thật kỳ lạ.Cô làm theo lời người chú mà cô từng nghĩ là đùa, khóa cửa sổ lại, cô cũng lấy khẩu súng săn treo trong phòng chú đặt cạnh giường.Mặc dù đã chuẩn bị đầy đủ và đi ngủ nhưng Layla vẫn khó ngủ. Cô giật mình khóc suốt đêm và phải chịu đựng những cơn ác mộng không biết từ đâu xuất hiện. Khuôn mặt của người đàn ông đó đôi khi lướt qua tâm trí cô giữa những giấc mơ bị đánh đập hoặc bị bỏ rơi. Những lúc như thế, ký ức về nụ hôn ấy cũng hiện về khiến giấc mơ sâu như đầm lầy.Và khi mặt trời mọc, ngày lại tiếp tục như thể là vô tận.Layla di chuyển liên tục. Cho gia súc ăn, chăm vườn, quét dọn căn nhà vốn đã sạch sẽ. Cô giặt tất cả rèm cửa, ga trải giường và dọn dẹp phòng chứa đồ. Cô không thể đọc sách và học tập như bình thường. Thật kỳ lạ, cô không thể học vào chữ nào.Nhưng ngày quá dài, Layla chỉ có một mình và khi cô đi đi lại lại trong lo lắng thì màn đêm buông xuống khi cô lại gặp một cơn ác mộng khác.Sáng ngày thứ tư, Layla đang đi ra sân sau để buộc dây tạp dề thì đột nhiên dừng lại tại chỗ.Đây quả là một điều kỳ lạ. Chú Bill dành phần lớn thời gian trong ngày ở nơi làm việc, và ngoại trừ khi giúp chú làm việc, Layla sống cuộc sống hàng ngày làm việc nhà và học tập như Layla đã làm.Chỉ vì hai người ở cùng nhau không có nghĩa là làm mọi việc cùng nhau. Chỉ là cùng nhau ngồi bên bàn ăn, buổi tối trở về ngôi nhà có ánh đèn ấm áp, kể về một ngày không bình yên…“Đây là lần đầu mình như vậy.”Layla lơ đãng lẩm bẩm khi cô chợt nhận ra điều gì đó.Kể từ khi bị đuổi khỏi Berg và gặp chú Bill, cô chưa rời xa chú một ngày nào. Chú Bill luôn ở bên cạnh Layla và cô không bao giờ cô đơn dù chỉ một ngày. Chú Bill luôn ở đó vào đầu và cuối ngày.Nhưng bây giờ cô chỉ có một mình.Việc cô nhận ra điều này sau bốn ngày cũng mang đến cho Layla một nhận thức khác. Layla Llewelyn cô đơn, buồn bã và sợ hãi biết bao khi cô còn nhỏ, lang thang khắp thế giới một mình.Một lúc sau, Layla lùi lại một bước. Ngay cả khi cho gà ăn và vắt sữa dê, Layla vẫn liếc nhìn khắp sân.Mong ước chú trở về của cô giờ đây đã trở thành tha thiết như một lời cầu nguyện. Tưởng chừng như chú Bill quay lại thì mọi chuyện sẽ ổn. Khi cô không còn một mình nữa, nỗi buồn khi phải trưởng thành, ký ức về nụ hôn đầu khủng khiếp đó, tất cả những bối rối, tuyệt vọng này đều sẽ tan biến.----------------------“Kyle Ettman.”Kyle quay lại với vẻ mặt ngạc nhiên trước cái tên mà cậu bất ngờ nghe được từ phía sau. Khi đến gần, cha cậu đang đứng sau chiếc ghế.“Vâng, thưa cha.”Kyle nhanh chóng đứng dậy. Có một cuốn sách được mở trên bàn với cùng một trang trong nhiều ngày. Mọi chuyện vẫn như vậy kể từ buổi tối cậu tuyên bố với cha mình rằng cậu sẽ cưới Layla.“Con về sớm rồi.”Kyle nhìn qua nhìn lại giữa khung cửa sổ vẫn còn sáng và khuôn mặt của bố anh. Miệng bác sĩ Ettman dịu lại khi ông nhìn con trai mình.“Cuối tuần rồi, Kyle.”"Vâng? Đúng vậy nhỉ?”“Cha sẽ không hỏi tâm trí con đang ở nơi nào. Cha nghĩ cha biết ngay cả khi cha không nghe câu trả lời.”Bác sĩ Ettman mỉm cười trầm thấp và ngồi xuống chiếc ghế nơi Kyle vừa ngồi lúc nãy. Nó có nghĩa là có điều gì đó căng thẳng để nói. Kyle có chút lo lắng, kéo một chiếc ghế đến trước bàn và ngồi xuống cùng cha.Ngày hôm đó, cha cậu không cho cậu câu trả lời. Sau khi nhìn Kyle hồi lâu, ông ấy chỉ nói rằng hãy dành vài ngày để suy nghĩ về điều đó. Kyle biết rất rõ rằng bất kỳ lời nói nào cũng sẽ vô ích đối với cha mình, người đã nói với vẻ mặt và giọng điệu đó.Thế là cậu chờ đợi. Cậu muốn chạy đến chỗ Layla, chịu đựng chuyển động cực kỳ chậm chạp của kim đồng hồ. Bởi vì cậu không thể làm tổn thương Layla bằng một lời hứa không rõ ràng.“Cha hiểu cảm giác của con rằng con thích Layla đến mức nào. Tuy nhiên, Kyle, con và Layla vẫn còn quá trẻ để nói đến chuyện hôn nhân ”.“Nhưng cha cưới mẹ vào đúng năm cha vào trường y, phải không?”“Không phải đã 20 năm rồi sao?”“Tiểu thư Brandt, người chỉ hơn Layla một tuổi, sẽ đính hôn vào tuần tới.”"Cái đó…”“Con gái của gia đình Arndt mà mẹ giới thiệu với con cũng bằng tuổi Layla.”Dù với vẻ mặt nghiêm tucd, Kyle vẫn bác bỏ từng chi tiết. Bác sĩ Ettman cuối cùng đã cười.“Có vẻ như con nghiêm túc hơn cha nghĩ rất nhiều.”“Con biết con vẫn còn trẻ. Con biết cha đang lo lắng về điều gì."“Con thích Layla đến mức cứng đầu như thế này , dù con biết tất cả mọi thứ?”"Vâng."Kyle trả lời không chút do dự. Đối với Kyle, đó là điều tự nhiên như hơi thở, điều mà cậu thậm chí không cần phải tốn công suy nghĩ.“Về việc giúp Layla vào đại học, vâng, điều đó có nghĩa là gia đình chúng ta có thể trở thành người bảo trợ cho cô ấy.”Ánh mắt bác sĩ Ettman nhìn con trai vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc.“Layla là một cô gái tốt. Cô ấy có trái tim nhân hậu và thông minh. Cha biết, Kyle. Nếu con bé muốn, cha sẵn sàng bảo trợ cho nó vào đại học.”“Tất nhiên, con thực sự hy vọng rằng Layla sẽ có thể tiếp tục việc học mà cô ấy yêu thích. Nhưng thưa cha, điều con mong muốn nhất là được kết hôn với Layla".“Hôn nhân không chỉ dành cho hai người.”“Gia đình và địa vị, sự tôn trọng và uy tín. Con không nói những điều đó không quan trọng chút nào.”“Nhưng tại sao con lại bướng bỉnh như vậy?”“Dù điều đó có quan trọng đến đâu thì cũng không thể quan trọng hơn vợ của con, người mà con sẽ gắn bó cả cuộc đời.”“Kyle.”“Con muốn trở thành một bác sĩ giỏi, một người chồng tốt, một người cha tốt. Giống như cha đã làm. Nhưng thưa cha, đối với con tất cả đều bắt đầu từ Layla.”Lúc này tim cậu bắt đầu đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng Kyle vẫn chịu đựng và tiếp tục nói ra những lời mà anh đã ấp ủ bấy lâu nay.“Con muốn sống với Layla, bên cạnh Layla và là một người đối tốt với Layla, là một người chồng tốt đối với Layla và là một người cha tốt đối với đứa con mà cô ấy có với con.”Cậu cảm thấy mặt mình dần nóng lên, nhưng Kyle không dừng lại.“Những điều này rất tự nhiên khi có Layla, nhưng không có cô ấy… Vậy thì thưa cha, con cảm thấy chuyện này thật vớ vẩn.”Giọng của Kyle, không hề run rẩy, vẫn rõ ràng và chắc chắn.“Con không đủ tự tin để sống như thế nếu không có cô ấy.”Cậu khoanh tay và ngẩng đầu lên đối mặt với cha mình.“Con nghĩ Layla cũng được phản ánh qua hình ảnh của con, người mà cha mẹ yêu thương. Có lẽ cô ấy là người mang lại điều tốt nhất cho con.”Bác sĩ Ettman cũng nhìn con trai mình với ánh mắt nghiêm túc.“Con không muốn mất Layla như thế.”Đôi mắt của Kyle ánh lên sự quyết tâm.“Xin hãy giúp con bảo vệ Layla, thưa cha.”----------------------Buổi tối đã đến và Bill Remmer không trở lại.Bây giờ không thể tìm thấy điều gì khác để tập trung vào, Layla ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế ngoài hiên và đợi ông. Chiếc ghế trống của chú Bill có cảm giác đặc biệt lớn.Liệu có gì đó giống như tai nạn đã xảy ra không?Layla nhảy dựng lên khi một ý nghĩ đáng ngại thoáng qua trong đầu cô. Cô nhớ một ngày nọ cô đã thấy một bài báo về một vụ tai nạn tàu hỏa trên báo. Tai nạn xảy ra thường xuyên với cả xe ngựa và ô tô.Layla, người đang đi vòng quanh sân, lấy hết can đảm và tiến về phía lối vào dinh thự khi hoàng hôn bắt đầu lặn. Mấy ngày nay, cô thậm chí còn không thể đi con đường này vì sợ Công tước.Cô luôn nghĩ đến chú Bill trên mọi quãng đường.Khi còn nhỏ, Layla có thói quen nghĩ đến điều tồi tệ nhất. Bất hạnh phải đối mặt trong tình trạng không có khả năng tự vệ là rất nguy hiểm. Cô nghĩ rằng nếu cô chuẩn bị ít nhất một chút, cô có thể dũng cảm hơn một chút để chấp nhận sự bất hạnh.Khi bắt đầu nhận thấy những dấu hiệu không hài lòng trong mắt họ hàng, cô đã chuẩn bị tinh thần cho điều bất hạnh ập đến. Dù có bị đánh cũng không được khóc. Cô sẽ nghe những lời lẽ gay gắt, nhưng cô không được phép tổn thương. Ngay cả khi bị đuổi ra ngoài, cô cũng phải hành động lịch sự và dũng cảm. Lần sau trên đường về nhà, cô nên cố gắng cười tươi hơn.Nỗ lực đó dường như đã có kết quả, Layla cảm thấy bớt tổn thương hơn một chút và có thể mỉm cười dễ chịu hơn một chút. Vận xui thường đến như Layla suy nghĩ, nhưng có lẽ vì đã chuẩn bị sẵn nên cô có thể dễ dàng chịu đựng.Nhưng tôi không biết nhiều về chú Bill."Chú…”Gọi chú như một câu thần chú, Layla đã đi qua lối vào dinh thự.Chú Bill không phải là kiểu người sẽ bỏ rơi cô. Không thể nào chú sẽ không quay lại. Nhưng nếu không quay lại thì…Làm ơn hãy quay về.Bây giờ Layla chắp hai tay vào nhau như thể cô đang thực sự cầu nguyện.Đừng bỏ cháu một mình, làm ơn.Layla trở nên bất lực trước bốn ngày đó, đến mức việc an ủi chính mình đang lo lắng chỉ trong bốn ngày đó là vô nghĩa.'Mẹ ơi, mẹ đi đâu thế?'Khi còn nhỏ, Layla hồn nhiên hỏi mẹ, người đã cho cô kẹo trong một chai thủy tinh xinh xắn mà cô chưa từng thấy trước đây. Mẹ cô ngày ấy xinh đẹp như viên kẹo mẹ cầm trên tay.'Một nơi xa'.Mẹ, người nhìn Layla một lúc lâu, trả lời ngắn gọn.'Vậy mẹ có về muộn không?'Cô bé sốt ruột hỏi, muốn ăn ngay một viên kẹo.'Ừm."'Bao lâu?''Rất muộn.'Mẹ sẽ về trước khi con ăn hết chỗ kẹo này phải không?'Khi Layla lắc lọ thủy tinh chứa đầy kẹo nhiều màu sắc, mẹ cô lặng lẽ gật đầu.'Ừm.'Một câu trả lời ngắn gọn khác.'Mẹ sẽ.'Nếu bà ấy định vứt bỏ cô thì không nên để lại câu trả lời đó.Người mẹ được cho là quá xinh đẹp để làm vợ một người nghèo đã biến mất, bỏ lại chồng con như thể vứt bỏ bộ quần áo không vừa vặn với mình. Một số người nói rằng cô ấy đã trở thành tình nhân của một quý tộc cao cấp, và những người khác nói rằng cô ấy kết hôn với một thương gia giàu có và ra nước ngoài.Mọi người thích thú với những tin đồn cường điệu và xuyên tạc này nhưng chẳng bao lâu sau họ trở nên chán nản với chúng. Tất cả những gì còn lại là một người đàn ông suy sụp bị vợ bỏ rơi, đứa con gái nhỏ bị bỏ rơi và một thực tế tàn khốc như vậy. Sau đó, người cha thân yêu của cô ngày nào cũng say khướt. Ông không muốn gặp Layla nữa. Ông nói rằng thật khó khăn khi nhìn một khuôn mặt giống mẹ cô.Layla ăn kẹo một cách tiết kiệm và đợi mẹ. Đến khi đáy chai thủy tinh xinh xắn lộ ra, cô mới nhận ra rằng mẹ sẽ không bao giờ quay lại, nhưng cô không muốn thừa nhận điều đó. Đó là lý do tại sao cô không thể ăn viên kẹo cuối cùng.Cuối cùng, buổi tối khi cô chỉ còn một mình trên thế giới này, cô đã ăn được viên kẹo đó. Cha cô, người có thân xác bị rượu tàn phá và hủy hoại, qua đời vì bệnh tật. Phải chăng ông đã có linh cảm về sự kết thúc? Cha, người luôn phớt lờ Layla, lặng lẽ nhìn con gái mình và mỉm cười ngày hôm đó.'Chúng ta hãy cùng nhau đến công viên khi hoa nở nhé, Layla.'Cha nói với giọng yếu ớt. Và khi ông qua đời vào buổi tối hôm đó, những lời đó đã trở thành lời cuối cùng của ông.Nếu cha sắp rời đi, đừng để lại bất kỳ lời hứa nào.Layla bị bỏ lại một mình trong căn nhà trống trong khi họ hàng của cô nhìn chằm chằm, không biết phải làm gì với đứa trẻ rắc rối. Tất cả những gì còn lại là một viên kẹo và một lời hứa không được thực hiện. Layla vẫn nhớ chiếc kẹo đó. Một viên kẹo màu xanh rất trong suốt và khá sáng bóng.Vài ngày sau, khi không còn gì để ăn, Layla ăn viên kẹo cuối cùng. Khi cô cắn mạnh, những miếng kẹo vỡ làm xước làn da mỏng manh trong miệng cô.Máu tanh chảy ra nhưng Layla vẫn cắn một miếng kẹo và ăn một cách giòn giã. Cô đã khóc trong khi ăn. Nỗi buồn ấy thật ngọt ngào và cay đắng. Hoa rơi ngoài cửa sổ. Đó là một buổi chiều mùa xuân, với những cánh hoa hồng nhạt bay trong gió, tựa như tuyết rơi mùa xuân.“… Chú ơi!"Khi đang đi dọc theo con đường trồng cây sung, Layla ngước lên và mở to mắt."Chú!"Nụ cười rạng rỡ giờ đã xuất hiện trên khuôn mặt vốn đã buồn bã của cô."Chú ơi! Chú Bill!”Layla bắt đầu chạy về phía Bill Remmer, người đang bước những bước dài từ phía bên kia đường. Đúng lúc đó, chiếc ô tô màu đen chở Công tước đi vào con đường có cây sung.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz