ZingTruyen.Xyz

Khoc Di Cau Xin Cang Tot Cry Or Better Yet Beg

Follow Fanpage My Dear Christine trên fb để update về truyện + đọc những bài phân tích nhé!

Công tước thấy Layla đứng bất động trên đường nên dừng ngựa cách đó một quãng. May mắn thay, khẩu súng săn đáng sợ đó không được nhìn thấy. Những người bạn đến sau của Công tước cũng như vậy.

Layla nhún vai, nắm chặt đồng xu. Có vẻ như hôm nay anh cưỡi ngựa thay vì đi săn, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không sợ Công tước.

"Xin chào."

Một thanh niên quý tộc tóc vàng đứng sau Công tước chào cô.

"Cũng khá lâu rồi nhỉ."

Layla ngay lập tức nhận ra anh ấy vì giọng điệu nhẹ nhàng như Công tước nhưng cao hơn một chút và mang lại cảm giác ấm áp. Hầu tước Lindmann. Là bạn và là em họ của Công tước, anh ấy là một trong những gương mặt đến Arvis vào mỗi mùa hè.

Layla gật đầu rồi vội vàng lui về sau gốc cây bên đường. Tim cô đập mạnh biết bao. Cô gần như có thể nghe thấy tiếng đập đó văng vẳng trong tai.

Thật là một ngày xui xẻo khi gặp phải Công tước như thế này, nhưng rất may khi Công tước không ở một mình.

Một ngày nọ, Công tước bắt đầu làm phiền Layla, người đang chạy khỏi chỗ anh, đuổi theo cô như thể cô là con mồi. Cứ như thế mỗi ngày Layla đều gặp anh khi đang đi săn hoặc cưỡi ngựa một mình mà không có bạn đi cùng. Như thể đó là một trò chơi rất thú vị.

Anh ấy không phải là người xấu, nhưng cô là người duy nhất biết về mặt xấu của anh ấy nên không thể phàn nàn với ai. Nếu làm sai điều gì đó, cô có thể bị gọi là kẻ nói dối và bị đuổi khỏi Arvis, vì vậy Layla quyết định giữ im lặng dù rất khó chịu và bất công.

"Là ai thế?"

Có người trong nhóm hỏi.

"À. Người ta nói em ấy là đứa trẻ mồ côi sống ở điền trang này. Người làm vườn đã quyết định nhận nuôi nó."

Có người trả lời.

Sau đó họ còn nói thêm mấy câu nữa nhưng vẫn không nghe thấy giọng nói của Công tước.

Layla, người đang bướng bỉnh nhìn xuống mũi giày đầy bụi của mình, nhẹ nhàng ngẩng đầu lên khi tiếng vó ngựa lại bắt đầu vang lên. Hình ảnh Công tước cưỡi ngựa lướt ngang qua được ghi lại trong đôi mắt xanh lục chứa đầy sự sợ hãi và tò mò.

Đã hơn một tuần kể từ khi Công tước trở lại Arvis, nhưng đây là lần đầu tiên cô thực sự nhìn anh ấy.

Anh ấy vẫn xinh đẹp và trông trưởng thành hơn một chút.

Cô chợt nhớ đến việc người Arvis thường nói, sau khi tốt nghiệp đại học, Công tước sẽ trở thành sĩ quan để nâng cao danh dự cho gia tộc.

Nếu điều đó xảy ra, Công tước sẽ không quay lại ngay cả khi mùa hè đến phải không? Vì trong quân đội không có ngày nghỉ phép.

Tim cô đập thình thịch khi tìm thấy một tia hy vọng.

Layla đứng đó một lúc lâu, ngơ ngác nhìn Công tước và đoàn người đang lướt đi. Và cô đã cầu nguyện tha thiết. Cô hy vọng rằng mùa hè mà Công tước không trở lại sẽ sớm đến. Bởi vì đó là tất cả những gì cô có thể làm.

Sau khi những thanh niên cưỡi ngựa biến mất và lớp bụi dày đặc bốc lên do vó ngựa lắng xuống, khu rừng đã lấy lại được sự yên bình.

Layla nhàn nhã bước đi trên con đường trở lại căn nhà gỗ. Trời có vẻ rất nóng. Thực sự kỳ lạ. Đã gần tối rồi mà sao hôm nay trời vẫn còn sáng thế?

-------------------------

Khoảng 15 ngày sau vết máu mới xuất hiện.

Cảm thấy một cơn đau kỳ lạ và khó chịu, Layla thức dậy sớm hơn thường lệ. Căn nhà gỗ chìm trong sự im lặng của bình minh, như thể chú Bill vẫn chưa thức dậy.

Layla đứng dậy và ra khỏi giường. Khi lần đầu tiên vô tình nhìn thấy vết đỏ dính trên ga trải giường, cô đang nửa tỉnh nửa mê và tưởng rằng mình đang nhìn thấy thứ gì đó. Nhưng khi nhìn thấy những dấu vết tương tự trên bộ đồ ngủ và quần lót của mình, cô phải thừa nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.

Có vẻ như điều mà bạn bè cô thì thầm cũng đã xảy ra với mình.

Trong khi cô đang bị giằng xé giữa sự nhẹ nhõm vì sợ mình ngừng phát triển mãi mãi và sự bối rối không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào thì tiếng bước chân của chú Bill khi chú tỉnh dậy vang lên.

Layla vội vàng khóa cửa lại và giấu bộ khăn trải giường và quần áo lộn xộn dưới gầm giường. Sau khi lau chùi mọi thứ bằng khăn tay một cách thô bạo, cô nghe thấy tiếng gõ cửa mạnh.

"Layla! Cháu dậy chưa? Có phải cháu l ngủ quên không?"

"Không!"

Layla đáp lại như thể đang hét lên.

"Vâng, cháu dậy rồi, chú ơi!"

"Cháu có ra ngoài không? Nếu vậy thì hãy chuẩn bị nhanh lên. Kyle sẽ đến đón cháu sớm thôi."

Kyle!

Lời hứa quan trọng hiện lên trong đầu Layla chỉ càng khiến Layla xấu hổ hơn.

Đó là một ngày mà tất cả trẻ con trong làng quyết định đi dã ngoại cùng nhau. Họ cũng quyết định đi xem diễn kịch vào buổi chiều. Đó là ngày mà Layla đã mong chờ khi lần đầu tiên cô được đến nhà hát. Ít nhất có vẻ như vậy cho đến tối qua.

Trong khi chú Bill ra ngoài cho gia súc ăn, Layla nhanh chóng tắm rửa. Bụng dưới của cô càng ngày càng đau, nhưng may mắn thay, tình thế tuyệt vọng này đã làm cơn đau giảm đi phần nào.

---------------------------

Kyle đến căn nhà gỗ đúng lúc Layla vừa thay đồ và bắt đầu dọn bàn ăn sáng. Sau khi nghe được câu trả lời của Layla rằng cô sẽ không đi dã ngoại, Kyle trông sốc đến mức gần như ngất đi.

"Có chuyện gì thế, Layla? Cậu thực sự muốn đến rạp hát mà?"

"Chỉ vậy thôi."

Layla mở giỏ bánh mì với một động tác vụng về.

"Tớ không muốn đi nữa."

Hình dáng của chiếc bánh mì cắt ra bị xiêu vẹo và vụng về, không giống như thường lệ.

"Nói dối! Tớ không tin. Lý do thực sự là gì? À! Cậu bị bệnh sao?"

Kyle, người đang đi quanh Layla, đột nhiên cau mày.

"Nhìn đi. Khuôn mặt của cậu trông giống như một con ma."

"Không."

"Không. Tớ biết hết. Dù đau đớn nhưng cậu vẫn cố chịu đựng như một kẻ ngốc. Hãy chờ nhé. Tới sẽ nhanh tìm thấy cha tớ..."

"Không! Đừng làm thế!"

Layla hét lên và quay đi. Cô thực sự cảm thấy như mình có thể đánh Kyle bằng chiếc bánh mì trên tay.

"A... Layla?"

"Tớ xin lỗi, Kyle."

Layla xoa xung quanh vùng má đang ngày càng nóng hơn bằng bàn tay vừa đặt chiếc bánh mì xuống.

"Có hơi đau một chút nhưng không nghiêm trọng lắm. Chỉ là... Tớ chỉ nghĩ mình sẽ ổn nếu nghỉ ngơi ở nhà."

"Cậu đau ở đâu? Cậu không thể nói với tớ sao? Nếu không thích thì không nói với cha tớ. Tớ sẽ giữ bí mật cho riêng tớ."

"Cái đó..."

Kyle là người bạn quý giá nhất và như một thành viên trong gia đình của Layla, nhưng điều đó không có nghĩa là cô có thể cởi mở về chuyện này.

"Làm ơn đi nhanh lên. Cậu sẽ bị trễ nếu cứ như thế này đấy."

Layla nói, cảm thấy như lúc đó cô thực sự muốn khóc.

Trước khi tớ đánh cậu bằng bánh mì.

Cô cố gắng kìm nén cảm giác đó.

Sau khi tiễn Kyle đi, chú Bill quay lại.

Ông ấy rất ngạc nhiên khi thấy Layla không đi dã ngoại, nhưng may mắn thay, ông tin lời nói dối của cô về việc bị ốm. Nói đúng ra thì đó không phải là nói dối vì bụng cô rất đau.

"Được rồi. Vậy cháu nên nghỉ ngơi một chút. Cháu có đau lắm không? Vậy thì, bác sĩ Ettman..."

"Không!"

Layla hét lên với mong muốn thậm chí còn tha thiết hơn với người đàn ông vừa nói điều tương tự với Kyle.

"Cháu sẽ ăn uống đầy đủ, không đi lang thang không cần thiết, không làm việc và nghỉ ngơi thôi. Vậy là được rồi. Được không chú?"

Bill Remmer, người đang ngây người nhìn Layla lặp lại chính xác những gì ông nói, bật cười.

Ông xoa đầu Layla bằng bàn tay thô ráp nhưng dịu dàng rồi nhanh chóng đi làm.

------------------------

Layla dành cả buổi sáng để suy nghĩ về nhiều điều khác nhau khi nỗi đau càng trở nên rõ ràng hơn lúc cô ở một mình. Cô quá xấu hổ để có thể nói với ai và nếu có thể, cô không muốn mắc nợ họ, nhưng cô vẫn cảm thấy sẽ rất khó khăn để giải quyết việc này một mình.

Khi đã đi đến kết luận, Layla rời khỏi căn nhà gỗ. Trời khá nóng nhưng cô vẫn đi tất dày và mặc một lớp váy lót. Tuy nhiên, cô cứ lo lắng và kiểm tra váy của mình cứ sau vài bước, nên phải mất gấp đôi thời gian bình thường để đến được nơi ở của Công tước.

"Ôi không, Layla! Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Bà Mona, người nhìn thấy Layla ngoài phòng chờ của người làm, nhảy dựng lên với vẻ mặt ngạc nhiên. Ánh mắt của những người làm khác đang nghỉ ngơi sau bữa trưa của Công tước cũng tập trung vào Layla, người đang lén nhìn ra ngoài cửa.

"Cháu có chuyện muốn nói với cô."

Layla do dự vài lần trước khi mở miệng.

Bà Mona, người đang lặng lẽ nhìn xuống Layla, bước ra hành lang và đóng cửa phòng lại. Tuy nhiên, bà ấy dường như cảm thấy Layla khó mà tiếp tục nói chuyện nên đã dẫn cô đến cuối hành lang và đứng đối diện với cô.

"À. Bây giờ thì ổn rồi chứ? Nói cho cô biết đi, Layla. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cái đó..."

Layla hít một hơi thật sâu, vặn chặt tay đến mức phát đau.

"Cháu nghĩ bây giờ cháu cũng đaz là một quý cô."

"Quý cô?"

Khi nhìn thấy bà Mona đặt câu hỏi như thể mới nghe tất cả những điều ngớ ngẩn, Layla choáng váng và xấu hổ nhưng vẫn gật đầu thật mạnh.

"Nhưng cháu không biết phải làm gì..."

"Đợi một chút. Vậy cháu à, cháu có..."

Bà Mona mở to mắt khi đang suy nghĩ điều gì đó.

"Ôi trời."

Khi Layla nhìn Layla mặc bộ quần áo không phù hợp với mùa này, bà ấy thở dài.

Ôi trời, Layla.

Những cảm xúc phức tạp hiện lên rồi lắng xuống trên gương mặt bà Mona khi bà lẩm bẩm những lời đó thêm vài lần nữa.

Có vẻ như có điều gì đó không ổn?

Khi Layla trở nên lo lắng và bắt đầu khóc, bà Mona mỉm cười rạng rỡ. Sau đó bà ôm Layla trong tay và vỗ nhẹ vào tấm lưng và đôi vai nhỏ nhắn đang run rẩy của cô.

Chỉ khi đó tiếng thở dài nhẹ nhõm của Layla mới thấm vào vòng tay ấm áp của bà Mona.

"Vì vậy nên, Layla, từ giờ trở đi cháu phải cẩn thận với đàn ông. Cháu hiểu không?"

Bà Mona, người đã kể rất nhiều câu chuyện khiến mặt cô đỏ bừng vì xấu hổ, đã thúc giục cô làm như vậy.

Là một người mẹ nuôi ba cô con gái, bà rất giỏi những việc này, đồng thời bà cũng là một người thẳng thắn. Trên thực tế, Layla đang trong trạng thái trống rỗng, không thể hiểu được phần lớn những gì đang được bà ấy nói, nhưng cô không có đủ tự tin để hỏi lại nên chỉ gật đầu liên tục.

"Đó là điều đáng mừng nhưng cũng đáng lo lắng."

Bà Mona nhìn Layla với ánh mắt thương cảm.

Khi những bông hoa xinh đẹp nở rộ trên cánh đồng, cuộc sống có xu hướng trở nên khó khăn.

Bà nuốt thật sâu những lời tôi không nỡ nói với đứa trẻ bằng một tiếng thở dài.

Con bé là một đứa trẻ xinh đẹp nổi bật.

Khi mới đến Arvis, con bé tiều tụy và gầy gò đến mức không ai để ý đến, nhưng Layla đã trưởng thành và tăng cân, lại nở rộ như một bông hồng xinh đẹp được Bill Remmer chăm sóc.

Dù vẫn chỉ là một cô bé xinh xắn nhưng bà biết điều đó vì bà là mẹ của những đứa con gái. Phép thuật của thời gian biến một cô gái thành một người phụ nữ chỉ trong chớp mắt.

Tuy nhiên, kể từ khi con bé gặp được một người bạn đồng hành mạnh mẽ tên là Bill Remmer, cuộc sống của nó sẽ không trở nên tồi tệ đến vậy.

Khi suy nghĩ của đạt đến điểm đó, bà Mona đã có thể mỉm cười trở lại.

"Hãy coi những người ở trường học, trong làng và những người xung quanh cháu đều là những tên trộm. Chà, điều đó không sai đâu."

Khi bà ấy yêu cầu, Layla lại cau mày.

"Với Kyle cũng vậy ạ?"

"Kyle? Ừm... Dù sao thì nó cũng là con trai nên hãy cẩn thận kẻo bị thương đấy."

Bà cảm thấy tiếc cho bác sĩ Ettman tốt bụng, nhưng bà cũng quyết định xếp Kyle vào danh sách những tên trộm.

Sau khi dặn dò con bé thêm vài điều nữa thì cũng gần đến giờ chuẩn bị bữa tối.

Bà Mona rời khỏi chỗ đứng cùng đứa trẻ mang theo chiếc giỏ nhỏ bà mang đến cho. Khi đi dọc theo con đường dẫn đến nơi ở của Công tước, bà không quên thêm một lời khuyên.

"Nhân tiện, Layla."

Bà Mona, người chặn Layla lại sau khi chào và chuẩn bị rời đi, tiến lại gần cô bằng những bước dài. Rồi đột nhiên bà đưa tay ra sờ soạng ngực cô. Tiếng la hét và tiếng cười của Layla vang lên cùng lúc làm rung chuyển bầu không khí uể oải buổi chiều.

"Ngạc nhiên quá. Được rồi. Bây giờ cháu cũng là một quý cô."

Sự ấm áp xen lẫn lòng trắc ẩn hiện rõ trong mắt bà khi bà nhìn Layla, người có toàn thân đỏ bừng.

"Cô nghĩ cần nhiều hơn thế. Cô sẽ nói với ông Remmer... Không, không. Cuối tuần này cô có việc phải đi vào thành phố nên cháu có thể đi cùng cô."

"Cháu cảm ơn, thưa cô."

Layla cúi đầu và cảm ơn.

"Cháu nghiêm túc đấy ạ."

Khi tiếng cười xuất hiện, đôi mắt dịu dàng của đứa trẻ nheo lại rất đẹp. Bà Mona đang lặng lẽ nhìn mặt cô, rồi lại vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ vài cái rồi vội vàng quay về nơi ở của Công tước.

Ngay khi bóng lưng bà ấy biến mất, Layla cũng bước vài bước. Cảm giác có dị vật tồn tại và cơn đau bụng vẫn còn đó, nhưng cô cảm thấy dễ chịu hơn nhiều so với buổi sáng khi cô thấy tuyệt vọng.

Layla, người vừa bước đi vừa tự trấn an mình rằng mình sẽ làm tốt, lại dừng lại khi vừa vòng qua góc đường dẫn ra phía sau dinh thự. Tiếng cười của Claudine vang vọng trong gió. Một giọng nam trầm, nhẹ nhàng tiếp tục. Là tiểu thư Brandt và Công tước Herhardt.

Bối rối, Layla theo phản xạ nấp sau bức tường. Sẽ thật tuyệt nếu họ đi nơi khác, nhưng tiếng bước chân của họ bắt đầu ngày càng gần hơn đến nơi Layla đang trốn.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz