[Khoái xuyên/ĐM Edit] Công lược cậu nam phụ pháo hôi ấy
Chương 129 + 130
Chương 129Đoàn người lại tiếp tục đi. Những trận tuyết dần nhẹ đi theo con đường từ Bắc vào Nam, dù vậy Úc Chỉ vẫn không để đoàn đội tăng tốc; những chuyện quan trọng đã được sắp xếp thỏa đáng, thời gian còn lại cũng không bị lãng phí."Huynh trưởng, tiếp theo chúng ta nên đi đường bộ hay đường thủy ạ?" Úc Nhị Lang dò hỏi.Úc Chỉ hỏi ngược lại, "Đệ thấy sao?"Úc Nhị Lang nghĩ một lúc rồi đáp: "Tuy đường bộ có vẻ an ổn, nhưng đường xá xa xôi, trên đường còn có thể gặp phải thổ phỉ, sẽ không gần và an toàn như đường thủy."Lời còn chưa dứt, cậu đã nghe thấy một tiếng cười nhẹ.Úc Nhị Lang quay người lại thì thấy Tạ Từ đứng cách đó không xa, nụ cười nhạt còn chưa phai trên môi.Cậu nhóc bạnh mặt không vui, "Tạ chỉ huy có cao kiến gì chăng?"Tạ Từ liếc Úc Chỉ một cái, "Huynh trưởng ngươi bác học đa tài, sao không hỏi hắn ấy?"Úc Nhị Lang ra vẻ đương nhiên: "Việc nhỏ thế này, cần gì phải phiền đến huynh trưởng."Tạ Từ nhàn nhạt trả lại: "Việc nhỏ thế này mà ngươi còn cần phải hỏi ra à."Úc Nhị Lang phồng má: "Ngươi......"Úc Chỉ vỗ vỗ cậu, "Đệ nói không sai, đường thủy sẽ gần hơn đường bộ, nhưng đệ quên mất bây giờ là lúc nào rồi. Nhiều con sông bị đóng băng, không thích hợp đi lại."Mặt Úc Nhị Lang đỏ bừng lên, thế mà cậu lại quên mất chuyện này. Quả nhiên, đọc trăm cuốn sách cũng không bằng đi một dặm đường."Tiểu đệ hiểu rồi, cảm ơn huynh trưởng chỉ điểm."Úc Chỉ sờ đầu cậu, "Không phải ta, là Tạ chỉ huy đấy chứ, đệ nên cảm ơn y mới đúng."Tạ Từ nhướng mày, thật ra y không để ý.Tuy Úc Nhị Lang thấy hơi khó xử, nhưng cậu vẫn không do dự mà quay người chắp tay thi lễ với Tạ Từ, "Cảm ơn Tạ chỉ huy đã chỉ dạy."Tạ Từ sửng sốt, trong lúc nhất thời không kịp phản ứng, đến khi y lấy lại tinh thần thì Úc Nhị Lang đã bị Úc Chỉ tống cổ đi sắp xếp cho lộ trình sắp tới, trước mắt y chỉ còn lại mình Úc Chỉ."Các ngươi thật là kỳ quái."Tạ Từ không hiểu, rõ ràng lúc ở kinh thành Úc Chỉ còn cố ý làm phiền, vô cớ gây chuyện với y, nhưng bây giờ hắn lại bày ra cái vẻ trời quang trăng sáng, chi lan ngọc thụ thế này.Chẳng lẽ là để dạy bảo em trai sao?Nhưng người em được hắn dạy dỗ theo cách này có phải là sẽ không giống với hắn không?Còn cả Úc Nhị Lang nữa, rõ ràng lúc trước còn ghét bỏ, khinh thường y, nhưng lại không hề có chút gánh nặng tâm lý nào khi phải cảm ơn y cả.Hai người này khiến y bối rối, cứ cảm thấy lời nói và hành động của họ không nhất quán, như thể mỗi người đều có hai bộ mặt thay phiên nhau.Úc Chỉ cười nói: "Nghìn người thì nghìn mặt, Tạ chỉ huy làm sao mà biết được những gì mình nhìn thấy có phải là tất cả mọi mặt của một người hay không.""Giống như chính ngươi vậy, lúc ở kinh thành ta cho rằng Tạ chỉ huy ước gì không cần phải nhìn thấy ta, tránh ta càng xa càng tốt; nhưng bây giờ lại thấy được Tạ chỉ huy chủ động lại gần tìm rắc rối, chẳng phải đây cũng là một mặt khác của ngươi ư?"Tạ Từ: "......"Cãi không nổi, lại phải công nhận lần nữa là đọc nhiều sách thì mồm mép cũng nhanh nhẹn hơn, y có hơi hối hận nhiều năm qua đã không động đến sách vở.Đang mải nghĩ ngợi, chợt có gì đó xẹt qua trước mắt y, lồng ngực đột nhiên cảm nhận được có thứ gì đó đập vào.Tạ Từ vội đỡ lấy, nhìn xuống thì thấy là một tập bản đồ. Người kia cười nói với y: "Tiểu đệ còn nhỏ tuổi, còn nhiều chỗ chưa suy xét chu toàn được, đành phải nhờ Tạ chỉ huy giúp đỡ đôi chút."Tạ Từ nắm chặt bản đồ, "Cái gì?"Vì sao y lại phải giúp?Nhiệm vụ của y chỉ có hộ tống thôi.Úc Chỉ giữ nguyên nụ cười, "Tạ chỉ huy phải hộ tống đoàn người của tại hạ, nếu chúng ta lạc đường hoặc gặp phải rắc rối gì đó, cuối cùng người chịu khổ vẫn là Tạ chỉ huy đấy chứ, Tạ chỉ huy thấy có đúng không?"Tạ Từ mím môi sầm mặt, không nói lời nào mà bỏ đi.—Có Tạ Từ giúp đỡ, việc chuẩn bị quả nhiên nhanh hơn rất nhiều. Nửa tháng sau, đoàn người cuối cùng đã đặt chân tới đất Dao An.Huyện Dao An là nơi địa linh nhân kiệt, cũng là quê nhà của dòng tộc họ Úc, phát triển không thua kém gì những thành trấn bình thường.Người đi lại trên đường đều ăn mặc chỉnh tề, phần lớn phụ nữ đều đeo các kiểu trâm cài hoặc dây buộc trang trí đẹp đẽ, trẻ con đều được mặc quần áo mới, phố xá náo nhiệt phồn vinh, tiếng rao vang lên không ngớt, còn có nhiều hoạt động biểu diễn thu hút đám người.Đoàn người Úc Chỉ mặc một thân đồ trắng, cờ trắng tung bay trong gió, vô cùng lạc lõng trong không khí ngày Tết náo nhiệt nơi đây.Trên đường đi có rất nhiều người vây xem và hỏi thăm, khi biết được di thể của Úc gia chủ đang được đưa về quê, nhiều người đã nhanh chóng truyền tin.Đoàn người còn chưa đến được cửa Úc gia, đã có người lại gần muốn bắt chuyện.Úc Chỉ phớt lờ tất cả.Sau khi nhận được tin báo, các trưởng lão của dòng tộc họ Úc đều tự mừng ra cửa đón họ. Di thể của Úc gia chủ được đưa vào trong nhà, đoàn người Úc Chỉ cũng tạm thời ở lại đây, lặn lội đường xa đã lâu họ cũng có chút mệt nhọc, Úc Nhị Lang vừa vào phòng cho khách đã lăn ra ngủ say.Úc Chỉ còn chưa đi nghỉ, hắn đang bàn bạc chuyện tổ chức tang lễ cho Úc gia chủ với các trưởng lão trong tộc, đồng thời còn nói về yêu cầu của Úc gia chủ là phải chăm sóc cho con cháu trong tộc."Ta sẽ cấp thêm hai phần đất đai cho gia tộc, cũng sẽ thay mọi người mời thêm hai vị tiên sinh dạy học."Hắn không muốn phải chăm sóc trẻ con, nhưng tiền bạc thì hắn sẽ không keo kiệt.Chỉ vậy thôi cũng đã khiến mọi người trong tộc vui vẻ lắm rồi."Trong lòng Hoài Tang có dự định, đám trưởng lão chúng ta không tiện can thiệp lắm, cứ làm như ngươi nói đi."Sau bữa tiệc chiêu đãi, Úc Chỉ đi một chuyến đến nơi dạy học dành cho con cháu trong tộc. Úc gia rất coi trọng chuyện học hành của đời sau, dù đang Tết nhưng thời gian được nghỉ cũng không dài, lúc này đám trẻ trong tộc đều đang đi học.Khi Úc Chỉ đến, đám trẻ có lớn có nhỏ cùng một số thiếu niên đều cố gắng biểu hiện rất ngoan ngoãn.Trong đám trẻ này, Úc Chỉ thấy được một bé trai mặc quần áo hơi chắp vá, mới ba bốn tuổi nhưng mi thanh mục tú, răng trắng môi hồng, khuôn mặt non nớt tròn trịa mập mạp. Nhóc con vừa đọc sách vừa rung đùi, nom chẳng khác nào một ông cụ non.Úc Chỉ vừa nhìn đã nhận ra đây là nam chính.Nữ chính của thế giới này mang mệnh làm nữ đế, nhưng đường nhân duyên của nàng lại chẳng được buồm thuận gió xuôi.Sở Hành đồng ý lập nữ chính làm Hoàng Thái Nữ, với điều kiện là nữ chính phải kết hôn với người thuộc Úc gia. Nam chính khi ấy vừa thi được Thám Hoa đã lọt vào mắt Sở Hành.Tuy hai người là họ hàng nhưng cũng không phải là quá gần, có kết hôn cũng không sao, nhưng nữ chính lại không thích.Nàng thích một thiếu niên thanh mai trúc mã với mình, nhưng lại vì ngôi vị hoàng đế mà thỏa hiệp.Nam nữ chính từ kính trọng nhau như khách cho đến khi cùng nhau hứa hẹn cuộc đời, cần đi qua một quãng đường rất dài.Hiện giờ nữ chính đã không thể được Úc Thính Lan sinh ra, không biết thế giới sẽ tự động lấp lỗ hổng này thế này, nhưng hắn thấy vận khí trên người nam chính vẫn chưa tan, xem ra là sẽ không có vấn đề gì lớn."Hoài Tang nhìn trúng ai rồi sao?" Một vị đường huynh trong tộc đi theo hắn tò mò hỏi.Vị này tuy vai vế là anh họ của Úc Chỉ nhưng thực ra lớn hơn hắn hai mươi tuổi, và câu hỏi này đương nhiên cũng không chỉ là một câu hỏi đơn thuần.Úc Chỉ lắc đầu, "Cũng không có gì, chẳng qua là thấy đám nhỏ siêng năng cần cù không biết mệt mỏi như vậy nên có chút xúc động và vui mừng thôi."Vị đường huynh nghe vậy cũng cười xòa.—"Lão đại lão đại, người Úc gia cũng ân cần quá đi mất thôi. Chúng ta vừa tới đã đưa bạc cho chúng ta rồi, nếu nhận thì có tính là nhận hối lộ không?" Đám thủ hạ đứng vây quanh nhìn mấy thỏi bạc trên bàn, ra vẻ do dự muốn nói lại thôi."Hay là bọn mình đi điều tra chút đi, xem Úc gia này có cướp đoạt mồ hôi nước mắt của nhân dân hay không, nếu không thì cứ nhận bạc thôi?" Một người thử dò hỏi."Nếu thật sự là tiền cướp đoạt thì sao?" Một người khác hỏi."Thì cũng nhận đi, thu lại tiền bẩn là điều đương nhiên mà lại!" Người kia cực kỳ nghiêm túc đáp.Tạ Từ: "......"Liêm sỉ vứt ra chuồng gà hết rồi.Đến cả lão đại là Tạ Từ còn cảm thấy như vậy, những người khác lại càng khinh bỉ người nọ hơn.Sau đó, cả đám đồng loạt quay ngoắt sang nhìn Tạ Từ, trăm miệng một lời nói: "Lão đại, cứ làm như hắn nói đi ha?"Tạ Từ: "......"Mỗi tay y bắt một đứa, lần lượt ném hết ra khỏi phòng.Làm khách quý, bọn họ được đãi ngộ mỗi người một gian phòng, chỗ này là phòng của riêng y.Tạ Từ quay vào phòng nhìn đống bạc giữa bàn, đôi mày nhíu lại.—"Lang quân, bên ngoài có vị khách muốn gặp ngài." Nha hoàn mặc áo xanh đến thông báo.Úc Chỉ nhíu mày không biết là ai, hắn nhớ rằng nguyên chủ không có bạn bè thân quen gì ở nơi này.Đang mải suy nghĩ thì người kia đã bước vào tầm mắt của hắn.Làn da trắng nõn hơi đỏ lên trong cơn gió tuyết buốt giá giữa trời đông.Cửa vừa mở ra, vài bông tuyết liền bay vào trong phòng theo làn gió, đáp xuống trên vai người nọ, rồi những bông tuyết trong suốt như pha lê ấy dần tan chảy trong căn phòng ấm áp nhờ bếp than lò lửa, chỉ để lại một vệt nước nhỏ nơi đầu vai y, nếu không nhìn kỹ sẽ chẳng thấy rõ.Người nọ mang theo chút rét lạnh mà bước vào phòng, nhưng Úc Chỉ lại cảm thấy đáy lòng mình dần ấm lên, mỉm cười nói với y: "Tạ chỉ huy có chuyện gì quan trọng sao?"Tạ Từ không nói nhiều, trực tiếp lấy mấy thỏi bạc từ trong người ra đặt lên bàn."Hộ tống là nghĩa vụ của chúng ta, không có công thì không nên nhận lộc."Y cho rằng số bạc này là do Úc Chỉ đưa.Đối với chuyện đối phương có thể dễ dàng đưa ra số bạc nhiều gấp mấy lần lương bổng mỗi tháng của họ, Tạ Từ thực ra không có ý kiến gì, cũng không coi mấy lời vui đùa vừa rồi của thuộc hạ là thật.Úc Chỉ thấy vậy thì nhướng mày, sau đó cười nói: "Tạ chỉ huy lo lắng nhiều rồi, số bạc này không phải là do ta, hẳn là Úc gia thấy các vị phải ở lại Dao An nhiều ngày nên muốn làm hết lễ nghĩa của chủ nhà, muốn mời các vị đi tham quan xung quanh để các vị thưởng thức phong thổ địa phương, lại sợ tài chính các vị eo hẹp nên mới tự ý tặng bạc cho các vị."Vụ hối lộ qua miệng hắn lại biến thành nhiệt tình hiếu khách, Tạ Từ không thể không bội phục cái miệng này.Tuy rằng cũng có khả năng là vậy thật, nhưng Úc Chỉ nói một cách cực kỳ đương nhiên, như thể đây là sự thật đã rõ rành rành rồi vậy."Úc thị lang không sợ rằng ta sẽ hiểu lầm, dẫn đến có sai sót khi báo cáo với bệ hạ sao?"Tạ Từ thật sự rất khó hiểu, người này là đang có nhận thức sai lầm đối với tình đồng liêu giả tạo giữa hai người, hay là quá mức tự tin vào tình cảm giữa hắn và hoàng đế vậy?Giữa hai lựa chọn này, Tạ Từ nghiêng về vế sau hơn, nhưng y nhớ lại mật lệnh của Hoàng đế rồi lại nhìn Úc Chỉ, trong lòng lại càng tò mò hơn về lý do.Tạ Từ không phải là người hiếu kỳ, dạo gần đây lại để ý Úc Chỉ quá mức, điều này rất không ổn.Úc Chỉ không biết y đang nghĩ gì, chỉ dịu giọng nói với y: "Chuyến đi này tốn quá nhiều thời gian, sợ rằng chỉ có thể đón Tết ở ngay Dao An này. Có số tiền này, chư vị cũng có thể thoải mái đón năm mới hơn."Đã nói đến đây rồi, Tạ Từ không còn lý do nào để từ chối nữa, đành phải nhận bạc.Úc Chỉ nói không sai, Tết năm nay họ đều phải đón ở Dao An.Trong mấy ngày cuối năm, Úc Chỉ đã tổ chức tang lễ long trọng cho Úc gia chủ và chôn cất ông tại mộ địa của gia tộc, từ nay ông có thể an nghỉ.Tang lễ đã xong, hắn vốn nên lên đường về kinh, nhưng các trưởng lão trong tộc lại khuyên hắn ở lại thêm vài ngày, đón Tết xong rồi hẵng đi."Hoài Tang chưa từng đón Tết ở quê nhà phải không? Tuy rằng không được phồn hoa náo nhiệt như ở kinh thành nhưng cũng mang một phong vị riêng, hơn nữa mãi ngươi mới về được một lần, cũng nên đến thăm hỏi một số người."Úc Chỉ khó mà từ chối, nhưng cũng đúng lúc hắn không cần phải vội vã về kinh nên đồng ý.Úc Chỉ dẫn Úc Nhị Lang đi dạo trên đường, Tạ Từ đi theo sau bảo hộ.Trên đường đi, người nói nhiều nhất là Úc Nhị Lang, dù sao cậu cũng vẫn là một đứa trẻ, nhìn thấy một số đồ vật mới lạ thì rất tò mò.Úc Chỉ kiên nhẫn trả lời từng câu hỏi.Tạ Từ đi phía sau hai người, tầm mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người Úc Chỉ.Trong lòng y vẫn còn nghi ngờ về những thay đổi của Úc Chỉ. Từ lúc còn ở kinh thành đến nay, sự kiện lớn nhất chính là Úc gia chủ qua đời, phải chăng phụ thân ly thế đã khiến người này trở nên thành thục hơn?Đang suy nghĩ lung tung, y chợt nghe thấy tên mình.Y ngẩng đầu lên thì thấy hai người phía trước đều đang quay đầu lại nhìn mình, Tạ Từ nhíu mày, "Lang quân có chuyện gì sao?"Để tránh những rắc rối không cần thiết, Úc Chỉ dặn y ra ngoài thì đừng gọi hắn là thị lang.Úc Chỉ bất đắc dĩ nhìn y, "Chỉ là muốn hỏi xem Tạ huynh có muốn thứ gì không ấy mà."Tạ Từ nhíu mày từ chối: "Không cần."Đang yên đang lành tự dưng gọi "Tạ huynh", khiến da gà da vịt của Tạ Từ nổi hết cả lên.Úc Chỉ cũng đành bỏ qua.Trên đường trở về, Úc Nhị Lang chú ý đến món hồ lô ngào đường. Ở kinh thành, cậu là công tử thế gia nho nhã lễ độ, lời nói và việc làm không thể để mắc sai lầm; bây giờ ở đây cậu đột nhiên muốn thả lỏng, tùy hứng hơn một chút.Úc Chỉ không từ chối, mua hai xiên từ người bán hàng rong, một xiên đưa cho Úc Nhị Lang.Ba người quay về phủ, Tạ Từ đi cùng hai người kia cả một đường nhưng không mua gì, khi trở về phòng thì thứ đầu tiên đập vào mắt y là một mảnh đỏ trên mặt bàn.Y nhíu mày, có chút bối rối khó hiểu cầm xiên hồ lô ngào đường kia lên.Y bóc giấy gói rồi cẩn thận nếm thử, đầu lưỡi vừa chạm vào lớp áo đường, vị ngọt ngào đã xâm nhập khoang miệng.Y từng ăn hồ lô ngào đường, nhưng đó đã là chuyện từ rất lâu về trước.Bây giờ nếm lại, lại có cảm giác như đã trải qua mấy đời.—Không giống với không khí năm mới hòa thuận vui vẻ ở Dao An, Sở Hành ở kinh thành xa xa lại đang cảm thấy rất tồi tệ.Gã nổi trận lôi đình trong cung.Trên thực tế, nếu như không có người ngăn cản, ngày đầu năm mới trong cung đã phải đổ máu rồi!Giờ phút này, gã đang sầm mặt nhìn nữ nhân chật vật trước mắt mình, mọi bộ phận trên cơ thể đều đang kêu gào vì ghê tởm!Đan Dương miễn cưỡng che cơ thể mình bằng một lớp quần áo, nhưng hoàn toàn không che được dấu vết loang lổ trên người, hai bên má nàng sưng lên, có dấu vết hai bàn tay rõ ràng. Nàng ngã dưới đất, cơ thể khó chịu nhưng nàng không dám ngồi dậy, chỉ có thể nửa bò nửa nằm."Biểu ca......" Hai mắt nàng ngấn nước rưng rưng nhìn Sở Hành, trong mắt hiện lên bi thương khổ sổ cùng với nỗi sợ hãi, hai tay chống dưới đất cũng đang run rẩy."Câm miệng!" Sở Hành cả giận quát, nhặt đại một thứ lên ném đi. Chặn giấy bằng bạch ngọc đập vào trán Đan Dương, máu đỏ tươi phủ lấy cái chặn giấy, nó rơi xuống đất vỡ tan tành."Bệ hạ bớt giận! Bệ hạ bớt giận!" Tiểu Lâm Tử vội vàng lại gần can ngăn, chỉ sợ Sở Hành không cẩn thận giết luôn Đan Dương.Nếu chỉ là một cung nữ bình thường thì có chết cũng chẳng ai quan tâm, nhưng đây lại là con gái của Trưởng công chúa, là Quận chúa được tiên đế thân phong, không thể giết được."Bệ hạ, cho dù có giết Quận chúa thì cũng không thể giấu được chuyện này, khi...... trở về thì ngài sẽ giải thích thế nào?"Lúc này Sở Hành mới bình tĩnh lại đôi chút, ánh mắt gã nhìn Đan Dương chẳng khác nào đang nhìn một đống thịt lợn chết."Vậy ngươi nói xem trẫm nên làm gì?"Dù có làm gì đi chăng nữa, thì cũng không so được với nỗi hối hận trong lòng.Cả người Đan Dương run rẩy, nàng hoài nghi nếu Tiểu Lâm Tử dám nói một câu giết nàng thì Sở Hành cũng sẽ dứt khoát hạ lệnh như vậy.Nàng căng thẳng bất an siết chặt nắm tay, thế này...... thế này không giống như mẫu thân nói...... Nàng thật sự có thể bình an rời khỏi đây sao?Tiểu Lâm Tử không dám ngẩng đầu lên, "Bệ hạ, trước tiên ngài bí mật giấu Quận chúa trong cung......""Ngươi muốn trẫm chịu đựng ả?!" Hai mắt Sở Hành đỏ bừng lên, bộ dáng như muốn ngay lập tức giết chết Đan Dương."Không phải như vậy!" Tiểu Lâm Tử vội vàng nói, "Bệ hạ giữ nàng lại trong cung là để phòng ngừa tin tức truyền ra ngoài, bị người khác thêm thắt xuyên tạc.""Việc này còn chưa thành chuyện lớn nên vẫn có thể giấu được, nhưng nếu Quận chúa nói ra ngoài...... Bệ hạ, ngài sẽ không thể thoái thác được nữa."Sở Hành miễn cưỡng nghe lọt tai.Gã không thèm nhìn đến Đan Dương còn đang sõng soài dưới đất, gọi người vào: "Người đâu, nhốt ả lại cho trẫm, đừng để trẫm phải nhìn thấy ả.""Biểu ca! Biểu ca......" Đan Dương vô lực giãy dụa, chỉ có thể bị bắt lại mang đi. Nàng cuối cùng đã hối hận, lẽ ra nàng không nên nghe lời mẫu thân.Sở Hành chán ghét liếc nhìn bên trong tẩm điện, "Lấy giường với mọi thứ trên đó ra ngoài đốt đi!"Gã phẫn nộ ra lệnh, không ai dám nói gì, tất cả đều cúi đầu im lặng nhanh chóng làm việc.Sở Hành mất rất nhiều thời gian mới kìm nén cơn giận và bình tĩnh lại được, nói với Tiểu Lâm Tử: "Đi, gọi Trưởng công chúa đến đây, nói với nàng nếu dám chậm trễ thì cứ chờ nhận được xác của nữ nhi mình đi.""Vâng."Trong điện không còn bóng người, Sở Hành mới mỏi mệt ngồi xuống, chống tay lên trán nhắm mắt suy nghĩ.Gã không còn nhớ rõ chuyện tối qua đã phát sinh thế nào, rõ ràng gã chỉ đang một mình uống rượu ngắm trăng, tiện nhân kia lại hối lộ cung nhân để tìm được gã, còn hạ dược kích thích vào trong rượu của gã.Hai người cứ vậy mà cởi quần áo lên giường, trong lúc hỗn loạn ấy đã có một khắc gã hơi tỉnh táo lại được, do dự chần chừ, chủ yếu là bởi vì tư thế có vẻ hơi sai.Nhưng cũng không chần chừ được bao lâu, dưới ảnh hưởng của thuốc cùng Đan Dương thêm dầu vào lửa, ngọn lửa này lại bùng lên, mãnh liệt mà cháy.Đan Dương bị lăn qua lộn lại cả đêm, tra tấn đến mức sắp hỏng mất, đây là do nàng tự tìm, Sở Hành không hề có chút thương hại đồng tình nào.Hiện tại gã chỉ lo lắng làm sao để giải quyết chuyện này, gã có thể giấu được sao?Vốn gã còn mong chờ Úc Chỉ mau chóng hồi kinh, bây giờ lại chỉ hy vọng hắn có thể đi chậm một chút, ít nhất là cho đến khi gã xử lý xong nữ nhân này.—Hết Tết Úc Chỉ liền lên đường trở về kinh, không có gánh nặng gì nên đi về nhanh hơn rất nhiều, chưa đến một tháng đã sắp về tới kinh thành.Trên đường đi Úc Chỉ và Tạ Từ khá hòa hợp, không còn cãi vã nữa, cũng không biết xiên hồ lô ngào đường kia đã đóng góp được bao nhiêu.Tạ Từ còn đang nghĩ không biết sau khi về kinh liệu có còn hòa hợp được như thế này với Úc Chỉ không, Úc Chỉ thì lại càng không muốn kết thúc quãng thời gian này.Bởi vì hắn biết sau khi hồi kinh hắn vẫn cần phải có xích mích với Tạ Từ, ra vẻ hai bên đều không ưa nhau, như vậy Tạ Từ mới có thể an toàn nhất.Đây là thời gian duy nhất họ có thể hòa thuận với nhau."Tạ chỉ huy, trên đời này ngoài pháp tắc còn có tình người, có một câu nói ta nghĩ ngươi nên coi như một lời cảnh cáo, rằng quá cứng thì sẽ dễ gãy."Tạ Từ đang cưỡi ngựa vội dừng lại, y nhìn Úc Chỉ với vẻ không tán đồng, "Ngươi đang bảo ta phải trở nên dối trá, khéo đưa đẩy sao?"Vẻ mặt Úc Chỉ rất bình tĩnh, hắn ung dung nói, "Không phải, ta đang dạy ngươi cách tự bảo vệ bản thân."Tạ Từ cười lạnh, "Không cần phiền Úc thị lang phải lo lắng, ta một mình một người, không cần những thứ đó."Mối quan hệ vốn đang thoải mái lại trở nên căng thẳng vì cuộc trò chuyện này.Tạ Từ không thích bị người khác dạy bảo, huống chi là bảo y phải học cách dối trá như những kẻ khác.Lời này của Úc Chỉ không thể nghi ngờ là đang nhắc nhở y, bản thân Úc Chỉ cũng không phải là trời quang trăng sáng như y nghĩ.Điều này khiến hảo cảm vốn đã dần được kéo lên của Tạ Từ đối với hắn lại giảm đi rất nhiều.Úc Chỉ đương nhiên là biết y đang nghĩ gì, nhưng dù biết thì hắn cũng chẳng thể làm gì khác được.Hắn còn phải duy trì mối quan hệ nhìn nhau không thuận mắt với Tạ Từ, thái độ Tạ Từ như vậy thực ra lại giúp hắn dễ bề hành động hơn.Chỉ là người thương ở ngay bên cạnh lại chẳng thể tâm ý tương thông, thân mật khăng khít, dẫn đến tâm tình của hắn cũng không thể nào mà vui vẻ nổi.Sau khi về kinh, hắn lại nghe được một tin tức khiến mình thoải mái hơn rất nhiều.Chuyện giữa Sở Hành và Đan Dương đã bị vạch trần!Việc này nói ra thì rất dài, Sở Hành vốn định uy hiếp Trưởng công chúa, hạ độc câm với Đan Dương rồi đưa nàng về nhà, coi như chưa có chuyện gì xảy ra.Trưởng công chúa bị Sở Hành uy hiếp khống chế, rơi vào đường cùng nên đành phải đồng ý. Thị gặp được nữ nhi bị tra tấn đến không ra hình người, còn tiều tụy hốc hác bởi lo lắng sợ hãi, trong lòng có chút hối hận, nhưng hối hận cũng chẳng giúp gì được.Nghe tin mình sắp bị hạ độc câm, Đan Dương nhất quyết không muốn, nhưng Sở Hành lại uy hiếp hoặc là độc câm hoặc là cái chết, Đan Dương cũng chỉ có thể chọn cái thứ nhất.Trưởng công chúa vì muốn kéo dài thời gian nên nói với Sở Hành rằng, nếu Đan Dương vừa ngủ lại trong cung một đêm đã có chuyện thì sẽ gây ảnh hưởng không tốt, quan trọng hơn là sẽ khơi dậy lòng nghi ngờ của người khác, đặc biệt là Úc Hoài Tang luôn quan tâm đến Sở Hành.Không thể không nói Trưởng công chúa đã đâm trúng điểm yếu của Sở Hành, gã do dự rồi cuối cùng đồng ý để Đan Dương về phủ công chúa một thời gian rồi mới phải uống độc câm, trong khoảng thời gian này sẽ có người của Sở Hành giám sát nàng, không để bất cứ kẻ nào tiếp cận.Nhưng cũng nhờ vào khoảng thời gian này, khi Đan Dương đã không còn trì hoãn được nữa, chỉ có thể uống thuốc độc thì nàng lại phát hiện mình mang thai.Sở Hành nghe được tin thì ý nghĩa đầu tiên là phải giết nàng, do gã do dự không quyết đoán, cố kỵ quá nhiều điều nên mới để sự tình phát triển đến mức này.Sở Hành không còn do dự nữa, nhưng Trưởng công chúa lại càng nhanh tay hơn, đầu tiên là mời vài vị trưởng lão trong hoàng gia đến níu chân Sở Hành, sau đó lại báo tin này cho triều thần, tin tức nhanh chóng truyền từ triều đình ra tới dân gian.Kết quả là Sở Hành chậm chạp phát hiện chuyện này đã bị truyền khắp nơi, tất cả mọi người đều đang khuyên gã giữ lại Đan Dương và đứa trẻ trong bụng nàng.Không ai biết Sở Hành muốn giết tất cả mọi người để diệt khẩu đến mức nào, nhưng gã không thể, gã không làm được.Khi gã đang sứt đầu mẻ trán thì lại nhận được tin Úc Chỉ đã về kinh.Sở Hành hoảng hốt không thôi, tâm loạn như ma, gã vừa muốn gặp Úc Chỉ lại vừa sợ phải gặp hắn."Bệ hạ, ngài cũng là thân bất do kỷ, thần tin rằng nếu Úc thị lang biết được thì sẽ hiểu và thông cảm cho ngài chứ sẽ không trách móc."Tiểu Lâm Tử khuyên nhủ: "Úc thị lang tính tình ôn hòa, làm sao nỡ trách mắng ngài."Sở Hành nghe xong cảm thấy thoải mái, trong lòng thả lỏng một chút."Thật vậy ư? Nếu như hắn không thèm để ý, chẳng phải có nghĩa là trong lòng hắn trẫm không quan trọng đến vậy sao?" Sở Hành lại rối răm.Tiểu Lâm Tử tiếp tục phát huy cái lưỡi không xương nhiều đường lắt léo, "Bệ hạ, ngài lo lắng quá rồi. Úc thị lang không trách ngài chắc chắn là bởi vì thông cảm với ngài, chứ không phải là vì không quan tâm."Sở Hành hít sâu mấy hơi, cười khổ thành tiếng, "Tiểu Lâm Tử, trẫm......"Gã trầm tư một chốc, đột nhiên nảy ra chủ ý, "Ngươi nói xem, nếu bây giờ trẫm mang đầu Đan Dương đến cho hắn, liệu hắn có thích không?"Mí mắt Tiểu Lâm Tử giần giật, hắn ta vội vàng ngăn cản: "Bệ hạ không thể làm như vậy được. Quận chúa thì thôi, nhưng trong bụng nàng thực sự có con nối dõi của ngài, nếu như ngài tàn nhẫn với nàng, chẳng phải là khiến Úc thị lang nghĩ rằng ngài là người có thể xuống tay với cả cốt nhục huyết mạch của chính mình sao?""Úc thị lang chắc chắn sẽ không vui, càng ngày càng xa cách với bệ hạ."Sở Hành cau mày, bực bội vô cùng.Con ả khốn nạn Đan Dương kia thậm chí còn không thể giúp Hoài Tang nguôi giận được, thật sự là phế vật!Sở Hành thì đang vắt hết óc nghĩ cách làm Úc Chỉ nguôi giận, Úc Chỉ lại không những không giận, thậm chí còn vui muốn chết là đằng khác.Bởi thế nên sau khi hắn sửa soạn lại sau khi vừa về nhà, lập tức không chậm trễ giây nào mà nhanh chóng tiến cung.Cung nhân thông báo với Sở Hành, "Khởi bẩm bệ hạ, Úc thị lang cầu kiến."Cái chặn giấy mới trong tay Sở Hành rơi xuống đất, lại vỡ tan tành.
Chương 130Bước qua cánh cửa cung điện sơn đỏ, vạt áo trắng tung bay theo gió, giống như một thanh đao phán quyết đang sắp sửa hạ xuống.Úc Chỉ nhìn Sở Hành một lúc lâu mới cung kính hành lễ, "Thần, tham kiến bệ hạ."Không nói dư thừa một chữ nào.Sở Hành giống như một phạm nhân đang chờ xét xử, nhưng khi thanh đao lại gần thì gã lại lấy lại được chút bình tĩnh.Gã nhìn Úc Chỉ, mấp máy môi gọi: "Hoài Tang......""Ta nói đây chỉ là ngoài ý muốn, ngươi có tin không?"Trong lòng Sở Hành rất mâu thuẫn, một mặt gã hy vọng Úc Chỉ sẽ tức giận, mặt khác lại không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.Úc Chỉ khẽ vén vạt áo, khóe môi nhếch lên, "Tin chứ, sao lại không tin.""Bệ hạ đã có được năm hồ bốn bể, có được thiên hạ vạn dân, cho dù muốn lập hậu phong phi cũng không đến mức gấp gáp như vậy."Khóe môi hắn kéo lên thành nụ cười lạnh lùng, tuy lời nói ra có vẻ như khen ngợi nhưng giọng điệu lại không phản ánh được điều ấy.Sở Hành không muốn hắn phải giận, nhưng nhìn hắn tức giận thật thì gã lại thầm thấy vui mừng.Gã đứng dậy đi đến trước mặt Úc Chỉ, đưa tay định nắm lấy tay hắn, nhưng Úc Chỉ lại phẩy tay áo tránh đi."Đều là do nữ nhân kia âm mưu hại ta, ta nhất thời bất cẩn mới khiến chúng có cơ hội. Hoài Tang, ngươi đừng nóng giận, ngươi muốn đánh muốn mắng ta cũng được, nhưng đừng tức giận hại thân." Gã nhẹ giọng cầu xin.Úc Chỉ hít sâu một hơi, "Ta không tức giận."Sở Hành không tin.Ngoài cửa sổ tuyết mịn bay đầy trời, sắc trắng bạc khiến đất trời nhiễm một màu lạnh băng, không khí lạnh lẽo tràn vào từ trong khe hở, dù trong điện có để chậu sưởi cũng chẳng thể xua tan.Úc Chỉ lạnh mặt liếc nhìn Sở Hành, đôi môi mỏng trắng bệch, như thể đang cùng hòa vào với băng tuyết ngoài kia."Sở Hành, ta đã nói với ngươi từ trước, rằng ta không ngại ngươi lập hậu nạp phi.""Ngươi không tin thì thôi, nhưng cần gì phải dùng cách này để thử ta."Khóe môi Sở Hành khẽ động, vẻ mặt gượng ép nói, "Hoài Tang, ngươi đang nói gì vậy...... Ta chưa từng có ý đó, ngươi đừng hiểu nhầm......"Úc Chỉ lui lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người."Ta có hiểu nhầm hay không, trong lòng ngươi biết rõ nhất. Sở Hành, ngươi muốn lừa mình dối người, nhưng ta không có nghĩa vụ phải phối hợp với ngươi."Lần này Sở Hành thậm chí còn không thể gượng gạo cười được nữa, môi gã mím chặt, có vài phần uy áp của một bậc đế vương tụ lại quanh người gã."Hoài Tang, ta biết tâm tình ngươi không tốt, lần này coi như bỏ qua, nhưng lần sau đừng nói nhảm như vậy."Dù trước đây gã vẫn luôn che giấu, nhưng thủ đoạn dùng thân phận uy nghiêm để áp bức kẻ khác thật ra đã được Sở Hành dung nhập vào trong tận xương tủy.Úc Chỉ không dao động, nhưng trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, chính sự thất vọng này đã khiến Sở Hành tỉnh táo lại, gã vội vàng nói: "Ta không phải......"Úc Chỉ lại không muốn nghe gã giải thích, cắt ngang, "Nếu ngươi giải thích rõ ràng, dù ta không vui nhưng cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng ngươi ngoài thề thốt phủ nhận còn dùng quyền lực áp bức, đây là "giải thích" của ngươi sao?""Chuyện xảy ra đã hơn một tháng rồi, ngươi lại chưa từng giải thích thỏa đáng. Ngươi cho rằng vì là hoàng đế nên không cần phải giải thích với một thần tử như ta, hay là cho rằng ta sẽ luôn tin tưởng ngươi vô điều kiện nên có thể tùy ý cô phụ, giẫm đạp?""Ta không có......" Sở Hành hoảng hốt, đưa tay kéo ống tay áo của Úc Chỉ.Úc Chỉ giật tay về phía sau, tránh né bàn tay đang muốn lại gần."Cũng đúng, ngươi là hoàng đế, ngươi có quyền thích làm gì thì làm, không cần phải giải thích với bất cứ ai." Sắc mặt Úc Chỉ hoàn toàn lạnh đi, trắng bệch như tuyết ngoài cửa sổ, như vầng trăng trên trời."Sở Hành, ta không biết ngươi suy nghĩ gì, cũng không muốn biết chuyện giữa ngươi và Đan Dương, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở ngươi: không cần biết tình huống giữa ngươi và Đan Dương là thế nào, nhưng trong bụng nàng thật sự đang mang đứa con nối dõi của ngươi. Quan hệ cá nhân gác lại, ta hy vọng ngươi có thể bình tĩnh nghĩ kỹ, ngươi cần có đứa bé ấy."Dứt lời, Úc Chỉ không nhìn Sở Hành nữa, cụp mắt xuống nói: "Thần đang phải để tang, không tiện xuất hiện trước mắt bệ hạ, xin phép được về phủ đóng cửa giữ đạo hiếu, bệ hạ bảo trọng."Úc Chỉ xoay người rời đi, không hề lưu luyến dây dưa chút nào. Sở Hành biết hắn đang giận, nguyên nhân tức giận không quan trọng, nhưng hậu quả lại rất quan trọng.Một thời gian rất dài sau đó gã đều không gặp được Úc Chỉ.Cho dù gã lén lút rời cung, chỉ sợ cũng sẽ bị đối phương từ chối ngoài cửa.Sở Hành trầm mặt, vốn gã còn muốn dùng chuyện giường chiếu lấy lòng Úc Chỉ, khiến hắn quên đi chuyện không tốt này, nhưng Úc Chỉ lại không cho gã cơ hội đó.Sở Hành mím môi, cuối cùng thật sự hối hận vì không sớm giải quyết Đan Dương.Đúng như Úc Chỉ nói, gã chần chừ không giải quyết Đan Dương căn bản không phải là vì Trưởng công chúa xin kéo dài, từ trước đến nay, gã muốn giết ai chưa từng phải để chậm trễ.Giữ lại Đan Dương, cũng thật sự là vì muốn thử Úc Chỉ.Đương nhiên, nếu không có Đan Dương, gã tự nhiên sẽ không muốn làm như vậy, đều là bởi vì con ả khốn kiếp Đan Dương làm ra cái chuyện không biết xấu hổ đó, nên mới có thể khiến gã sinh ra ý tưởng lợi dụng phế vật để thử Úc Chỉ.Hoài Tang thật sự rất là hiểu ta.Sở Hành vừa chua vừa ngọt mà nghĩ vậy.Gã không so đo Úc Chỉ vô lễ trước mặt thánh thượng, nhưng sẽ không buông tha cho kẻ chủ mưu là Đan Dương và Trưởng công chúa."Tiểu Lâm Tử, truyền chỉ cho trẫm. Đan Dương chưa kết hôn đã mang thai, làm tổn hại đến tôn nghiêm của hoàng thất. Nàng đang mang thai nên trẫm sẽ không so đo, nguyện ý đón nàng vào cung làm tài tử.""Không muốn thì thôi." Giọng Sở Hành lạnh như băng.Tiểu Lâm Tử rùng mình, cung kính đáp: "Thưa vâng."Đường đường là Quận chúa, sau khi vào cung lại chỉ có thể làm một tài tử nho nhỏ, thậm chí còn không thể coi là chủ tử, đây coi như là vũ nhục rõ ràng.Cho dù trong hậu cung của Sở Hành không có ai, nhưng với thái độ chán ghét của Sở Hành đối với Đan Dương, những người khác trong cung cũng sẽ gió chiều nào xuôi chiều ấy, có thể tưởng tượng được tương lai của Đan Dương sẽ chẳng tốt đẹp gì.Nhưng Trưởng công chúa không thể không đồng ý, ai bảo lúc trước thị cứ nhất quyết phải đưa Đan Dương vào cung, sau khi biết được Đan Dương có thai, vì không muốn lặng lẽ phá thai nên lại mượn chuyện để uy hiếp Sở Hành, bây giờ Sở Hành sỉ nhục Đan Dương như vậy, thị lại không có cách gì cứu vãn.Gã đã đồng ý cho Đan Dương vào cung, nàng còn có thể yêu cầu gì hơn? Cho dù thân phận có hơi thấp nhưng cũng là phi tần duy nhất trong hậu cung, huống chi, những lời Sở Hành có câu nào là giả không?Đan Dương đúng là đã mang thai khi chưa kết hôn, hơn nữa còn là do nàng sắp đặt, đánh mất thanh danh trong sạch, cũng thật sự làm tổn hại đến tôn nghiêm của hoàng thất.Bây giờ mọi người đều biết đứa bé trong bụng Đan Dương là từ đâu mà ra, dư luận vốn nghiêng về phía Đan Dương nhanh chóng đảo ngược lại, mọi người đều khen Hoàng đế nhân từ.Thế gian này vẫn luôn rất khắc nghiệt với phái nữ.Nghe được kết quả như vậy, Úc Chỉ không hề ngạc nhiên chút nào.Nếu đổi thành người khác, hắn sẽ không hành động như vậy, nhưng Đan Dương......Lòng tốt của hắn không phải là để lãng phí trên những người như vậy."Huynh trưởng, đệ tìm được hai cuốn thoại bản biên sử địa phương, không biết huynh trưởng có muốn xem qua không?" Hai ngày nay Úc Nhị Lang cứ quấn lấy hắn, Úc Chỉ ban đầu không hiểu là vì sao, cho đến khi cậu nhóc này do do dự dự mà nói: "Huynh trưởng, có lẽ bệ hạ cũng không phải là cố ý, ngài ấy sẽ không cô phụ huynh, huynh đừng rầu rĩ nữa nhé."Úc Chỉ: "......""Trông ta rầu rĩ không vui lắm sao?"Úc Nhị Lang nghiêm túc nhìn huynh trưởng nhà mình, thấy vẻ mặt hắn vẫn điềm đạm ôn hòa như cũ, nhất thời cũng lưỡng lự.Úc Chỉ buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Được rồi, đệ đừng lo lắng nữa, lát nói với mẫu thân là ta rất tốt, không sao đâu."Úc Nhị Lang nghĩ nghĩ, lại ngập ngừng hỏi: "Vậy nếu hôm nay người trong cung lại đến thì chúng ta có mở cửa không ạ?"Úc Chỉ hơi mím môi, bình tĩnh nói: "Không mở."Hắn vẫn cần phải "tức giận".—Cuộc sống trong cung của Đan Dương không hề tốt chút nào, hồi mới đầu còn có Trưởng công chúa giúp đỡ, nhưng chẳng được mấy lâu Trưởng công chúa cũng không còn thời gian để ý đến nàng.Là chuyện của Phò mã.Vương triều này các Phò mã không được phép tham gia vào chính trị, chỉ được nhận một chức vị suông, Phò mã của Trưởng công chúa cũng không ngoại lệ.Nhưng Phò mã vốn vẫn luôn rất ổn thỏa, đột nhiên lại bị tố cáo tham ô nhận hối lộ, kéo bè kết phái vì lợi ích cá nhân.Thực ra các quan viên và quý tộc vẫn luôn âm thầm qua lại, mọi người đều biết rõ nhưng không ai muốn làm lớn chuyện, đây đã trở thành một quy tắc ngầm chốn quan trường.Nhưng hôm nay, quy tắc ngầm ấy đã bị phá vỡ.Một vị ngự sử* dẫn đầu tố cáo Phò mã, Sở Hành không chút do dự thản nhiên gỡ bỏ tước hiệu của hắn ta, đồng thời giáng tội với cả gia tộc của Phò mã.(*) Ngự sử: Chức quan có nhiệm vụ giám sát, vạch tội các quan lại phạm pháp.Giờ đây, Phò mã và cả gia tộc của hắn đã triệt để trở thành đám ký sinh trùng ăn bám vào Trưởng công chúa.Vì thế, con cháu có tiền đồ trong gia tộc của Phò mã cũng lần lượt bị giáng chức, chỉ sợ mấy chục năm tới cũng không cách nào thăng tiến.Có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ có thái độ thế nào đối với đầu sỏ gây tội là Trưởng công chúa.Nhưng đáng tiệc bọn họ vẫn còn phải dựa vào Trưởng công chúa mà sống, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà phủ Trưởng công chúa đã loạn hết cả lên, Phò mã thường xuyên qua đêm bên ngoài.Trưởng công chúa cắn răng căm hận, "Sở Hành!"Là thị đã sai, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.Chỉ hy vọng con gái trong cung có thể sinh ra một đứa con trai, nó sẽ là con nối dõi duy nhất của Sở Hành, nếu trong tương lai Sở Hành không chịu lập hậu nạp phi sinh con thì đứa nhỏ này sẽ là người thừa kế duy nhất, bây giờ chịu đựng cực khổ, tương lai chắc chắn sẽ được bù đắp."Điện hạ, Trưởng công chúa điện hạ, người của Cẩm Y Tư lại đến rồi, đang chờ ở bên ngoài ạ!" Hạ nhân nhăn nhó đi vào báo tin.Mấy ngày nay, người của Cẩm Y Tư ngày nào cũng lấy cớ điều tra đến quấy rầy phủ công chúa, thị vốn đã thấy phiền lại càng khó chịu hơn.Nhưng chủ nhân sau màn của đàn chó này chính là Sở Hành, biết đây là mệnh lệnh của Sở Hành nên dù thị có muốn phản kháng cũng không được.Trưởng công chúa nhắm mắt nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Mời họ vào."Tạ Từ dẫn mấy thuộc hạ vào phủ, đưa ra một lý do nghe có vẻ đường hoàng: "Thuộc hạ có công vụ trong người, hy vọng Trưởng công chúa thứ lỗi."Trưởng công chúa treo lên môi nụ cười hơi cứng nhắc, "Bổn cung hiểu rồi, không biết hôm nay Tạ chỉ huy muốn tra điều gì?"Tạ Từ âm thầm nhướng mày.Mấy ngày trước Trưởng công chúa luôn rất thiếu kiên nhẫn, cho dù bị Hoàng đế yêu cầu phải tự mình tiếp kiến họ, thị cũng trầm mặc ít lời, gần như không để ý đến họ.Nhưng hôm nay Trưởng công chúa lại có thể chủ động mở miệng dò hỏi, lẽ nào là có ý định gì?"Cũng không có gì, chẳng qua là nghe được trong phủ có một tỳ nữ vô cớ mất tích, không biết Trưởng công chúa có manh mối gì không?"Vô cớ mất tích gì đâu, rõ ràng là bị Trưởng công chúa đánh chết trong lúc phát tiết cơn giận, chỉ sợ đã trở thành một vong hồn nơi đáy giếng.Với những nô tỳ mà khế ước bán mình đang nằm trong tay Trưởng công chúa, thì với thân phận của thị, cho dù đánh chết thì nhiều nhất là bị phạt bồi thường chút tiền bạc cho gia đình của người chết và ăn đánh mười bản là xong.Hơn nữa dù không muốn tự mình ăn đánh thì cũng có thể tìm người đến chịu tội thay, đều là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết.Nhưng bây giờ chuyện lại bị Tạ Từ dùng để làm cớ.Trưởng công chúa tựa hồ có chút xấu hổ vuốt vuốt tóc, "Chuyện này......"Thị trông không căng thẳng hoảng sợ, cũng không có vẻ bối rối khi bị thẩm vấn."Tiện tỳ kia là bị bổn cung trừng phạt." Trưởng công chúa cực kỳ dứt khoát, như thể không biết nếu làm vậy thì sẽ có khả năng phải bị phạt đánh.Trực giác Tạ Từ cảm thấy không ổn.Trực giác này khiến y do dự trong giây lát, không định hỏi tiếp.Nhưng y không hỏi, Trưởng công chúa lại tự mình nói tiếp: "Cũng không phải là bổn cung tàn nhẫn độc ác, chỉ là tỳ nữ kia thật sự rất to gan lớn mật, dám đặt điều bậy bạ về bệ hạ, nói rằng bệ hạ lại là...... là......"Thị ra vẻ có điều khó nói, khiến người nhìn vào rất muốn cạy miệng ép thị nhanh chóng nói ra.Tạ Từ: "Là gì?"Trưởng công chúa ngập ngừng, cuối cùng đè thấp giọng mà nói: "Lại là...... người nằm dưới hầu hạ nam tử!"Tạ Từ im lặng.Trưởng công chúa vui sướng cong môi cười nói: "Tạ chỉ huy ngài nói xem, tiện tỳ to gan lớn mật đến mức ấy, chẳng lẽ bổn cung không nên giết ư?""Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng ta nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, ít ra bổn cung còn cứu được người nhà nàng, đúng không?"—Sau khi rời khỏi phủ công chúa, đám người Tạ Từ vẫn còn ngơ ra."Lão đại, ngài nói xem nữ nhân kia nói ra mấy lời đó để làm gì vậy? Một nô tỳ ăn nói linh tinh thôi, chắc gì đã là thật?" Thủ hạ nghĩ mãi không ra.Có người thông minh nhạy bén cảm thấy có điều đáng nghi.Tạ Từ im lặng, đè nén suy đoán của mình, cũng không giải thích với người khác."Việc này không thể truyền ra ngoài, các ngươi đều phải cảnh giác đấy.""Vâng."Tạ Từ đoán Trưởng công chúa không phải là kể chuyện hồ ngôn loạn ngữ của hạ nhân, mà là đang mượn cái gọi là miệng của tỳ nữ để nói chuyện này với họ.Đương kim Thánh Thượng là một kẻ đoạn tụ nằm dưới hầu hạ nam nhân khác.Đây mới là nguyên nhân gã chậm chạp không nạp phi tuyển tú.Nhưng thế thì sao? Đây là chuyện mà những "trung thần" "yêu nước thương dân" trong triều nên quản, hoàn toàn không liên quan gì đến một thanh đao như y.Nhưng trong nháy mắt Tạ Từ vẫn nghĩ đến người nào đó.Là hắn sao?—Hôm nay Úc phủ phá lệ náo nhiệt, Úc Thính Lan đã xuất giá dẫn theo trượng phu về nhà làm khách, mang lại chút nhân khí cho Úc gia yên lặng đã lâu."Hồi Tết con vừa về rồi mà, sao chưa chi đã về rồi vậy? Ta chỉ sợ mẹ chồng con không vui thôi." Úc phu nhân dù nói vậy nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười.Úc Thính Lan búi tóc kiểu phụ nhân, trên mặt vẫn mang theo nét trẻ trung của thiếu nữ."Bà ấy chỉ ước gì lang quân có thể đến gặp huynh trưởng mỗi ngày, dính chút tài văn chương của huynh trưởng thôi đấy ạ."Úc phu nhân lệnh xuống bếp chuẩn bị đồ chay, kéo con gái nói chuyện trong lúc chờ đợi.Úc Chỉ cũng trò chuyện cùng em rể xa lạ, hỏi thăm việc học của cậu ta, ra vẻ quan tâm.Trong lúc để tang nên Úc gia làm tiệc chay, chẳng qua là tiệc chay của thế gia đại tộc cũng có món chay giả thịt, tuy không ngon bằng món mặn thật nhưng cũng rất có hương vị riêng.Sau bữa tối, Úc Thính Lan gặp riêng Úc Chỉ, "Huynh trưởng, bây giờ huynh định làm gì? Sẽ không tiếp tục quan hệ không minh bạch với vị kia nữa chứ?"Nam nữ có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, em trai hy vọng Úc Chỉ và Sở Hành có thể tốt đẹp, em gái lại chỉ muốn hai người tách ra.Phương pháp thì khác nhưng mục đích đều giống mong, đều hy vọng Úc Chỉ có thể vui vẻ.Úc Chỉ cười nói, "Việc này ta đều có tính toán, muội còn nhỏ tuổi, đừng quá nhọc lòng."Úc Thính Lan đập tay hắn, bất mãn nói: "Muội đã kết hôn rồi, không còn nhỏ nữa."Úc Chỉ thu tay lại, không tiếp tục đề tài vừa rồi.Hắn không hề có ý định lôi kéo gia đình mình vào chuyện này.Trong kế hoạch của hắn, người Úc gia chỉ cần thanh thản ổn định sinh hoạt là được, tương lai đã có hắn thu xếp."Huynh đã không cảm kích thì thôi vậy, cứ tiếp tục thân thân ái ái với người nọ đi." Úc Thính Lan xoay người quay về viện của mình.Sau khi nàng rời đi, Úc Chỉ thu lại biểu tình, ngẩng đầu nhìn về một góc nào đó trên nóc nhà."Các hạ không mời mà đến, không ngại xuống dưới gặp một chút chứ?"Một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh.Úc Chỉ tùy tay cầm cái nắp chén, ném nó về một hướng.Trên mái nhà truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một bóng người trượt chân suýt nữa rơi khỏi mái nhà, người nọ dẫm lên mái hiên mượn lực, xoay người mấy cái giữa không trung, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất.Úc Chỉ thấy người thì nhướng mày, kinh ngạc nói: "Tạ chỉ huy, thói quen đã biến thành nghề phụ luôn rồi, bây giờ thật sự đã thành quân tử trên xà nhà rồi sao?"Tạ Từ ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại ảo não vô cùng.Y cũng không hiểu vì sao, ma xui quỷ khiến mà lại chạy đến Úc gia.Rõ ràng y đã định chôn sâu chuyện lúc sáng xuống đáy lòng, bây giờ lại không nhịn được mà chạy đến nhà đương sự khả nghi, như là muốn tìm được kết luận chân chính từ đó.Dưới ánh mắt trêu chọc của Úc Chỉ, Tạ Từ bình tĩnh đứng dậy, "Ta phụng mệnh bệ hạ đi làm việc, chẳng qua là nhất thời đi nhầm đường thôi."Úc Chỉ nhoẻn miệng cười, "Ồ, thì ra là mái nhà Úc phủ rất giống với mái nhà của đối tượng của Tạ chỉ huy, vậy nên mới khiến Tạ chỉ huy nhận lầm. Ngày khác ta sẽ cho người đổi ngói trên mái thành một màu khác vậy."Tạ Từ: "......"Y nhấp môi không nói nên lời.Úc Chỉ bất đắc dĩ cười, cũng không tiếp tục trêu đùa người trước mặt, "Bên ngoài trời giá rét, nếu Tạ chỉ huy không chê thì xin mời vào nhà cho ấm."Hắn nói xong liền quay người vào trong.Tạ Từ do dự một chốc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà theo chân Úc Chỉ.Từ khi thấy Úc Chỉ, y luôn quan sát vẻ mặt và tâm tình của đối phương, cố gắng tìm hiểu xem người này có thực sự có quan hệ kiểu đó với Hoàng đế giống như Trưởng công chúa đã nói hay không.Nếu thật sự có, vậy vừa mới hồi kinh đã nghe được tin có người mang thai con của Hoàng đế, hẳn là tâm tình sẽ không tốt, nhưng từ nãy đến giờ y chỉ cảm thấy Úc Chỉ rất bình tĩnh thảnh thơi, không hề có vẻ gì là chán nản buồn bực.Đây không phải lần đầu tiên y vào phòng Úc Chỉ, lần trước y còn là kẻ lén lút nấp trên xà nhà, lần này đã thành vị khách được chủ nhân mời vào.Thân phận và đãi ngộ thay đổi, mang lại cảm giác như đã qua mấy đời."Uống ly trà nóng cho ấm người." Úc Chỉ tùy tay rót một ly trà Vân Sơn Ngọc Vũ trị giá ngàn vàng cho Tạ Từ.Một ly trà này bằng bổng lộc cả tháng của Tạ Từ.Nhưng cả hai người đều không nhận ra.Úc Chỉ đã quen với những món đồ này, trong mắt người khác thì đáng giá ngàn vàng, trong mắt hắn lại chỉ là thứ bình thường.Tạ Từ thì chỉ đơn giản là không hiểu được mấy thứ kiểu học đòi văn vẻ này.Trước kia y không có cơ hội, về sau thì không có ý định đó."Trong nhà Úc thị lang chứa đầy bảo bối, đến một viên huyết ngọc giá trị liên thành cũng có thể tùy tiện vứt đi." Ánh mắt Tạ Từ rời vào một viên ngọc bội nằm trên án thư.Y không hiểu trà chứ không phải là không có mắt nhìn, ngọc bội màu đỏ kia hiển nhiên có giá trị rất lớn.Mà Tạ Từ chú ý đến nó không phải là vì giá trị, mà là bởi...... y đã từng thấy Hoàng đế có một miếng ngọc giống y hệt nó.Khi Sở Hành vẫn còn là Sở Vương, y thường xuyên thấy gã đeo nó; nhưng sau khi trở thành Hoàng đế, tất cả đồ vật trên người đều phải theo quy chuẩn của đế vương, ngọc bội không xứng với long bào chỉ có thể bị cất đi không dùng đến.Nhưng dù không còn dùng đến thì Tạ Từ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của nó, giống y đúc miếng ngọc trong phòng Úc Chỉ.Úc Chỉ đưa tay cầm nó lên, "Đồ vật có trân quý đến mấy cũng không quan trọng bằng ý nghĩa.""Có một số thứ, khi ý nghĩa đã bị vấy bẩn thì giá trị cũng sẽ giảm mạnh." Úc Chỉ tùy tay ném ngọc bội vào trong ngăn kéo.Trước kia nguyên chủ có được một khối huyết ngọc, màu sắc lẫn tính chất đều là thượng thừa, ngọc bội này được khắc ra từ nó, một cái cho Sở Hành, một cái chính mình giữ lại.Lúc trước Úc Chỉ cũng từng đeo nó vài lần, bây giờ hắn đang "tức giận", miếng ngọc bội này đương nhiên cũng đặt qua một bên.Ánh mắt Tạ Từ hơi lóe.Úc Chỉ thản nhiên giương mắt nhìn y, ánh mắt vẫn luôn trong suốt thanh minh, hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng người thua trước là Tạ Từ.Úc Chỉ đương nhiên biết Tạ Từ đang nghi ngờ và muốn thử điều gì, tuy hắn không biết y nghe được chuyện này từ đâu, nhưng bị phát hiện rồi hiểu lầm cũng không sao, thậm chí còn càng giúp hai người duy trì khoảng cách, tránh bị Sở Hành phát hiện.Tạ Từ bỏ qua cảm giác ngượng ngùng trong lòng.Y hấp tấp chạy đến, đối phương không những không trách móc mà còn nhiệt tình chiêu đãi, nhưng y lại lợi dụng ý tốt của đối phương để thử hắn.Như vậy là không được.Y nghĩ một hồi, cuối cùng tìm được chỗ bù đắp."Người của Cẩm Y Tư đã điều tra chuyện của Quận chúa Đan Dương, nàng quả thực là người bày mưu, bệ hạ còn chưa trả thù xong, việc này......" Y cũng không nói quá rõ ràng, nếu Úc Chỉ có tâm tư tự nhiên sẽ hiểu rõ, nếu hắn không có thì nói lời này cũng sẽ không để lộ nhược điểm gì.Úc Chỉ...... Úc Chỉ cạn lời.Người thương lại nói tốt cho người khác trước mặt mình, giờ tính sao?Úc Chỉ không biết nên khóc hay nên cười, đang muốn nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.Thình thình!"Lang quân, vị kia trong cung lại đến rồi, chúng ta không ngăn được, vị kia nói hôm nay nhất định phải gặp được ngài, bây giờ đang đi đến đây."Úc Chỉ nhìn Tạ Từ đang vội vàng đứng dậy, đã nghe được tiếng quỳ xuống đất thỉnh an từ đằng xa, hắn trầm mặc.
Chương 130Bước qua cánh cửa cung điện sơn đỏ, vạt áo trắng tung bay theo gió, giống như một thanh đao phán quyết đang sắp sửa hạ xuống.Úc Chỉ nhìn Sở Hành một lúc lâu mới cung kính hành lễ, "Thần, tham kiến bệ hạ."Không nói dư thừa một chữ nào.Sở Hành giống như một phạm nhân đang chờ xét xử, nhưng khi thanh đao lại gần thì gã lại lấy lại được chút bình tĩnh.Gã nhìn Úc Chỉ, mấp máy môi gọi: "Hoài Tang......""Ta nói đây chỉ là ngoài ý muốn, ngươi có tin không?"Trong lòng Sở Hành rất mâu thuẫn, một mặt gã hy vọng Úc Chỉ sẽ tức giận, mặt khác lại không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.Úc Chỉ khẽ vén vạt áo, khóe môi nhếch lên, "Tin chứ, sao lại không tin.""Bệ hạ đã có được năm hồ bốn bể, có được thiên hạ vạn dân, cho dù muốn lập hậu phong phi cũng không đến mức gấp gáp như vậy."Khóe môi hắn kéo lên thành nụ cười lạnh lùng, tuy lời nói ra có vẻ như khen ngợi nhưng giọng điệu lại không phản ánh được điều ấy.Sở Hành không muốn hắn phải giận, nhưng nhìn hắn tức giận thật thì gã lại thầm thấy vui mừng.Gã đứng dậy đi đến trước mặt Úc Chỉ, đưa tay định nắm lấy tay hắn, nhưng Úc Chỉ lại phẩy tay áo tránh đi."Đều là do nữ nhân kia âm mưu hại ta, ta nhất thời bất cẩn mới khiến chúng có cơ hội. Hoài Tang, ngươi đừng nóng giận, ngươi muốn đánh muốn mắng ta cũng được, nhưng đừng tức giận hại thân." Gã nhẹ giọng cầu xin.Úc Chỉ hít sâu một hơi, "Ta không tức giận."Sở Hành không tin.Ngoài cửa sổ tuyết mịn bay đầy trời, sắc trắng bạc khiến đất trời nhiễm một màu lạnh băng, không khí lạnh lẽo tràn vào từ trong khe hở, dù trong điện có để chậu sưởi cũng chẳng thể xua tan.Úc Chỉ lạnh mặt liếc nhìn Sở Hành, đôi môi mỏng trắng bệch, như thể đang cùng hòa vào với băng tuyết ngoài kia."Sở Hành, ta đã nói với ngươi từ trước, rằng ta không ngại ngươi lập hậu nạp phi.""Ngươi không tin thì thôi, nhưng cần gì phải dùng cách này để thử ta."Khóe môi Sở Hành khẽ động, vẻ mặt gượng ép nói, "Hoài Tang, ngươi đang nói gì vậy...... Ta chưa từng có ý đó, ngươi đừng hiểu nhầm......"Úc Chỉ lui lại nửa bước, kéo giãn khoảng cách giữa hai người."Ta có hiểu nhầm hay không, trong lòng ngươi biết rõ nhất. Sở Hành, ngươi muốn lừa mình dối người, nhưng ta không có nghĩa vụ phải phối hợp với ngươi."Lần này Sở Hành thậm chí còn không thể gượng gạo cười được nữa, môi gã mím chặt, có vài phần uy áp của một bậc đế vương tụ lại quanh người gã."Hoài Tang, ta biết tâm tình ngươi không tốt, lần này coi như bỏ qua, nhưng lần sau đừng nói nhảm như vậy."Dù trước đây gã vẫn luôn che giấu, nhưng thủ đoạn dùng thân phận uy nghiêm để áp bức kẻ khác thật ra đã được Sở Hành dung nhập vào trong tận xương tủy.Úc Chỉ không dao động, nhưng trong mắt hiện lên vẻ thất vọng, chính sự thất vọng này đã khiến Sở Hành tỉnh táo lại, gã vội vàng nói: "Ta không phải......"Úc Chỉ lại không muốn nghe gã giải thích, cắt ngang, "Nếu ngươi giải thích rõ ràng, dù ta không vui nhưng cũng sẽ kiên nhẫn lắng nghe. Nhưng ngươi ngoài thề thốt phủ nhận còn dùng quyền lực áp bức, đây là "giải thích" của ngươi sao?""Chuyện xảy ra đã hơn một tháng rồi, ngươi lại chưa từng giải thích thỏa đáng. Ngươi cho rằng vì là hoàng đế nên không cần phải giải thích với một thần tử như ta, hay là cho rằng ta sẽ luôn tin tưởng ngươi vô điều kiện nên có thể tùy ý cô phụ, giẫm đạp?""Ta không có......" Sở Hành hoảng hốt, đưa tay kéo ống tay áo của Úc Chỉ.Úc Chỉ giật tay về phía sau, tránh né bàn tay đang muốn lại gần."Cũng đúng, ngươi là hoàng đế, ngươi có quyền thích làm gì thì làm, không cần phải giải thích với bất cứ ai." Sắc mặt Úc Chỉ hoàn toàn lạnh đi, trắng bệch như tuyết ngoài cửa sổ, như vầng trăng trên trời."Sở Hành, ta không biết ngươi suy nghĩ gì, cũng không muốn biết chuyện giữa ngươi và Đan Dương, nhưng có một điều ta phải nhắc nhở ngươi: không cần biết tình huống giữa ngươi và Đan Dương là thế nào, nhưng trong bụng nàng thật sự đang mang đứa con nối dõi của ngươi. Quan hệ cá nhân gác lại, ta hy vọng ngươi có thể bình tĩnh nghĩ kỹ, ngươi cần có đứa bé ấy."Dứt lời, Úc Chỉ không nhìn Sở Hành nữa, cụp mắt xuống nói: "Thần đang phải để tang, không tiện xuất hiện trước mắt bệ hạ, xin phép được về phủ đóng cửa giữ đạo hiếu, bệ hạ bảo trọng."Úc Chỉ xoay người rời đi, không hề lưu luyến dây dưa chút nào. Sở Hành biết hắn đang giận, nguyên nhân tức giận không quan trọng, nhưng hậu quả lại rất quan trọng.Một thời gian rất dài sau đó gã đều không gặp được Úc Chỉ.Cho dù gã lén lút rời cung, chỉ sợ cũng sẽ bị đối phương từ chối ngoài cửa.Sở Hành trầm mặt, vốn gã còn muốn dùng chuyện giường chiếu lấy lòng Úc Chỉ, khiến hắn quên đi chuyện không tốt này, nhưng Úc Chỉ lại không cho gã cơ hội đó.Sở Hành mím môi, cuối cùng thật sự hối hận vì không sớm giải quyết Đan Dương.Đúng như Úc Chỉ nói, gã chần chừ không giải quyết Đan Dương căn bản không phải là vì Trưởng công chúa xin kéo dài, từ trước đến nay, gã muốn giết ai chưa từng phải để chậm trễ.Giữ lại Đan Dương, cũng thật sự là vì muốn thử Úc Chỉ.Đương nhiên, nếu không có Đan Dương, gã tự nhiên sẽ không muốn làm như vậy, đều là bởi vì con ả khốn kiếp Đan Dương làm ra cái chuyện không biết xấu hổ đó, nên mới có thể khiến gã sinh ra ý tưởng lợi dụng phế vật để thử Úc Chỉ.Hoài Tang thật sự rất là hiểu ta.Sở Hành vừa chua vừa ngọt mà nghĩ vậy.Gã không so đo Úc Chỉ vô lễ trước mặt thánh thượng, nhưng sẽ không buông tha cho kẻ chủ mưu là Đan Dương và Trưởng công chúa."Tiểu Lâm Tử, truyền chỉ cho trẫm. Đan Dương chưa kết hôn đã mang thai, làm tổn hại đến tôn nghiêm của hoàng thất. Nàng đang mang thai nên trẫm sẽ không so đo, nguyện ý đón nàng vào cung làm tài tử.""Không muốn thì thôi." Giọng Sở Hành lạnh như băng.Tiểu Lâm Tử rùng mình, cung kính đáp: "Thưa vâng."Đường đường là Quận chúa, sau khi vào cung lại chỉ có thể làm một tài tử nho nhỏ, thậm chí còn không thể coi là chủ tử, đây coi như là vũ nhục rõ ràng.Cho dù trong hậu cung của Sở Hành không có ai, nhưng với thái độ chán ghét của Sở Hành đối với Đan Dương, những người khác trong cung cũng sẽ gió chiều nào xuôi chiều ấy, có thể tưởng tượng được tương lai của Đan Dương sẽ chẳng tốt đẹp gì.Nhưng Trưởng công chúa không thể không đồng ý, ai bảo lúc trước thị cứ nhất quyết phải đưa Đan Dương vào cung, sau khi biết được Đan Dương có thai, vì không muốn lặng lẽ phá thai nên lại mượn chuyện để uy hiếp Sở Hành, bây giờ Sở Hành sỉ nhục Đan Dương như vậy, thị lại không có cách gì cứu vãn.Gã đã đồng ý cho Đan Dương vào cung, nàng còn có thể yêu cầu gì hơn? Cho dù thân phận có hơi thấp nhưng cũng là phi tần duy nhất trong hậu cung, huống chi, những lời Sở Hành có câu nào là giả không?Đan Dương đúng là đã mang thai khi chưa kết hôn, hơn nữa còn là do nàng sắp đặt, đánh mất thanh danh trong sạch, cũng thật sự làm tổn hại đến tôn nghiêm của hoàng thất.Bây giờ mọi người đều biết đứa bé trong bụng Đan Dương là từ đâu mà ra, dư luận vốn nghiêng về phía Đan Dương nhanh chóng đảo ngược lại, mọi người đều khen Hoàng đế nhân từ.Thế gian này vẫn luôn rất khắc nghiệt với phái nữ.Nghe được kết quả như vậy, Úc Chỉ không hề ngạc nhiên chút nào.Nếu đổi thành người khác, hắn sẽ không hành động như vậy, nhưng Đan Dương......Lòng tốt của hắn không phải là để lãng phí trên những người như vậy."Huynh trưởng, đệ tìm được hai cuốn thoại bản biên sử địa phương, không biết huynh trưởng có muốn xem qua không?" Hai ngày nay Úc Nhị Lang cứ quấn lấy hắn, Úc Chỉ ban đầu không hiểu là vì sao, cho đến khi cậu nhóc này do do dự dự mà nói: "Huynh trưởng, có lẽ bệ hạ cũng không phải là cố ý, ngài ấy sẽ không cô phụ huynh, huynh đừng rầu rĩ nữa nhé."Úc Chỉ: "......""Trông ta rầu rĩ không vui lắm sao?"Úc Nhị Lang nghiêm túc nhìn huynh trưởng nhà mình, thấy vẻ mặt hắn vẫn điềm đạm ôn hòa như cũ, nhất thời cũng lưỡng lự.Úc Chỉ buồn cười, đưa tay xoa xoa đầu cậu, "Được rồi, đệ đừng lo lắng nữa, lát nói với mẫu thân là ta rất tốt, không sao đâu."Úc Nhị Lang nghĩ nghĩ, lại ngập ngừng hỏi: "Vậy nếu hôm nay người trong cung lại đến thì chúng ta có mở cửa không ạ?"Úc Chỉ hơi mím môi, bình tĩnh nói: "Không mở."Hắn vẫn cần phải "tức giận".—Cuộc sống trong cung của Đan Dương không hề tốt chút nào, hồi mới đầu còn có Trưởng công chúa giúp đỡ, nhưng chẳng được mấy lâu Trưởng công chúa cũng không còn thời gian để ý đến nàng.Là chuyện của Phò mã.Vương triều này các Phò mã không được phép tham gia vào chính trị, chỉ được nhận một chức vị suông, Phò mã của Trưởng công chúa cũng không ngoại lệ.Nhưng Phò mã vốn vẫn luôn rất ổn thỏa, đột nhiên lại bị tố cáo tham ô nhận hối lộ, kéo bè kết phái vì lợi ích cá nhân.Thực ra các quan viên và quý tộc vẫn luôn âm thầm qua lại, mọi người đều biết rõ nhưng không ai muốn làm lớn chuyện, đây đã trở thành một quy tắc ngầm chốn quan trường.Nhưng hôm nay, quy tắc ngầm ấy đã bị phá vỡ.Một vị ngự sử* dẫn đầu tố cáo Phò mã, Sở Hành không chút do dự thản nhiên gỡ bỏ tước hiệu của hắn ta, đồng thời giáng tội với cả gia tộc của Phò mã.(*) Ngự sử: Chức quan có nhiệm vụ giám sát, vạch tội các quan lại phạm pháp.Giờ đây, Phò mã và cả gia tộc của hắn đã triệt để trở thành đám ký sinh trùng ăn bám vào Trưởng công chúa.Vì thế, con cháu có tiền đồ trong gia tộc của Phò mã cũng lần lượt bị giáng chức, chỉ sợ mấy chục năm tới cũng không cách nào thăng tiến.Có thể tưởng tượng được bọn họ sẽ có thái độ thế nào đối với đầu sỏ gây tội là Trưởng công chúa.Nhưng đáng tiệc bọn họ vẫn còn phải dựa vào Trưởng công chúa mà sống, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà phủ Trưởng công chúa đã loạn hết cả lên, Phò mã thường xuyên qua đêm bên ngoài.Trưởng công chúa cắn răng căm hận, "Sở Hành!"Là thị đã sai, nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.Chỉ hy vọng con gái trong cung có thể sinh ra một đứa con trai, nó sẽ là con nối dõi duy nhất của Sở Hành, nếu trong tương lai Sở Hành không chịu lập hậu nạp phi sinh con thì đứa nhỏ này sẽ là người thừa kế duy nhất, bây giờ chịu đựng cực khổ, tương lai chắc chắn sẽ được bù đắp."Điện hạ, Trưởng công chúa điện hạ, người của Cẩm Y Tư lại đến rồi, đang chờ ở bên ngoài ạ!" Hạ nhân nhăn nhó đi vào báo tin.Mấy ngày nay, người của Cẩm Y Tư ngày nào cũng lấy cớ điều tra đến quấy rầy phủ công chúa, thị vốn đã thấy phiền lại càng khó chịu hơn.Nhưng chủ nhân sau màn của đàn chó này chính là Sở Hành, biết đây là mệnh lệnh của Sở Hành nên dù thị có muốn phản kháng cũng không được.Trưởng công chúa nhắm mắt nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Mời họ vào."Tạ Từ dẫn mấy thuộc hạ vào phủ, đưa ra một lý do nghe có vẻ đường hoàng: "Thuộc hạ có công vụ trong người, hy vọng Trưởng công chúa thứ lỗi."Trưởng công chúa treo lên môi nụ cười hơi cứng nhắc, "Bổn cung hiểu rồi, không biết hôm nay Tạ chỉ huy muốn tra điều gì?"Tạ Từ âm thầm nhướng mày.Mấy ngày trước Trưởng công chúa luôn rất thiếu kiên nhẫn, cho dù bị Hoàng đế yêu cầu phải tự mình tiếp kiến họ, thị cũng trầm mặc ít lời, gần như không để ý đến họ.Nhưng hôm nay Trưởng công chúa lại có thể chủ động mở miệng dò hỏi, lẽ nào là có ý định gì?"Cũng không có gì, chẳng qua là nghe được trong phủ có một tỳ nữ vô cớ mất tích, không biết Trưởng công chúa có manh mối gì không?"Vô cớ mất tích gì đâu, rõ ràng là bị Trưởng công chúa đánh chết trong lúc phát tiết cơn giận, chỉ sợ đã trở thành một vong hồn nơi đáy giếng.Với những nô tỳ mà khế ước bán mình đang nằm trong tay Trưởng công chúa, thì với thân phận của thị, cho dù đánh chết thì nhiều nhất là bị phạt bồi thường chút tiền bạc cho gia đình của người chết và ăn đánh mười bản là xong.Hơn nữa dù không muốn tự mình ăn đánh thì cũng có thể tìm người đến chịu tội thay, đều là chuyện có thể dùng tiền để giải quyết.Nhưng bây giờ chuyện lại bị Tạ Từ dùng để làm cớ.Trưởng công chúa tựa hồ có chút xấu hổ vuốt vuốt tóc, "Chuyện này......"Thị trông không căng thẳng hoảng sợ, cũng không có vẻ bối rối khi bị thẩm vấn."Tiện tỳ kia là bị bổn cung trừng phạt." Trưởng công chúa cực kỳ dứt khoát, như thể không biết nếu làm vậy thì sẽ có khả năng phải bị phạt đánh.Trực giác Tạ Từ cảm thấy không ổn.Trực giác này khiến y do dự trong giây lát, không định hỏi tiếp.Nhưng y không hỏi, Trưởng công chúa lại tự mình nói tiếp: "Cũng không phải là bổn cung tàn nhẫn độc ác, chỉ là tỳ nữ kia thật sự rất to gan lớn mật, dám đặt điều bậy bạ về bệ hạ, nói rằng bệ hạ lại là...... là......"Thị ra vẻ có điều khó nói, khiến người nhìn vào rất muốn cạy miệng ép thị nhanh chóng nói ra.Tạ Từ: "Là gì?"Trưởng công chúa ngập ngừng, cuối cùng đè thấp giọng mà nói: "Lại là...... người nằm dưới hầu hạ nam tử!"Tạ Từ im lặng.Trưởng công chúa vui sướng cong môi cười nói: "Tạ chỉ huy ngài nói xem, tiện tỳ to gan lớn mật đến mức ấy, chẳng lẽ bổn cung không nên giết ư?""Nếu chuyện này truyền ra ngoài, nàng ta nhất định sẽ bị tru di cửu tộc, ít ra bổn cung còn cứu được người nhà nàng, đúng không?"—Sau khi rời khỏi phủ công chúa, đám người Tạ Từ vẫn còn ngơ ra."Lão đại, ngài nói xem nữ nhân kia nói ra mấy lời đó để làm gì vậy? Một nô tỳ ăn nói linh tinh thôi, chắc gì đã là thật?" Thủ hạ nghĩ mãi không ra.Có người thông minh nhạy bén cảm thấy có điều đáng nghi.Tạ Từ im lặng, đè nén suy đoán của mình, cũng không giải thích với người khác."Việc này không thể truyền ra ngoài, các ngươi đều phải cảnh giác đấy.""Vâng."Tạ Từ đoán Trưởng công chúa không phải là kể chuyện hồ ngôn loạn ngữ của hạ nhân, mà là đang mượn cái gọi là miệng của tỳ nữ để nói chuyện này với họ.Đương kim Thánh Thượng là một kẻ đoạn tụ nằm dưới hầu hạ nam nhân khác.Đây mới là nguyên nhân gã chậm chạp không nạp phi tuyển tú.Nhưng thế thì sao? Đây là chuyện mà những "trung thần" "yêu nước thương dân" trong triều nên quản, hoàn toàn không liên quan gì đến một thanh đao như y.Nhưng trong nháy mắt Tạ Từ vẫn nghĩ đến người nào đó.Là hắn sao?—Hôm nay Úc phủ phá lệ náo nhiệt, Úc Thính Lan đã xuất giá dẫn theo trượng phu về nhà làm khách, mang lại chút nhân khí cho Úc gia yên lặng đã lâu."Hồi Tết con vừa về rồi mà, sao chưa chi đã về rồi vậy? Ta chỉ sợ mẹ chồng con không vui thôi." Úc phu nhân dù nói vậy nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười.Úc Thính Lan búi tóc kiểu phụ nhân, trên mặt vẫn mang theo nét trẻ trung của thiếu nữ."Bà ấy chỉ ước gì lang quân có thể đến gặp huynh trưởng mỗi ngày, dính chút tài văn chương của huynh trưởng thôi đấy ạ."Úc phu nhân lệnh xuống bếp chuẩn bị đồ chay, kéo con gái nói chuyện trong lúc chờ đợi.Úc Chỉ cũng trò chuyện cùng em rể xa lạ, hỏi thăm việc học của cậu ta, ra vẻ quan tâm.Trong lúc để tang nên Úc gia làm tiệc chay, chẳng qua là tiệc chay của thế gia đại tộc cũng có món chay giả thịt, tuy không ngon bằng món mặn thật nhưng cũng rất có hương vị riêng.Sau bữa tối, Úc Thính Lan gặp riêng Úc Chỉ, "Huynh trưởng, bây giờ huynh định làm gì? Sẽ không tiếp tục quan hệ không minh bạch với vị kia nữa chứ?"Nam nữ có cách nhìn nhận vấn đề khác nhau, em trai hy vọng Úc Chỉ và Sở Hành có thể tốt đẹp, em gái lại chỉ muốn hai người tách ra.Phương pháp thì khác nhưng mục đích đều giống mong, đều hy vọng Úc Chỉ có thể vui vẻ.Úc Chỉ cười nói, "Việc này ta đều có tính toán, muội còn nhỏ tuổi, đừng quá nhọc lòng."Úc Thính Lan đập tay hắn, bất mãn nói: "Muội đã kết hôn rồi, không còn nhỏ nữa."Úc Chỉ thu tay lại, không tiếp tục đề tài vừa rồi.Hắn không hề có ý định lôi kéo gia đình mình vào chuyện này.Trong kế hoạch của hắn, người Úc gia chỉ cần thanh thản ổn định sinh hoạt là được, tương lai đã có hắn thu xếp."Huynh đã không cảm kích thì thôi vậy, cứ tiếp tục thân thân ái ái với người nọ đi." Úc Thính Lan xoay người quay về viện của mình.Sau khi nàng rời đi, Úc Chỉ thu lại biểu tình, ngẩng đầu nhìn về một góc nào đó trên nóc nhà."Các hạ không mời mà đến, không ngại xuống dưới gặp một chút chứ?"Một lúc lâu sau vẫn không có động tĩnh.Úc Chỉ tùy tay cầm cái nắp chén, ném nó về một hướng.Trên mái nhà truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, một bóng người trượt chân suýt nữa rơi khỏi mái nhà, người nọ dẫm lên mái hiên mượn lực, xoay người mấy cái giữa không trung, cuối cùng vững vàng đáp xuống đất.Úc Chỉ thấy người thì nhướng mày, kinh ngạc nói: "Tạ chỉ huy, thói quen đã biến thành nghề phụ luôn rồi, bây giờ thật sự đã thành quân tử trên xà nhà rồi sao?"Tạ Từ ngoài mặt thì bình tĩnh, trong lòng lại ảo não vô cùng.Y cũng không hiểu vì sao, ma xui quỷ khiến mà lại chạy đến Úc gia.Rõ ràng y đã định chôn sâu chuyện lúc sáng xuống đáy lòng, bây giờ lại không nhịn được mà chạy đến nhà đương sự khả nghi, như là muốn tìm được kết luận chân chính từ đó.Dưới ánh mắt trêu chọc của Úc Chỉ, Tạ Từ bình tĩnh đứng dậy, "Ta phụng mệnh bệ hạ đi làm việc, chẳng qua là nhất thời đi nhầm đường thôi."Úc Chỉ nhoẻn miệng cười, "Ồ, thì ra là mái nhà Úc phủ rất giống với mái nhà của đối tượng của Tạ chỉ huy, vậy nên mới khiến Tạ chỉ huy nhận lầm. Ngày khác ta sẽ cho người đổi ngói trên mái thành một màu khác vậy."Tạ Từ: "......"Y nhấp môi không nói nên lời.Úc Chỉ bất đắc dĩ cười, cũng không tiếp tục trêu đùa người trước mặt, "Bên ngoài trời giá rét, nếu Tạ chỉ huy không chê thì xin mời vào nhà cho ấm."Hắn nói xong liền quay người vào trong.Tạ Từ do dự một chốc, cuối cùng vẫn không nhịn nổi mà theo chân Úc Chỉ.Từ khi thấy Úc Chỉ, y luôn quan sát vẻ mặt và tâm tình của đối phương, cố gắng tìm hiểu xem người này có thực sự có quan hệ kiểu đó với Hoàng đế giống như Trưởng công chúa đã nói hay không.Nếu thật sự có, vậy vừa mới hồi kinh đã nghe được tin có người mang thai con của Hoàng đế, hẳn là tâm tình sẽ không tốt, nhưng từ nãy đến giờ y chỉ cảm thấy Úc Chỉ rất bình tĩnh thảnh thơi, không hề có vẻ gì là chán nản buồn bực.Đây không phải lần đầu tiên y vào phòng Úc Chỉ, lần trước y còn là kẻ lén lút nấp trên xà nhà, lần này đã thành vị khách được chủ nhân mời vào.Thân phận và đãi ngộ thay đổi, mang lại cảm giác như đã qua mấy đời."Uống ly trà nóng cho ấm người." Úc Chỉ tùy tay rót một ly trà Vân Sơn Ngọc Vũ trị giá ngàn vàng cho Tạ Từ.Một ly trà này bằng bổng lộc cả tháng của Tạ Từ.Nhưng cả hai người đều không nhận ra.Úc Chỉ đã quen với những món đồ này, trong mắt người khác thì đáng giá ngàn vàng, trong mắt hắn lại chỉ là thứ bình thường.Tạ Từ thì chỉ đơn giản là không hiểu được mấy thứ kiểu học đòi văn vẻ này.Trước kia y không có cơ hội, về sau thì không có ý định đó."Trong nhà Úc thị lang chứa đầy bảo bối, đến một viên huyết ngọc giá trị liên thành cũng có thể tùy tiện vứt đi." Ánh mắt Tạ Từ rời vào một viên ngọc bội nằm trên án thư.Y không hiểu trà chứ không phải là không có mắt nhìn, ngọc bội màu đỏ kia hiển nhiên có giá trị rất lớn.Mà Tạ Từ chú ý đến nó không phải là vì giá trị, mà là bởi...... y đã từng thấy Hoàng đế có một miếng ngọc giống y hệt nó.Khi Sở Hành vẫn còn là Sở Vương, y thường xuyên thấy gã đeo nó; nhưng sau khi trở thành Hoàng đế, tất cả đồ vật trên người đều phải theo quy chuẩn của đế vương, ngọc bội không xứng với long bào chỉ có thể bị cất đi không dùng đến.Nhưng dù không còn dùng đến thì Tạ Từ vẫn còn nhớ rõ dáng vẻ của nó, giống y đúc miếng ngọc trong phòng Úc Chỉ.Úc Chỉ đưa tay cầm nó lên, "Đồ vật có trân quý đến mấy cũng không quan trọng bằng ý nghĩa.""Có một số thứ, khi ý nghĩa đã bị vấy bẩn thì giá trị cũng sẽ giảm mạnh." Úc Chỉ tùy tay ném ngọc bội vào trong ngăn kéo.Trước kia nguyên chủ có được một khối huyết ngọc, màu sắc lẫn tính chất đều là thượng thừa, ngọc bội này được khắc ra từ nó, một cái cho Sở Hành, một cái chính mình giữ lại.Lúc trước Úc Chỉ cũng từng đeo nó vài lần, bây giờ hắn đang "tức giận", miếng ngọc bội này đương nhiên cũng đặt qua một bên.Ánh mắt Tạ Từ hơi lóe.Úc Chỉ thản nhiên giương mắt nhìn y, ánh mắt vẫn luôn trong suốt thanh minh, hai người nhìn nhau một lúc, cuối cùng người thua trước là Tạ Từ.Úc Chỉ đương nhiên biết Tạ Từ đang nghi ngờ và muốn thử điều gì, tuy hắn không biết y nghe được chuyện này từ đâu, nhưng bị phát hiện rồi hiểu lầm cũng không sao, thậm chí còn càng giúp hai người duy trì khoảng cách, tránh bị Sở Hành phát hiện.Tạ Từ bỏ qua cảm giác ngượng ngùng trong lòng.Y hấp tấp chạy đến, đối phương không những không trách móc mà còn nhiệt tình chiêu đãi, nhưng y lại lợi dụng ý tốt của đối phương để thử hắn.Như vậy là không được.Y nghĩ một hồi, cuối cùng tìm được chỗ bù đắp."Người của Cẩm Y Tư đã điều tra chuyện của Quận chúa Đan Dương, nàng quả thực là người bày mưu, bệ hạ còn chưa trả thù xong, việc này......" Y cũng không nói quá rõ ràng, nếu Úc Chỉ có tâm tư tự nhiên sẽ hiểu rõ, nếu hắn không có thì nói lời này cũng sẽ không để lộ nhược điểm gì.Úc Chỉ...... Úc Chỉ cạn lời.Người thương lại nói tốt cho người khác trước mặt mình, giờ tính sao?Úc Chỉ không biết nên khóc hay nên cười, đang muốn nói gì đó thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân dồn dập.Thình thình!"Lang quân, vị kia trong cung lại đến rồi, chúng ta không ngăn được, vị kia nói hôm nay nhất định phải gặp được ngài, bây giờ đang đi đến đây."Úc Chỉ nhìn Tạ Từ đang vội vàng đứng dậy, đã nghe được tiếng quỳ xuống đất thỉnh an từ đằng xa, hắn trầm mặc.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz