Khoa Mua Xuan
Diệp Đỉnh Chi đưa Diệp An Thế trở lại Thiên Ngoại Thiên và dỗ nhóc ngủ. Hắn đột nhiên nhớ ra rằng mình đã không nhìn thấy Bách Lý Đông Quân trong vài ngày qua và nghĩ rằng cơ thể của y chắc hẳn đã gần như hồi phục.Hắn cũng biết Bách Lý Đông Quân không muốn nhìn thấy hắn, nhưng đối với hắn không có ảnh hưởng gì.Bách Lý Đông Quân được đặt ở Tuyết Nguyên, nơi sâu nhất của Thiên Ngoại Thiên. Ban đầu nó là một khu rừng hoa mận bao quanh ao, mặc dù sương giá nhưng nước trong ao lại không bị đóng băng. Có một ngôi nhà nhỏ tinh xảo mang phong cách của một ẩn sĩ trên núi.Lúc Diệp Đỉnh Chi tới, Bách Lý Đông Quân vừa uống xong, đang tựa vào cửa sổ thủy tinh nhìn ra bên ngoài.
Y tuy nấu rượu giỏi nhưng lại không phải là người uống giỏi. Hơn nữa, loại rượu này được người dân Thiên Ngoại Thiên dùng để trị cảm, rượu rất mạnh, y mới khỏi bệnh, đương nhiên không thể chịu nổi. Nơi đây đã dựng một lò than, một tấm màn nặng nề được gió thổi bay, khiến không gian ấm áp như mùa xuân. Bách Lý Đông Quân uống xong cảm thấy nóng nực, liền cởi lông cáo ra, vén nửa tấm màn gạc ra, ngồi xuống bên cửa sổ.Rừng mận bên cạnh hồ nước được sắp xếp một cách có trật tự, Bách Lý Đông Quân chống cằm nhìn hồi lâu, mãi đến khi lính gác bên ngoài đổi ca, y mới mệt mỏi nằm xuống.Tình cờ có mấy cây mận nở muộn, những cánh hoa trắng nõn bị gió thổi bay ngoài cửa sổ, y đưa tay nhặt một chiếc, cánh hoa mỏng như ngọc nở ra ở đầu ngón tay.
Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn bông hoa kia, y gác tay lên đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lấy lông cáo phủ lên vai y, Diệp Đỉnh Chi cúi người bế y lên, cau mày nhìn cửa sổ hé mở, sau đó nhìn xuống Bách Lý Đông Quân, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ. Bách Lý Đông Quân dụi mặt vào vai hắn, mở to đôi mắt say khướt nhìn hắn, lại nhắm lại, vòng tay qua cổ hắn, nhếch môi cười nhẹ, thì thầm: "Vân ca..."
Kể từ ngày đó, Bách Lý Đông Quân không bao giờ gọi hắn bằng cái tên này nữa, Diệp Đỉnh Chi nhìn y gò má đỏ bừng, đáp: "Là ta, đi ngủ đi, ta đưa ngươi về."Hắn đã nhiều lần nhắc nhở Bách Lý Đông Quân, Diệp Vân đã chết từ lâu, hắn hiện tại chỉ là Diệp Đỉnh Chi những chuyện cũ đã quá cũ không thể nhắc tới, hắn thực sự không muốn nhớ lại nữa.Mặc dù Bách Lý Đông Quân cay đắng mắng Diệp Định Chi, ngươi là đồ khốn nạn, hắn không có phản ứng gì, lại đột nhiên nghe thấy y lại gọi hắn là Vân ca một cách trìu mến như vậy, tin tưởng ôm lấy hắn giống như khi còn nhỏ. Sâu trong ý thức của hắn, một chút nỗi nhớ và niềm vui nảy sinh không thể giải thích được.Tuy nhiên, loại cảm xúc thăng trầm này quá yếu ớt, lướt qua suy nghĩ của hắn nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra, sau đó không tìm thấy dấu vết nào.
Sau ngày hôm đó, Diệp Đỉnh Chi lại bận rộn và không đến gặp Bách Lý Đông Quân nữa mà chỉ điều chỉnh lại đội canh gác.Buổi tối, hắn vẫn như thường lệ đến dỗ Diệp An Thế đi ngủ. Hắn không muốn con mình phải lo lắng vì vấn đề của cha mẹ khi còn nhỏ.Suy cho cùng, những đứa trẻ ba, bốn tuổi là những đứa trẻ cần có bạn đồng hành nhất.Diệp An Thế luôn là một đứa trẻ quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện, càng không để nhóc phải lo lắng, hắn càng cảm thấy mình chưa quan tâm đầy đủ đến đứa trẻ này.
Sau khi dỗ Diệp An Thế ngủ, hắn gọi cung nữ đến ở bên giường, vừa định rời đi, liền nhìn thấy Bạch Phát Tiên cầm kiếm lao vào, vẻ mặt sốt sắng. "Sao vậy?" Hắn hạ giọng, tránh đánh thức Diệp An Thế."Có thích khách!" Quần áo của Bạch Phát Tiên vẫn còn dính máu, hơi thở có chút gấp gáp. "Khoảng hai mươi, ba mươi người...""Ngươi ở lại đây, bảo vệ An Thế, ta đi xem xem." Diệp Đỉnh Chi cũng không có gì ngạc nhiên. Ba mươi hai giáo phái từ ngoài lãnh địa thậm chí còn phái thích khách tới.Diệp Đỉnh Chi bước ra khỏi cửa, nhảy lên điểm cao nhất của thành để quan sát.
Một đội nhỏ đang nhanh chóng vượt qua vòng vây và lao về phía vị trí của hắn. Họ đến rất nhanh và hầu như không gặp phải trở ngại nào.Tử Y Hầu dẫn đầu một nhóm người truy đuổi. Đội thích khách này đã chuẩn bị kỹ lưỡng và biết rất rõ địa hình của Thiên Ngoại Thiên, may mà Bạch Phát Tiên kịp thời báo cho Diệp Đỉnh Chi, nên sẽ không có sai sót.Nhìn thấy đám thích khách ở trước mặt, Diệp Đỉnh Chi vung tay áo lên, tay áo bào giống như lốc xoáy, nội lực mạnh mẽ khiến cho chúng không đứng dậy được.
Ngay cat những kẻ có cảnh giới cao hơi cũng không tự chủ mà khuỵu xuống.Trong số những thích khách, người cuối cùng là người ít bị ảnh hưởng nhất và biết rõ nhất. Trước khi Diệp Đỉnh Chi bắt đầu hành động, hắn đột ngột rút lui, quay người hai lần để tránh, rồi quay người trốn vào trong bóng tối.Hướng đó là....!Bách Lý Đông Quân?Tử Y Hầu đang đuổi theo, mặt hắn tái mét vì sợ hãi, khi đang định đuổi theo, một sức mạnh quét qua và Diệp Đỉnh Chi biến mất ngay sau đó.
Tử Y Hầu lập tức dừng lại, thủ hạ phía sau cũng không biết vì sao: "Tử Y Hầu, chúng ta không đuổi theo hắn sao?""Tông chủ sẽ đích thân tới đó, các ngươi đừng có lơ là. Chúng ta trước tiên đi trói những người kia lại, đợi tông chủ trở về xử lý bọn chúng."Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên tỉnh lại.Tuy đã mất đi nội lực nhưng y vẫn có thể cảm nhận được có người đang bước vào phòng.Đó là ai?
Diệp Đỉnh Chi?Y lập tức bác bỏ suy đoán này, Diệp Đỉnh Chi cũng không cần phải lén lút tới đây.Vậy...là ai?Y cảnh giác ngồi dậy, đang định hỏi thì có người kề dao vào cổ."Đừng đừng cử động, đừng để ta giết ngươi." Có người thì thầm vào tai y.
Giọng nói của hắn rất trẻ, thậm chí có chút non nớt. Y thở dài: "Ta sẽ không kêu, cũng sẽ không động, ngươi yên tâm.Y vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên vỡ vụn, Diệp Đỉnh Chi đứng ở cửa, phía sau có đám thị vệ cầm đuốc."Thả hắn ra!!" Diệp Đỉnh Chi đứng ngược sáng, bên cạnh ánh lửa rực cháy, trong mắt phản chiếu ra ngọn lửa màu vàng, giống như một con quỷ đang lao tới.
Y tuy nấu rượu giỏi nhưng lại không phải là người uống giỏi. Hơn nữa, loại rượu này được người dân Thiên Ngoại Thiên dùng để trị cảm, rượu rất mạnh, y mới khỏi bệnh, đương nhiên không thể chịu nổi. Nơi đây đã dựng một lò than, một tấm màn nặng nề được gió thổi bay, khiến không gian ấm áp như mùa xuân. Bách Lý Đông Quân uống xong cảm thấy nóng nực, liền cởi lông cáo ra, vén nửa tấm màn gạc ra, ngồi xuống bên cửa sổ.Rừng mận bên cạnh hồ nước được sắp xếp một cách có trật tự, Bách Lý Đông Quân chống cằm nhìn hồi lâu, mãi đến khi lính gác bên ngoài đổi ca, y mới mệt mỏi nằm xuống.Tình cờ có mấy cây mận nở muộn, những cánh hoa trắng nõn bị gió thổi bay ngoài cửa sổ, y đưa tay nhặt một chiếc, cánh hoa mỏng như ngọc nở ra ở đầu ngón tay.
Bách Lý Đông Quân ngơ ngác nhìn bông hoa kia, y gác tay lên đầu, chậm rãi nhắm mắt lại.
Lấy lông cáo phủ lên vai y, Diệp Đỉnh Chi cúi người bế y lên, cau mày nhìn cửa sổ hé mở, sau đó nhìn xuống Bách Lý Đông Quân, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhẹ. Bách Lý Đông Quân dụi mặt vào vai hắn, mở to đôi mắt say khướt nhìn hắn, lại nhắm lại, vòng tay qua cổ hắn, nhếch môi cười nhẹ, thì thầm: "Vân ca..."
Kể từ ngày đó, Bách Lý Đông Quân không bao giờ gọi hắn bằng cái tên này nữa, Diệp Đỉnh Chi nhìn y gò má đỏ bừng, đáp: "Là ta, đi ngủ đi, ta đưa ngươi về."Hắn đã nhiều lần nhắc nhở Bách Lý Đông Quân, Diệp Vân đã chết từ lâu, hắn hiện tại chỉ là Diệp Đỉnh Chi những chuyện cũ đã quá cũ không thể nhắc tới, hắn thực sự không muốn nhớ lại nữa.Mặc dù Bách Lý Đông Quân cay đắng mắng Diệp Định Chi, ngươi là đồ khốn nạn, hắn không có phản ứng gì, lại đột nhiên nghe thấy y lại gọi hắn là Vân ca một cách trìu mến như vậy, tin tưởng ôm lấy hắn giống như khi còn nhỏ. Sâu trong ý thức của hắn, một chút nỗi nhớ và niềm vui nảy sinh không thể giải thích được.Tuy nhiên, loại cảm xúc thăng trầm này quá yếu ớt, lướt qua suy nghĩ của hắn nhẹ đến mức gần như không thể nhận ra, sau đó không tìm thấy dấu vết nào.
Sau ngày hôm đó, Diệp Đỉnh Chi lại bận rộn và không đến gặp Bách Lý Đông Quân nữa mà chỉ điều chỉnh lại đội canh gác.Buổi tối, hắn vẫn như thường lệ đến dỗ Diệp An Thế đi ngủ. Hắn không muốn con mình phải lo lắng vì vấn đề của cha mẹ khi còn nhỏ.Suy cho cùng, những đứa trẻ ba, bốn tuổi là những đứa trẻ cần có bạn đồng hành nhất.Diệp An Thế luôn là một đứa trẻ quá ngoan ngoãn và hiểu chuyện, càng không để nhóc phải lo lắng, hắn càng cảm thấy mình chưa quan tâm đầy đủ đến đứa trẻ này.
Sau khi dỗ Diệp An Thế ngủ, hắn gọi cung nữ đến ở bên giường, vừa định rời đi, liền nhìn thấy Bạch Phát Tiên cầm kiếm lao vào, vẻ mặt sốt sắng. "Sao vậy?" Hắn hạ giọng, tránh đánh thức Diệp An Thế."Có thích khách!" Quần áo của Bạch Phát Tiên vẫn còn dính máu, hơi thở có chút gấp gáp. "Khoảng hai mươi, ba mươi người...""Ngươi ở lại đây, bảo vệ An Thế, ta đi xem xem." Diệp Đỉnh Chi cũng không có gì ngạc nhiên. Ba mươi hai giáo phái từ ngoài lãnh địa thậm chí còn phái thích khách tới.Diệp Đỉnh Chi bước ra khỏi cửa, nhảy lên điểm cao nhất của thành để quan sát.
Một đội nhỏ đang nhanh chóng vượt qua vòng vây và lao về phía vị trí của hắn. Họ đến rất nhanh và hầu như không gặp phải trở ngại nào.Tử Y Hầu dẫn đầu một nhóm người truy đuổi. Đội thích khách này đã chuẩn bị kỹ lưỡng và biết rất rõ địa hình của Thiên Ngoại Thiên, may mà Bạch Phát Tiên kịp thời báo cho Diệp Đỉnh Chi, nên sẽ không có sai sót.Nhìn thấy đám thích khách ở trước mặt, Diệp Đỉnh Chi vung tay áo lên, tay áo bào giống như lốc xoáy, nội lực mạnh mẽ khiến cho chúng không đứng dậy được.
Ngay cat những kẻ có cảnh giới cao hơi cũng không tự chủ mà khuỵu xuống.Trong số những thích khách, người cuối cùng là người ít bị ảnh hưởng nhất và biết rõ nhất. Trước khi Diệp Đỉnh Chi bắt đầu hành động, hắn đột ngột rút lui, quay người hai lần để tránh, rồi quay người trốn vào trong bóng tối.Hướng đó là....!Bách Lý Đông Quân?Tử Y Hầu đang đuổi theo, mặt hắn tái mét vì sợ hãi, khi đang định đuổi theo, một sức mạnh quét qua và Diệp Đỉnh Chi biến mất ngay sau đó.
Tử Y Hầu lập tức dừng lại, thủ hạ phía sau cũng không biết vì sao: "Tử Y Hầu, chúng ta không đuổi theo hắn sao?""Tông chủ sẽ đích thân tới đó, các ngươi đừng có lơ là. Chúng ta trước tiên đi trói những người kia lại, đợi tông chủ trở về xử lý bọn chúng."Bách Lý Đông Quân bỗng nhiên tỉnh lại.Tuy đã mất đi nội lực nhưng y vẫn có thể cảm nhận được có người đang bước vào phòng.Đó là ai?
Diệp Đỉnh Chi?Y lập tức bác bỏ suy đoán này, Diệp Đỉnh Chi cũng không cần phải lén lút tới đây.Vậy...là ai?Y cảnh giác ngồi dậy, đang định hỏi thì có người kề dao vào cổ."Đừng đừng cử động, đừng để ta giết ngươi." Có người thì thầm vào tai y.
Giọng nói của hắn rất trẻ, thậm chí có chút non nớt. Y thở dài: "Ta sẽ không kêu, cũng sẽ không động, ngươi yên tâm.Y vừa dứt lời, cánh cửa đột nhiên vỡ vụn, Diệp Đỉnh Chi đứng ở cửa, phía sau có đám thị vệ cầm đuốc."Thả hắn ra!!" Diệp Đỉnh Chi đứng ngược sáng, bên cạnh ánh lửa rực cháy, trong mắt phản chiếu ra ngọn lửa màu vàng, giống như một con quỷ đang lao tới.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz