Khi Phao Hoi Trong Sinh Xuyen Nhanh
Cố Sâm bề ngoài tao nhã lịch sự, khiêm khiêm quân tử, đối với ai cũng không giả sắc thái, chỉ khi đối với Hạ Tử Thịnh mới vô ý lộ ra vài phần nhu hòa.
Cố Sâm che giấu đến giỏi, ban đầu Lệ thái tử Hạ Tử Minh cũng không biết Cố Sâm thích đàn ông, chỉ xem tình cảm của Cố Sâm đối với Hạ Tử Thịnh là bạn bè, là huynh đệ.
Mà sau khi xuyên thành Lệ thái tử Hạ Tử Minh, nắm giữ cốt truyện, mới biết sự thật không phải như thế...
Ở trong lòng Cố Sâm yêu thầm Hạ Tử Thịnh, ngoài mặt đối với ai cũng tao nhã lễ độ, ngay cả Hoàng thái tử Đại Hưng tính tình thô bạo nhất cũng có thể trò chuyện vui vẻ, thái độ khiêm tốn, bộ dáng hiền lành, nhìn không ra một chút manh mối, trong lòng lại cực hận Hạ Tử Minh thường xuyên làm nhục Hạ Tử Thịnh, hận không thể lột da rút gân.
Hạ Tử Minh còn thể hiện bản thân yêu nam sắc, còn thích mình, Cố Sâm đối với vị Lệ thái tử này căm ghét càng thêm mãnh liệt, nhưng vì trợ giúp người thương khiêm bạn tốt, Cố Sâm nảy ra một ý tưởng -- đó là lợi dụng Hạ Tử Minh.
Đối với Hạ Tử Minh theo đuổi, Cố Sâm mặt không đổi sắc, cự tuyệt các thứ, nhưng giả vờ bị Lệ thái tử dần dần đả động, bắt đầu đáp lại, thủ đoạn cao minh bắt được trái tim của Hạ Tử Minh không nói, còn thành công nhốt đánh thế lực ngầm của Lệ thái tử, lợi dụng sự tín nhiệm của Lệ thái tử với thuộc hạ.... Cùng Hạ Tử Thịnh âm thầm hãm hại Lệ thái tử, đem vị Hoàng thái tử cao cao tại thượng này kéo xuống vũng bùn kiên cố.
Mà khi qua hệ, Cố Sâm vì bị Hạ Tử Minh thích, hạ quyết tâm vì Hạ Tử Thịnh hy sinh chính mình, vốn tính khuất nhục nằm dưới Hạ Tử Minh.
Nhưng không ngờ, vị này lớn lên anh tuấn phi phàm, tính tình thô bạo lại nằm dưới, chủ động hiến thân với Cố Sâm, cho Cố Sâm đến thượng.
Cố Sâm thở một hơi nhẹ nhỏm, đồng thời trong lòng đối với vị thái tử bình thường vô năng hoa mắt ù tai này càng thêm xem thường.
Hắn ở phía sau âm thầm thiết kế, hại Lệ Thái Tử một phen, làm Lệ Thái Tử đánh mất sự quân tâm của lão hoàng đế, làm Hạ Tử Thịnh vốn là người không có cảm giác tồn tại, bắt đầu bộc lộ năng lực của mình, vì để dẫm Lệ Thái Tử xuống, không thể xoay người, hắn lại thiết kế một vụ bê bối làm Lệ Thái Tử cùng một con hát ti tiện cẩu thả, bị mọi người trong kinh bắt gian ngay trên giường…… Tất cả mọi người đều thấy Hoàng thái tử tôn quý lại nằm dưới hầu hạ một con hát ti tiện, làm thế nhân khiếp sợ, hoàng đế tức giận, quyết tâm phế Thái Tử.
Mà từ đó về sau, thế nhân mỗi lần nhắc tới vị Lệ Thái Tử cũng toàn là khinh thường, khinh thường, có thể nói hắn chính là bị mọi người dẫm đạp dưới chân, vĩnh viễn không thể xoay người.
“Tra a, Cố Sâm thật là tra a……” Hạ Tử Minh mím môi, không khỏi cảm thán: "Cố Sâm cặn bã đến vậy, Hạ Tử Minh còn không muốn trả thù, chỉ muốn Cố Sâm vĩnh viễn đều quên không được hắn…… Thật là……"
Hắn không biết nên đánh giá như thế nào: “Thật là tiện.”
Lệ Thái Tử tuy rằng là gay, còn là người nằm dưới, nhưng hắn cũng không phải người tùy tiện, làm Hoàng thái tử hắn cũng có kiêu ngạo của bản thân, chưa bao giờ nằm dưới hầu hạ nam nhân, chỉ là động tâm với Cố Sâm, thật sự yêu hắn, mới bằng lòng nằm dưới, dâng ra chính mình, khuất phục Cố Sâm.
Sau đó, hắn bị Cố Sâm phản bội, mất đi tất cả, lâm vào điên loạn, ngợp trong vàng son, trở nên suy sút, vã quá nên làm bậy.
Không nghĩ tới, đên lúc cuối cùng, ngay cả Cố Sâm cũng công kích hắn, dùng chứng cứ cùng nhược điểm dẫm đạp hắn.
Cố Sâm không chút lưu tình làm vị Lệ Thái Tử thanh danh hỗn độn, trở thành nỗi ô nhục lớn trong kinh thành, thật sự là cặn bã tới rồi cực điểm.
Đều nói một ngày phu phu trăm ngày ân ——
Nhưng với Cố Sâm, đối với Hạ Tử Minh nửa điểm tình nghĩa cũng không có, tất cả đều là lợi dụng.
Hệ thống thở dài cảm thán “Hỏi thế gian, tình ái là chi, khiến lứa đôi tử sinh nguyện thề.”
“Ai, nhiệm vụ này cho chúng ta bao nhiêu chỗ tốt a? Lại muốn cho ta đi diễn vai tiện thụ, tự chà đạp chính mình?” Hạ Tử Minh sau khi cảm thán Cố Sâm tra cùng Hạ Tử Minh tiện, lập tức quan tâm sau khi hoàn thành nhiệm vụ này mình có được bao nhiêu chỗ tốt.
Hệ thống công thức hoá trả lời: "Nhiệm vụ của phế Thái Tử Hạ Tử Minh tuyên bố, hắn lấy đại giới là hồn phi phách tán, không vào luân hồi để tuyên bố nhiệm vụ, phần thưởng là mười phần công đức cùng với mệnh cách chân long thiên tử ."
"Mười phần công đức cùng mệnh cách chân long thiên tử , ngay cả thứ này hắn cũng bỏ được, xem ra Lệ Thái Tử đối với Cố Sâm là chân ái thực sự". Hạ Tử Minh tấm tắc cảm thán.
Hệ thống lập tức phụ họa: “Ai nói không phải?”
Lấy tiền người ta phải giúp người ta làm việc, Hạ Tử Minh vì thù lao lập tức ra sức làm việc.
Vốn dĩ Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh yêu thích Cố Sâm, tất nhiên là không muốn người thương phải chờ lâu, ngay cả khi giận, cũng không giận Cố Sâm quá lâu.
Không lâu sau, Hạ Tử Minh chỉnh hợp xong tin tức , liền kêu người gọi Cố Sâm.
Cố Sâm lo lắng Hạ Tử Thịnh có chút gấp, liền tiến lên hành lễ với Hạ Tử Minh : "Vi thần gặp qua Thái Tử điện hạ!"
Làm người mà Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh yêu sâu sắc, Cố Sâm lớn lên thập phần xuất chúng, chung linh dục tú, chi lan ngọc thụ, ngươi có thể đem mọi lời tán dương mà mình có thể nghĩ cho hắn cũng không quá, quả thực giống như thầm tiên công tử rơi vào phàm trần.
Cũng khó trách, Lệ Thái Tử Hạ Tử Minh sẽ say mê hắn đến thế.
“Cố đại nhân thật đúng là khách quý ít đến a.” Hạ Tử Minh thản nhiên nhìn hắn thi lễ, kiêu căng nhìn hắn, giọng điệu có chút ghen tuông châm chọc.
Thái đọ của Cố Sâm vô cùng khiêm tốn cùng lịch sự, nửa điểm cũng nhìn không ra hắn đang nghĩ gì: "Vi thần không dám kỳ mãn điện hạ, vi thần đến đây là có việc muốn nhờ."
"Chuyện gì? Chẳng lẽ Tử Khanh đến hầu ta ngủ sao?" Hạ Tử Minh lười biếng dựa vào trên giường, mở miệng trêu đùa.
Tử Khanh là tên tự của Cố Sâm.
Trên mặt lạnh lùng của Cố Sâm xẹt qua một tia khinh thường, nhưng thực mau bị hắn che dấu, giọng điệu bình thản nói: “Điện hạ nói đùa.”
“Vi thần là vì Tứ điện hạ mà đến.” Hắn nói.
Hạ Tử Minh hơi hơi nhướng mày, giả vờ không biết: :Nga, Tiểu Thịnh Tử a, hắn lại làm sao vậy? Mà để cho Tử Khanh vì hắn hướng cô cầu tình?"
Lệ Thái Tử chưa coi Hạ Tử Thịnh là người, luôn xem hắn là một kẻ hèn hạ, ngay cả tên cũng không muốn kêu, luôn gọi hắn là Tiểu Thịnh Tử, liền xem hắn là tiểu thái giám bên cạnh, giọng điệu hèn hạ rõ ràng không che dấu.
"Vi thần nghe nói Tứ điện hạ mạo phạm Thái Tử điện hạ, Thái Tử điện hạ phạt Tứ điện hạ trong vòng một ngày chép vạn cuốn sách , nếu không liền lấy tội bất kính với Thái Tử, đánh Tứ điện hạ 50 trượng, ……” Cố Sâm do dự mở miệng, đem thái độ giảm đến cực thấp.
Hạ Tử Minh kéo kéo khóe miệng, mắt liếc Cố Sâm một cách châm chọc: "Tử Khanh là cảm thấy cô là làm khó người khác quá mức, bất cận nhân tình?"
Hắn hùng hổ doạ người.
“Vi thần không có ý này, vi thần biết điện hạ anh minh thần võ, mỗi lần quyết định đều suy nghĩ thấu đáo cặn kẽ. Chỉ là Tứ điện hạ là bạn thân của vi thần, từ nhỏ thân thể gầy yếu, làm chuyện gì đều chậm hơn người khác một chút…… Chỉ sợ là không chịu nổi 50 đại bản, thần biết điện hạ đại nhân đại lượng, mong điện hạ niệm tình huynh đệ khoan dung độ lượng." Đối mặt với hắn hỉ nộ vô thường, Cố Sâm không kiêu ngạo không siểm nịnh, thái độ cung kính.
Nhưng thật ra thái độ lại rất tốt, khó trách Hạ Tử Minh sẽ thích.
Hạ Tử Minh trong lòng cho hắn điểm khen thưởng, nhưng trên mặt lại ra vẻ giận tím mặt đập bàn: "Ngươi đây là chỉ trích cô lòng dạ hẹp hòi không niệm tình huynh đệ ?"
"Vi thần không dám, vi thần sợ hãi!"
Cố Sâm không nghĩ tới Hạ Tử Minh đột nhiên làm khó dễ, vội vàng lùi lại một bước, trên mặt tỏ vẻ sợ hãi các kiểu, nhưng trong lòng đã sớm quen với việc Hoàng thái tử tâm tình bất định, quái đản thô bạo.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn Cố Sâm đang "kinh sợ" một lúc lâu, mới miễn cưỡng đem tức giận trong lòng nén lại , mở miệng nói: "Kỳ thật, Tử Khanh muốn cô buông tha Tiểu Thịnh Tử một con ngựa, cũng không phải không được."
"Điện hạ?" Cố Sâm lập tức bày ra bộ dáng hắn muốn làm gì thì làm, rất tự nhiên.
Hạ Tử Minh nhìn hắn thật lâu , lại nói: "Đêm nay, ngươi bồi cô ăn cơm."
Lệ Thái Tử thật sự là rất thích Cố Sâm, hắn làm khó dễ Hạ Tử Thịnh, ngay từ đầu cũng không muốn làm khó Hạ Tử Thịnh, mà muốn Cố Sâm tới tìm hắn.
Mà mục đích cuối cùng, cũng vì muốn Cố Sâm bồi hắn một bữa cơm tối mà thôi.
"Có thể bồi điện hạ dùng bữa là vinh hạnh của vi thần, vi thần tuân chỉ." Chỉ là một bữa cơm xoàng, Cố Sâm tự nhiên không từ chối.
Bữa tối thực rất nhanh làm xong, đầu bếp của phủ thái tử tay nghề tương đối lợi hại, mốn ăn đưa lên đều là trân quý mỹ vị. Hạ Tử Minh liền mỹ mãn, hưởng thụ món ngon, cảm giác chính mình đã diễn tròn vai nhân vật, nên ăn đến vui vẻ thoải mái.
Nhưng Cố Sâm một lòng nhớ Hạ Tử Thịnh, làm sao mà ăn vô, cao lương mỹ vị cũng giống như đang nhai sáp.
Sau khi ăn xong.
"Điện hạ……" Cố Sâm lập tức mở miệng.
Hạ Tử Minh bình đạm hỏi: "Như thế nào?"
"Chuyện của Tứ điện hạ……" Cố Sâm e sợ Hạ Tử Minh tâm tình bất định, đợi lát nữa liền thay đổi ý định.
Hạ Tử Minh bình tĩnh nhìn hắn, lộ một cười nụ cười châm chọc: "Ngươi đúng thật là vẫn không quên Tiểu Thịnh Tử."
Nụ cười lộ liễu kia dường như biết mình đối Hạ Tử Thịnh là loại tình cảm gì, đối phương hoàn toàn biết được, Cố Sâm ngẩn người, trong mắt của Hạ Tử Minh dường như chỉ có hình dáng của mình, tim không khống chế được đập loạn.
Hắn há miệng thở dốc, theo bản năng cùng Hạ Tử Minh giải thích một chút : "Điện hạ, vi thần cùng Tứ điện hạ chính là bạn tri kỉ……"
"Ngươi thả yên tâm, cô không phải là người thất hứa, kêu ngươi bồi cô ăn cơm, cô sẽ phóng cho Hạ Tử Thịnh một con ngựa, chính là sẽ phóng hắn một con ngựa."Còn không đợi hắn nói xong, Hạ Tử Minh liền thu hồi tầm mắt, thập phần cô đơn lãnh đạm nói.
Cố Sâm nhìn Hoàng thái tử trước nay kiêu căng quái đản lại lộ ra một phần cô đơn , không biết vì sao đột nhiên rất muốn an ủi đối phương.
Nhưng hắn nhanh chóng lấy lại tinh thần, Cố Sâm liền thu hồi, đánh tan ý tưởng ttong chớp mắt này……
Đối phương là Hoàng thái tử cao cao tại thượng, nắm giữ sinh mệnh của mình, của Tử Thịnh, còn cần mình an ủi?
Chỉ trong chớp mắt, có lẽ chỉ là ảo giác thôi.
"Người đâu, mời Tứ hoàng tử đến đây." Hạ Tử Minh mau chóng điều chỉnh bản thân, nhàn nhạt phân phó.
Tiểu thái giám lập tức đồng ý:
"Vâng!"
Hắn đem dã tâm che dấu kín mít, giống như dê con sợ hãi các thứ, thực sự không ai nhìn ra sau nhiều cảnh ngộ như vậy lại là người được trời cao ưu ái.
Hạ Tử Minh quan hệ cực tốt của hai người, trở nên tức giận, lạnh giọng đe dọa Hạ Tử Thịnh nói: "Làm càn, mẹ đẻ của cô là Hoàng Hậu, đại hoàng huynh là thứ mà tên tạp chủng do nô tì hạ sinh ra như ngươi có thể tùy tiện gọi ?"Cũng không biết là hắn thật sự xem thường Hạ Tử Thịnh, không muốn nghe hắn gọi mình một tiếng hoàng huynh, hay là vì hắn ghen đâu!Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz