ZingTruyen.Xyz

Khi Mùa Lúa Chín

NT 1 : Cây Ổi.

socctie

Ba Tri mùa này lúa vừa trổ bông , cái mùi lúa non nó thơm nhè nhẹ.

Chiều chiều gió thổi bên bờ ao , tiếng lúa xào xạc xào xạc.

Khung cảnh quê nhà bình yên giản dị.

Nhưng thật ra nó không bình yên cho lắm...

Nhà cậu tư có một cây ổi.

Cây không cao mấy nhưng trái lại xum xuê đầy cành.

Như thế thì làm sao mà thoát ra khỏi mắt của Lúa được.

Trưa nắng chiếu chang chang trên đầu , gió thổi lá cây đập vào nhau.

Cái chân nho nhỏ ngồi vắt vẻo trên cành ổi.

Tay cầm trái ổi miệng nhai nhồm nhoàm , chắc ổi nhà cậu tư ngon lắm đa.

Mà nhiều vậy chắc ăn mấy trái cậu cũng hong biết đâu hen ?

Gió thổi mái đầu nó bay bay , vừa mát vừa được ăn ngon ai mà hỏng thích.

" Lúa ơi ! Mày vác xác mày đi đâu rồi Lúa ? "

Lúa nó giật mình , xíu nữa làm rớt trái ổi trên tay.

Ủa ? Lúa nhớ Lúa đi lén mà sao cậu tư biết đường mà ra đây hay vậy ta ?

Nó nuốt vội miếng ổi trong miệng , vừa quay lưng định trèo xuống thì may sao cậu tư đã nhanh hơn Lúa một bước.

" Lúa ! "

Nó giật mình , trái ổi trên tay cuối cùng cũng rớt xuống.

Lúa xoay đầu , nhìn thẳng xuống dưới gốc cây.

" C-Cậu tư...Con..Cậu.. "

Nó sợ bị cậu tư quánh miệng lắp ba lắp bắp , tay chân cũng bất giác mà run lên không tự chủ được.

" Cậu cậu con con cái gì ? Trèo xuống từ từ rớt xuống như trái ổi bây giờ ! "

Lúa nó gật gật đầu , xoay lưng trèo xuống từ từ.

Nhưng mà hình như ông trời ổng hong cho nó được cái gì suông sẻ hết hay sao á.

Chân kia vừa đặt xuống một cái cành thì.

Rắc !

" A ! "

Lúa nó mất thăng bằng , thân mình rơi tự do xuống.

Mắt nó nhắm nghiền , chuẩn bị cảm nhận nổi đau khi rớt xuống đất.

Lúa hạ cánh rồi nhưng mà...Sao đất hôm nay vừa mềm vừa ấm lại vừa thơm thơm thế này ?

Lúa đang thắc mắc thì nền đất kia bỗng chuyển động rục rịch.

" Ôm tao đủ chưa ? "

Lúa giật mình mở mắt.

Kia chẳng phải nền đất mà là...Cậu tư.

Nó giật mình ngồi dậy , phóng ra khỏi lòng cậu.

Lúa thì chẳng có sao rồi đấy , nhưng cậu tư thì đầy sao rồi đây này.

Chân cậu tư đau điếng.

Cành vàng lá ngọc có bao giờ phải vận động mạnh đâu mà nay phải đỡ hẳn một người rơi từ trên cao xuống làm nệm thịt cho người ta.

" Cậu cậu có- "

" Mày có sao không ? "

Chẳng để người té hỏi thăm trước thì người bị đè đã hỏi trước.

Lúa lắc lắc đầu.

" Dạ..Con hỏng sao nhưng mà cậu... "

Cậu tư đưa tay về phía Lúa , tay cậu ngoắc ngoắc.

" Đỡ tao vô nhà , nhìn cái chi mà trơ trơ ra đó nữa ? "

Lúa lúc này mới phản ứng lại.

" Dạ dạ , để con đỡ cậu vô nhà "

Lúa nó người thì nhỏ con , đầu đứng vừa tới vai cậu tư thân nhỏ xíu dìu cả cái người khổng lồ kia vào nhà cũng là một vấn đề.

Phước Lộc gắng sức ngồi dậy rồi đứng lên.

Cổ chân cậu vô lực , nó vừa đau vừa nhói nhưng cậu vẫn chẳng than đau.

Chắc sợ người kia cảm thấy tội lỗi chăng ?

Quần áo trên người cậu lúc nãy còn sạch tinh tươm giờ đã có vài vết lắm lem đất cát.

Nhìn cái cảnh nó dìu cậu tư đi cũng thấy mệt dùm.

Nhưng may sao nó vẫn có sức dìu cậu vào tới phòng.

Haiz , chắc sau vụ này cây ổi đó cũng bị cậu tư chặt bỏ cũng nên.

" Cậu , cậu ngồi xuống đi để con đi lấy quần áo khác "

Cậu tư chẳng nói gì Lúa thì ba chân bốn cẳng đi kiếm đồ khác cho cậu tư thay.

Tay chân nó luống cuống , cảm giác sợ sệt cứ tăng lên từng hồi.

Nhưng nó đâu thấy cậu tư kia chẳng có vẻ chi là tức giận mà ngược lại nơi khoé môi cậu đang dần có ý cười.

Vì sao lại cười á ?

Vì cậu nhớ lại cái cảm giác được *người thương* ôm chặt ấy với cả cái mặt vừa hoảng vừa mếu máo kia ai mà giận cho đặng.

" Cậu ơi , con lấy đồ xong rồi "

" Ừ "

Nhờ ơn cái cành ổi gãy đó mà cậu tư trật chân hết một tuần liền.

Nhưng chẳng sao , bù lại được người ta ôm nên cậu cũng thích thích.

Nhưng từ nay về sao chắc chẳng còn ai còn phước được thấy cây ổi đó nữa đâu.

Bởi vì...Cậu tư cho người chặt bỏ quách cái cây đó rồi còn đâu.

Cây mục dị lỡ người ta leo lên lần nữa mà hỏng có cậu ở đó thì sao đây ?

Nghĩ tới đó thôi là lòng của cậu đã lo lắng lắm rồi.

Lúa nó sợ lắm , sợ bị cậu quánh cũng sợ bị ông la nhưng mà nó đâu biết cái cậu tư kia đã bao che cho nó từ đầu tới đuôi hết trơn.

" Chân con mần sao mà trật ? "

" Dạ mấy nay mưa con không để ý rong trên đường nên mới trật chân "

Cốc , cốc , cốc.

" Vào đi "

Cái đầu nhỏ nhỏ lú từ từ vào.

Nó rón ra rón rén đi đến phía cậu.

" Cậu tư..Con xin lỗi "

Cậu ngước mắt lên nhìn nó.

" Tao đâu có bắt mày xin lỗi ? "

" Dạ... "

Lúa nó căng thẳng tay nắm chặt vạt áo , cảnh tượng đó đập vào mắt cậu tư.

Khoé môi cậu cong lên , ý gì đó hiện lên trong đầu cậu.

" Mày muốn cậu không giận , không trách mày đúng không ? "

Mắt nó sáng lên nhìn cậu gật đầu lia lịa.

Cậu tư cười.

" Thế thì qua đây , ôm cậu một cái đi rồi cậu hết giận mày liền "

Lúa gãi gãi đầu.

" Thiệt hong cậu ? "

Mặt cậu vẫn thản nhiên nhìn nó.

" Có bao giờ cậu nói gạt mày chưa Lúa ? "

Lúa nó đảo mắt suy nghĩ...Đúng là cậu chưa bao giờ nói gạt nó thiệt.

Thế rồi nó cũng tiếng lại gần lại gần hơn nữa , đưa tay mà ôm lấy cậu một cái.

Nhưng ôm rồi mà nó chẳng buông ra được , cậu vòng tay giữ chặt nó lại.

" Cậu cho mày bỏ tay ra chưa ? Ôm cho chắc vào không cậu giận mày gấp đôi ! "

Lúa nó sợ cậu giận nó gấp đôi thiệt nên cũng nghe lời răm rắp.

" Dạ ! "

Chỉ có cậu tư là sướng nhất , cái vẻ mặt hưởng thụ thế kia mà.

" Nhưng mà...Ôm tới khi nào mới bỏ ra được vậy cậu ? "

Cậu tư chẳng chần chừ đáp.

" Tới khi nào tao hết giận mày thì thôi ! "

Ây ! Vậy coi bộ chắc cậu tư giận Lúa suốt đời luôn quá đa !

______________________________________

Hù ! Sóc nè.

Dạo này Sóc mắc nhiều bài tập quá nên chắc Sóc up tầm tầm giờ này được thôi chứ không up sớm được đâu =))

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz