Khi Hoi Lot Ho Ngon Tinh Xuyen Khong
Ở 1 con đường nào đó có 9 con vật lạ xuất hiện trên đường khiến bao nhiêu người phải chú ý.
_Ủa? Sao người ta nhìn tụi mình dữ vậy ta?_Nhím
_Nhìn lại bộ đồ đi rồi nói ._Coffee
_Ôi. Đồ ăn,đồ ăn quá trời kìa. Em đói quá,mấy chị mua cho em ăn đi._Anh
_Rán chút nữa là tới rồi. Lúc đó chị cho em ăn thoải mái luôn Anh._Reika*cười ôn nhu*_A~~~~. Thiệt hả chị?_Anh*mắt toả sáng*_Thiệt._Reika*vẫn ôn nhu*_Em cũng ăn nữa._Chim_Cả 2 đứa đều có phần mà hihi rán chút nữa._Reika_Đồ ăn ở đâu vậy Rei?._Bynn_Đằng trước có cái thanh lâu kìa. Đem Chim với Anh đi bán xong tụi mình có tiền ăn rồi. Tụi nó cũng không lo đói. Tụi mình khỏi đi ăn mày luôn hihi._Reika*cười híp mắt*_Chim,Anh😶😶😶
Tại địa bàn bí mật nào đó của bang chủ cái bang....
_Xin hãy thu nhận chúng tôi._Tập thể_Các ngươi là ai?_Lão bang chủ_Ahuhu...bang chủ ơi...xin hãy thu nhận chúng con...chúng con từ nhỏ đã không biết cha mẹ của mình là ai... quanh năm suốt tháng được 1 vị nghĩa mẫu nuôi dưỡng nhưng chẳng may người ấy bệnh nặng qua đời....chúng con không tài còn thêm thiếu đức nay không tiền không bạc không nhà không cửa xin người hãy rũ lòng từ mà thương xót chúng con...nhận tụi con để tụi con có chỗ dừng chân...đại ân đại đức của người chúng con nguyện làm trâu làm ngựa để đáp tạ ạ...ahuhu..huhuhu..._ReikaCả hội nghĩ thầm*diễn sâu dữ*😒😒😒_Thôi đủ rồi đủ rồi,nói cho ta nghe xem các ngươi tên gì?_Lão bang chủ_Tiểu nữ gọi Nguyệt nhi ạ_Reika_Con tên gọi Dung nhi._Đại boss_Người gọi con Hân nhi đi ạ._Nhím_Con là Ngọc nhi ạ._Nhị boss_Uyên nhi là tên con._Coffee_Người gọi con là Tường nhi cho thân mật ạ._Anh_Còn con là Trúc nhi._Chim_Con là Huyền nhi thưa bang chủ._Nguyễn_Con tên gọi Kỳ nhi ạ._Bynn_Thôi được rồi tạm thời xem như ta thu nhận các ngươi. Các ngươi có thể ở đây,lát sau ta sẽ sai người mang y phục cho các ngươi thay. Nghĩ ngơi đi ngày mai là bắt đầu làm việc đó. Ở đây không có chuyện ở không mà ăn đâu. Nghe rõ chưa._Lão bang chủ_Dạ rõ._Đồng thanh tập 1_Lui xuống đi._Lão bang chủ_Tạ ơn bang chủ._đồng thanh tập 2Vâng! Thế là cuối cùng những gương mặt đáng thương của chúng ta cũng đã thành công gia nhập cái bang. Đón xem tập 5 để coi hành trình đi xin ăn của bọn họ ra sao nhé😍😍😍😍P/s: Đừng ai thắc mắc sao các nàng ta có thể nói được ngôn ngữ của thời cổ đại nha! Thứ nhất vì đây là 1 câu truyện của dân nghiệp dư. Thứ 2 truyện tưởng tượng nên tớ chỉ có thể nói rằng tớ viết quan trọng là vui thôi. Còn quá câu nệ mặt hình thức thì tớ chịu hihi
_Ủa? Sao người ta nhìn tụi mình dữ vậy ta?_Nhím
_Nhìn lại bộ đồ đi rồi nói ._Coffee
_Ôi. Đồ ăn,đồ ăn quá trời kìa. Em đói quá,mấy chị mua cho em ăn đi._Anh
_Rán chút nữa là tới rồi. Lúc đó chị cho em ăn thoải mái luôn Anh._Reika*cười ôn nhu*_A~~~~. Thiệt hả chị?_Anh*mắt toả sáng*_Thiệt._Reika*vẫn ôn nhu*_Em cũng ăn nữa._Chim_Cả 2 đứa đều có phần mà hihi rán chút nữa._Reika_Đồ ăn ở đâu vậy Rei?._Bynn_Đằng trước có cái thanh lâu kìa. Đem Chim với Anh đi bán xong tụi mình có tiền ăn rồi. Tụi nó cũng không lo đói. Tụi mình khỏi đi ăn mày luôn hihi._Reika*cười híp mắt*_Chim,Anh😶😶😶
_Sao chỉ bán có 2 đứa nó vậy?_Nguyễn
_Hê hê. Chị quên đây là thời cổ đại à. Nữ nhi 15,16 tuổi mới có người mua chứ kiểu như đại boss là lột sạch ra treo trên cổng thành cũng có ai thèm đâu. Ngốc quá._Reika
_Đại boss"😐😐😐😐😐"_Sao khi có vàng thì tụi mình có thể mua giấy viết bán sách rồi kkk._Bynn_Mua cho chị vài con heo với,chị muốn nuôi heo._Coffee_Chị muốn mở trà lâu. Phi thương bất phú a~._Nhị boss_Còn phải xem bán được bao nhiêu nữa. Chưa gì hết mà tính quá trời hà._Nguyễn_Xấu thế này không biết có ai mua không nữa nè. Lo muốn chết._Nhím_Tui cũng lo nè. Gì mà ốm như cò. Cầm kì thi hoạ dốt đặc cán mai. Đem cho kèm thêm quà tặng sợ người ta còn không thèm nữa nói gì tiền với bạc._Reika_Mấy chị nói đủ chưa? Vừa vừa thôi đừng thấy em hiền rồi làm tới nha. Người ta đẹp vậy nghĩ sao không ai thèm mua._Anh_Hí. Thôi bán em cho đại gia đi,bán vô thanh lâu làm chi? Bán tên nào càng già càng tốt,Vô đó em xúi ổng thuê quản gia xong em cấu kết với quản gia giết ổng chiếm tài sản._Chim_Ô mai gọt,chị không ngờ em ác vậy luôn đó Chim._Nhị boss_Thôi không đùa nữa,Rei đến cuối cùng em tính chúng ta làm gì đây?_Đại boss_Em vẫn nghĩ nên gia nhập cái bang đi chị. Tạm thời chúng ta cần có chỗ trú trước rồi mới có thể tính tiếp._Reika_Em biết đường đến gặp bang chủ cái bang à?_Nhị boss_Đường đi trong cửa miệng chứ đâu. Nó đi chung với tụi mình mà tụi mình không biết thì làm sao nó biết._Coffee_Đi hỏi đại tên ăn mày nào đó đi._Nguyễn_Đi thôi._Cả hộiTại địa bàn bí mật nào đó của bang chủ cái bang....
_Xin hãy thu nhận chúng tôi._Tập thể_Các ngươi là ai?_Lão bang chủ_Ahuhu...bang chủ ơi...xin hãy thu nhận chúng con...chúng con từ nhỏ đã không biết cha mẹ của mình là ai... quanh năm suốt tháng được 1 vị nghĩa mẫu nuôi dưỡng nhưng chẳng may người ấy bệnh nặng qua đời....chúng con không tài còn thêm thiếu đức nay không tiền không bạc không nhà không cửa xin người hãy rũ lòng từ mà thương xót chúng con...nhận tụi con để tụi con có chỗ dừng chân...đại ân đại đức của người chúng con nguyện làm trâu làm ngựa để đáp tạ ạ...ahuhu..huhuhu..._ReikaCả hội nghĩ thầm*diễn sâu dữ*😒😒😒_Thôi đủ rồi đủ rồi,nói cho ta nghe xem các ngươi tên gì?_Lão bang chủ_Tiểu nữ gọi Nguyệt nhi ạ_Reika_Con tên gọi Dung nhi._Đại boss_Người gọi con Hân nhi đi ạ._Nhím_Con là Ngọc nhi ạ._Nhị boss_Uyên nhi là tên con._Coffee_Người gọi con là Tường nhi cho thân mật ạ._Anh_Còn con là Trúc nhi._Chim_Con là Huyền nhi thưa bang chủ._Nguyễn_Con tên gọi Kỳ nhi ạ._Bynn_Thôi được rồi tạm thời xem như ta thu nhận các ngươi. Các ngươi có thể ở đây,lát sau ta sẽ sai người mang y phục cho các ngươi thay. Nghĩ ngơi đi ngày mai là bắt đầu làm việc đó. Ở đây không có chuyện ở không mà ăn đâu. Nghe rõ chưa._Lão bang chủ_Dạ rõ._Đồng thanh tập 1_Lui xuống đi._Lão bang chủ_Tạ ơn bang chủ._đồng thanh tập 2Vâng! Thế là cuối cùng những gương mặt đáng thương của chúng ta cũng đã thành công gia nhập cái bang. Đón xem tập 5 để coi hành trình đi xin ăn của bọn họ ra sao nhé😍😍😍😍P/s: Đừng ai thắc mắc sao các nàng ta có thể nói được ngôn ngữ của thời cổ đại nha! Thứ nhất vì đây là 1 câu truyện của dân nghiệp dư. Thứ 2 truyện tưởng tượng nên tớ chỉ có thể nói rằng tớ viết quan trọng là vui thôi. Còn quá câu nệ mặt hình thức thì tớ chịu hihi
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz