ZingTruyen.Xyz

[Khánh Đình] Tạm biệt Ni-Chome*

Chương 7

callmedawn17

Lời tác giả: Quánh tui đi, bọn họ sẽ nhanh tương hợp thui hehe

----------------------------

Biện Khánh Hoa nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân hắn cùng Trần Đình Hiên chia tay.

Hắn đoán, cái đêm bọn họ vui thích bên nhau kia, hắn không nói cho cậu, tháo nhẫn trên tay xuống cẩn thận đặt vào túi, tiếp đến đi gặp bạn học cũ, chắc là một trong những nguyên nhân đó.

Biện Khánh Hoa từng nghĩ rằng Trần Đình Hiên bởi vì hiểu lầm đó mới nói lời chia tay, tới khi hắn ở hậu trường gặp được người mình thương nhớ suốt ba tháng, vẫn là bởi vì cậu ốm đi mà đau lòng, một mình cân nhắc hồi lâu, đợi cho Trần Đình Hiên cùng Từ Quân Hạo ăn xong bữa tiệc hải sản kia rồi đi theo Trần Đình Hiên về nhà, hắn vẫn cố chấp muốn giải thích cho cậu mà chẳng cần lo cậu có muốn nghe hay không.

Biện Khánh Hoa nhớ tới cô bạn học cũ ở trước mặt hắn khóc lóc kể lể, nói bạn trai đối với cô tốt thế nào, lại tệ bạc ra sao, tính tình vẫn là luôn mơ mơ hồ hồ, cô nhịn nhiều năm như thế cuối cùng cũng muốn buông tay, nhưng ở đáy lòng như có một cây kim đâm vào tim không có cách nào lấy ra. Cô do dự thật lâu mới nói với Biện Khánh Hoa: “Thật ra tôi cũng không muốn chia tay. Nhưng tôi cảm thấy không chờ nổi nữa. Biện Biện, cậu biết không, chờ đợi một người ham chơi quay đầu trở về thực sự rất khó.”

Biện Khánh Hoa thấy khó hiểu. Hắn hỏi : “Nếu thực sự đã muốn chia tay như thế vậy sao không làm đi?”

Cô bạn học kia ngẩng gương mặt khóc trôi cả lớp trang điểm lên nhìn hắn, trong mắt lộ ra bi ai lẫn đồng tình, hỏi: “Cậu hiện tại chắc là không có yêu đương rồi?”

Bờ môi của hắn giật giật. Hắn rất muốn nói, hắn có một cậu bạn trai gần tám năm, nhưng hắn không thể. Vì thế hắn đem mọi chuyện đè ép trong cổ họng, cái gì cũng chưa nói. Cô bạn như hiểu rõ, nhấp một ngụm nước chanh mới nói: “Biện Biện, cậu thực sự không hiểu thế nào là yêu.”

“Ở bên nhau một thời gian dài, liền sẽ muốn có một gia đình, sẽ có một loại ý niệm gọi là ‘mình muốn cùng người này bên nhau cả đời’, cố chấp cho rằng dùng một cái nhẫn liền có thể đem người này bắt lại, khóa ở bên người chính mình.”

“Nhưng mà,” giọng cô có chút nghẹn ngào cũng mang theo nức nở, “Yêu lâu rồi cũng sẽ mệt mỏi….. Nếu vẫn luôn không được đáp lại, sẽ bắt đầu cảm thấy chán nản,  và nghĩ rằng căn bản không còn thích hợp nữa, chia tay có lẽ là lựa chọn tốt nhất.”

Biện Khánh Hoa ôn nhu an ủi cô: “Nhưng hai người đã cầu hôn nhau rồi mà……Không phải sao?”

Cô bạn học dùng loại ánh mắt nhìn kẻ ngốc hướng về Biện Khánh Hoa, môi đỏ khẽ mở: “Biện Biện, cậu cho rằng tình yêu trên đời này chỉ cần dùng một cái nhẫn liền có thể khóa lại sao? Một người đã thực sự ham chơi thì dù cho có thuộc về cậu đi chăng nữa cái nhẫn vẫn có thể dễ dàng vứt bỏ mà thôi.”

“Một khi đã vứt bỏ, cậu cái gì cũng đều không có.”

Nét cười trên mặt cô rất khó coi: “Chỉ khi có hôn ước, người đó mới có khả năng chân chân chính chính mà thuộc về cậu. Biện Biện, nếu cậu gặp được một người mà cậu thực sự yêu tới tận xương tủy thì cậu chắc chắn sẽ hiểu cảm giác hiện tại của tôi.”

Biện Khánh Hoa bỗng nhiên cảm thấy cái nhẫn trong túi mình nóng lên. Đó là quà sinh nhật hắn tặng Trần Đình Hiên ba năm trước, cậu còn chân chính cho rằng đó là hắn cầu hôn cậu. Còn hưng phấn hỏi hắn phải làm hôn lễ ra sao, tổ chức nơi nào, Biện Khánh Hoa chỉ xoa xoa đầu cậu sau đó tặng cho người yêu đang hưng phấn của mình một cái hôn.

—— nghĩ đến đây, hắn nhận ra hình như mình chưa từng suy xét qua Trần Đình Hiên đối với đoạn tình cảm này khát vọng như thể nào, thậm chí chưa từng nghĩ tới sinh hoạt hiện tại Trần Đình Hiên có muốn hay không.

Từ Quân Hạo hỏi hắn: “Cái Trần Đình Hiên muốn chính là một gia đình, cậu có thể cho không?”

Lúc đó Biện Khánh Hoa chỉ cảm thấy hai người ở bên nhau, không cần cái tờ giấy đăng kí kết hôn kia, hắn trước giờ vẫn cảm thấy tình cảm là chuyện của hai người, không phải dùng một tờ giấy liền có thể trói buộc nhau. Nhưng ý của Trần Đình Hiên và hắn lại hoàn toàn khác biệt, cậu chờ một hôn lễ định mệnh suốt ba năm, lại vì sự lùi bước của Biện Khánh Hoa mà dần dần tách ra khỏi đoạn tình cảm này.

“Cậu cùng bạn học gặp mặt cũng chỉ là một chất xúc tác,” Ngô Thừa Dương nhìn Biện Khánh Hoa trong cuộc gọi video, giơ lên cái nhẫn chói lọi trong tay giảng  đạo cho hắn, “Đây mới là nguyên nhân căn bản khiến hai cậu chia tay này.”

Biện Khánh Hoa uống đến có chút say, cả người đần độn, căn bản không nhớ rõ hắn cùng Ngô Thừa Dương rốt cuộc đã nói những gì, hắn chỉ nhớ rõ anh ở trong điện thoại nói với hắn: “Chờ đến lúc người có thể thực sự cho em ấy một gia đình xuất hiện, cậu đã sớm bị em ấy quên mất.”

Vì thế hắn chịu đựng cơn buồn ngủ mà rượu mang lại, nằm trên sofa gọi cho Trần Đình Hiên.

“Nghe?” Giọng cậu có chút khàn, có vẻ là nửa đêm ngủ say lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Đầu kia đã rất lâu không lên tiếng. Trần Đình Hiên lặp đi lặp tại âm tiết kia mấy lần, cuối cùng cũng nghe được tiếng khóc thảm thiết truyền đến.

Trần Đình Hiên đành phải dụi dụi mắt, đợi đến khi nhìn rõ, thoáng nhìn thông báo người gọi trên màn hình điện thoại.

—— Biện Khánh Hoa.

Trần Đình Hiên trầm mặc, cậu giữ điện thoại, nghe tiếng Biện Khánh Hoa khóc thảm vào lúc 2 giờ 40 phút sáng.

“Hiên Hiên……” Trần Đình Hiên rốt cuộc nghe được giọng nói mang theo chút đáng thương của người nọ. Trước khi ngủ cậu quên đóng cửa sổ, gió cuối thu thổi vào từ cửa sổ, ánh trăng ở sau ngọn cây lung lay sắp đổ, Trần Đình Hiên bỗng cảm thấy lạnh, duỗi tay đặt lên cánh cửa sổ chưa đóng kia.

“Em đây.” Trần Đình Hiên ôn nhu đáp lại, “Em nghe đây, Biện Khánh Hoa.”

Đầu dây bên kia tựa như sụp đổ.

“Anh rất nhớ em……”

Đầu ngón tay Trần Đình Hiên trên cửa sổ lạnh băng hơi run rẩy, cậu rũ mắt, lông mi dài che lại tầm mắt. Cậu nhất thời không biết phải trả lời thế nào, mấy năm trước lúc bọn họ đều bận rộn làm việc, không thể gặp mặt, Biện Khánh Hoa cũng từng nói, “Anh rất nhớ em”, mang theo nỗi nhớ, tình yêu và cả dục vọng dành cho người mình yêu, cậu chỉ có thể vuốt ve màn hình điện thoại, đáp trả ánh mắt sâu thẳm của Biện Khánh Hoa, “Em cũng vậy”.

Nhưng hôm nay Trần Đình Hiên phát hiện, cậu đến tư cách nói “Em cũng vậy” đều không có. Chiếc giường đôi ban đầu bây giờ lạnh đi một nửa, cậu rụt người càng sâu vào trong chăn, giọng nói người nọ lại vang lên bên tai: “Em trở về đi được không……”

Biện Khánh Hoa trong thanh âm tràn ngập mùi rượu. Trần Đình Hiên vừa nghe liền biết người này uống rượu, còn uống không ít. Cậu thở dài một hơi, ôn nhu an ủi Biện Khánh Hoa vừa uống rượu vào giống như biến thành anh bạn nhỏ: “Em ở đây. Em không đi, được không?”

“Em đừng đi……”

Tiếng Biện Khánh Hoa làm nũng vang lên bên tai cậu, cậu ôm chân, ở ngày thứ 225 sau khi chia tay, cậu bởi vì một câu cầu xin của Biện Khánh Hoa mà mất ngủ.

Trần Đình Hiên không thể ấn kết thúc cuộc gọi của Biện Khánh Hoa. Cậu nghe thấy ở đầu kia hắn nói rất nhiều lời giữ cậu lại, cũng trộn lẫn rất nhiều tình yêu mà hắn dành cho cậu. Cậu biết người kia uống say, cũng biết hắn yêu cậu yêu đến từng tế bào, nhưng cậu nghĩ là không nên thành ra thế này.

—— bọn họ không nên thành ra thế này. Jack cùng Triệu Lập An kết cục là một dấu chấm câu hoàn mỹ, nhưng cốt truyện của Biện Khánh Hoa và Trần Đình Hiên vẫn tiếp tục, bọn họ còn chưa có kết thúc nhưng cũng đã cận kề với nó. Giới giải trí có bao nhiêu người yêu nhau chân chính có thể đi tới cuối cùng chứ? Hai người sau khi gặp gỡ vẫn là phải trở về sinh hoạt theo quỹ đạo bình thường.

Trần Đình Hiên thở dài, dù cho là nhiều năm trước lúc đang quay 《 Bẫy 》 cậu cũng không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Biện Khánh Hoa. Từ lúc đó cậu đã biết, mình chính là thua trên tay nam nhân này. Tiếng hít thở đều đều của Biện Khánh Hoa qua điện thoại truyền tới tai cậu, cậu phát hiện mình chính là không có cách nào mang trái tim đi khỏi người mình yêu.

Cuối cùng là đang dằn vặt vì cái gì? Trần Đình Hiên nhìn ánh trăng lạnh lẽo ngoài cửa sổ, đầu rũ ở đầu gối, nghĩ.

Trần Đình Hiên vẫn là không có đóng cửa sổ, ánh trăng lặng yên trốn vào mây, cậu nhìn đến không rõ ràng. Nhưng cậu nghĩ, giống như cậu nhiều năm như thế, chưa bao giờ đem cánh cửa sổ rộng mở vì Biện Khánh Hoa ở trong lòng mình đóng lại.

Cậu đã sớm là của hắn.

- Tbc -

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz