Kha Chuong Bach Nguyet Quang Cung Not Chu Sa
Tắt nguồn điện thoại. Lưu Chương lại tiếp tục chìm đắm vào thế giới riêng của bản thân.
Cậu biết muốn điều chuyển hướng dư luận đang cố chĩa mũi dùi về phía mình là điều không dễ dàng vậy thì cứ để họ muốn nói gì thì nói.
---------------
Sáng sớm hôm sau Lưu Chương tự mình lái xe đến công ty.
May mắn lúc đi vào từ cửa sau thì đám phóng viên đang tập trung hết ở cổng chính, coi như thoát được một kiếp.
"Lưu Chương, đến đây." Quản lý Nam dẫn Lưu Chương đến gặp giám đốc trao đổi.
"Chuyện của cậu với Châu Kha Vũ là như thế nào?"
"Hai người bọn tôi quen nhau, nhưng bây giờ thôi rồi."
"Ý tôi là chuyện cậu bị đánh nhập viện."
"À..."
"Phía công ty Châu Kha Vũ liên hệ với bên chúng ta, muốn cậu đính chính lại chuyện đó."
"Đính chính cái gì bây giờ? Trong khi đó là sự thật?" Lưu Chương nghiêng đầu hỏi vặn lại.
"Văn bản tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, cậu chỉ cần đăng lên là xong, công ty của chúng ta tốt nhất không nên làm phật lòng bọn họ. Cậu hiểu mà..."
Lưu Chương nhìn văn bản đã được đánh sẵn trên máy tính.
Suy đi nghĩ lại cuối cùng cũng đồng ý.
Ít nhất chuyện này cũng đang ảnh hưởng ít nhiều đến bản thân cậu.
3 giờ sáng.
Cả hai người cùng 1 lúc đăng văn bản đính chính thừa nhận việc bọn họ từng quen nhau nhưng không hề có chuyện Châu Kha Vũ đánh người. Còn tin hay không là do dân mạng cả.
-
----------------------Châu Kha Vũ nhìn màn hình nhập tràn bình luận chửi rủa, hắn không tức giận cũng chẳng buồn bã khi bị như thế.
Cơ bản đều nằm trong dự đoán cả.
"Mọi chuyện sao rồi anh?" Cao Sanh đi đến bên cạnh, đặt xuống một cốc cà phê.
"Haiz, vẫn chưa ổn thỏa được." Châu Kha Vũ mệt mỏi xoa xoa khóe mắt.
Châu Kha Vũ gập máy tính xuống, bỏ vào balo xoay người vào phòng thay đồ.
"Anh không đi ngủ à?"
"Em ngủ trước đi, quản lý hẹn anh giải quyết công việc một chút."
"Hẹn gì mà giờ này không biết." Cao Sanh dùng giọng giận dỗi nói.
"Anh chịu..., em đi ngủ trước đi khuya rồi đấy." Châu Kha Vũ xoa đầu Cao Sanh ân cần nói.
"Vậy em ngủ trước, anh đi cẩn thận nhé."
"Anh biết rồi."
Châu Kha Vũ thay quần áo xong vội xách balo rời đi.
Bên dưới căn hộ đã có xe đợi sẵn từ trước.
"Sao rồi?" Người đàn ông ngồi ở ghế lái phía trước lên tiếng hỏi.
"Như anh nói, tôi tìm thấy nó rồi." Châu Kha Vũ quăng một cái máy ghi âm bé xíu lên .
"Ồ, hàng loại mới đấy." Người kia hướng máy ghi âm về phía đèn ô tô xem xét.
"Đi khỏi đây trước đi." Châu Kha Vũ khó chịu nói.
"Được rồi."
Chiếc xe lăn bánh rời đi một lúc lâu.
Căn hộ phía trên vẫn chưa tắt đèn.
------------------------
L
ưu Chương sau khi chắc chắn sẽ bán được hết mấy món kia liền vô cùng vui vẻ.Thay vì đi ngủ như dự định 1 tiếng trước thì Lưu Chương quyết định chạy đi ăn ở tiệm bánh nhỏ dưới nhà.----------------------
"Cho tôi một bánh kem dâu với một bánh phô mai, cám ơn.""Dạ vâng, của anh là một bánh kem dâu và một bánh phô mai đây ạ.""Cám ơn."Lưu Chương cầm lấy túi bánh vui vẻ rời khỏi cửa hàng nhưng sự vui vẻ đấy kéo dài không lâu.Cả hai cái bánh nhỏ vừa mua được của Lưu Chương bây giờ đã đáp hạ thẳng xuống mặt đất."Cậu kia! Có mắt không vậy?""Tôi xin lỗi...Lưu Chương?"Lưu Chương nghe chất giọng quen thuộc kia, chưa kịp để đại não kịp tiếp nhận thì cả hai chân đã chạy vội đi.Lưu Chương mất hai cái bánh kem liền sụp đổ tâm hồn nhưng chuyện gây suy sụp hơn là gặp Châu Kha Vũ."Má nó...xui xẻo thật... mà mình mắc gì phải chạy vậy?" Lưu Chương núp trong hẻm nhìn ra phía Châu Kha Vũ đang đứng ngơ ngác thầm chửi rủa."Sao tên kia vẫn còn đứng đó vậy???"Lưu Chương thấy Châu Kha Vũ vẫn còn đứng đấy thế nên vẫn cứ lì lợm ngồi yên vị trong hẻm, quyết không ló mặt.5 phút - 15 phút Châu Kha Vũ vẫn đứng lì ở đó.Nhìn lại lần nữa. Châu Kha Vũ đi rồi, Lưu Chương mới thở dài một hơi, gói thuốc trong túi áo chỉ còn lại duy nhất một điếu cũng bị cậu lấy ra hút."Lưu Chương. ""Aaaa, mẹ nó thằng nào?!" Lưu Chương giật mình quăng điếu thuốc đang hút về phía người đối diện."Là tôi." Châu Kha Vũ phủi phủi tàn thuốc trên áo."Khi nay xin lỗi anh...đền cho anh hai cái bánh khác." Kha Vũ đưa cho Lưu Chương túi nhỏ đựng bánh."Ồ...nhưng tôi lại không muốn ăn nữa rồi..."Lưu Chương đưa tay nhận lấy rồi lại thả ra khiến cả hai cái bánh rơi xuống, biến dạng nằm dưới đất."Anh...!""Không phải cậu nói muốn đền à? Vậy thì nó là của tôi rồi nên muốn ăn hay không là chuyện của tôi, đúng chứ?"Lưu Chương khó chịu đạp thẳng lên hai chiếc bánh rời đi."Lưu Chương, em khiến anh hận đến mức nhìn em cũng khiến anh khó chịu à?""Tôi không hận cậu nhưng cậu cứ ám tôi khiến tôi rất ngứa mắt đấy."Châu Kha Vũ càng nắm chặt cổ tay Lưu Chương khiến mấy vết thương cũ tứa máu."Cậu tức giận rồi à?...nào làm giống như mấy lần trước đi...đấm một cái sẽ không còn tức giận nữa." Lưu Chương nhìn thái độ của hắn bất giác lên tiếng khiêu khích ."Nào, nhanh lên...còn nếu không đấm thì bỏ cái tay của cậu ra."Lưu Chương giật mạnh cánh tay nhưng vẫn không thể thoát ra khỏi bàn tay của hắn."Lưu Chương, anh đừng cố làm em tức giận...em sẽ không biết lúc đó bản thân sẽ làm gì anh đâu." Châu Kha Vũ thì thầm."Vậy à?...kệ mẹ cậu chứ? Buông cái tay của cậu ra cho tôi! Tính kì kèo không về với em yêu của cậu à?""Anh đừng lôi Cao Sanh vào...""Ồ...tôi nói là em yêu của cậu mà? Vậy là em yêu của cậu là Cao Sanh sao?....Có người yêu còn đi năm tay trai lạ...ể Kha Vũ cậu sống chó thật đấy, khiến tôi càng hận cậu thêm đấy Kha Vũ."Châu Kha Vũ trúng tim đen thả lỏng bàn tay để Lưu Chương chạy đi mất.Điện thoại trong túi áo của hắn từ nãy đến giờ rung liên tục."Anh mua bánh cho em chưa vậy?""Anh mua rồi...đang trên đường về.""Anh về nhanh nha...à sẵn mua thêm ít thịt nha! Hôm nay em mời bạn về nhà.""Anh biết rồi.""Vậy nha, anh đừng lấy thẻ của em đấy nó bị khóa rồi.""Ừ, em..." Châu Kha Vũ chưa kịp nói hết câu đã bên kia bị cúp máy.------------------------Lưu Chương chạy thẳng về nhà mới phát hiện điện thoại của bản thân để quên trong bị đang bị cả mớ cuộc gọi nhỡ khủng bố."Alo...mẹ Châu?mẹ điện con làm gì vậy ạ?""Con có liên lạc được với thằng Vũ không? Mẹ điện nó từ nãy đến giờ mà nó không bắt máy.""À....mà có chuyện gì không mẹ?""Bố Châu bị ngã cầu thang, bây giờ mẹ rối quá...điện mãi nói không được.""Mẹ thử gọi số điện thoại của cậu ấy đi ạ.""Mẹ thử rồi ...nó báo máy bận.""Mẹ đang ở bệnh viện nào ạ?""Bệnh viện Tây An, con gọi thằng Vũ qua giúp mẹ đi...con mà điện là nó bắt máy ngay đấy mà.""Dạ...để con gọi cho cậu ấy ngay."Mẹ Châu cúp máy để cho Lưu Chương gọi điện...nhưng Lưu Chương đã xóa số của hắn rồi, bây giờ muốn nhớ cũng không nhớ nổi.
----------------------Chap hơi dài do gộp lại 2chap nên mình chưa kiểm tra chính tả, mọi người thấy sai thì nhắc mình nha🙇♀️ mình cảm ơn nhiều.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz