ZingTruyen.Xyz

Ket Hon Roi Yeu Beadynver

Kết quả của lần trốn về chính là bị bạn tốt mắng cho thối đầu, cho dù có dùng tay chặn lại nhưng vẫn nghe thấy giọng nói thanh thúy của Mâu Thủy vang vang bên tai, nàng tự biết là mình đuối lý, không dám mạnh miệng cùng Mâu Thủy, không thể làm điều gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe bạn mình phát tiết, hy vọng bạn tốt có thể hết giận.

Cũng thuận tiện sợ hãi than trình độ ngôn ngữ của bạn tốt ngày càng tiến nhanh trong lòng, toàn bộ nửa tiếng không ngừng nghỉ, không lặp lại câu nào, xem ra Mâu Thủy dưới sự huấn luyện của nàng miệng lưỡi đã ngày càng tiến bộ.

Nắng ấm mùa đông từ từ tắt dần, đẩy cửa sổ thủy tinh, bên ngoài bay tới mùa hoa êm ái, cảnh sắc vào thời gian mặt trời lặn giống như được vẽ lên. Khóe miệng nàng mỉm cười, bỏ di động sang một bên, miệng ngâm nga bài hát nào đó, tay vẫn tiếp tục công việc.

Chiếc áo sơ mi sạch sẽ trắng tinh vẫn còn mùi thơm mùi xà phòng, từng đường viền tủ mỉ, chiếc bàn ủi nhẹ nhàng lướt qua, những nếp nhăn được ủi phẳng một cách thỏa đáng. Động tác của cô chư tính là thuần thục, có thể gọi là vụng về, nhưng trái tim vô cùng ngọt ngào.

Nàng đã lớn từng này mà đây là lần đầu tiên làm việc nhà nên thật xấu hổ. Lúc ở nhà có mẹ, chuyện gì cũng không phải làm, ra nước ngoài có thể tùy ý thấy được hiệu giặt, căn bản nàng không cần quan tâm. Hiện giờ đã kết hôn, có chồng vạn năng, cuộc sống trôi qua lại càng thoải mái hơn bất kỳ lúc nào.

Được chồng nuông chiều như thế, nàng cảm thấy vô cùng hạnh phúc, cho nên muốn làm một chút gì đó cho Beatrice. Suy nghĩ về tất cả cô làm cho nàng trong thời gian qua, trong lòng của nàng tràn đầy ngọt ngào và hạnh phúc, nghĩ đến việc cô mặc chiếc áo do chính nàng ủi, loại cảm giác này thật sự vui vẻ.

Thì ra phụ nữ làm tất cả mọi chuyện vì người yêu của mình không phải là đang phục vụ mà bởi chính tay mình xử lý tất cả mọi việc sẽ có cảm giác vô cùng thõa mãn, thật sự là không có gì có thể sánh bằng. Khó trách mẹ luôn nói nàng không hợp làm người phụ nữ của gia đình.

Mãi cho đến hôm nay, nàng mới cảm nhận được cái loại cảm giác này, mới biết mẹ đúng. Chỉ ủi một cái áo sơ mi bình thường thôi mà làm cho nàng cảm thấy còn vui hơn hoàn thiện trăm bản thiết kế. Hắc, hắc, hắc, Nguyễn Huỳnh Kim Duyên, thì ra mày cũng chỉ là một người phụ nữ nhỏ bé không hơn không kém.

Vừa cảm thán, vừa xốc áo sơ mi lên sửa sang lại, tỉ mỉ quan sát, ừ, cũng không tệ lắm, xem ra nàng vẫn còn một chút bản năng của phụ nữ, coi như không biết làm cơm nhưng việc khác còn làm được.

Nghe tiếng đóng cửa xe, nàng ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, đúng năm giờ bốn mươi lăm, người này thật là, thời gian giống như thời khóa biểu vậy, khắc thật sâu trong đầu, không sai biệt một giây. Beatrice vào cửa chính, nhìn qua thấy cô vợ xinh đẹp của mình đang đứng ở trong phòng khách, tay cầm chiếc áo sơ mi của cô.

Ánh nắng chiều chiếu vào từ cửa sổ mở ra, thoa lên thân thể nàng thành một màu vàng kim dịu dàng, nàng chỉ mặc một cái áo lông rộng thùng thình, bắp đùi trắng như tuyết dưới vạt áo óng ánh trong suốt, chân đi một đôi dép lông xù xì.

Mái tóc buộc hờ hững sau vai, từng sợi tóc đen nhánh, lóe sáng làm nổi bật lên đôi mắt long lanh động lòng người, cánh môi xinh đẹp nở nụ cười rực rỡ nhìn ánh mắt nóng bỏng của cô tựa như hoa hồng nở rộ:

"Chị đã về."

Hô hấp của cô chợt trở nên khó khăn.

Đối với cuộc sống, còn có thể có yêu cầu nhiều hơn sao?

Tan việc trở về, có thể thấy cô vợ xinh đẹp như hoa, loại cảm giác đó.... Beatrice để cặp táp xuống, bình tĩnh mở miệng:

"Em không nên mặc ít như thế." Khí trời tháng một, nàng còn chưa mở lò sưởi, của sổ lại mở ra rất dễ bị cảm lạnh.

"Hôm nay gió thổi thật thoải mái, em không muốn đóng cửa." 

"Em làm cái gì ở đây?" Cô nhìn thấy y phục trong tay nàng, trong mắt thoáng qua vẻ ngạc nhiên.

"A, cái này." Nàng cười càng thêm rực rỡ, cầm chiếc áo đi tới trước mặt cô, như trẻ con đòi phần thưởng.

"Chồng xem, em đang học ủi quần áo." Lí lắc biểu diễn thành quả của mình trước mắt Beatrice.

"Mặc dù làm có thể không bằng chị, nhưng trông em làm không tệ lắm đúng không?"

Tỉ mỉ thưởng thức thành tích của mình, đối với người khác mà nói, có thể là một chuyện vô cùng đơn giản, nhưng đối với Kim Duyên trước kia, nàng có lẽ sẽ không nghĩ tới nàng sẽ học làm những việc này. Trong cổ của cô đột nhiên nghẹn lại làm cho cô cảm thấy nuốt nước bọt cũng rất khó khăn.

"Beatrice, Kim Duyên nhà chúng ta bị làm hư rồi, cái gì cũng không biết làm."

"Ngón tay của nó ngay cả nước cũng không muốn đụng."

"Bảo nó lật một trang sách dạy nấu ăn, giống như muốn mạng của nó."

"Ngay cả giặt ủi y phục như thế nào đều không biết, haizz, thật là không biết mẹ sinh đứa con gái như vậy gả cho con, không biết có phải may mắn đối với con hay không nữa."

Vào thời khắc này lời than của Phan Diễm Châu về Kim Duyên qua nhiều năm tràn hết vào đầu óc cô như thủy triều. Yêu kiều, non nớt, bảo bối của Beatrice, chỉ biết hưởng thụ mà hôm nay lại ủi quần áo cho cô, nắm tay cô nắm thật chặt.

Kim Duyên một mình thưởng thức nửa ngày, thấy cô có vẻ bình tĩnh, ánh mắt tối tăm, liền không thuận theo dậm chân.

"Làm ơn mà, người ta đã làm nửa ngày, chị một câu cũng không thèm nói."

Như thế nào, kém cỏi lắm sao?

Coi như nàng làm không tốt, cũng nên mở miệng nói một câu chứ.

Hừ, dám nói nàng làm không tốt, lần sau nàng nhất định sẽ làm tốt hơn. Beatrice đột nhiên đưa tay kéo nàng ôm vào lòng, nâng cằm của nàng hôn lên.

"A...."

Lần đầu tiên bị hôn như thế này làm cho người ta hít thở không thông, đầu lưỡi của nàng bị đảo lên trong miệng, nàng lập tức không phản ứng kịp. Hô hấp của cô trở nên khó khăn, bàn tay xuyên qua vạt áo lông của nàng, kéo quần lót ren xuống.

"Ưm....Đừng...." Beatrice gấp gáp làm cho nàng sợ, nàng liều mạng đẩy cô, muốn tìm một chút khe hở từ dưới môi của cô.

"Cửa sổ.... Cửa sổ chưa đóng...."

Các nàng còn đứng trong phòng khách, cửa sổ to sát đất mở ra. Nữ nhân này lại muốn lột sach nàng ở đây, thật là quá đáng. Nàng lớn mật và nhiệt tình hơn nữa cũng không dám diễn cảnh xuân ở phòng khách vào ban ngày, miễn cho người đi đường vô duyên vô cớ nhìn thấy.

Beatrice ôm nàng lên, nàn sợ té xuống, bắp đùi trắng như tuyết kẹp hông của cô thật chặt. Beatrice ôm nàng vào trong phòng, vội quăng nàng vào trong chăn mềm mại.

"Beatrice chị...."

Nói chưa xong đã bị cô hung hăng chặn lại. Bàn tay của Beatrice chuyển qua chiếc cằm trắng noãn, cúi xuống hôn nàng mãnh liệt. Một cái tay khác cũng không an phận, xốc lên vạt áo lông, trong giây lát chiếc quần lót ren mỏng manh bị ném xuống giường.

"Chị...."

"Kim Duyên, chị....có thể không từ từ, được không?"

Tiếng hít thở vang ở bên tai nàng, từng nhịp từng nhịp mang theo hơi thở mãnh liệt, lòng nàng không hiểu vì sao vừa nhột vừa đau. Hai ngón tay thẳng tấp đi vào trong cơ thể nàng, sâu vô cùng. Nàng cắn chặt môi, lẩm bẩm oán trách:

"Đang chết, đi vào như vậy không biết là rất đau sao?" Beatrice không nói chuyện, chỉ hôn nàng, hôn đến điên cuồng. 

"Chậm....Ô, chậm một chút....A...."

Điên rồi, đúng là điên rồi, y phục các nàng còn chưa cởi, đã dây dưa ở trên giường. Rất đau, đúng vậy, vô cùng đau. Nơi đó của cô vẫn chưa đủ ướt. Nhưng mà, cái loại cảm giác tê dại bén nhọn cũng từ từ dâng lên theo động tác của Beatrice.

Cái mông mượt mà bị cô nâng lên thật cao, ngón tay tiến quân thần tốc đánh cho quân nàng thua thảm hại. Nhíu chặt mày, đôi môi đỏ tươi không ngừng ngâm ra thanh âm non nớt, mắng, hầm hừ, nhưng mà cũng rất thoải mái. Một giờ, hai giờ, chờ mãi, cô rốt cục cũng buông tha cho nàng.

Nữ nhân đáng ghét này!

Nàng tức giận thở gấp, trừng mắt nhìn từng bộ ngực đầy đặn trắng như tuyết trước mặt hàm răng thật ngứa. Ánh mắt sáng rỡ nhìn chằm chằm, nhìn mặt đối phương thỏa mãn, lại nhìn vết thương đầy người mình thật sự là hận, chỉ muốn cắn. Ừ, vừa đúng lúc cắn trúng cái khối thịt mềm của Beatrice. Mồ hôi ướt mặn, cô vừa vận động xong, trên người tản mát ra một mùi vị đặc biệt.

"Chớ lộn xộn." Beatrice sờ nhẹ cái mông nhỏ của nàng, nhàn nhạt cảnh cáo.

"Không cần!"

Tiếp tục gặm, ai bảo nữ nhân này không giải thích được đã động dục, càng không chịu sửa đổi, nàng rõ ràng không làm gì, rốt cục trêu chọc cô ở đâu?

Chẳng lẽ nàng ủi đồ không tốt, cũng không cần trừng phạt như vậy chứ?

Không tới một phút, nàng rõ ràng cảm giác được ngón tay cô bắt đầu dò tiếp vào hai chân nàng. A, không thể nào? Sao cô lại.... Vội vàng buông miếng thịt đang gặm trong miệng ra, vội đứng dậy chạy trốn. Beatrice chỉ cần một tay đã thoải mái kéo nàng xuống dưới thân, trong mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn nàng:

"Chị đã nói cái gì? Hửm?"

"Người ta thật đói đó...." Trốn không thoát, không thể làm gì khác hơn là phục tùng làm nũng.

"Rất tốt, chị cũng vậy."

Tay cô không nhanh không chậm ra vào. Đói cái gì? Cái đồ sắc lang giống cái, rõ ràng mỗi đêm đều cố gắng ăn nàng, ban ngày còn bất chợt bổ sung vào, lại còn dám kêu đói!

"A, nơi đó...."

Duyên dáng kêu to, khối thịt non bị va chạm, bị liều mạng cọ xát. Nước xuân róc rách, kịch chiến không ngừng. Chờ kích tình trong nhà có vẻ thối lui lần nữa thì bên ngoài đã khuya. Ngôi sao đáng yêu trên trời lặng lẽ sáng lóe chiếu lên khuôn mặt đã mệt mỏi đến bất tỉnh của nàng, một mảnh yên tĩnh.

Trong tay nàng còn nắm thật chặt chiếc áo sơ mi nàng đã ủi, nhưng mà trên nền vải trắng  tinh đã đầy mồ hôi của hai người, và còn đầy dấu vết nữa. Thở dài, muốn lấy cái áo kia ra nhưng cô gái nhỏ này đang ngủ thiếp đi vẫn còn nắm chặt nó, đôi môi cong lên giống như đang oán hận cô đã quá tận tình.

Nên đối xử với nàng như thế nào bây giờ?

Tại sao mỗi lần vừa đụng đến nàng, Beatrice cô đều mất khống chế như vậy?

Nhìn đầy dấu vết trên người nàng, trong lòng hơi đau, thật là quá phóng túng rồi. Ngón tay khẽ vuốt ở bên má phấn.

"Biết vì cái gì mà chị kích động như vậy không?" Nàng ngủ say, mặt thật đơn thuần đáng yêu.

"Bởi vì, em rốt cuộc đã chịu làm vợ chị rồi."

Giọng nói êm ái, ý nghĩa lời nói vô hạn. Đúng vậy, Kim Duyên nàng, rốt cuộc đã trở thành vợ của cô rồi. Mãi cho đến hôm nay, mãi cho đến thấy nàng chịu ủi quần áo, trong nháy mắt cô mới cảm thấy nàng đã thật sự thuộc về mình.

Nàng là một người yêu bản thân, vô cùng cố chấp, sống trong thế giới mà bản thân đều lấy mình làm trung tâm, bình yên hưởng thụ tất cả những gì cô mang lại, không chút áy náy tùy ý sai khiến cô.

Làm tất cả cho nàng, đều là lòng Beatrice cam tâm tình nguyện. Cưng chìu nàng, tùy nàng, theo nàng, nhìn nàng vui vẻ cười, làm nũng như đứa trẻ, tim của cô đã cảm thấy thõa mãn.

Cô gái này, cao hứng thì lớn tiếng cười, tức giận thì lớn tiếng mắng, cuồng dã như con ngựa hoang khó có thể khống chế, làm nũng rồi lại khiến cho người ta điên đảo theo. Nàng là như vậy, sống thay đổi qua từng phút nhưng cũng đủ để làm cô cảm thấy hạnh phúc, ôm lấy nàng đã đủ cho cô thỏa mãn rồi.

Nhưng thỏa mãn như vậy vẫn còn thiếu cái gì đó, mãi cho tới hôm nay nó mới được bổ sung vào. Nàng đã bắt đầu biết cho đi, bắt đầu ý thức được nàng là vợ cô, mặc dù chỉ đơn giản là ủi cái áo một chút nhưng đối với Kim Duyên không phải là chuyện dễ dàng. Một cô gái không phải từ chính người kia yêu cầu mà tự nguyện làm, điều này mới thật sự hoàn toàn tiến bộ.

Cho nên, cô mới sẽ cảm động đến không thể khống chế được, cảm giác đó ào đến như sóng biển bao trùm lên tất cả, trong khoảnh khắc đó cô chỉ muốn ôm lấy nàng vào ngực thật chặt, tiến thật sâu vào nơi sâu nhất của nàng mới có thể chân thật cảm nhận được. Vĩnh viễn không bao giờ thỏa mãn. Một cái hôn êm ái in lên trán trơn bóng của nàng.

"Ngủ ngon, Kim Duyên" Vợ thân yêu, vợ của cô

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz