Nhẫn.
Bốn người cùng nhau ăn buổi sáng, và kết thúc bằng màn rửa bác của Enjoy với sự chứng kiến của June tại bếp."Chị không giúp mà còn đứng cười người ta nữa chứ." Cô tay rửa bát nhưng không ngừng bĩu môi vì vợ mình đang đứng trêu."Chị giúp em rồi còn gì, giúp em dậy sớm để đón nắng và ăn sáng cùng gia đình nè.""Rửa lẹ đi nay chị dẫn em đi chổ này.""Được em sẽ tốc hành để đi cùng vợ nhá.""Rửa lẹ đi, nay chị dẫn em đi chỗ này."Giọng June vừa nghiêm vừa mang chút trêu chọc."Được, em sẽ tốc hành để đi cùng vợ nhá." Enjoy đáp, vừa nói vừa nhanh tay rửa cho xong đống bát đĩa còn sót lại.June khoanh tay đứng dựa vào tủ, khóe môi cong cong.
"Nhanh vậy mà vẫn còn để sót bọt kia kìa.""Chị không thấy là em đang cố gắng sao? Còn đứng đó bắt lỗi người ta nữa!""Ờ, chị chỉ nhắc cho sạch thôi mà," nàng đáp, giọng nhẹ như gió.Rửa xong, Enjoy lau tay, rồi nghiêng đầu nhìn June — người vẫn đang dựa hờ vào tủ bếp, ánh nắng sớm rọi qua cửa sổ khiến gương mặt chị như sáng hơn.“Đi đâu vậy, tiết lộ trước chút đi được không?”June mỉm cười bí ẩn.“Không, bất ngờ mà. Chỉ cần em thay đồ đẹp vào, chị sẽ lo phần còn lại.”“Vậy ít nhất cho em biết nên mặc kiểu gì chứ?”“Nhẹ nhàng, đơn giản, có thể chụp ảnh được.”Nghe vậy, Enjoy nhướn mày:
“Vậy là đi chơi, không phải đi lễ rồi.”June chỉ khẽ cười, không nói thêm gì.Khoảng mười lăm phút sau, hai người rời khỏi nhà trong tiếng chào của bố mẹ Enjoy.Cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi cổng, nắng mùng Một hắt nhẹ trên mái tóc, gió đưa mùi hoa nhài thoang thoảng.Xe dừng lại ở con phố quen gần trung tâm, trước một tiệm trang sức sang trọng mà Enjoy nhận ra ngay — nơi June từng làm việc với tư cách giám đốc truyền thông.“Ơ… mình đến đây làm gì vậy?” Enjoy nghiêng đầu hỏi.June chỉ mỉm cười:
“Em xuống đi rồi sẽ biết.”Bước vào bên trong, nhân viên cúi chào, nhận ra ngay nàng giám đốc từng dẫn dắt bộ sưu tập mới nổi tiếng mấy tháng trước. June xác nhận thông tin đặt hàng, rồi chỉ vài phút sau, cô gái bán hàng mang ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng bạc, được buộc nơ tỉ mỉ.June nhận lấy, thanh toán phần còn lại, rồi kéo tay Enjoy ra ngoài, trở lại xe.“Ta–daa,” nàng nói, mở hộp ra trước mặt Enjoy.Bên trong là một cặp nhẫn bạc được đính kim cương ánh nhẹ, giản dị mà tinh tế. June cầm tay phải của Enjoy, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.“Cái này… chị mua cho vợ đó.”Enjoy sững lại vài giây, mắt khẽ chớp:“Chị… chị mua từ bao giờ?”“Lúc sinh nhật em nói muốn có một chiếc nhẫn, nên chị đã quyết định mua một đôi rồi."Mình yêu nhau không cần ai công nhận, chỉ cần có nhau là đủ.”Enjoy nhìn chiếc nhẫn lấp lánh dưới nắng, môi khẽ cong lên:“Vậy là giờ ai nhìn vào cũng biết em bị ràng buộc rồi ha.”
June cười khẽ, nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô:“Ừ, bị chị ràng buộc cả đời.”“Hay tụi mình ra biển chơi?” June đáp đơn giản. “Hôm nay trời đẹp, tội gì không đi.”“Không sợ tắc đường à?”“Có vợ đi cùng, kẹt đâu chị cũng thấy vui.”Enjoy bật cười.
“Dẻo miệng quá rồi đó nha, nói kiểu này chắc sắp có vụ gì giấu em.”June không trả lời, chỉ nắm tay cô kéo về phía trước, chiếc xe lăn bánh trên con đường dẫn ra ngoại ô.Cách thành phố không xa, bãi biển Pattaya mùa này yên tĩnh lạ thường. Tiếng sóng vỗ đều, mùi muối biển len vào tóc, và những cánh chim hải âu bay lượn trên cao.June và Enjoy dừng lại gần một ghềnh đá nhỏ, nơi có vài người đang ngồi câu cá.
June mở cốp sau, lôi ra hai ly cà phê giấy và một chiếc máy ảnh nhỏ.“Chị đem theo máy ảnh làm gì?”“Để chụp hình kỷ niệm ngày vợ bị ràng buộc chứ,” nàng nói, vừa cười vừa đưa cà phê cho Enjoy.Cô chỉ biết lắc đầu, ngồi xuống cát, hai chân duỗi thẳng ra phía trước, bàn tay cắm xuống nền cát mịn.June ngồi xuống cạnh, cẩn thận đặt máy trên chân, rồi dựa đầu nhẹ vào vai cô.Khoảnh khắc đó thật yên. Chỉ có tiếng sóng vỗ, tiếng gió lùa qua tóc, và hơi ấm của người bên cạnh.Cả hai chẳng cần nói thêm điều gì, chỉ nhìn về phía chân trời, nơi hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng cả một dải biển xa.“Chị,” Enjoy khẽ gọi, “Nếu một ngày nào đó em không còn làm ở resort, chị có còn muốn ở bên em không?”June quay sang, mắt vẫn dịu như mọi khi.“Em có còn là em không?”“Có.”“Vậy thì chị vẫn ở đây, bên em thôi.”Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến trái tim Enjoy khẽ rung lên, như nhịp sóng vừa chạm vào bờ.Nàng cầm máy ảnh lên, xoay lại chụp một tấm selfie. Tấm ảnh ghi lại cảnh hai người ngồi sát nhau, phía sau là biển, phía trước là ánh hoàng hôn phủ lên hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh — như thể cả thế giới chỉ còn hai người đó thôi.Gió biển thổi qua nhẹ như sợi tơ, mang theo hơi mặn mặn vương trong tóc. Enjoy vẫn tựa đầu vào vai June, ánh mắt lặng lẽ nhìn những con sóng vỗ vào bờ cát trắng, không gian yên bình đến lạ.Một lúc sau, June khẽ lên tiếng — giọng trầm xuống, như bị gió kéo đi mất một nửa.“Thật ra chị có chuyện muốn nói.”“Chuyện gì vậy chị?”“Chị... Chị thấy mình tệ khi sinh nhật của em lại chẳng chuẩn bị gì.”Nàng nói chậm, mắt vẫn dõi theo đường chân trời xa.“Lúc em nhắc đến, chị mới sực nhớ ra. Tuy em không trách chị, nhưng chị vẫn thấy có lỗi… vì đó là ngày sinh nhật của người mình yêu mà mình lại quên.”Enjoy im vài giây, ngẩng đầu khỏi vai chị, nhìn June.Ánh hoàng hôn nhuộm vàng đôi mắt của nàng, trong đó là một chút buồn, một chút bối rối, và cả sự thật thà đến đáng thương.“Thôi mà.” cô nói khẽ, “Chị đâu phải người hoàn hảo. Với lại… em được chị mua nhẫn, được chị chở đi biển, vậy là bù lại rồi còn gì.”June bật cười, nụ cười thoáng nhẹ mà ấm.“Bù kiểu này chắc chị bị nghi ngờ là đang lấy lòng vợ quá rồi.”“Vậy chị lấy lòng thành công rồi đó,” Enjoy chọc lại, “Chị mà quên lần nữa là em giận thật luôn nha.”June nghiêng người lại gần, giọng nhỏ đi:“Lần sau chị sẽ nhớ. Không cần nhắc, cũng sẽ nhớ.”Khoảng lặng giữa hai người kéo dài thêm một chút, chỉ còn tiếng sóng và tiếng tim hòa cùng nhau.Enjoy quay sang, nhìn bàn tay hai người vẫn đang đan chặt.
Chiếc nhẫn bạc ánh lên trong ánh chiều muộn — không quá sáng, không quá chói, nhưng vừa đủ để biết rằng, tình cảm này là thật.
"Nhanh vậy mà vẫn còn để sót bọt kia kìa.""Chị không thấy là em đang cố gắng sao? Còn đứng đó bắt lỗi người ta nữa!""Ờ, chị chỉ nhắc cho sạch thôi mà," nàng đáp, giọng nhẹ như gió.Rửa xong, Enjoy lau tay, rồi nghiêng đầu nhìn June — người vẫn đang dựa hờ vào tủ bếp, ánh nắng sớm rọi qua cửa sổ khiến gương mặt chị như sáng hơn.“Đi đâu vậy, tiết lộ trước chút đi được không?”June mỉm cười bí ẩn.“Không, bất ngờ mà. Chỉ cần em thay đồ đẹp vào, chị sẽ lo phần còn lại.”“Vậy ít nhất cho em biết nên mặc kiểu gì chứ?”“Nhẹ nhàng, đơn giản, có thể chụp ảnh được.”Nghe vậy, Enjoy nhướn mày:
“Vậy là đi chơi, không phải đi lễ rồi.”June chỉ khẽ cười, không nói thêm gì.Khoảng mười lăm phút sau, hai người rời khỏi nhà trong tiếng chào của bố mẹ Enjoy.Cả hai nắm tay nhau bước ra khỏi cổng, nắng mùng Một hắt nhẹ trên mái tóc, gió đưa mùi hoa nhài thoang thoảng.Xe dừng lại ở con phố quen gần trung tâm, trước một tiệm trang sức sang trọng mà Enjoy nhận ra ngay — nơi June từng làm việc với tư cách giám đốc truyền thông.“Ơ… mình đến đây làm gì vậy?” Enjoy nghiêng đầu hỏi.June chỉ mỉm cười:
“Em xuống đi rồi sẽ biết.”Bước vào bên trong, nhân viên cúi chào, nhận ra ngay nàng giám đốc từng dẫn dắt bộ sưu tập mới nổi tiếng mấy tháng trước. June xác nhận thông tin đặt hàng, rồi chỉ vài phút sau, cô gái bán hàng mang ra một chiếc hộp nhỏ màu trắng bạc, được buộc nơ tỉ mỉ.June nhận lấy, thanh toán phần còn lại, rồi kéo tay Enjoy ra ngoài, trở lại xe.“Ta–daa,” nàng nói, mở hộp ra trước mặt Enjoy.Bên trong là một cặp nhẫn bạc được đính kim cương ánh nhẹ, giản dị mà tinh tế. June cầm tay phải của Enjoy, nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út.“Cái này… chị mua cho vợ đó.”Enjoy sững lại vài giây, mắt khẽ chớp:“Chị… chị mua từ bao giờ?”“Lúc sinh nhật em nói muốn có một chiếc nhẫn, nên chị đã quyết định mua một đôi rồi."Mình yêu nhau không cần ai công nhận, chỉ cần có nhau là đủ.”Enjoy nhìn chiếc nhẫn lấp lánh dưới nắng, môi khẽ cong lên:“Vậy là giờ ai nhìn vào cũng biết em bị ràng buộc rồi ha.”
June cười khẽ, nghiêng người hôn nhẹ lên trán cô:“Ừ, bị chị ràng buộc cả đời.”“Hay tụi mình ra biển chơi?” June đáp đơn giản. “Hôm nay trời đẹp, tội gì không đi.”“Không sợ tắc đường à?”“Có vợ đi cùng, kẹt đâu chị cũng thấy vui.”Enjoy bật cười.
“Dẻo miệng quá rồi đó nha, nói kiểu này chắc sắp có vụ gì giấu em.”June không trả lời, chỉ nắm tay cô kéo về phía trước, chiếc xe lăn bánh trên con đường dẫn ra ngoại ô.Cách thành phố không xa, bãi biển Pattaya mùa này yên tĩnh lạ thường. Tiếng sóng vỗ đều, mùi muối biển len vào tóc, và những cánh chim hải âu bay lượn trên cao.June và Enjoy dừng lại gần một ghềnh đá nhỏ, nơi có vài người đang ngồi câu cá.
June mở cốp sau, lôi ra hai ly cà phê giấy và một chiếc máy ảnh nhỏ.“Chị đem theo máy ảnh làm gì?”“Để chụp hình kỷ niệm ngày vợ bị ràng buộc chứ,” nàng nói, vừa cười vừa đưa cà phê cho Enjoy.Cô chỉ biết lắc đầu, ngồi xuống cát, hai chân duỗi thẳng ra phía trước, bàn tay cắm xuống nền cát mịn.June ngồi xuống cạnh, cẩn thận đặt máy trên chân, rồi dựa đầu nhẹ vào vai cô.Khoảnh khắc đó thật yên. Chỉ có tiếng sóng vỗ, tiếng gió lùa qua tóc, và hơi ấm của người bên cạnh.Cả hai chẳng cần nói thêm điều gì, chỉ nhìn về phía chân trời, nơi hoàng hôn bắt đầu nhuộm vàng cả một dải biển xa.“Chị,” Enjoy khẽ gọi, “Nếu một ngày nào đó em không còn làm ở resort, chị có còn muốn ở bên em không?”June quay sang, mắt vẫn dịu như mọi khi.“Em có còn là em không?”“Có.”“Vậy thì chị vẫn ở đây, bên em thôi.”Câu trả lời đơn giản, nhưng khiến trái tim Enjoy khẽ rung lên, như nhịp sóng vừa chạm vào bờ.Nàng cầm máy ảnh lên, xoay lại chụp một tấm selfie. Tấm ảnh ghi lại cảnh hai người ngồi sát nhau, phía sau là biển, phía trước là ánh hoàng hôn phủ lên hai chiếc nhẫn sáng lấp lánh — như thể cả thế giới chỉ còn hai người đó thôi.Gió biển thổi qua nhẹ như sợi tơ, mang theo hơi mặn mặn vương trong tóc. Enjoy vẫn tựa đầu vào vai June, ánh mắt lặng lẽ nhìn những con sóng vỗ vào bờ cát trắng, không gian yên bình đến lạ.Một lúc sau, June khẽ lên tiếng — giọng trầm xuống, như bị gió kéo đi mất một nửa.“Thật ra chị có chuyện muốn nói.”“Chuyện gì vậy chị?”“Chị... Chị thấy mình tệ khi sinh nhật của em lại chẳng chuẩn bị gì.”Nàng nói chậm, mắt vẫn dõi theo đường chân trời xa.“Lúc em nhắc đến, chị mới sực nhớ ra. Tuy em không trách chị, nhưng chị vẫn thấy có lỗi… vì đó là ngày sinh nhật của người mình yêu mà mình lại quên.”Enjoy im vài giây, ngẩng đầu khỏi vai chị, nhìn June.Ánh hoàng hôn nhuộm vàng đôi mắt của nàng, trong đó là một chút buồn, một chút bối rối, và cả sự thật thà đến đáng thương.“Thôi mà.” cô nói khẽ, “Chị đâu phải người hoàn hảo. Với lại… em được chị mua nhẫn, được chị chở đi biển, vậy là bù lại rồi còn gì.”June bật cười, nụ cười thoáng nhẹ mà ấm.“Bù kiểu này chắc chị bị nghi ngờ là đang lấy lòng vợ quá rồi.”“Vậy chị lấy lòng thành công rồi đó,” Enjoy chọc lại, “Chị mà quên lần nữa là em giận thật luôn nha.”June nghiêng người lại gần, giọng nhỏ đi:“Lần sau chị sẽ nhớ. Không cần nhắc, cũng sẽ nhớ.”Khoảng lặng giữa hai người kéo dài thêm một chút, chỉ còn tiếng sóng và tiếng tim hòa cùng nhau.Enjoy quay sang, nhìn bàn tay hai người vẫn đang đan chặt.
Chiếc nhẫn bạc ánh lên trong ánh chiều muộn — không quá sáng, không quá chói, nhưng vừa đủ để biết rằng, tình cảm này là thật.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz