CHƯƠNG 1: Gặp lại sau nhiều năm
Ánh sáng trong phòng casting lạnh lùng, chiếu lên sàn gỗ bóng mượt, phản chiếu từng bước chân của tôi. Tôi đứng ngoài cửa, nắm chặt kịch bản trong tay, cố nhủ: "Chỉ là công việc. Chỉ là công việc." Nhưng ngay khi ánh mắt chạm vào Keonho, lý trí lập tức rối loạn.Cậu ấy đứng ở góc, vai thẳng, bộ suit đen ôm sát người. Ánh mắt cậu quét qua phòng, rồi dừng lại trên tôi lâu hơn tôi muốn. Nhịp tim tôi lập tức nhảy loạn, tôi hít sâu, cố giữ bình tĩnh, nhưng mọi lý trí đều sụp đổ. Lâu lắm rồi tôi chưa thấy ánh mắt đó – vừa sắc lạnh vừa tò mò, vừa làm tôi khó chịu vừa cuốn tôi vào.Hồi cấp 3, Keonho luôn hoàn hảo. Cậu là top của lớp, luôn dẫn đầu mọi thứ – từ điểm số đến ngoại hình, từ cách nói chuyện đến cách di chuyển. Mỗi lần anh xuất hiện, tôi vừa muốn trốn vừa muốn chứng tỏ bản thân. Tôi ghét sự hoàn hảo ấy... nhưng ghét ấy luôn đi kèm một thứ gì đó tôi chưa gọi tên.Giờ đứng trước cậu ấy, tất cả ký ức ùa về. Tôi nhớ từng lần thi, từng lần tranh luận trong lớp, từng ánh mắt cậu quét qua tôi như thể cậu biết tôi đang nghĩ gì. Hồi đó, tôi chưa bao giờ thắng cậu ấy. Tôi ghét cậu... nhưng không thể phủ nhận rằng mình luôn để ý đến cậu."Seonghyeon..." Giọng cậu ấy trầm khi thốt ra tên tôi. Tôi cố giữ vẻ bình tĩnh, nhưng tim đập nhanh hơn nhịp bình thường.Keonho nhìn tôi, nụ cười nhẹ trên môi vừa gần gũi vừa sắc lạnh:
"Vẫn giữ vẻ căng thẳng à? Hay là tôi đã làm cậu bất ngờ?"Tôi nhíu mày:
"Tôi không bất ngờ đâu. Tôi chỉ... muốn chắc chắn cậu không làm hỏng buổi casting."Cậu cười, ánh mắt sắc bén:
"Ồ, thế à? Cậu lo lắng cho tôi sao? Thật lạ, tôi không nghĩ cậu còn quan tâm tôi đó."Tim tôi đập mạnh hơn, nhưng tôi cố bình tĩnh:
"Quan tâm? Không đâu. Tôi chỉ... không muốn cậu cản đường tôi."Cậu bước gần, ánh mắt dò xét từng chi tiết trên khuôn mặt tôi:
"Thật sao? Chỉ muốn tránh tôi? Hay là... không muốn thừa nhận cậu vẫn còn nhớ những năm cấp 3?"Tôi quay đi, cố nén cảm giác rối loạn:
"Tôi... tôi không nhớ gì cả. Tôi chỉ muốn tập trung vào vai diễn."Cậu nhếch môi, giọng trêu ngươi:
"Tôi tưởng cậu vừa đọc kịch bản vừa... nhìn tôi không chớ?"Tôi ngẩng lên, ánh mắt gặp ánh mắt cậu ấy. Một phút im lặng kéo dài, tôi cảm giác như cả căn phòng chỉ còn hai chúng tôi.
"Tôi... không có nhìn cậu"."Không có?" Cậu cười, ánh mắt vừa gần gũi vừa đầy áp lực:
"Cậu nhìn tôi từng chi tiết, từ dáng đứng, cử chỉ, cho tới ánh mắt... mà nói không có?"Tim tôi đập mạnh. Tôi biết mình thua trong trò đấu lời này, nhưng không muốn thua dễ dàng:
"Tôi chỉ... quan sát để nhập vai. Không liên quan gì đến cậu."Cậu nghiêng đầu, ánh mắt sắc bén:
"Quan sát để nhập vai, hay quan sát tôi? Tôi không ngờ cậu lại... dễ bị lộ đến vậy."Một cảm giác vừa bực bội vừa tò mò tràn ngập tôi. Tôi ghét cậu ấy, nhưng ghét ấy lại pha lẫn một thứ gì đó tôi chưa đặt tên.
"Tôi ghét cậu," tôi thốt ra, giọng hơi run.Cậu nhếch môi, điềm tĩnh:
"Ghét tôi, nhưng vẫn nhìn tôi suốt, đúng không?"Tôi cúi mặt, cố giấu cảm giác rối loạn. Tôi tự nhủ: "Tôi phải kiềm chế... nhưng sao lại muốn phản ứng, muốn nói ra mọi thứ?"Buổi casting tiếp tục. Chúng tôi đọc kịch bản đối đầu, từng câu thoại, từng chuyển động đều khiến tim tôi căng như dây đàn. Ánh mắt Keonho lướt qua từng chi tiết, tinh tế tới mức tôi cảm giác cậu ấy biết cả những gì tôi chưa thốt ra.Khi đạo diễn hô "cut", tôi còn chưa kịp hoàn hồn. Keonho đứng thẳng, mắt nhìn tôi, như muốn nói: "Tôi biết cậu không thể giả vờ."Buổi trưa, khi mọi người nghỉ, cậu tiến lại gần:
"Cậu còn căng thẳng lắm. Tôi nghĩ cậu sẽ không chịu nổi nếu phải đóng nhiều cảnh với tôi đâu.""Tôi... tôi ổn," tôi đáp, cố nén sự rung động.Cậu nhếch môi:
"Thật sao? Cậu còn run lẩy bẩy đấy, Seonghyeon à. Tôi thấy hết mọi thứ."Tôi nghiến răng:
"Cậu thích gây áp lực cho tôi hả?""Có thể," cậu đáp, ánh mắt đầy thử thách. "Nhưng cũng có thể... tôi chỉ tò mò."Tôi không biết nên phản ứng thế nào. Tò mò... sao nghe vừa thú vị vừa khó chịu đến vậy. Tôi tự nhủ: "Tôi ghét cậu... nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cậu."Tôi nhìn cậu ấy cười chuyện với trợ lý, ánh mắt khẽ nhíu khi ai hỏi điều gì. Tôi quan sát từng cử chỉ, từng chi tiết nhỏ nhất, bực bội nhưng tò mò, không thể dừng.Chiều xuống, ánh sáng qua cửa sổ tạo những vệt dài trên sàn. Tôi tự hỏi: "Tại sao tôi cảm thấy bực bội, khó chịu, nhưng lại không muốn rời xa cậu?"Hồi tưởng cấp 3 trỗi dậy: lần tôi nộp bài trước Keonho, lòng hi vọng lóe lên... nhưng ánh mắt cậu vẫn khiến tôi nhỏ bé. Những lần tranh luận, những lần tôi tưởng mình thắng... cậu đều điềm tĩnh, luôn chiếm ưu thế. Tôi ghét sự hoàn hảo đó. Nhưng giờ đây, đứng trước cậu, tôi lại nhận ra: ghét ấy chưa bao giờ hết.Sau buổi quay, khi mọi người rời đi, tôi đứng một mình bên cửa sổ, ánh nắng cuối chiều hắt vào phòng, tạo ra những vệt dài trên sàn. Tôi tự hỏi: "Tại sao tôi vừa ghét cậu, vừa muốn hiểu cậu, vừa không thể rời mắt khỏi cậu?"Cái cảm giác đầu tiên, nhỏ nhưng đủ gieo một hạt giống: cái ghét, cái ganh tị, và thứ gì đó chưa rõ tên đang nảy mầm, chực chờ lớn dần. Tôi biết nếu không cẩn thận, nó sẽ đeo bám tôi lâu hơn tôi tưởng.Và tôi sợ. Nhưng sợ ấy không đủ để tôi rời xa. Tôi không muốn rời xa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz