Sắc Thuốc (p1)
Chongyun nặng nề lê bước trên từng bậc cầu thang của quán trọ Vọng Thư, mệt nhọc tiến tới chỗ bà chủ quán trọ Ver Golden xin tá túc một đêm. Vừa vào, chưa kịp cất lời, em sững sờ đứng nhìn người nào đó đang ngồi một góc nhâm nhi bữa ăn ngon lành.
Người kia vừa nhìn thấy, vội vàng đứng dậy, lao đến, hai tay nắm lấy vai em, mặt người lộ rõ vẻ lo lắng " Chongyun...Ngươi..."
Ánh mắt y đảo liên hồi trên cơ thể chi chít vết thương, quần áo em rách nát, thấm đẫm máu.
Chongyun không đành lòng nhìn người kia lo lắng, liền thanh minh
" Tiên nhân Xiao, thật sự không sao mà"
" Chỉ là những vết xước nhỏ trong lúc làm ủy thác gây ra! Ha ha.Chuyện này cũng thường xuyên xảy ra mà!" "Ngài...Tại sao lại lo lắng như vậy...?"Em cảm nhận được tay Xiao đang run lên. Em không muốn y lo lắng như vậy, nhưng lòng lại có chút vui.
Xiao nhíu mày, mặt đầy đau sót nhìn em: "Đừng ngu ngốc như vậy nữa! Theo ta!"Giọng người có phần bức bội làm Chongyun hơi giật mình. Y nắm lấy cổ tay em, kéo mạnh em về phòng mình. Để em ngồi trên chiếc giường người luôn nằm trên mỗi tối.Mắt em cẩn thận quan sát căn phòng, đơn giản, gọn gàng, và... xung quanh toàn mùi hương của Xiao.Tâm trí và con tim rối loạn, đập liên hồi. Những suy nghĩ kì lạ trực trào ra khỏi đầu.Xiao bước tới chiếc tủ cao, cố gắng nhón chân rướn người với lấy chiếc hộp sâu bên trong. Em quan sát y một hồi, nhanh nhảu áp sát người y, nhẹ nhàng đưa tay lấy chiếc hộp xuống, ngây ngô nhìn Xiao cười. Y có chút cau mày ngượng ngạo.Y đẩy em về lại chiếc giường, mở hộp ra, bên trong trào ra thứ thuốc nặng mùi đến mức em liền bị sặc. Chongyun tính tò mò ngó vào xem trong hộp có gì. Những loại thuốc lạ, quý hiếm lấp lánh mà em chỉ được Xingqiu kể cho nghe. Em rất muốn khoe với người bạn chí cốt này, hẳn là cậu sẽ rất bất ngờ và ghen tị.Xiao tỉ mỉ chuẩn bị chậu nước ấm, đong đếm cho từng loại thuốc vào chậu. Tay người nhúng vào chậu nước, cẩn thận ước lượng độ ấm để không là em bỏng. Người vơ lấy chiếc khăn, nhúng vào chậu. Y nhìn em nói : "Cởi ra" "Hả?" – Em ngây ngốc nhìn người còn lại "Tch...Cởi áo, ta lau người cho!!""A! Không được đâu! Em có thể tự làm được.""Cởi!" - Người hắng giọngĐầu óc em bối rối, mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn nhất quyết không cởi. Xiao tiến lại, một tay xé rách tà áo dính máu trên người em, làm lộ ra cơ thể mong manh lấp ló sau lớp áo đen bó sát lấy từng đường cong cơ thể em.Chongyun điếng người, vội lùi sâu vào giường, mặt đỏ như gấc.Người kia liếc nhìn khuôn ngực được lớp áo bó mỏng che đậy, mặt thì không biến sắc nhưng vành tai thì dần nóng lên. Y gục mặt xuống đưa tay xoa bóp sống mũi.
Y nhẹ giọng :"Ngươi tự cởi nốt đi, không ta xé"Chongyun đương nhiên không muốn bị xé lần nữa. "Như vậy thật không hay chút nào" , em thầm nghĩ. Đành "chủ động" cởi nốt.Em phải cởi áo trước mặt người , từ từ, mọi thứ dần lộ ra. Làn da nõn, vòng eo thon gọn, khuôn ngực nhỏ nhắn, trắng trẻo, đầu ngực, hồng hào khiêu gợi y. Áo cũng chẳng còn trên người, nhưng em vẫn ôm khư khư chiếc áo nhằm che đi lồng ngực phập phồng.
Xiao thở dài:"Ngươi, quay lưng lại, ta dùng khăn ấm lau cho.""A...không... được...không được."-Em vội xua xua tay."Câm miệng"Xiao lớn giọng, làm em giật mình.
Chongyun bối rối chỉ đành vâng lời.Tiếng nước róc rách chảy xuống khi người vắt chiếc khăn ấm ngấm đầy nước thuốc. Y nhẹ nhàng lau lên cơ thể em. Chongyun thoáng rùng mình, rụt người lại.Khăn lướt tới đâu, ánh mắt y chăm chú quan sát da thịt em tới đó. Làn da tắng nõn, mềm mại, có chút non nớt và mẫn cảm. Xiao như bị bỏ bùa, mân mê, vừa lau vừa tận hương làn da em bé của em, tiếc thương cảm nhận được những vết trầy xước do ủy thác chết tiệt kia. Người thầm nghĩ, với cơ thể xinh đẹp này, làm gì có ai tưởng tượng ra em lại là một phương sĩ sành sỏi."Ưhm~ "- Tiếng rên nhẹ làm khuấy động bầu không khí yên tĩnh, cũng vô tình làm tăng thêm sự ngại ngùng giữa hai người.Xiao cũng giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác ngước lên nhìn em. Từ phía sau, ngài nhìn thấy má em đỏ ửng lên.
Thật đáng yêu."Ưm...Xin lỗi...nhưng...hic...nó rát quá...hức-"
Y nhìn xuống, người vậy mà lại lỡ tay lau trúng một vết thương khá sâu.Cảm giác xót xa tội lỗi bao trùm lấy Xiao, thương e...Nhưng...vừa nãy, giọng của Chongyun...A~ Mặt người dần nóng lên.Không được!Tuyệt đối không được! Y thầm trách móc bản thân mình.Chongyun xấu hổ, cúi gằm mặt xuống, "Sao mình lại buột miệng kêu lên vậy chứ? Đúng là vết thương bị chạm vào rất rát, nhưng như vậy thật là không đứng đắn a..."
Em xấu hổ, chỉ muốn đào một cái lỗ mà chui xuống, sợ rằng y sẽ nghĩ lầm em.Càng ngày cơ thể em càng nóng, bắt đầu thở dốc. Phải chăng do tiếp xúc lâu với khăn ướt ấm hay là do em phát bệnh, cơ thể mỗi lúc một nóng lên. Em cảm nhận được rõ tay người, nhẹ nhàng, cẩn thận lướt trên da thịt em. Bàn tay to, thô ráp , cứng cỏi nhưng lại thật ấm áp đang tỉ mỉ lau người cho em.Chongyun giật mình, có thứ gì đó mềm mềm, nhột nhột vừa chạm vào lưng. Nhanh chóng giật người, quay lại nhìn đối phương. Đúng như em nghĩ, người...vừa hôn lên lưng em.Xiao người cúi thấp, bờ môi mềm mại hôn lên những vết thương. Đưa lưỡi liếm láp chỗ y vừa lỡ dùng lực làm em đau.Hành động của Xiao càng làm cho người em nóng thêm, cảm giác nhột nhột và lạ lẫm. Em muốn kêu lên những âm thanh ngắt quãng ma mị nhưng chỉ dám giữ lại trong vòm họng. Chỉ nghe được những tiếng rên ấm ứ nhè nhẹ cùng hơi thở gấp gáp nặng nề. Em tỏ vẻ bối rối đáng yêu, đôi mắt ngập nước như muốn khóc tới nơi."Ư~...Ngài!!""Ngài đang làm gì vậy, Xiao !?"Xiao bĩu môi, im lặng một hồi."Em không thích sao?"Nói đoạn, người nhìn lên khuôn mặt bấn loạn của em rồi lại tiếp tục đưa lưỡi mà xâm lấm sang nhưng nơi khác."Uhm~a~.."Tiếng rên chưa kịp kìm nén là thoát ra ngoài.Y nhìn em với nụ cười quỷ dị.-"Đây là đang mời gọi ta đó sao?""Không..ah~" Em luống cuống đưa tay che miệng người kia lại, không để Xiao làm bừa nữa."Vì ngài vậy nên em..." nói được phân nửa, em dùng ánh mắt trách móc nhìn y."Em không thích ta như vậy sao?"Xiao ngước nhìn em chớp chớp, ánh mắt vàng ngọc ánh lên vẻ sắc sảo cao quý.. Nhưng sao em lại thấy ngài như một chú mèo đang làm núng, nài nỉ đòi em cho "kẹo".Em không trả lời câu hỏi của y, thẹn thùng quay mặt đi, không thèm nhìn y nữa.Người đương nhiên biết câu trả lời qua hành động dễ thương nhưng vẫn chưa hài lòng. Ngài tiếp tực liếm lòng bàn tay em, cảm giác mềm lại trơn nhẵn,mềm mại.Em giật mình rụt tay lại giấu đi, mặt vẫn không dám đối diện với con mèo đang đói khát kia. Xiao cau mày đưa tay ra dùng lực tì mạnh lên cằm em."Nhìn ta này! Mình ta thôi!!"Ánh mắt em dao động nhìn y, khuôn mặt xinh đẹp mà em luôn thầm ngưỡng mộ mà nhớ về.Xiao dần tiến đến, liếm nhẹ cánh môi mềm mỏng, khép nép mím chặt.Y khéo léo chậm rãi đưa lưỡi vào trong. Nghịch ngợm khuấy đảo khoang miệng cậu thiếu niên nằm gọn trong lòng, người tham lam tận hưởng vị ngọt từ thứ chất bên.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz