ZingTruyen.Xyz

Kẻ Yếu Nhất Học Viện Lại Là Khắc Tinh Của Quỷ P2

Chương 238: Thảo Phạt Tử Mệnh Hoàng Vương (2)

Tienlucc

Thảo Phạt Tử Mệnh Hoàng Vương (2)


Một người đàn ông vung kiếm theo nhịp bước chân.

Isaac né tránh, thả con dao găm đang găm trong tay gã đàn ông lực lưỡng, rồi đấm vào mặt gã đang vung kiếm.

Khuôn mặt của người đàn ông chùng xuống trong giây lát.

Kwajik!!

Với âm thanh của một vật gì đó vỡ tan, cơ thể người đàn ông bay lên không trung.

Kwadadang.

Thân hình bay của người đàn ông làm đổ một số cái bàn và nảy lên khỏi mặt đất, trước khi cuối cùng đập vào bức tường bên ngoài. Hắn đã bất tỉnh.

Trong chốc lát, bầu không khí đông lại. Một lực lượng áp đảo như vậy không phải là điều dễ dàng chứng kiến ở một vùng nông thôn như thế này.

Tuy nhiên, nhóm người đàn ông nhanh chóng tập hợp lại. Không biết chính xác Isaac mạnh đến mức nào, chúng quyết định dựa vào số lượng và kích thước của mình để áp đảo anh.

Ngay sau đó, Isaac bật dậy khỏi mặt đất.

Trong vài phút, đủ loại tiếng động phát ra từ trong quán rượu. Tiếng bàn ghế gỗ vỡ, tiếng chai thủy tinh vỡ, tiếng la hét. Nhưng trên hết, âm thanh nổi bật nhất là tiếng hét đau đớn.

Alice định ngăn chặn bất kỳ ai cố chạy trốn khỏi quán rượu, nhưng điều đó đã không xảy ra.

Một lát sau, Alice bước vào quán rượu giờ đã yên tĩnh.

"Xong chưa cưng?"

"Chưa."

Bên trong quán rượu đổ nát, những kẻ buôn người nằm rải rác, cơ thể bị đóng băng. Tất cả đều bị gãy chân tay hoặc chảy máu rất nhiều, không có bộ phận nào trên cơ thể chúng không bị thương.

Hơn nữa, cái lạnh buốt giá từ những chiếc còng băng thấm vào cơ thể, khiến chúng rên rỉ vì đau đớn.

Isaac đứng trên người đàn ông lực lưỡng với con dao găm găm trong tay, nhìn xuống hắn. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt hắn ta.

"T-Tôi xin lỗi...! Tôi xin lỗi! Làm ơn dừng lại đi...!"

Isaac vặn chặt con dao găm trong tay.

"Aaaaargh!!"

Người đàn ông lực lưỡng hét lên một tiếng xen lẫn tiếng nức nở.

"Ta vẫn chưa nhận được câu trả lời."

Isaac chỉnh lại kính. Thái độ lạnh lùng của anh khiến gã đàn ông lực lưỡng kia sợ hãi.

"S-Sáu mươi lăm...! Tôi đã nhìn thấy chúng bốn ngày trước! Theo ước tính và hồ sơ, thì đó là tất cả...!"

"Có bao nhiêu người được vận chuyển và tần suất như thế nào?"

"Mỗi năm ngày...! Không quan trọng là bao nhiêu. Càng nhiều càng tốt, họ nói họ sẽ trả nhiều hơn...!"

Đây quả là một tiến triển lớn. Mặc dù số lượng vật hiến tế vẫn chưa đủ, nhưng nếu không được kiểm soát, Isaac sẽ chết đột ngột trong vòng hai tuần.

Isaac nhìn Alice.

"Alice, ở lại đây và kiểm soát mọi việc khi mọi người đến nhé."

"Bảo trọng nhé."

Isaac tạo ra những sợi dây trói bằng băng để trói chặt người đàn ông lực lưỡng rồi đi đến tầng hầm của quán rượu. Anh đã vạch sẵn lộ trình bằng [Thấu Thị].

Tầng hầm rùng rợn có nhiều phòng giam. Chỉ có bảy người lớn và năm bé trai lẫn gái bị giam giữ.

Những người lớn, tiều tụy và kiệt sức, tươi tỉnh hẳn lên khi nhìn thấy Isaac. Họ tuyệt vọng cầu xin được cứu, hứa sẽ làm bất cứ điều gì.

Kwang!

Isaac phá vỡ cánh cửa phòng giam bằng một đòn [Bộc Phá Băng Kết] yếu ớt, phá vỡ những sợi dây trói buộc tù nhân theo cách tương tự.

"Đi ngay đi."

"Cảm ơn, cảm ơn...!"

Họ vội vã chạy khỏi tầng hầm.

Tiếp theo, Isaac phá cửa phòng giam nơi bọn trẻ bị giam giữ và đi vào. Tất cả trừ một người đều giật mình và run rẩy vì sợ hãi.

Isaac cúi xuống và mỉm cười rạng rỡ.

"Không sao đâu, chúng ta cùng thoát khỏi đây thôi."

Khuôn mặt của những đứa trẻ sợ hãi hiện lên sự pha trộn giữa nhẹ nhõm và nghi ngờ. Isaac cố gắng hết sức để trấn an họ.

Anh nói với họ rằng không cần phải ở lại đây nữa và họ có thể lên gặp cô gái xinh đẹp đang đợi ở trên lầu. Mặc dù họ không thể hiểu hết tình hình, họ vẫn lao ra khỏi phòng giam và trốn khỏi tầng hầm.

Tuy nhiên, có một cô gái vẫn đứng im tại chỗ, như thể chân cô bị dán chặt xuống đất.

Một đứa trẻ... cô bé đã hơi lớn để được gọi là trẻ con. Cô trông có vẻ chỉ ở độ tuổi giữa thiếu niên.

"..."

Isaac đợi cô gái còn lại rời khỏi phòng giam, nhưng cô chỉ nhìn chằm chằm vào anh.

Isaac không cảm nhận được chút sợ hãi nào từ cô gái.

Không phải là cô bé thiếu cảm giác thực tế. Cô gái biết chính xác mình đang ở trong tình huống nào. Cô chỉ không cảm thấy sợ hãi.

"Sao em không đi?"

Cô gái chỉ vào Isaac.

"Anh là Hoàng tử bước ra từ câu chuyện cổ tích."

Cô gái mỉm cười, so sánh Isaac, người đã đến cứu cô, với Hoàng tử trong một câu chuyện mình từng đọc.

Isaac thực sự cảm thấy nhẹ nhõm. Nếu cô bé nhìn anh như một Hoàng tử, điều đó có thể giúp giảm bớt chấn thương mà thử thách này có thể gây ra.

Cô gái mặc một chiếc áo choàng đỏ, vẻ ngoài thanh nhã, nhưng trái ngược với vẻ ngoài, trang phục của cô không hề có chút gì gọi là quý tộc.

Nếu cô bé được đưa đến đây, có lẽ cô không xuất thân từ một gia đình giàu có hay có địa vị cao.

Isaac hỏi.

"Mẹ em đâu?"

"Bà ấy chết rồi."

"Thế còn cha?"

"Cũng chết rồi."

"...Em là người làng này à?"

"Không ạ."

"Làm sao em đến được đây?"

"Em cưỡi ma thú đến."

"Ma thú đó đâu rồi?"

"Chết rồi ạ."

Cô gái trả lời với nụ cười thường trực trên môi, rõ ràng là đang tận hưởng tình huống này. Isaac nhận ra rằng trái tim cô bé đã tan vỡ.

Isaac thở dài, xin lỗi vì đã hỏi về cha mẹ cô. Nhưng cô gái chỉ nghiêng đầu và hỏi, "Tại sao anh lại xin lỗi?"

Không cần phải giải thích, Isaac nắm lấy cổ tay cô gái.

"Chúng ta đi thôi."

"Tay của Hoàng tử to quá."

Isaac rời khỏi nhà tù ngầm cùng cô gái.


✦✧✦✧


"Cảm ơn Băng Đế vì đã giúp đỡ."

"Xin hãy chăm sóc họ."

"Để đó cho chúng tôi."

Nhóm người đàn ông sử dụng quán rượu làm nơi ẩn náu và những người được giải cứu khỏi tầng hầm đã được giao cho tín đồ Giáo hội Helize, những người đã đi theo từ xa.

Thánh Nữ đã chọn trở thành đồng minh của tôi đã giao cho tôi những tín đồ đáng tin cậy nhất của cô ấy. Những người này đều có liên hệ với Giáo hội Học viện.

Thánh Quốc Bardio được thành lập để tách biệt tôn giáo và chính trị, nhưng giống như Đế Quốc, nó chịu trách nhiệm với công dân của mình. Do đó, tốt hơn là để các vấn đề liên quan đến công dân của Đế Quốc cho Giáo hội Helize, nơi tạo nên Bardio.

Những tín đồ được phân tán trên nhiều nhánh khác nhau mà tôi đã giao cho họ. Chúng tôi đã thỏa thuận trước rằng Giáo hội Helize sẽ xử lý hậu quả bất cứ khi nào thuộc hạ của tôi tấn công một nhánh.

Bây giờ đã đến lúc đi thẳng đến Ropenheim. Alice và tôi sắp lên xe ngựa.

Đúng lúc đó, cô gái mặc áo choàng đỏ tiến lại gần tôi.

"Tên của Hoàng tử là gì ạ?"

Cô bé có vẻ muốn chào tôi trước khi chúng tôi chia tay.

"Isaac."

"Em là 'Michelle'. Anh Isaac, em có thể tặng anh một món quà không?" <Tluc: Isaac-oppa.>

Cách cô gọi tôi là "anh" chẳng hề làm tôi bận tâm chút nào.

"Là gì thế?"

Cô bé ra hiệu cho tôi đến gần hơn.

Tôi cúi xuống ngang tầm mắt cô bé, rồi cô nhẹ nhàng đặt tay lên trán tôi và nhắm mắt lại.

"Nguyện xin phước lành của hiện thân sẽ ở cùng anh."

Cô bé thì thầm nhẹ nhàng rồi mở mắt ra lần nữa.

Tôi không cảm thấy có gì đặc biệt.

"Đó là gì thế?"

"Em đã cầu nguyện cho anh."

Michelle mỉm cười.

Cô chỉ là một cô gái bình thường, từ trình độ đến thể chất, trái tim tan nát, khiến trạng thái tâm lý của cô có vẻ kỳ lạ.

Chà, hãy coi đó là điềm tốt.

"Cảm ơn em nhé."

"Nếu anh biết ơn thì sau này hãy cưới em nhé."

"...?"

Đột nhiên thế luôn sao...?

"Em đã yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên luôn á."

Thật là táo bạo khi giao phó tương lai của mình cho một người đàn ông mà cô vừa mới gặp hôm nay.

Tuy nhiên, sự ngây thơ của cô bé khiến tôi mỉm cười.

"Michelle, hôn nhân không phải là chuyện em có thể dễ dàng quyết định đâ—"

"Cưng à."

Alice đột nhiên xuất hiện bên cạnh tôi, nắm lấy tay tôi bằng cả hai tay và áp bộ ngực đầy đặn của cô vào cánh tay tôi.

"Đã đến lúc phải đi rồi. Chúng ta không còn nhiều thời gian nữa phải không?"

"...?"

Dù sao thì tôi cũng sắp đi rồi. Tôi nói, "Vâng, đi thôi" rồi quay lại và lên xe ngựa.

"Là Michelle sao? Một đứa trẻ như em... chắc là đang sợ lắm. Giờ thì ổn rồi, em có thể thư giãn. Vì em còn nhỏ, mọi người sẽ chăm sóc em chu đáo."

Alice nói một cách tử tế, xoa đầu Michelle đang trùm trong chiếc áo choàng đỏ.

Hai cô gái nhìn nhau. Alice mỉm cười nhẹ nhàng, trong khi Michelle đột nhiên bật ra tiếng cười lạnh lẽo.

Tôi nhìn Michelle qua cánh cửa xe ngựa mở và nói, "Cẩn thận nhé. Nếu cần gì, hãy nói với Giáo hội." Và với điều đó, Alice lên xe ngựa và đóng cửa lại.

Chẳng mấy chốc, cỗ xe đã khởi hành.

Michelle lặng lẽ nhìn theo cỗ xe ngựa đang rời đi một lúc lâu.


✦✧✦✧


"Đây là cái gì...?"

Cỗ xe ngựa lật úp, bánh xe quay vòng vô định. Những tín đồ Giáo hội Helize đã bị khuất phục và bất tỉnh, máu đỏ tươi bắn tung tóe khắp nơi.

Chỉ có một người theo dõi nhanh chóng lấy lại ý thức. Chịu đựng cơn đau dữ dội ở sau gáy, anh đánh giá xung quanh. Tâm trí anh hỗn loạn, nhưng tình hình thì rõ ràng.

Họ đang chở những người mà Isaac đã giao nộp trên một chiếc xe ngựa. Sau đó, có người tấn công người lái xe, đánh anh bất tỉnh, gây ra thảm họa bất ngờ này.

Những kẻ buôn người đã trở thành những xác chết lạnh ngắt.

Một tiếng rung động kèm theo tiếng rên rỉ sợ hãi vang lên. Tín đồ quay đầu về phía phát ra tiếng động.

Một cô gái mặc áo choàng đỏ đi qua vũng máu, trên tay cầm những chiếc rìu kỳ lạ không rõ nguồn gốc.

Một người đàn ông cơ bắp, mất một cánh tay, đang bò ra xa cô gái. Tuy nhiên, bước chân của cô không hề do dự.

Đôi mắt vàng kim của Michelle sáng lên.

"C-Cứu tôi với...! Làm ơn...!"

"Đừng có van xin."

Michelle lắc đầu lạnh lùng và giơ rìu lên.

"Ngươi chẳng khác gì con sói ngu ngốc kia."

Kwajak.

Michelle vung rìu một cách nhanh chóng.

Lưỡi kiếm cắt đứt cổ họng của người đàn ông và cắm sâu vào cơ thể hắn. Người đàn ông gần như không kịp hét lên một tiếng trước khi mất mạng.

Chiếc áo choàng phấp phới của Michelle có màu máu. Những ký ức đen tối và nguyền ước mà nó chứa đựng được khắc sâu bên trong.

Michelle dùng mu bàn tay lau máu trên mặt, cô khá bình tĩnh, giống như đã quen với chuyện này.

Những người đàn ông này là những con sói chuyên ăn thịt người. Michelle đã cố tình để những con sói này bắt mình để đến được thủ lĩnh của chúng. Cô sẽ tiêu diệt tất cả bọn chúng.

Nhưng Isaac, chàng trai đó, dường như có ý định làm những gì Michelle đã lên kế hoạch. Nếu đúng như vậy, Michelle quyết định rằng cô không cần phải hành động. Ngay cả khi bị giam cầm, cô vẫn nhận ra sức mạnh đáng kinh ngạc của anh.

Bây giờ, chẳng còn gì nhiều để làm nữa.

Chỉ cần dọn mớ rác còn lại.

Chiếc rìu của Michelle biến thành một dạng mana và thấm vào cơ thể cô nàng. Cô liếc nhìn tín đồ đã tỉnh lại.

Kìm nén nỗi sợ hãi đang dâng trào, tín đồ thầm cầu nguyện, "Hỡi Chúa, xin hãy bảo vệ kẻ ngu ngốc này..."

Michelle không để ý đến anh ta, chỉnh lại chiếc áo choàng đỏ rồi bước đi.


✦✧✦✧


Vào đêm khuya, có người liên tục gõ cửa dinh thự của Nam tước Ropenheim.

Người phục vụ càu nhàu về việc ai có thể gõ cửa vào giờ này khi anh ta đi ra mở cửa.

Đứng ở cửa là một chàng trai trẻ với mái tóc lam bạc, Isaac. Người hầu cảm thấy bất an trước vẻ ngoài quen thuộc của anh.

"Xin lỗi, Nam tước Ropenheim có ở đây không?"

Isaac hỏi một cách lịch sự với nụ cười trên môi.

Mặc dù cảm thấy khó chịu, người hầu vẫn tỏ ra bất mãn với Isaac, người đang đi tìm Nam tước vào giữa đêm.


<Trans Note>

Nhấn vote sao ⭐️ và Follow để ôm Alice nào (。•̀ᴗ-)۶

Thấy hay mọi người có thể vote sao, Follow và ủng hộ tôi qua Momo: 0901089550 hoặc ngân hàng BIDV 6910814828. Cảm ơn mọi người.

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz