Ke Hoach Bi Mat Dang Sau Cuoc Ngung Chien
Chương 2
Theo lời kể của Draco."Chúc mừng Giáng Sinh, thân ái." Pansy nói và chạy đến ôm tôi khi thấy tôi và Blaise đang ngồi trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung. "Này, thế còn anh thì sao? Anh là bạn trai của em đấy, phòng trường hợp em không nhớ đến, Pansy." Blaise cau mày bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực."Đừng trẻ con vào buổi sáng Giáng Sinh như thế, anh yêu. Anh có cả một ngày tuyệt vời kia mà." Pansy vỗ nhẹ lên đầu Blaise và hôn lên má cậu ấy. "Nếu hai người đã xong, giờ chúng ta có thể đến Đại Sảnh được chưa? Mình đang rất đói." Tôi càu nhàu và đứng lên khỏi ghế."Chờ đã." Pansy nói, "Hai người không định mở quà ra trước sao?"Tôi và Blaise nhìn nhau rồi nhìn Pansy trong khi cô nhướn mày. "Mình không nghĩ sẽ có ai khác tặng quà cho mình ngoại trừ mẹ mình và hai cậu. Chúng ta đã mở chúng vào tối hôm qua, còn nhớ chứ?" Tôi chỉ ra sự nhầm lẫn được dán lên trên mặt mình. Tối hôm qua, sau 12 giờ đêm, cả ba chúng tôi quyết định mở quà trước vì Pansy đã nói rằng cô ấy không thể chờ đến ngày mai để mở chúng ra được."Ờ.... Nhìn kìa, Draco! Cậu có một món quà khác." Pansy sợ hãi thốt lên và vội vàng chỉ cho tôi thấy cái hộp quà mà cô ấy nói. Hộp quà được bao bởi giấy màu đỏ và được thắt bằng một dải ruy-băng màu xanh lục bích. Một tấm thiệp mềm mại được đính ngay giữa mặt trên của hộp và trên đó viết tên tôi. Tôi lấy cái hộp từ trong tay Pansy, mở tấm thiệp ra để xem tên người gửi.Giáng Sinh vui vẻ, Draco. Hy vọng cậu thích món quà này."Không thấy tên người gửi." Tôi lật đi lật lại tấm thiệp để tìm tên người đã tặng hộp quà này. "Mở quà đi, Drake." Blaise không kiên nhẫn thúc giục, rõ ràng cậu ta đang tò mò món quà này là gì mà. Không chút do dự, tôi cẩn thận mở nó ra và thấy một cái hộp trang sức bằng nhung màu đen với hình kim cương được in tuyệt đẹp trên nó. Tôi nhăn cả lông mày lại, "Chẳng lẽ người gửi không biết mình là đàn ông à? Sao mình lại phải cần trang sức của phụ nữ chứ?" tôi nói và đọc cái thiệp lại lần nữa. "Nhưng, rõ ràng nó được tặng cho mình."(Editor: Draco, tặng trang sức cho anh cũng không có gì lạ đâu. Nhìn tóc của anh và bộ đồ trên người anh đi. Còn chăm chút tuyệt mĩ hơn cả phụ nữ nữa kia >_<)"Ngậm miệng lại và mở nó ra đi. Bằng không để mình mở nó thay cậu. Chắc gì nó là trang sức cơ chứ?" Pansy ra lệnh cho tôi."Mình thật không thể hiểu nổi sao cậu có thể chịu được cô ấy, Blaise." Tôi nói, vừa lắc đầu vừa mở cái hộp. Blaise chỉ cười thầm và ngay sau đó, Pansy tặng cho mỗi người chúng tôi một cái liếc nhìn đầy chết chóc. Đồng tử trong mắt tôi phóng đại khi tôi nhìn thấy cái vật nằm trong hộp. Đó là một cái đồng hồ đeo tay. Một cái đồng hồ có mặt màu xanh lá cây với 12 con số làm bằng bạc đính trên mặt, phần còn lại là màu đen. Không, không phải chỉ là màu đen đơn giản thôi đâu, nó còn là bạc đen đó.'Hừm, người gửi rất hiểu khiếu thẩm mĩ của mình' tôi thầm nghĩ và mỉm cười khi nhìn cái đồng hồ. Tôi đeo thử, chỉnh lại sao cho cái đồng hồ vừa với cổ tay mình. "Khá dễ thương!" Đây là lời đánh giá của tôi về cái đồng hồ. "Ôi Merlin, nó thuộc hãng Glint Verra! Xem ra người tặng chắc là một người hâm mộ lớn của cậu?" Blaise nói trong khi xem xét cái hộp đựng đồng hồ."Sao cậu biết được?" tôi hỏi trong khi mắt vẫn dán chặt vào cái đồng hồ đang bao lấy cổ tay bản thân. "Bởi vì mình có một cô bạn gái có khiếu thẩm mĩ rất cao. Đương nhiên mình biết rồi." Blaise vừa nói vừa liếc qua Pansy. Nhưng cô ấy chỉ nhún vai và mỉm cười với cậu ta. "Đi thôi! Mình vẫn cảm thấy đói cho dù vừa mới gặp một chuyện khá bất ngờ này." Tôi vừa nói vừa đi đến cánh cửa. Hai người kia đi ngay sau tôi. Trên đường đi, tôi vẫn không ngừng đánh giá món quà bất ngờ vừa mới nhận, đến mức Pansy phải cằn nhằn, bắt tôi dừng lại vì nó làm mọi người khó chịu và cảm thấy...rùng mình nữa.Bởi vì đang trong kỳ nghỉ Giáng Sinh nên không có nhiều học sinh ở lại Hogwarts. Tôi quét mắt nhìn khắp Đại Sảnh và thấy có hai học sinh nhà Ravenclaw, một nam một nữ, ngồi đối diện nhau ở cuối bàn. 'Hừm, chắc hẳn hai người đó đã sex trên giường cả ngày.' Tôi nghĩ trong khi trưng nụ cười tự mãn quen thuộc với họ. Ngoài ra, còn có sáu học sinh nhà Hufflepuff ngồi chính giữa bàn của họ – có lẽ họ đang tán gẫu, hai học sinh nhà Gryffindor đang cười lớn trong khi mồm thì vẫn đang nhét một đống thức ăn, 'Thật không lịch sự gì cả' tôi ghê tởm nghĩ, và chỉ có ba chúng tôi – tôi, Pansy và Blaise – là những học sinh nhà Slytherin ở lại trong trường. 'Cậu ta không có ở đây. Có lẽ tối qua ăn chơi quá khuya chăng?' tôi lại suy nghĩ thêm khi không thấy cậu bé có mái tóc lộn xộn với hai người bạn của cậu ta – một đầu màu gừng và một tóc rối – ở trên bàn nhà Gryffindor. "Này, Pansy, Bộ Ba có ở lại đây nghỉ lễ không?" Tôi hỏi. "Cái gì? À, Harry ý hả? Có, mình đã nhìn thấy tên của cậu ấy và của cả hai người kia ở trên giấy khai báo," cô nuốt đồ ăn xuống rồi trả lời. Tôi gật đầu, uống một ngụm café. "Sao thế? Lo lắng à?" Blaise trêu chọc rồi cười lớn sau khi nhận được cái nhìn giận dữ của tôi.Ăn được vài miếng thịt bò nướng thì, Blaise bỗng huých vào cánh tay tôi và ra hiệu cho tôi chú ý đến cửa chính. Khi quay đầu lại nhìn, tôi thấy Bộ Ba Hoàng Kim đang đi đến chỗ chúng tôi. "Giáng Sinh vui vẻ." Granger mỉm cười ngọt ngào rồi ngồi bên cạnh Pansy – đang ở cạnh tôi. Weasley ngồi xuống phía bên phải Blaise – đang ngồi trước mặt Pansy và Potter ngồi xuống bên trái Blaise – giờ thì Potter đang đối diện với tôi. "Giáng sinh vui vẻ, Dra...Malfoy." Potter nói và mỉm cười ngượng nghịu với tôi. Tôi chỉ gật đầu rồi cắn thêm một ngụm bò nướng."Đồng hồ đẹp đấy, Malfoy." Weasley nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên cổ tay tôi, lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang đông cứng. Tôi kiêu ngạo cười, "Tất nhiên là nó đẹp rồi, Weasley. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mặc những thứ xấu xí như cái áo len của cậu sao?" tôi khinh bỉ liếc nhìn áo len của cậu ta và dùng những từ kinh khủng để miêu tả nó. Weasley trừng mắt nhìn tôi, cuối cùng không chịu được phải gầm lên, "Chết tiệt! Tôi đang cố gắng cư xử tốt đây. Đồ chồn sương, tôi là một trong những người...." Trước khi cậu ta nói xong, Hermione đã nhét một miếng bánh mì vào miệng của cậu ta và cười lo lắng. "Không khí Giáng Sinh đang đi sai đường rồi đấy," cô vừa nói vừa trừng Weasley. Tôi nhìn Potter cựa quậy trước mặt tôi đầy sốt ruột và cả lo lắng nữa."Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra với cậu thế, Potter? Cần phải đi vệ sinh à?" Tôi vừa nói vừa cười ngạo mạn nhưng sau đó phải ngừng ngay vì Pansy đã bấm vào tay tôi. "Au, sao cậu lại làm như thế, mẹ trẻ?" Tôi quát, xoa xoa cánh tay của mình. "Ngừng chiến, nhớ chưa? Và lạy Merlin, Drake, cậu không thể cố cư xử cho tốt được một ngày à? Nếu làm không được thì để mình giúp...." Cô khó chịu nói. Tôi đảo tròn mắt và lầm bầm, "Gì cũng được," rồi tiếp tục ngấu nghiến miếng bò nướng."Mình có ý tưởng này." Pansy nói sau khi cả sáu người chúng tôi dùng xong bữa sáng của mình. "Để chúc mừng cho ngày lễ Giáng Sinh, sao tối nay chúng ta không chơi trò Truth or Dare (Sự thật hay thách thức. Để nguyên tiếng Anh hay hơn) nhỉ?" Cô đề nghị trong khi quét mắt nhìn từng người từng người một trong chúng tôi, sau đó cô còn cười tinh quái với Granger. 'Chết tiệt, vì sao cậu ấy luôn cười như thế mỗi khi chạm tầm mắt với Granger cơ chứ?' Tôi thầm nghĩ. Tôi thấy Weasley há to miệng cậu ta ra định nói cái gì đó nhưng ngay sau đó, cậu ta trừng mắt nhìn Granger trong khi nhăn nhó vì đau đớn."Truce or Dare? Ôi bí ngô, đó là một trò chơi ngu ngốc." Blaise nhướn mày nói. "Phải, có quỷ thì mình mới chơi một trò như thế. Thật là một ý tưởng ngu xuẩn. Còn lâu mình mới chơi." Tôi đồng ý với Blaise, khinh bỉ khi nghĩ rằng bản thân sẽ chơi trò đó với Gryffindor – đặc biệt là chơi với Potter. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ bắt tôi nói thật rằng mình thích đầu sẹo cơ chứ. Tôi rùng mình bởi suy nghĩ mình sẽ đi tỏ tình với Potter, một suy nghĩ quá nguy hiểm mà bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành sự thật.(Editor: đồ nhát gan!!!)"Đồ nhát gan." Granger nói và cười ngạo mạn với tôi và Blaise. "Cứ thành thật đi. Hai người chỉ sợ chơi trò này mà thôi." Cô tiếp tục nhưng vẫn giữ nụ cười kiêu kỳ của mình."Sao cậu dám nói tôi là đồ nhát gan hả, Granger." Tôi mím môi lại nhìn cô ta, trong khi cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang muốn trào ra từ bên trong. "Nếu cậu không muốn bị gọi như thế thì hãy tham gia đi. Chỉ là trò chơi thôi mà. Sao có thể quá tệ được cơ chứ? Cả anh cũng thế, Blaise." Pansy nhìn qua nhìn lại hai người chúng tôi. Blaise thở dài rồi nhún vai, "Bất cứ thứ gì em yêu cầu, bí ngô của anh," cậu ấy không tình nguyện nói. "Còn cậu thì sao, Malfoy?" Potter hỏi sau một khoảng thời gian dài không nói câu nào. Tôi nhìn cậu và khi tầm mắt của chúng tôi chạm vào nhau, cậu đã nhanh chóng quay đi và tôi đã thấy má của cậu ấy chuyển thành màu hồng nhạt."Được rồi, được rồi. Gì cũng được. Chỉ lần này thôi, Gryffindor. Chỉ lần này mà thôi." Tôi cau mày, thở dài. "Được rồi, tất cả mọi người đều đã đồng ý chơi. Vậy, chơi sau bữa tối nhé?" Pansy hỏi. "Sau bữa tối chơi." Granger gật đầu và mỉm cười với Pansy. "Mình chỉ để cậu thay mình quyết định lần này mà thôi, Pansy." Tôi hầm hè, đứng dậy và rời khỏi Đại Sảnh.
Theo lời kể của Draco."Chúc mừng Giáng Sinh, thân ái." Pansy nói và chạy đến ôm tôi khi thấy tôi và Blaise đang ngồi trên ghế sofa trong phòng sinh hoạt chung. "Này, thế còn anh thì sao? Anh là bạn trai của em đấy, phòng trường hợp em không nhớ đến, Pansy." Blaise cau mày bĩu môi, khoanh hai tay trước ngực."Đừng trẻ con vào buổi sáng Giáng Sinh như thế, anh yêu. Anh có cả một ngày tuyệt vời kia mà." Pansy vỗ nhẹ lên đầu Blaise và hôn lên má cậu ấy. "Nếu hai người đã xong, giờ chúng ta có thể đến Đại Sảnh được chưa? Mình đang rất đói." Tôi càu nhàu và đứng lên khỏi ghế."Chờ đã." Pansy nói, "Hai người không định mở quà ra trước sao?"Tôi và Blaise nhìn nhau rồi nhìn Pansy trong khi cô nhướn mày. "Mình không nghĩ sẽ có ai khác tặng quà cho mình ngoại trừ mẹ mình và hai cậu. Chúng ta đã mở chúng vào tối hôm qua, còn nhớ chứ?" Tôi chỉ ra sự nhầm lẫn được dán lên trên mặt mình. Tối hôm qua, sau 12 giờ đêm, cả ba chúng tôi quyết định mở quà trước vì Pansy đã nói rằng cô ấy không thể chờ đến ngày mai để mở chúng ra được."Ờ.... Nhìn kìa, Draco! Cậu có một món quà khác." Pansy sợ hãi thốt lên và vội vàng chỉ cho tôi thấy cái hộp quà mà cô ấy nói. Hộp quà được bao bởi giấy màu đỏ và được thắt bằng một dải ruy-băng màu xanh lục bích. Một tấm thiệp mềm mại được đính ngay giữa mặt trên của hộp và trên đó viết tên tôi. Tôi lấy cái hộp từ trong tay Pansy, mở tấm thiệp ra để xem tên người gửi.Giáng Sinh vui vẻ, Draco. Hy vọng cậu thích món quà này."Không thấy tên người gửi." Tôi lật đi lật lại tấm thiệp để tìm tên người đã tặng hộp quà này. "Mở quà đi, Drake." Blaise không kiên nhẫn thúc giục, rõ ràng cậu ta đang tò mò món quà này là gì mà. Không chút do dự, tôi cẩn thận mở nó ra và thấy một cái hộp trang sức bằng nhung màu đen với hình kim cương được in tuyệt đẹp trên nó. Tôi nhăn cả lông mày lại, "Chẳng lẽ người gửi không biết mình là đàn ông à? Sao mình lại phải cần trang sức của phụ nữ chứ?" tôi nói và đọc cái thiệp lại lần nữa. "Nhưng, rõ ràng nó được tặng cho mình."(Editor: Draco, tặng trang sức cho anh cũng không có gì lạ đâu. Nhìn tóc của anh và bộ đồ trên người anh đi. Còn chăm chút tuyệt mĩ hơn cả phụ nữ nữa kia >_<)"Ngậm miệng lại và mở nó ra đi. Bằng không để mình mở nó thay cậu. Chắc gì nó là trang sức cơ chứ?" Pansy ra lệnh cho tôi."Mình thật không thể hiểu nổi sao cậu có thể chịu được cô ấy, Blaise." Tôi nói, vừa lắc đầu vừa mở cái hộp. Blaise chỉ cười thầm và ngay sau đó, Pansy tặng cho mỗi người chúng tôi một cái liếc nhìn đầy chết chóc. Đồng tử trong mắt tôi phóng đại khi tôi nhìn thấy cái vật nằm trong hộp. Đó là một cái đồng hồ đeo tay. Một cái đồng hồ có mặt màu xanh lá cây với 12 con số làm bằng bạc đính trên mặt, phần còn lại là màu đen. Không, không phải chỉ là màu đen đơn giản thôi đâu, nó còn là bạc đen đó.'Hừm, người gửi rất hiểu khiếu thẩm mĩ của mình' tôi thầm nghĩ và mỉm cười khi nhìn cái đồng hồ. Tôi đeo thử, chỉnh lại sao cho cái đồng hồ vừa với cổ tay mình. "Khá dễ thương!" Đây là lời đánh giá của tôi về cái đồng hồ. "Ôi Merlin, nó thuộc hãng Glint Verra! Xem ra người tặng chắc là một người hâm mộ lớn của cậu?" Blaise nói trong khi xem xét cái hộp đựng đồng hồ."Sao cậu biết được?" tôi hỏi trong khi mắt vẫn dán chặt vào cái đồng hồ đang bao lấy cổ tay bản thân. "Bởi vì mình có một cô bạn gái có khiếu thẩm mĩ rất cao. Đương nhiên mình biết rồi." Blaise vừa nói vừa liếc qua Pansy. Nhưng cô ấy chỉ nhún vai và mỉm cười với cậu ta. "Đi thôi! Mình vẫn cảm thấy đói cho dù vừa mới gặp một chuyện khá bất ngờ này." Tôi vừa nói vừa đi đến cánh cửa. Hai người kia đi ngay sau tôi. Trên đường đi, tôi vẫn không ngừng đánh giá món quà bất ngờ vừa mới nhận, đến mức Pansy phải cằn nhằn, bắt tôi dừng lại vì nó làm mọi người khó chịu và cảm thấy...rùng mình nữa.Bởi vì đang trong kỳ nghỉ Giáng Sinh nên không có nhiều học sinh ở lại Hogwarts. Tôi quét mắt nhìn khắp Đại Sảnh và thấy có hai học sinh nhà Ravenclaw, một nam một nữ, ngồi đối diện nhau ở cuối bàn. 'Hừm, chắc hẳn hai người đó đã sex trên giường cả ngày.' Tôi nghĩ trong khi trưng nụ cười tự mãn quen thuộc với họ. Ngoài ra, còn có sáu học sinh nhà Hufflepuff ngồi chính giữa bàn của họ – có lẽ họ đang tán gẫu, hai học sinh nhà Gryffindor đang cười lớn trong khi mồm thì vẫn đang nhét một đống thức ăn, 'Thật không lịch sự gì cả' tôi ghê tởm nghĩ, và chỉ có ba chúng tôi – tôi, Pansy và Blaise – là những học sinh nhà Slytherin ở lại trong trường. 'Cậu ta không có ở đây. Có lẽ tối qua ăn chơi quá khuya chăng?' tôi lại suy nghĩ thêm khi không thấy cậu bé có mái tóc lộn xộn với hai người bạn của cậu ta – một đầu màu gừng và một tóc rối – ở trên bàn nhà Gryffindor. "Này, Pansy, Bộ Ba có ở lại đây nghỉ lễ không?" Tôi hỏi. "Cái gì? À, Harry ý hả? Có, mình đã nhìn thấy tên của cậu ấy và của cả hai người kia ở trên giấy khai báo," cô nuốt đồ ăn xuống rồi trả lời. Tôi gật đầu, uống một ngụm café. "Sao thế? Lo lắng à?" Blaise trêu chọc rồi cười lớn sau khi nhận được cái nhìn giận dữ của tôi.Ăn được vài miếng thịt bò nướng thì, Blaise bỗng huých vào cánh tay tôi và ra hiệu cho tôi chú ý đến cửa chính. Khi quay đầu lại nhìn, tôi thấy Bộ Ba Hoàng Kim đang đi đến chỗ chúng tôi. "Giáng Sinh vui vẻ." Granger mỉm cười ngọt ngào rồi ngồi bên cạnh Pansy – đang ở cạnh tôi. Weasley ngồi xuống phía bên phải Blaise – đang ngồi trước mặt Pansy và Potter ngồi xuống bên trái Blaise – giờ thì Potter đang đối diện với tôi. "Giáng sinh vui vẻ, Dra...Malfoy." Potter nói và mỉm cười ngượng nghịu với tôi. Tôi chỉ gật đầu rồi cắn thêm một ngụm bò nướng."Đồng hồ đẹp đấy, Malfoy." Weasley nhìn chằm chằm vào cái đồng hồ trên cổ tay tôi, lên tiếng phá vỡ bầu không khí đang đông cứng. Tôi kiêu ngạo cười, "Tất nhiên là nó đẹp rồi, Weasley. Cậu nghĩ rằng tôi sẽ mặc những thứ xấu xí như cái áo len của cậu sao?" tôi khinh bỉ liếc nhìn áo len của cậu ta và dùng những từ kinh khủng để miêu tả nó. Weasley trừng mắt nhìn tôi, cuối cùng không chịu được phải gầm lên, "Chết tiệt! Tôi đang cố gắng cư xử tốt đây. Đồ chồn sương, tôi là một trong những người...." Trước khi cậu ta nói xong, Hermione đã nhét một miếng bánh mì vào miệng của cậu ta và cười lo lắng. "Không khí Giáng Sinh đang đi sai đường rồi đấy," cô vừa nói vừa trừng Weasley. Tôi nhìn Potter cựa quậy trước mặt tôi đầy sốt ruột và cả lo lắng nữa."Chuyện chết tiệt gì đang xảy ra với cậu thế, Potter? Cần phải đi vệ sinh à?" Tôi vừa nói vừa cười ngạo mạn nhưng sau đó phải ngừng ngay vì Pansy đã bấm vào tay tôi. "Au, sao cậu lại làm như thế, mẹ trẻ?" Tôi quát, xoa xoa cánh tay của mình. "Ngừng chiến, nhớ chưa? Và lạy Merlin, Drake, cậu không thể cố cư xử cho tốt được một ngày à? Nếu làm không được thì để mình giúp...." Cô khó chịu nói. Tôi đảo tròn mắt và lầm bầm, "Gì cũng được," rồi tiếp tục ngấu nghiến miếng bò nướng."Mình có ý tưởng này." Pansy nói sau khi cả sáu người chúng tôi dùng xong bữa sáng của mình. "Để chúc mừng cho ngày lễ Giáng Sinh, sao tối nay chúng ta không chơi trò Truth or Dare (Sự thật hay thách thức. Để nguyên tiếng Anh hay hơn) nhỉ?" Cô đề nghị trong khi quét mắt nhìn từng người từng người một trong chúng tôi, sau đó cô còn cười tinh quái với Granger. 'Chết tiệt, vì sao cậu ấy luôn cười như thế mỗi khi chạm tầm mắt với Granger cơ chứ?' Tôi thầm nghĩ. Tôi thấy Weasley há to miệng cậu ta ra định nói cái gì đó nhưng ngay sau đó, cậu ta trừng mắt nhìn Granger trong khi nhăn nhó vì đau đớn."Truce or Dare? Ôi bí ngô, đó là một trò chơi ngu ngốc." Blaise nhướn mày nói. "Phải, có quỷ thì mình mới chơi một trò như thế. Thật là một ý tưởng ngu xuẩn. Còn lâu mình mới chơi." Tôi đồng ý với Blaise, khinh bỉ khi nghĩ rằng bản thân sẽ chơi trò đó với Gryffindor – đặc biệt là chơi với Potter. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu bọn họ bắt tôi nói thật rằng mình thích đầu sẹo cơ chứ. Tôi rùng mình bởi suy nghĩ mình sẽ đi tỏ tình với Potter, một suy nghĩ quá nguy hiểm mà bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành sự thật.(Editor: đồ nhát gan!!!)"Đồ nhát gan." Granger nói và cười ngạo mạn với tôi và Blaise. "Cứ thành thật đi. Hai người chỉ sợ chơi trò này mà thôi." Cô tiếp tục nhưng vẫn giữ nụ cười kiêu kỳ của mình."Sao cậu dám nói tôi là đồ nhát gan hả, Granger." Tôi mím môi lại nhìn cô ta, trong khi cố gắng kiềm chế cơn giận dữ đang muốn trào ra từ bên trong. "Nếu cậu không muốn bị gọi như thế thì hãy tham gia đi. Chỉ là trò chơi thôi mà. Sao có thể quá tệ được cơ chứ? Cả anh cũng thế, Blaise." Pansy nhìn qua nhìn lại hai người chúng tôi. Blaise thở dài rồi nhún vai, "Bất cứ thứ gì em yêu cầu, bí ngô của anh," cậu ấy không tình nguyện nói. "Còn cậu thì sao, Malfoy?" Potter hỏi sau một khoảng thời gian dài không nói câu nào. Tôi nhìn cậu và khi tầm mắt của chúng tôi chạm vào nhau, cậu đã nhanh chóng quay đi và tôi đã thấy má của cậu ấy chuyển thành màu hồng nhạt."Được rồi, được rồi. Gì cũng được. Chỉ lần này thôi, Gryffindor. Chỉ lần này mà thôi." Tôi cau mày, thở dài. "Được rồi, tất cả mọi người đều đã đồng ý chơi. Vậy, chơi sau bữa tối nhé?" Pansy hỏi. "Sau bữa tối chơi." Granger gật đầu và mỉm cười với Pansy. "Mình chỉ để cậu thay mình quyết định lần này mà thôi, Pansy." Tôi hầm hè, đứng dậy và rời khỏi Đại Sảnh.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz