Ke Dung Duoi Mua
Buổi sáng hôm sau, trong một cái hang tràn ngập những bông hoa tỏa sáng lung linh đang đung đưa theo gió như đang ăn mừng vì đã được nhìn thấy những tia sáng đầu tiên sau khoảng thời gian rất dài trong cái hang tăm tối. Nơi đó, có một người đang nằm co người lại, ôm đầu và ngất xỉu trên nền đất. Ngoài kia, những âm thanh của cuộc sống lại vang lên, đón chào một ngày mới tươi đẹp, mời gọi những tia nắng ấm áp xua tan đi đêm đông lạnh giá. Những tiếng chim hót ríu rít, tiếng suối xối xả, tiếng những loài động vật đang gọi nhau trở về khu rừng sau cuộc di cư khỏi nơi đây vì sự kiện khu rừng băng máu, tất cả đã làm cho khe vực này trở nên tàn đầy sức sống. Nơi đây, trong hành động này, những hòn đá nhỏ cũng bắt đầu lăn xuống lộc cộc như reo vui. Một tảng đá nhỏ tinh nghịch lăn lóc chơi đùa và bất ngờ rơi trúng thân ảnh kia, đánh thức hắn dậy. Rykma tỉnh dậy, hắn ngơ ngác như quanh không hiểu chuyện gì đã xảy ra tối qua. Hắn cố nhớ lại nhưng cũng chỉ nhớ được rằng sau khi phát hiện ra cái hang này, cách tạo ra lửa từ các loài hoa kì diệu ở đây, hắn đã tò mò đi vào sâu hơn và...hắn chẳng nhớ gì nữa sau đó cả, hắn không thể nhớ được tại sao hắn lại ngủ ở đây, tại sao trên mặt hắn lại toàn nước mắt nước mũi và cả nước dãi thế này cả. Hắn càng nghĩ càng đau đầu và rồi quyết định mặc kệ. Hắn lết cái xác xuống sông rửa mặt và tìm cỏ dại và động vật nhỏ để ăn cho bữa sáng vì cuối cùng thì hắn cũng có lửa rồi.* * *Cũng đã được mười năm ròng kể từ sau khi cái sự kiện đó xảy ra, Rykma giờ đây đã ba mươi tám tuổi rồi, cũng đã trở thành một ông chú với mái tóc rất dài và bộ râu được cắt tỉa nhôm nhem. Tuy nói là ông chú vì cái ngoại hình đó nhưng do ở cái nơi hoang vu không một bóng người này, tâm hồn của Rykma có chút trẻ lại. Tâm hồn cậu ta khi ở nơi đây, càng ngày càng giống trẻ con. Một ông chú kì quặc với tâm hồn của một đứa trẻ. Nếu như có ai đó nhìn thấy Rykma bây giờ, tôi chắc chắn rằng họ sẽ nói anh ta bị điên. Mà cũng đúng thôi. Trong khi người ta sống trong một xã hội hiện đại, có mọi người bên cạnh thì Rykma lại bất ngờ bị đưa đến một khu rừng hoang vắng, chả có ai bầu bạn, mọi thứ thì đều không có sẵn thì thử hỏi là một con người bình thường thì mấy kẻ sẽ không phát điên. Sau mười năm ròng rã, Rykma cũng đã quen với việc phải sinh tồn ở nơi đây, thức ăn, nơi ở hắn đều đã có dư cho mùa đông. Hắn cũng hiểu rất rõ mỗi loài thực vật, động vật trong khu rừng, kể cả có là côn trùng đi chăng nữa hắn cũng đều rõ cả. Mười năm qua hắn đã có được một lãnh thổ riêng, kết bạn với khá nhiều con vật khác nhau và chúng đều coi Rykma là con đầu đàn, là thủ lĩnh của bọn chúng. Rykma chỉ huy chúng tranh giành lãnh thổ, giăng bẫy những con vật xấu số. Nếu là động vật ăn cỏ còn sống thì chúng sẽ là vật thí nghiệm cho Rykma khi hắn thử độc những loài thực vật mới, nếu đã chết hắn sẽ lấy thịt và chia cho các con vật dưới chướng của mình. Rykma hành sử như một loài dã thú khi có kẻ nào dám xâm phạm lãnh thổ của hắn hay trong những cuộc chiến tranh giành lãnh thổ. Mặc dù là hắn vẫn rất khôn ngoan, hắn có thể đưa ra những chiến lược để đế chế của hắn có thể thắng dễ dàng nhưng không, hắn không là vậy. Hắn thích cái cảm giác nghiền nát kẻ thù. Có vẻ như đó là cách để hắn quên đi sự cô đơn, rằng hắn đang muốn hạ mình xuống ngang hàng với bọn chúng để hắn cảm thấy mình đang tồn tại. Dưới trướng hắn có không chỉ một mà là rất nhiều loài động vật khác nhau, có cả những cá thể đã tiến hóa, có cả những cá thể đã phát triển trí tuệ tới mức chúng có thể tự do suy nghĩ và sử dụng được những ma thuật riêng của chúng. Bằng một cách thần kì nào đó mà chúng đều tụ hợp lại dưới trướng của Rykma khiến đế chế của cậu ta giờ đây trở thành một đế chế mạnh nhất trong khu rừng này. Rykma thường nói chuyện một mình, bắt những cấp dưới có trí tuệ cao nói chuyện với mình, có lẽ hắn cũng biết rằng khi hắn ở một mình, khả năng giao tiếp của hắn ngày càng đi xuống, nếu không làm thế hắn sẽ triệt để trở thành một con dã thú với trí tuệ con người. Nhưng cũng nhờ điều này mà hắn đã không phát điên khi phải sống một mình quá lâu và cấp dưới của hắn cũng tiến hóa dần khi học được cách giao tiếp và lối suy nghĩ của hắn. * * * Hôm nay, mùa đông của mười năm sau, tròn mười năm sau khi hắn đặt chân đến nơi này và cũng là trước một ngày khi sự kiện rừng băng máu bắt đầu. Rykma quyết định kỉ niệm vào ngày mai, hắn sai cấp dưới đi về khe vực để lánh nạn. Còn hắn, hắn quyết định sẽ cùng với những cấp dưới thân cận nhất tổ chức hoạt động đặc biệt vào ngày mai: trêu đùa thứ tạo ra sự kiện rừng băng máu - chúa tể khu rừng - thằn lằn băng. Ở trên bờ vực, có một con người, một con sói bạc, một con ưng vàng và một con dơi đen đang nhìn nhau cười âm hiểm. Họ đã sẵn sàng cho sự kiện ngày mai. Có lẽ Rykma không biết rằng đó sẽ là quyết định sai lầm nhất của hắn trong mười năm qua.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz