Kaiju No 8 X Reader
Căn phòng bệnh trắng toát chỉ vang lên tiếng tích tắc của chiếc đồng hồ treo tường và những tiếng bíp bíp phát ra từ máy trợ tim. Buổi chiều, ánh nắng nhạt xuyên qua khung cửa kính, hắt lên khuôn mặt gầy gò của bạn – người đã sống cùng căn bệnh nan y trong nhiều năm. Đôi vai nhỏ nhắn co lại dưới lớp chăn mỏng, ánh mắt dõi ra ngoài cửa sổ, nơi những tán cây rung rinh trong gió.Cuộc sống của bạn, từ lâu, đã thu hẹp lại trong phạm vi căn phòng này. Bạn đã quen với mùi thuốc khử trùng, quen với kim truyền dịch cắm vào cánh tay, quen với sự chậm rãi của từng ngày trôi qua. Nhưng hôm nay khác một chút – có tiếng bước chân vội vã trên hành lang, rồi cánh cửa bật mở.“Xin lỗi, tớ đến muộn rồi!” – giọng nói quen thuộc vang lên.Reno Ichikawa xuất hiện, vẫn là cậu thiếu niên với mái tóc lòa xòa và đôi mắt sáng tràn đầy quyết tâm. Cậu thở hổn hển như vừa chạy từ rất xa đến đây, tay xách một túi đồ ăn nhỏ.Bạn nhoẻn miệng cười yếu ớt.
“Cậu lúc nào cũng đến mà, vậy nên muộn hay sớm thì cũng chẳng sao.”Reno đặt túi đồ xuống bàn, nhưng thay vì ngồi xuống ngay, cậu đứng lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn bạn. Đôi mắt ấy mang theo nỗi lo lắng, thương cảm, và cả sự tức giận bất lực vì không thể xua tan căn bệnh quái ác đang gặm nhấm bạn từng ngày.“Tớ đã quyết định rồi…” – Reno cất lời, giọng trầm xuống.
“…Tớ sẽ gia nhập Lực lượng Phòng vệ.”Bạn thoáng sững người, hàng mi run run. “Reno… cậu thật sự muốn vào đó sao? Nguy hiểm lắm đấy. Cậu đâu cần phải vì tớ…”“Không, là vì tớ muốn.” Reno ngắt lời, bước nhanh đến gần giường bệnh. Cậu ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của bạn, siết thật chặt. “Tớ không chịu nổi cảm giác bất lực khi nhìn cậu phải chiến đấu với bệnh tật từng ngày. Ít nhất, ở ngoài kia, tớ có thể mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ cậu và mọi người. Và…” – ánh mắt cậu dịu lại – “tớ muốn cậu tự hào về tớ.”Đôi mắt bạn ươn ướt, lồng ngực nhói lên không chỉ vì bệnh, mà còn vì tình cảm ấm áp ấy. Reno… cậu ấy lúc nào cũng như thế. Cứng đầu, bốc đồng, nhưng luôn dịu dàng với bạn.“Ngốc thật.” – bạn mỉm cười, nước mắt lăn dài trên gò má. – “Dù ở đâu, tớ cũng đã luôn tự hào về cậu rồi.”Reno khẽ cúi đầu, áp trán mình lên mu bàn tay bạn, như muốn truyền sang chút hơi ấm.
“Vậy thì… hãy tiếp tục chờ tớ nhé. Tớ sẽ trở thành một người xứng đáng để ở bên cậu.”Trong căn phòng nhỏ, buổi chiều hôm ấy, trái tim hai người đập chung một nhịp – một người yếu ớt vì bệnh tật, một người quyết tâm trưởng thành để có thể che chở cho người mình thương.Những ngày đầu tiên Reno rời bệnh viện để tham gia lực lượng phòng vệ, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn thường lệ. Không còn tiếng bước chân cậu chạy vội vào, không còn giọng nói vang lên đầy phấn khích kể về những điều nhỏ nhặt trong ngày. Bạn ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn bầu trời xanh, thầm nghĩ: Cậu ấy giờ thế nào rồi nhỉ?Reno Ichikawa – cái tên giờ đây được ghi vào danh sách tân binh của Lực lượng Phòng vệ. Cậu bắt đầu bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một đường mỏng manh.Buổi sáng đầu tiên ở trung tâm huấn luyện, tiếng còi báo động kéo dài khiến cả doanh trại bừng tỉnh. Reno bật dậy, chỉnh lại quân phục rồi chạy ra sân tập. Trước mặt cậu là hàng trăm tân binh khác, tất cả đều mang ánh mắt nghiêm nghị, quyết tâm.Huấn luyện viên quát lớn:
“Đây không phải chỗ để chơi! Các người muốn sống sót trước Kaiju thì phải vượt qua chính mình trước đã! Ai gục ngã thì lập tức bị loại!”Reno nghiến răng, đôi bàn tay siết chặt. Hình ảnh bạn ngồi trong căn phòng bệnh lại hiện lên trong tâm trí cậu. Mình không được ngã. Mình phải mạnh mẽ hơn, vì người đó.Những ngày tiếp theo, Reno lao vào tập luyện với một sức mạnh phi thường. Dù cơ thể mệt rã rời, cậu vẫn gượng đứng dậy. Cậu học cách sử dụng vũ khí hạng nặng, cách di chuyển linh hoạt để né tránh đòn tấn công, và cả cách giữ bình tĩnh trước những tình huống sinh tử.Những người đồng đội bắt đầu chú ý đến Reno. Một cậu lính mới, không có xuất thân đặc biệt, không phải thiên tài, nhưng lại kiên trì và liều lĩnh đến mức khó tin. Đồng thời có sự phát triển về sức mạnh và thể lực một cách nhanh chóng.“Tên đó điên thật đấy…” – Khảy thì thào với người kế bên. – “Ngã xuống rồi lại đứng lên cả trăm lần, như thể không biết đau vậy.”Nhưng chỉ có Reno mới hiểu, nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau nhìn bạn phải chống chọi với bệnh tật.Trong khi đó, ở bệnh viện, bạn vẫn chờ đợi từng ngày. Căn bệnh khiến cơ thể bạn yếu dần, những cơn sốt kéo dài, nhưng bạn vẫn mỉm cười mỗi khi nhận được tin nhắn ngắn ngủi của Reno: “Tớ ổn.
Hôm nay tập bắn súng, vai tớ sưng tím hết cả rồi.Nhưng tớ không sao, chỉ cần nghĩ đến cậu là lại có sức.”“Mấy tên trong đội hay trêu tớ yếu nhưng tớ sẽ chứng minh cho họ thấy.
Đợi tớ nhé.”Mỗi dòng chữ ấy như một luồng sáng len vào căn phòng trắng xóa. Bạn biết Reno đang vất vả đến mức nào, nhưng trái tim lại dâng đầy lên một dòng suối ấm áp.Một tháng sau vụ kaiju dạng nấm tấn công và phát hiện ra kaiju số 9 có thể biến thành người, các tân binh được phép nghỉ một ngày. Reno lập tức chạy đến bệnh viện, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, đôi mắt sáng rực khi thấy bạn vẫn ngồi bên cửa sổ.“Xin lỗi, tớ đến muộn!” – cậu lại thốt lên câu quen thuộc, nhưng lần này là với nụ cười rạng rỡ.Bạn bật cười khẽ. “Lần nào cũng thế. Nhưng cậu trông gầy đi nhiều quá nhỉ, Reno.”“Không sao cả.” – Reno ngồi xuống, mở túi đồ. – “Tớ mang cháo nóng đến cho cậu này. Đừng cười, tớ đã tự nấu đấy!”Cậu cẩn thận thổi từng thìa rồi đưa cho bạn, ánh mắt dịu dàng đến mức bạn cảm giác như cả căn phòng bừng sáng. Bạn cầm lấy chiếc muỗng rồi cho vào miệng, dù cháo hơi mặn nhưng bạn vẫn mỉm cười:
“Ngon lắm.”Reno thở phào, rồi bất chợt vươn tay vuốt nhẹ mái tóc bạn, giọng thì thầm:
“Cậu phải ăn nhiều vào, giữ sức khỏe. Tớ muốn khi quay lại lần sau, cậu vẫn chờ tớ với nụ cười này.”Khoảnh khắc ấy, trái tim bạn rung lên dữ dội. Reno… luôn cưng chiều bạn như một báu vật, dù ngoài kia cậu đang đối mặt với nguy hiểm khôn lường.Bên ngoài, thế giới Kaiju vẫn đang sục sôi. Và hành trình của Reno chỉ mới bắt đầu. Nhưng cậu biết chỉ biết nếu y/n ở đây thì cậu sẽ luôn cố gắng quay về với bạn.Giữa đêm khuy thanh vắng,tiếng còi báo động vang lên khắp căn cứ. Một con Kaiju cỡ trung cùng với hàng trăm con nhỏ xuất hiện gần khu dân cư phía đông – nơi chỉ cách bệnh viện bạn đang nằm chưa tới mười cây số. Reno đứng bật dậy, mặc vào bộ đò chiến đấu, siết chặt khẩu súng nặng trên tay.Đây không phải lần đầu cậu ra chiến trường, nhưng có lẽ lẽ lần này có ảnh hưởng đến mạng sống của em nên cậu mới lo lắng đến vậy. Tim đập dồn dập theo từng cơn, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh bạn đang nằm lặng lẽ trong căn phòng trắng toát. Nếu con quái vật đó tiến thêm… nếu bệnh viện bị cuốn vào…“Đội 3 tiểu đội Ikagura, tiến lên!” – tiếng hô từ tai nghe vang lên.Reno lao vào trận chiến cùng đồng đội. Mặt đất rung chuyển khi Kaiju gầm lên, từng mảng bê tông đổ sập. Mồ hôi lăn dài trên gò má, nhưng cậu không cho phép bản thân mình chùn bước.Ngay lúc ấy, từ miệng con kaiju phun ra từng luồn dung nham đỏ chói. Những tiếng nổ, những cột khói úp chụp xuống thành phố và cả các vùng lân cận. Úp chụp xuống những người dân đang tháo chạy vì không kịp vào hầm trú ẩn, sự hoảng loạn, bế bồng, gồng gánh nhu chạy thoát khỏi dòng dung nham đang lan tới. Nhìn cảnh tượng tàn khốc ấy, cậu chỉ mong sao em không bị gì, nhưng trái tim vẫn không thôi dồn dập, hô hấp dần trở nên trì trệReno trở nên hoảng loạn, siết chặt khẩu súng, từng viên đạn nổ vang xé toạc da thịt quái vật. Đôi tay tê dại, bả vai đau nhức, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Mình không thể ngã… Người đó đang chờ cậu.Trận chiến kéo dài hàng giờ, cuối cùng tất cả Kaiju đã được tiêu diệt hết. Mọi người reo hò vui mừng, nhưng Reno chỉ ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng dâng trào một nỗi lo lắng khó tả. Cậu lập tức xin phép rời đội để chạy thẳng đến bệnh viện.Khi cửa phòng bật mở, bạn nhìn thấy Reno trong bộ quân phục lấm lem bụi đất, vài vết thương còn rỉ máu. Trái tim bạn nhói lên, vội thốt:
“Reno! Cậu bị thương rồi!”“Không sao cả.” – Reno mỉm cười, tiến lại gần. – “Tớ hứa sẽ trở về mà, tớ đã làm được rồi đấy.”Cậu ngồi xuống bên giường, nắm tay bạn thật chặt. Ngón tay bạn run run chạm vào vết xước trên má cậu. Một dòng nước mắt bất giác tràn ra.“Ngốc… Tớ không cần cậu phải liều mạng như thế. Tớ chỉ cần cậu ở đây, bên tớ thôi…”Reno cúi xuống, thì thầm sát tai bạn, giọng dịu dàng đến mức khiến cả thế giới ngoài kia biến mất:
“Dù ở bất cứ đâu, tớ cũng sẽ quay về bên cậu. Cậu là lý do để tớ cầm vũ khí, là lý do để tớ bước tiếp. Nếu không có cậu, tớ chẳng còn gì để chiến đấu cả.”Bạn ôm lấy cậu, gầy yếu nhưng đầy tha thiết. Vòng tay Reno siết chặt hơn, như muốn truyền cả trái tim mình sang cho bạn.Thời gian trôi đi, bệnh tình của bạn trở nặng hơn. Những cơn đau kéo dài, đôi khi khiến bạn kiệt sức đến mức không thể mở mắt. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, bạn đều thấy Reno ngồi đó, kiên nhẫn bên giường.Cậu đọc cho bạn nghe những mẩu tin tức nhỏ, kể chuyện huấn luyện, thậm chí còn vụng về học cách gấp giấy để làm những con hạc bé xíu đặt lên bàn cạnh giường với mong muốn rằng bệnh tình của bạn có thể khá hơn chút ít.“Người ta nói gấp 1000 con hạc giấy thì điều ước sẽ thành sự thật.” – Reno mỉm cười, đôi tay lóng ngóng. – “Tớ muốn điều ước của tớ là cậu sẽ khỏe lại.”Bạn bật cười khẽ, nhưng nước mắt lại rơi. “Đồ ngốc… Dù có cả vạn con hạc, bệnh này cũng không khỏi đâu.”Reno ngừng lại, mắt đỏ hoe. Nhưng cậu vẫn kiên quyết lắc đầu:
“Không sao, tớ vẫn sẽ gấp. Vì nếu từ bỏ, tớ sẽ mất hy vọng. Còn cậu… cậu là hy vọng duy nhất của tớ.Một đêm mưa lớn, còi báo động vang lên dữ dội. Kaiju cỡ đại xuất hiện, và toàn đội được điều động. Reno phải rời bệnh viện, để lại bạn với ánh mắt lo lắng.“Cậu… nhất định phải quay về.” – bạn nắm lấy tay cậu, yếu ớt.Reno khẽ hôn lên mu bàn tay bạn, giọng chắc nịch:
“Tớ hứa.”Trận chiến hôm ấy ác liệt hơn bao giờ hết. Đồng đội ngã xuống, thành phố rung chuyển. Reno chiến đấu đến kiệt sức, cơ thể rách nát vì mảnh vụn. Nhưng mỗi khi sắp gục ngã, trong đầu cậu lại vang lên hình ảnh bạn đang chờ.Cuối cùng, Kaiju cũng bị hạ gục. Reno lê từng bước trở về bệnh viện, cơ thể bê bết máu.Nhưng khi mở cửa phòng, cậu khựng lại.Bạn nằm lặng trên giường, gương mặt thanh thản như đang ngủ say. Máy theo dõi bên cạnh phát ra đường kẻ ngang kéo dài, tiếng “tít” chói tai xuyên thủng tim Reno.“Không… Không… Cậu đã hứa chờ tớ mà…”Reno lao đến ôm lấy thân thể lạnh dần của bạn, gào khóc như một đứa trẻ. Nước mắt hòa cùng máu chảy xuống ga giường trắng xóa.Trong tay bạn, vẫn còn nắm chặt một con hạc giấy chưa kịp buông.Từ sau khi em ra đi, Reno càng điên cuồng trong những trận chiến. Đồng đội nói cậu chiến đấu như thể chẳng sợ chết, dù đã được đồng đại và các tiền bối can ngăn, khuyên nhủ. Nhưng trong lòng cậu, chỉ còn một lời hứa chưa trọn: “Tớ sẽ bảo vệ cậu.”Mỗi đêm, Reno lại trở về căn phòng trống, ngồi lặng lẽ gấp từng con hạc giấy. Trên bàn, cả ngàn con hạc trắng xếp chồng cao, như một ngọn núi nhỏ.Reno khẽ mỉm cười, đôi mắt ươn ướt:
“Nhìn này… Tớ đã gấp đủ 1000 con rồi. Vậy nên, ở một nơi nào đó, cậu hãy khỏe mạnh và hạnh phúc nhé.”Ngoài kia, bình minh ló rạng. Reno đứng dậy, khoác vũ khí lên vai, bước ra chiến trường. Trái tim cậu đã mất đi một nửa, nhưng tình yêu dành cho bạn sẽ mãi là ngọn lửa dẫn đường.
-Hết-
Tối ghét hóa tôi ghét lý tôi càng ghét tiếng anh
“Cậu lúc nào cũng đến mà, vậy nên muộn hay sớm thì cũng chẳng sao.”Reno đặt túi đồ xuống bàn, nhưng thay vì ngồi xuống ngay, cậu đứng lặng một lúc, ánh mắt chăm chú nhìn bạn. Đôi mắt ấy mang theo nỗi lo lắng, thương cảm, và cả sự tức giận bất lực vì không thể xua tan căn bệnh quái ác đang gặm nhấm bạn từng ngày.“Tớ đã quyết định rồi…” – Reno cất lời, giọng trầm xuống.
“…Tớ sẽ gia nhập Lực lượng Phòng vệ.”Bạn thoáng sững người, hàng mi run run. “Reno… cậu thật sự muốn vào đó sao? Nguy hiểm lắm đấy. Cậu đâu cần phải vì tớ…”“Không, là vì tớ muốn.” Reno ngắt lời, bước nhanh đến gần giường bệnh. Cậu ngồi xuống ghế, nắm lấy bàn tay hơi lạnh của bạn, siết thật chặt. “Tớ không chịu nổi cảm giác bất lực khi nhìn cậu phải chiến đấu với bệnh tật từng ngày. Ít nhất, ở ngoài kia, tớ có thể mạnh mẽ hơn, có thể bảo vệ cậu và mọi người. Và…” – ánh mắt cậu dịu lại – “tớ muốn cậu tự hào về tớ.”Đôi mắt bạn ươn ướt, lồng ngực nhói lên không chỉ vì bệnh, mà còn vì tình cảm ấm áp ấy. Reno… cậu ấy lúc nào cũng như thế. Cứng đầu, bốc đồng, nhưng luôn dịu dàng với bạn.“Ngốc thật.” – bạn mỉm cười, nước mắt lăn dài trên gò má. – “Dù ở đâu, tớ cũng đã luôn tự hào về cậu rồi.”Reno khẽ cúi đầu, áp trán mình lên mu bàn tay bạn, như muốn truyền sang chút hơi ấm.
“Vậy thì… hãy tiếp tục chờ tớ nhé. Tớ sẽ trở thành một người xứng đáng để ở bên cậu.”Trong căn phòng nhỏ, buổi chiều hôm ấy, trái tim hai người đập chung một nhịp – một người yếu ớt vì bệnh tật, một người quyết tâm trưởng thành để có thể che chở cho người mình thương.Những ngày đầu tiên Reno rời bệnh viện để tham gia lực lượng phòng vệ, căn phòng trở nên tĩnh lặng hơn thường lệ. Không còn tiếng bước chân cậu chạy vội vào, không còn giọng nói vang lên đầy phấn khích kể về những điều nhỏ nhặt trong ngày. Bạn ngồi bên cửa sổ, mắt nhìn bầu trời xanh, thầm nghĩ: Cậu ấy giờ thế nào rồi nhỉ?Reno Ichikawa – cái tên giờ đây được ghi vào danh sách tân binh của Lực lượng Phòng vệ. Cậu bắt đầu bước vào một thế giới hoàn toàn khác, nơi sự sống và cái chết chỉ cách nhau một đường mỏng manh.Buổi sáng đầu tiên ở trung tâm huấn luyện, tiếng còi báo động kéo dài khiến cả doanh trại bừng tỉnh. Reno bật dậy, chỉnh lại quân phục rồi chạy ra sân tập. Trước mặt cậu là hàng trăm tân binh khác, tất cả đều mang ánh mắt nghiêm nghị, quyết tâm.Huấn luyện viên quát lớn:
“Đây không phải chỗ để chơi! Các người muốn sống sót trước Kaiju thì phải vượt qua chính mình trước đã! Ai gục ngã thì lập tức bị loại!”Reno nghiến răng, đôi bàn tay siết chặt. Hình ảnh bạn ngồi trong căn phòng bệnh lại hiện lên trong tâm trí cậu. Mình không được ngã. Mình phải mạnh mẽ hơn, vì người đó.Những ngày tiếp theo, Reno lao vào tập luyện với một sức mạnh phi thường. Dù cơ thể mệt rã rời, cậu vẫn gượng đứng dậy. Cậu học cách sử dụng vũ khí hạng nặng, cách di chuyển linh hoạt để né tránh đòn tấn công, và cả cách giữ bình tĩnh trước những tình huống sinh tử.Những người đồng đội bắt đầu chú ý đến Reno. Một cậu lính mới, không có xuất thân đặc biệt, không phải thiên tài, nhưng lại kiên trì và liều lĩnh đến mức khó tin. Đồng thời có sự phát triển về sức mạnh và thể lực một cách nhanh chóng.“Tên đó điên thật đấy…” – Khảy thì thào với người kế bên. – “Ngã xuống rồi lại đứng lên cả trăm lần, như thể không biết đau vậy.”Nhưng chỉ có Reno mới hiểu, nỗi đau thể xác chẳng là gì so với nỗi đau nhìn bạn phải chống chọi với bệnh tật.Trong khi đó, ở bệnh viện, bạn vẫn chờ đợi từng ngày. Căn bệnh khiến cơ thể bạn yếu dần, những cơn sốt kéo dài, nhưng bạn vẫn mỉm cười mỗi khi nhận được tin nhắn ngắn ngủi của Reno: “Tớ ổn.
Hôm nay tập bắn súng, vai tớ sưng tím hết cả rồi.Nhưng tớ không sao, chỉ cần nghĩ đến cậu là lại có sức.”“Mấy tên trong đội hay trêu tớ yếu nhưng tớ sẽ chứng minh cho họ thấy.
Đợi tớ nhé.”Mỗi dòng chữ ấy như một luồng sáng len vào căn phòng trắng xóa. Bạn biết Reno đang vất vả đến mức nào, nhưng trái tim lại dâng đầy lên một dòng suối ấm áp.Một tháng sau vụ kaiju dạng nấm tấn công và phát hiện ra kaiju số 9 có thể biến thành người, các tân binh được phép nghỉ một ngày. Reno lập tức chạy đến bệnh viện, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, đôi mắt sáng rực khi thấy bạn vẫn ngồi bên cửa sổ.“Xin lỗi, tớ đến muộn!” – cậu lại thốt lên câu quen thuộc, nhưng lần này là với nụ cười rạng rỡ.Bạn bật cười khẽ. “Lần nào cũng thế. Nhưng cậu trông gầy đi nhiều quá nhỉ, Reno.”“Không sao cả.” – Reno ngồi xuống, mở túi đồ. – “Tớ mang cháo nóng đến cho cậu này. Đừng cười, tớ đã tự nấu đấy!”Cậu cẩn thận thổi từng thìa rồi đưa cho bạn, ánh mắt dịu dàng đến mức bạn cảm giác như cả căn phòng bừng sáng. Bạn cầm lấy chiếc muỗng rồi cho vào miệng, dù cháo hơi mặn nhưng bạn vẫn mỉm cười:
“Ngon lắm.”Reno thở phào, rồi bất chợt vươn tay vuốt nhẹ mái tóc bạn, giọng thì thầm:
“Cậu phải ăn nhiều vào, giữ sức khỏe. Tớ muốn khi quay lại lần sau, cậu vẫn chờ tớ với nụ cười này.”Khoảnh khắc ấy, trái tim bạn rung lên dữ dội. Reno… luôn cưng chiều bạn như một báu vật, dù ngoài kia cậu đang đối mặt với nguy hiểm khôn lường.Bên ngoài, thế giới Kaiju vẫn đang sục sôi. Và hành trình của Reno chỉ mới bắt đầu. Nhưng cậu biết chỉ biết nếu y/n ở đây thì cậu sẽ luôn cố gắng quay về với bạn.Giữa đêm khuy thanh vắng,tiếng còi báo động vang lên khắp căn cứ. Một con Kaiju cỡ trung cùng với hàng trăm con nhỏ xuất hiện gần khu dân cư phía đông – nơi chỉ cách bệnh viện bạn đang nằm chưa tới mười cây số. Reno đứng bật dậy, mặc vào bộ đò chiến đấu, siết chặt khẩu súng nặng trên tay.Đây không phải lần đầu cậu ra chiến trường, nhưng có lẽ lẽ lần này có ảnh hưởng đến mạng sống của em nên cậu mới lo lắng đến vậy. Tim đập dồn dập theo từng cơn, trong đầu chỉ hiện lên hình ảnh bạn đang nằm lặng lẽ trong căn phòng trắng toát. Nếu con quái vật đó tiến thêm… nếu bệnh viện bị cuốn vào…“Đội 3 tiểu đội Ikagura, tiến lên!” – tiếng hô từ tai nghe vang lên.Reno lao vào trận chiến cùng đồng đội. Mặt đất rung chuyển khi Kaiju gầm lên, từng mảng bê tông đổ sập. Mồ hôi lăn dài trên gò má, nhưng cậu không cho phép bản thân mình chùn bước.Ngay lúc ấy, từ miệng con kaiju phun ra từng luồn dung nham đỏ chói. Những tiếng nổ, những cột khói úp chụp xuống thành phố và cả các vùng lân cận. Úp chụp xuống những người dân đang tháo chạy vì không kịp vào hầm trú ẩn, sự hoảng loạn, bế bồng, gồng gánh nhu chạy thoát khỏi dòng dung nham đang lan tới. Nhìn cảnh tượng tàn khốc ấy, cậu chỉ mong sao em không bị gì, nhưng trái tim vẫn không thôi dồn dập, hô hấp dần trở nên trì trệReno trở nên hoảng loạn, siết chặt khẩu súng, từng viên đạn nổ vang xé toạc da thịt quái vật. Đôi tay tê dại, bả vai đau nhức, nhưng cậu vẫn cắn răng chịu đựng. Mình không thể ngã… Người đó đang chờ cậu.Trận chiến kéo dài hàng giờ, cuối cùng tất cả Kaiju đã được tiêu diệt hết. Mọi người reo hò vui mừng, nhưng Reno chỉ ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt, trong lòng dâng trào một nỗi lo lắng khó tả. Cậu lập tức xin phép rời đội để chạy thẳng đến bệnh viện.Khi cửa phòng bật mở, bạn nhìn thấy Reno trong bộ quân phục lấm lem bụi đất, vài vết thương còn rỉ máu. Trái tim bạn nhói lên, vội thốt:
“Reno! Cậu bị thương rồi!”“Không sao cả.” – Reno mỉm cười, tiến lại gần. – “Tớ hứa sẽ trở về mà, tớ đã làm được rồi đấy.”Cậu ngồi xuống bên giường, nắm tay bạn thật chặt. Ngón tay bạn run run chạm vào vết xước trên má cậu. Một dòng nước mắt bất giác tràn ra.“Ngốc… Tớ không cần cậu phải liều mạng như thế. Tớ chỉ cần cậu ở đây, bên tớ thôi…”Reno cúi xuống, thì thầm sát tai bạn, giọng dịu dàng đến mức khiến cả thế giới ngoài kia biến mất:
“Dù ở bất cứ đâu, tớ cũng sẽ quay về bên cậu. Cậu là lý do để tớ cầm vũ khí, là lý do để tớ bước tiếp. Nếu không có cậu, tớ chẳng còn gì để chiến đấu cả.”Bạn ôm lấy cậu, gầy yếu nhưng đầy tha thiết. Vòng tay Reno siết chặt hơn, như muốn truyền cả trái tim mình sang cho bạn.Thời gian trôi đi, bệnh tình của bạn trở nặng hơn. Những cơn đau kéo dài, đôi khi khiến bạn kiệt sức đến mức không thể mở mắt. Nhưng mỗi lần tỉnh lại, bạn đều thấy Reno ngồi đó, kiên nhẫn bên giường.Cậu đọc cho bạn nghe những mẩu tin tức nhỏ, kể chuyện huấn luyện, thậm chí còn vụng về học cách gấp giấy để làm những con hạc bé xíu đặt lên bàn cạnh giường với mong muốn rằng bệnh tình của bạn có thể khá hơn chút ít.“Người ta nói gấp 1000 con hạc giấy thì điều ước sẽ thành sự thật.” – Reno mỉm cười, đôi tay lóng ngóng. – “Tớ muốn điều ước của tớ là cậu sẽ khỏe lại.”Bạn bật cười khẽ, nhưng nước mắt lại rơi. “Đồ ngốc… Dù có cả vạn con hạc, bệnh này cũng không khỏi đâu.”Reno ngừng lại, mắt đỏ hoe. Nhưng cậu vẫn kiên quyết lắc đầu:
“Không sao, tớ vẫn sẽ gấp. Vì nếu từ bỏ, tớ sẽ mất hy vọng. Còn cậu… cậu là hy vọng duy nhất của tớ.Một đêm mưa lớn, còi báo động vang lên dữ dội. Kaiju cỡ đại xuất hiện, và toàn đội được điều động. Reno phải rời bệnh viện, để lại bạn với ánh mắt lo lắng.“Cậu… nhất định phải quay về.” – bạn nắm lấy tay cậu, yếu ớt.Reno khẽ hôn lên mu bàn tay bạn, giọng chắc nịch:
“Tớ hứa.”Trận chiến hôm ấy ác liệt hơn bao giờ hết. Đồng đội ngã xuống, thành phố rung chuyển. Reno chiến đấu đến kiệt sức, cơ thể rách nát vì mảnh vụn. Nhưng mỗi khi sắp gục ngã, trong đầu cậu lại vang lên hình ảnh bạn đang chờ.Cuối cùng, Kaiju cũng bị hạ gục. Reno lê từng bước trở về bệnh viện, cơ thể bê bết máu.Nhưng khi mở cửa phòng, cậu khựng lại.Bạn nằm lặng trên giường, gương mặt thanh thản như đang ngủ say. Máy theo dõi bên cạnh phát ra đường kẻ ngang kéo dài, tiếng “tít” chói tai xuyên thủng tim Reno.“Không… Không… Cậu đã hứa chờ tớ mà…”Reno lao đến ôm lấy thân thể lạnh dần của bạn, gào khóc như một đứa trẻ. Nước mắt hòa cùng máu chảy xuống ga giường trắng xóa.Trong tay bạn, vẫn còn nắm chặt một con hạc giấy chưa kịp buông.Từ sau khi em ra đi, Reno càng điên cuồng trong những trận chiến. Đồng đội nói cậu chiến đấu như thể chẳng sợ chết, dù đã được đồng đại và các tiền bối can ngăn, khuyên nhủ. Nhưng trong lòng cậu, chỉ còn một lời hứa chưa trọn: “Tớ sẽ bảo vệ cậu.”Mỗi đêm, Reno lại trở về căn phòng trống, ngồi lặng lẽ gấp từng con hạc giấy. Trên bàn, cả ngàn con hạc trắng xếp chồng cao, như một ngọn núi nhỏ.Reno khẽ mỉm cười, đôi mắt ươn ướt:
“Nhìn này… Tớ đã gấp đủ 1000 con rồi. Vậy nên, ở một nơi nào đó, cậu hãy khỏe mạnh và hạnh phúc nhé.”Ngoài kia, bình minh ló rạng. Reno đứng dậy, khoác vũ khí lên vai, bước ra chiến trường. Trái tim cậu đã mất đi một nửa, nhưng tình yêu dành cho bạn sẽ mãi là ngọn lửa dẫn đường.
-Hết-
Tối ghét hóa tôi ghét lý tôi càng ghét tiếng anh
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz