MarkHyuck [Mark x Donghyuck]
Nhìn anh khoác lên mình bộ âu phục lịch lãm, cậu mỉm cười hạnh phúc.Là tự tay cậu đã cùng anh chọn bộ trang phúc này cho lễ cưới, cho ngày trọng đại nhất.Nhìn anh nghiêng người ngắm nhìn bản thân trong gương, Đông Hách trầm trồ: ⁃ Quả không hổ là thiếu gia, cái gì anh mặc lên người đều đẹp hết.Minh Hưởng cười nhẹ, quay về phía Đông Hách nói: ⁃ Tất cả là nhờ em đấy!
.
.
.
.
.
.Ngày anh bước vào lễ đường, ngày anh mặc bộ âu phục đó, cũng là ngày cậu mất anh mãi mãi. Bộ lễ phục đó tượng trưng cho ngày hạnh phúc nhất đời anh.Cũng như ngày lạnh lẽo nhất đời cậu.Bộ âu phục đen đẹp đẽ, sóng đôi cùng bộ váy cưới trắng tinh, thuần khiết.Đẹp đôi làm sao.Đông Hách bỏ dở lễ cưới, lao nhanh về xưởng may của bản thân. Nhìn lên bộ váy cưới tinh xảo cậu mất hai năm làm, mỉm cười chua chát.Nước mắt không giữ lại được cứ thế trào ra khỏi khoé mi. ⁃ Mất một khoảnh khắc để em yêu anh, cũng mất một khoảnh khắc để anh rời bỏ em. Thật mong manh làm sao.Tiếng cười vang lên giữa nơi công xưởng, lạnh lẽo, đau đớn.Mặc cho nước mắt rơi, mặc cho cả cơ thể đổ gục trên mặt đất, khoé miệng vẫn kéo cao.Chuyện tình giữa chàng thiếu gia và người thợ may làm sao mà kết thúc với 'mãi mãi hạnh phúc về sau' được. Chỉ có cậu ngu ngốc mà tin vào ảo tưởng màu hồng ấy.Đông Hách đứng dậy, lảo đảo đi về phía chiếc váy cưới đẹp đẽ ấy.Chẳng còn cơ hội mà mặc nữa, vứt đi là vừa.
.
.
.
.
.
.
.
. ⁃ Hahaha.Đứng nhìn cả công xưởng của mình chìm trong biển lửa, Đông Hách cười lớn.Tạm biệt anh.Người em yêu say đắm.
Pls đừng đọc chùa.
.
.
.
.
.
.Ngày anh bước vào lễ đường, ngày anh mặc bộ âu phục đó, cũng là ngày cậu mất anh mãi mãi. Bộ lễ phục đó tượng trưng cho ngày hạnh phúc nhất đời anh.Cũng như ngày lạnh lẽo nhất đời cậu.Bộ âu phục đen đẹp đẽ, sóng đôi cùng bộ váy cưới trắng tinh, thuần khiết.Đẹp đôi làm sao.Đông Hách bỏ dở lễ cưới, lao nhanh về xưởng may của bản thân. Nhìn lên bộ váy cưới tinh xảo cậu mất hai năm làm, mỉm cười chua chát.Nước mắt không giữ lại được cứ thế trào ra khỏi khoé mi. ⁃ Mất một khoảnh khắc để em yêu anh, cũng mất một khoảnh khắc để anh rời bỏ em. Thật mong manh làm sao.Tiếng cười vang lên giữa nơi công xưởng, lạnh lẽo, đau đớn.Mặc cho nước mắt rơi, mặc cho cả cơ thể đổ gục trên mặt đất, khoé miệng vẫn kéo cao.Chuyện tình giữa chàng thiếu gia và người thợ may làm sao mà kết thúc với 'mãi mãi hạnh phúc về sau' được. Chỉ có cậu ngu ngốc mà tin vào ảo tưởng màu hồng ấy.Đông Hách đứng dậy, lảo đảo đi về phía chiếc váy cưới đẹp đẽ ấy.Chẳng còn cơ hội mà mặc nữa, vứt đi là vừa.
.
.
.
.
.
.
.
. ⁃ Hahaha.Đứng nhìn cả công xưởng của mình chìm trong biển lửa, Đông Hách cười lớn.Tạm biệt anh.Người em yêu say đắm.
Pls đừng đọc chùa.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz