ZingTruyen.Xyz

Jungkook Theo Duoi Tinh Iu

Cuối cùng dưới sự giả bộ kiên cường của Jimin, cánh tay và đầu gối bị thương đã được bôi thuốc, cậu nằm ở trên giường bệnh lăn lộn qua lại, còn Jungkook thì ra ngoài mua đồ ăn sáng.

Jimin nằm chơi điện thoại, chụp một tấm hình gửi qua cho Taehyung.

"Taetae chân của tớ bị thương nè. Sao cậu một chút cũng không hỏi thăm tới tớ vậy?"

Taehyung phản hồi rất chậm, có thể là do đang lén nhắn tin trong tiết học.

"Cậu trách tớ hả Jiminie? Ngày hôm qua cậu còn hỏi tớ có nên tới nhà anh đẹp trai đó không, kết quả hôm nay cậu lại không tới lớp. Tớ còn có thể quan tâm gì nữa? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Jimin đang định trả lời, trùng hợp đúng lúc bác sĩ đi kiểm tra phòng, cậu tức thì nằm ngoan trở lại.

Đi theo sau bác sĩ còn có một thực tập sinh.

Thực tập sinh đó nhỏ giọng nói "Không phải chỉ bị bầm tím một chút thôi sao? Tự dưng lại muốn nằm viện?"

Jimin vô tình nghe được, mặt có chút biến sắc, muốn xuất viện ngay lập tức.

Bác sĩ ghi vào sổ "Anh trai người ta có tiền, đừng có mà bàn tán sau lưng bệnh nhân."

Thực tập sinh ngoài mặt vâng vâng dạ dạ, nhưng trong bụng vẫn muốn nói tiếp, lẩm ba lẩm bẩm theo sau bác sĩ đi ra ngoài "Người ta vừa đẹp trai, vừa có tiền, lại đối xử tốt với em trai. Còn ông anh đáng ghét kia của mình, thì không đáng nhắc tới."

Jimin: "..."

Anh trai 'real hơn chữ real' nào đó của cậu, cũng không đối tốt với cậu giống vậy.

Jimin liếc mắt nhìn qua chỗ đầu gối được bôi thuốc mỡ, xem ra quả thật không nghiêm trọng lắm.

Anh Jihyun của cậu lúc học cấp ba đánh nhau với người ta cũng thường xuyên để lại vết thương trên người.

Nhưng mà, Jimin cảm thấy rất rất đau nha.

Jungkook mua đồ ăn sáng trở về, Jimin đã kéo ống quần trở lại, muốn đi tới trường để học với Taehyung.

"Em đi được sao?" Jungkook đưa cháo và sữa nóng qua cho Jimin.

Jimin vâng dạ đáp lời, đưa hai tay nhận lấy đồ ăn.

Jungkook ngồi ở mép giường không tin cậu có thể đi được "Bạn nhỏ duỗi thẳng chân anh xem nào."

Chân của Jimin đang co vòng, nghe vậy thì chậm chậm rì rì mà cố duỗi thẳng, sau đó "a" lên một tiếng, đặc biệt nhỏ giọng không muốn Jungkook nghe, nhưng vẫn bị Jungkook bắt được.

Jungkook bất đắc dĩ nói "Còn đau không? Em nằm nghỉ một lát đi, khi nào khá hơn rồi hãy xuất viện."

Nhưng mà, Jimin lại không muốn nằm viện.

Cậu ăn một muỗng cháo, muỗng thứ hai đút cho Jungkook.

Jungkook ngạc nhiên.

Jimin nói "Anh Jungkook, anh cũng ăn đi."

Hắn nhận lấy, khóe miệng hơi cong lên.

Jimin bưng ly sữa nóng, chân lại lặng lẽ co lên, cậu nhìn thoáng qua Jungkook một xíu, có chút áy náy "Anh Jungkookie, có phải anh thấy em vô dụng lắm không?"

Jungkook uống ngụm cafe trả lời "Sao em lại hỏi vậy?"

Jimin cúi đầu nói "Đầu gối của em rõ ràng chỉ ngã bị bầm tím một chút, em lại cảm thấy rất đau. Đã đi chụp phim còn phải nằm viện." Giọng nói của Jimin càng ngày càng nhỏ lại.

Jungkook mỉm cười, chạm nhẹ vào đầu gối cậu.

Jimin rút chân co lại.

Jungkook nắn vuốt ngón tay "Có đau lắm không?"

Jimin đặc biệt, đặc biệt nhỏ giọng ừ lên.

Jungkook xoa xoa đầu cậu "Có người trời sinh đã sợ đau, so với kẻ vô dụng không giống nhau. Còn việc chụp phim và nằm viện đều là do anh tự quyết định, bởi vì anh đau lòng em."

Jimin đang cúi đầu, không dám ngẩng lên nhìn Jungkook, nhưng nhịp tim lại đập rất nhanh. Cậu có cảm giác tim mình giống như muốn nhảy luôn vào ngân hà.

Xong rồi.

Cậu xong đời thật rồi.

Park cảm thấy xong đời Jimin mở to hai mắt nằm ở trên giường bệnh, Jungkook ở bên cạnh lướt điện thoại xử lý công việc.

Thời gian trôi qua rất chậm, chậm tới nỗi Jimin càng lúc càng khẩn trương. Cậu cứ có cảm giác anh Jungkook muốn hỏi cậu cái gì đó.

Quả nhiên, Jungkook vừa đưa mắt nhìn về phía giường bệnh, liền nhìn thấy được đôi mắt của ai đó đang mở to hết cỡ, Jimin cùng Jungkook mắt đối mắt, cậu ngay lập tức nhắm mắt lại, Jungkook cười cười, đột nhiên gọi tên Jimin.

Cậu lại làm lơ.

"Bạn nhỏ, nếu em không mở mắt, anh sẽ hôn em."

Jimin nhanh chóng mở mắt ra "Sao... sao vậy?"

Jungkook nhìn thoáng qua Jimin, buồn cười "Khẩn trương làm gì? Bản thân dám nói không dám nhận?"

Jimin: "..."

Tới rồi, rốt cuộc cũng tới rồi!

"Em..."

Jungkook trực tiếp ngắt lời Jimin " Jiminie, em đang nghĩ gì vậy?"

Hắn nghiêm túc nhìn cậu.

Jimin bối rối nắm chặt ống quần mình, "a" một tiếng, tim đập thình thịch thình thịch, lời nói đều không rõ ràng "Em em không nhớ gì cả..."

Jungkook bất đắc dĩ, dùng tay che đi hàng lông mi run rẩy của Jimin "Không sao cả, dù gì anh cũng biết trước rồi. Tình huống này xem ra anh vẫn phải tiếp tục theo đuổi em."

Jungkook nói xong câu đó, cả phòng bệnh yên tĩnh đi không ít. Mất một hồi lâu, Jungkook mới buông tay khỏi mắt Jimin, Jimin bắt được cổ tay của Jungkook.

Đôi mắt tròn xoe đen nhánh.

Cậu run run nắm lấy cổ tay của Jungkook. Rất nhỏ tiếng hỏi "Nếu như em còn chưa muốn bên anh, em sẽ trở thành người xấu mất."

Jungkook sửng sờ, hắn không nhìn thấy ánh mắt của Jimin, chỉ thấy được hai lỗ tai đỏ bừng, đôi môi mím chặt, còn có... khuôn mặt nóng áp lên lòng bàn tay hắn.

Cho nên, đây là đồng ý rồi?

Jungkook mỉm cười, suy nghĩ của bạn nhỏ tại sao lại có nhiều ý tưởng quái lạ như vậy? Khó trách thành tích bị tụt dốc.

Thế nhưng, Jungkook lại không thể không thừa nhận giờ phút này đã chạm tới được Jimin.

"Không tính." giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Jimin thở dài một hơi, sau đó buông cổ tay Jungkook ra, vẫn không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Jungkook dịu dàng ôm lấy Jimin "Chúng ta cứ như lúc trước là được. Quả thật chỉ mới có một tháng, quá sớm để em đồng ý ở bên anh. Vì vậy đây không phải là vấn đề, Jiminie, em đừng sợ."

Jimin ngược lại không giống như đang sợ. Thế nhưng, nhịp tim vẫn đập rất nhanh, khiến cho cậu cảm thấy không còn là chính mình, cậu chỉ có thể bĩu môi nhỏ giọng để giảm bớt nội tâm hoảng loạn "Anh Jungkook, anh lại giở trò lưu manh với em."

Jungkook mỉm cười, buông Jimin ra, nói "Chỉ ôm một cái thôi mà em nói anh giở trò lưu manh? Vậy anh lại càng phải theo đuổi em cho bằng được. Hiện tại, em mau nghỉ ngơi đi."

Jimin đỏ mặt, nắm chặt ống quần, lắc lắc đầu "Em vẫn là nên đi học thì hơn."

...

Trên đường đến trường không ai nói gì.

Sau khi đến trường, Jimin ngăn lại ý định muốn dẫn cậu vào lớp của Jungkook.

"Không còn đau nữa rồi, em có thể tự mình đi được."

Jimin tháo dây an toàn, nhỏ giọng nói.

Jungkook chống tay lên vô lăng, nghiêng mặt dò hỏi "Bạn nhỏ, tối nay bé có muốn tới nhà anh ăn cơm nữa không?"

Lỗ tai của Jimin đỏ lên, mãi cho tới khi xuống xe cũng chưa trả lời Jungkook.

Jungkook bật cười, bạn nhỏ tính tình nóng nảy ghê.

Jungkook không có lập tức rời khỏi, hắn vẫn nán ở lại một lát. Trực giác nói cho hắn biết, bạn nhỏ nhất định sẽ nhắn tin cho hắn.

Quả nhiên, khoảng chừng 15 phút sau, Jungkook nhận được một tin nhắn mới từ bé nó.

"Jungkook, em muốn ăn bò bít tết."

Jungkook khẽ cười.

Đứa nhỏ kiêu ngạo này.

Hắn nhắn tin trả lời "Được, Jungkook đợi em tan học cùng nhau ăn. Nhưng lần này em không được uống rượu nữa."

Bạn nhỏ không nhắn lại ngay, khung chat cứ hiển thị là đang nhập.

Đợi qua thêm hai phút, tin nhắn của Jimin mới được gửi tới.

"Dạ."

Jungkook mỉm cười.

Hơn một phút mà chỉ có một chữ "dạ".

...

Tối hôm đó, Jimin gặp Jungkook cực kì mất tự nhiên, toàn thân đều có gì đó không thích hợp. Chỉ ăn bò bít tết thôi mà tay cũng run lên.

Ngồi cả ngày trời cũng không cắt được miếng thịt nào.

Jungkook gọi tên cậu, Jimin khẩn trương tới nỗi rớt nĩa luôn.

"Sao... sao vậy bé?"

Jungkook cười, đem phần thịt đã được cắt xong của mình đưa cho Jimin "Đừng sợ, ăn xong anh sẽ đưa em về nhà."

Jimin dạ một tiếng. Chọc chọc từng miếng thịt bít tết, thật là vô vị.

Chờ tới khi thu dọn xong, Jimin tựa người trước cửa nhà mãi không đi, Jungkook trêu chọc "Dây giày khó buộc như vậy sao?"

Đây là biểu hiện của việc không muốn về nhà à?

Jimin cứng đờ, nhanh chóng buộc dây giày, đỏ mặt giải thích "Em chỉ buộc chậm một chút thôi mà."

Còn mạnh miệng lắm.

Thật muốn hôn một cái, nhìn xem có thể mạnh miệng tới cỡ nào.

Đã thẹn thùng, còn không muốn về nhà. Sao lại có người đáng yêu như vậy?

Jungkook cười "Nhưng mà anh muốn em ngủ lại, phải làm sao đây?"

Lỗ tai của Jimin hoàn toàn đỏ lên, sau lưng lộ ra mong chờ, không muốn đi cũng không mở miệng.

Jungkook không nhịn được, từ phía sau ôm lấy cậu.

Hai mắt Jimin trừng lớn, có chút không kịp thích ứng.

"Anh... anh lại giở trò lưu manh với em." lắp ba lắp bắp, nhưng không phản kháng, cả người đều mềm nhũn. Mềm tới vô cùng.

Jungkook cười cười, hơi thở phả vào bên tai Jimin "Vậy mà lưu manh? Anh còn chưa làm hết mức mà."

Hai chân của Jimin đều đang run lên.

Jungkook dứt lời liền buông Jimin ra, lại cười nói "Anh đã mua cho em bàn chải đánh răng và khăn lông mới. Bạn nhỏ, tối nay bé ở lại với anh nha?"

Jimin vậy là không về nhà.

Cậu nói dối với quản gia là qua nhà bạn học.

Jimin ngồi làm bài tập một hồi, nhưng càng làm lại càng nghĩ tới những lời mà Jungkook nói, hắn còn chưa làm hết mức.

Hết mức, là sẽ hôn cậu sao?

Tiếng gõ cửa phòng vang lên, Jimin đang nắm chặt bút trong tay không nhịn được mà run rẩy. Sau ba tiềng gõ, cửa phòng bị mở.

"Bé ơi, emđang làm bài tập hả?"

Jimin ngồi yên nghiêm chỉnh, khuôn mặt nhỏ cứng đờ, ừ một tiếng.

Jungkook đi qua, nhìn xuống bài kiểm tra, cậu khoanh vội một câu trắc nghiệm. Jungkook bật cười, dời ghế sang ngồi một bên.

"Bạn nhỏ, tâm sự một xíu không?"

Bạn nhỏ vẫn đang nắm chặt bút trong tay, lần nữa run rẩy.

Jungkook trực tiếp cầm tay Jimin "Đừng run. Em sợ như vậy sao?"

Jimin nhìn chằm chằm bàn tay đang nắm chặt tay mình, mặt càng đỏ hơn, đầu cũng cúi xuống thấp hơn "Em không...không có nha."

Jungkook bất lực, vẫn ngoan cố.

Hắn nói "Bạn nhỏ, em cứ giống như trước đi. Em yên tâm, anh sẽ không làm gì cho tới khi chính thức với em. Đừng sợ, được không?"

Jungkook nhìn thẳng vào đôi mắt Jimin, không để cho cậu có cơ hội trốn tránh.

Tay của Jimin kịch liệt run lên, Jungkook càng nắm càng chặt.

Jimin hơi hơi nhướng mày "Anh ơi..."

Jungkook ừ lên, khích lệ Jimin.

Cậu thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói "Anh có thể, hôn em một cái không?"

Jungkook ngớ người một giây, hiển nhiên không có phản ứng.

Jimin run giọng nói "Anh hôn em một cái, em liền không... không căng thẳng nữa."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz