Jsolnicky Song Chung Voi Tinh Nhan Cua Me
Một tháng sau vụ tai nạn.Trời Hà Nội bước vào mùa chớm đông. Gió trở mình lạnh hơn từng đợt, những chiếc lá non cuối cùng rụng rơi theo thời gian như một hồi ký lặng lẽ của ký ức.Trong căn phòng bệnh viện ấm áp, ánh nắng dịu dàng lách qua khe rèm trắng, hắt lên vạt giường làn sáng mỏng. Phong Hào đã có thể ngồi dậy, tay anh vẫn còn băng lại, vết thương ở vai và chân phải khiến anh đi lại tập tễnh. Nhưng điều khiến anh trăn trở nhất là người con trai đang nằm ở phòng bên kia - Thái Sơn.Một tháng trôi qua như giấc mộng mờ nhạt. Thái Sơn tỉnh lại trước anh vài ngày, sau chấn thương ở đầu, bác sĩ thông báo Sơn vẫn có triệu chứng mất trí nhớ tạm thời, chỉ nhớ mình Phong Hào, những người còn lại vẫn mơ hồ.Phong Hào không biết, thực ra...Thái Sơn đã nhớ lại hết.Thái Sơn ngồi lặng bên cửa sổ, tay cầm quyển sách nhưng ánh mắt lại hướng về khu vườn bệnh viện phủ sương mờ. Trong giấc mơ đêm qua, cậu lại thấy hình ảnh mười một năm trước Phong Hào lao ra đường, đôi mắt đầy sợ hãi quay đầu lại gọi tên cậu... Rồi máu, tiếng còi xe, và sự im lặng ghê người.
Cậu cắn chặt môi, ánh mắt xao động." cậu dậy rồi à?"Giọng Phong Hào vang lên phía cửa, anh bưng theo ly nước ấm và vài viên thuốc.Thái Sơn ngoảnh đầu lại, cười nhẹ."Ừ. Em chờ anh mãi."Phong Hào ngồi xuống bên cạnh giường, đặt nước lên bàn nhỏ."Chờ tôi làm gì?""Chờ anh tỉnh lại để em trêu chọc tiếp."Phong Hào bật cười, cốc nước trong tay rung nhẹ. Từ sau vụ tai nạn, Thái Sơn trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt không còn chứa tia nghịch ngợm như trước, nụ cười cũng ít hơn. Nhưng có điều gì đó... không thật."Cậu... có sao không, vụ tai nạn có khiến đầu cậu chấn thương gì thêm nữa không ?""em không sao mà. Nhưng mà em lại mơ thấy rất nhiều. Trong mơ em cũng cảm thấy nhớ anh nữa"Phong Hào hơi khựng lại. Tim anh đập mạnh. "Vớ vẩn." Anh lảng đi. "Mau uống thuốc đi. Chiều tụi nhỏ tới.""Anh Hào.""Gì?"Thái Sơn nhìn anh rất lâu. Ánh mắt sâu và ấm, nhưng vẫn mang trong đó một tầng cảm xúc khó gọi tên."Nếu một ngày em nhớ lại tất cả... anh có còn muốn em ở bên không?"Phong Hào cứng người. Một nhịp thở lỡ mất, anh mím môi, nhìn cậu thật kỹ."Nếu cậu nhớ lại, thì đừng bỏ đi nữa."Thái Sơn bật cười. Nhưng nụ cười lại khẽ run."Em hứa."Ngoài trời, lá khô bay nghiêng theo chiều gió. Trái tim của hai con người từng tan nát, từng lạc nhau trong bóng tối của thù hận và đau thương... một lần nữa được thắp sáng bởi sự hiện diện bình dị nhất: là nhau.Bầu trời xám lại, mưa phùn rơi lất phất bên khung cửa kính bệnh viện.Phong Hào cẩn thận đỡ tách trà nóng đặt xuống bàn, rồi quay sang nhìn người bên cạnh Thái Sơn đang đăm chiêu nhìn mưa, đôi mắt bình lặng đến lạnh lẽo."Cậu..." Phong Hào ngập ngừng, giọng trầm xuống. " người ta có báo tìm được Pháp chưa?"Thái Sơn không đáp ngay.Khoảng không yên ắng đến đáng sợ. Tiếng mưa rơi càng lúc càng rõ rệt. Một phút... hai phút... cuối cùng cậu khẽ gật đầu."Rồi. Nhưng... trễ mất rồi."Phong Hào sững người, toàn thân như đóng băng lại."...Ý cậu là sao?""Pháp... đã chết rồi."Một câu nói nhẹ như gió thoảng, nhưng lại như sét đánh ngang tai. Tách trà trong tay Phong Hào run lên rồi trượt khỏi tay, rơi xuống sàn vỡ tan.Anh bật dậy, đôi mắt mở lớn như không tin vào tai mình."Không... Không thể nào...trước khi ta bị tai nạn tôi còn thầm mong thằng Pháp còn bình an"Giọng Phong Hào nghẹn lại. Anh lùi lại, loạng choạng suýt ngã, bàn tay nắm chặt mép bàn.Thái Sơn đứng lên, định đỡ lấy anh nhưng bị đẩy ra."Tại sao chứ?! Một tháng nay tôi... tôi nằm đây, tôi không thể làm gì, không gặp nó lần cuối, không tiễn nó đi...!"Anh thở hổn hển, nước mắt không kiềm được nữa mà trào ra.Trong khoảnh khắc đó, những hình ảnh như cuốn phim tua ngược ùa về đầu óc anh: nụ cười ngây thơ của Pháp, lúc cậu bé lon ton ôm chặt Hào từ sau lưng gọi "anh ơi!", giọng cười vang trong sân trường, lần cuối ôm tạm biệt trước chuyến đi thực tếĐôi mắt sáng đó mãi mãi không còn nữa.Phong Hào gục xuống ghế, hai tay ôm mặt, nức nở như một đứa trẻ."Tôi là anh của nó... Là người thay ba mẹ nó nuôi nấng nó chừng ấy năm trời. Mà đến lúc cuối, nó chết ở nơi nào, đau ra sao, tôi cũng không biết... Tôi bất lực đến mức... không thể ôm được nó"Thái Sơn bước tới, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh. Lần đầu tiên, ánh mắt cậu hiện rõ nỗi đau mà không còn che giấu.Phong Hào bật dậy. Chân loạn choạng đi không vững "Không thể nào, cậu đang lừa tôi. Các người chỉ đang đùa thôi đúng không. Tôi...tôi sẽ đi gặp nó""Thanh Pháp thật sự đã chết rồi"Đến lúc này giọng Thái Sơn nghẹn lại, bật khóc nức nở, cậu nghĩ cậu có thể giữ bình tĩnh để trấn an Phong Hào nhưng cứ nghĩ đến cái chết của em trai mình cậu gồng mình không nổi nữa rồi. Mấy ngày trước, khi nhận tin này, Thái Sơn cũng giống như Phong Hào như bây giờ, gào khóc đến khi nào không thể khóc tiếp được nữa thôi."Cậu im đi!" Phong Hào gào lên. "Tôi không muốn nghe , không muốn nghe thêm nữa...! Tôi chỉ muốn... nó đừng chết!"Không ai trong hai người lên tiếng nữa.Chỉ còn tiếng mưa đập vào cửa kính, và tiếng nức nở rã rời của một người anh mất đi đứa em út thân yêu như máu thịt.Phong Hào vẫn còn run lên từng hồi, nức nở không ngừng như một đứa trẻ bị bỏ rơi giữa cơn ác mộng. Cả người anh gục xuống bàn, tấm lưng co giật vì những tiếng nấc nghẹn lại trong cổ họng.Thái Sơn không nói gì thêm.Cậu chỉ bước đến chậm rãi, quỳ gối bên cạnh anh, rồi dang hai tay, nhẹ nhàng ôm trọn lấy cơ thể đang run rẩy ấy vào lòng."Đừng tự trách nữa" Giọng Thái Sơn khẽ khàng, run run như gió thoảng, nhưng từng chữ như lưỡi dao cắt ngang lòng cậu. "Nếu trách thì... phải trách em. Một thằng anh trai như em không thể bảo vệ nổi em trai mình"Cậu siết chặt vòng tay hơn, vùi mặt vào hõm vai Phong Hào. Lần đầu tiên sau nhiều năm, những giọt nước mắt vốn đã bị che giấu sau lớp vỏ lạnh lùng nay tuôn rơi, không thể ngăn lại."Anh đã bảo vệ em trai em suốt mười một năm, đến cả em... cũng không làm được gì cho anh..."Phong Hào vẫn không đáp, cơ thể dần thả lỏng, nhưng hơi thở vẫn nặng nề, như thể tim anh đang chảy máu.Thái Sơn đặt một tay lên gáy Phong Hào, khẽ vuốt tóc, tay còn lại giữ chặt lấy vai anh, như sợ chỉ cần buông lỏng, người này sẽ tan biến."Ngủ một chút đi." Cậu thì thầm. "Đừng nghĩ nữa... Dù chỉ một đêm thôi, hãy để em ôm anh..."Tiếng mưa ngoài khung cửa vẫn rơi, đều đặn như ru.Một lúc sau, Phong Hào vì kiệt sức, vì nỗi đau quá lớn dần thiếp đi trong vòng tay ấm áp ấy.Thái Sơn vẫn không rời đi.Cậu ngồi đó, lặng yên, giữ lấy người mình yêu, để nước mắt rơi xuống mái tóc mềm, ướt đẫm cả tim.Chiều muộn.Bầu trời âm u, những cụm mây xám xịt nặng trĩu như sắp mưa. Không khí Hà Nội hôm đó trầm lặng một cách lạ thường, như thể mọi âm thanh ngoài đường cũng đang cố nhường chỗ cho nỗi buồn đang phủ lên căn nhà nhỏ ấy.Minh Hiếu đứng trước cổng bệnh viện, tay cậu siết chặt quai ba lô, mắt đỏ hoe. Bên cạnh là Hồng Tú, tay cô bé cầm bó hoa trắng, dáng vẻ gầy gò hơn trước. Cả hai không nói lời nào, chỉ lặng lẽ chờ đợi.Khi chiếc xe lăn bánh chậm rãi từ bãi đỗ tiến tới, bóng dáng quen thuộc của Thái Sơn và Phong Hào xuất hiện, cả hai như vừa rũ bỏ cơn ác mộng kéo dài suốt một tháng. Nhưng ánh mắt họ cả hai đều u tối, sâu thẳm như giếng cạn."Anh..." Minh Hiếu nghẹn giọng, bước tới, nhưng không biết nên nói gì. Cậu nhìn qua Thái Sơn, ánh mắt rụt rè hơn mọi khi. "Cậu Sơn... khỏe hơn rồi chứ?"Thái Sơn khẽ gật đầu.Phong Hào xoa đầu Minh Hiếu, nở một nụ cười gượng. "Tụi anh ổn. Cảm ơn hai đứa..."Hồng Tú không cầm được nước mắt, bước đến ôm lấy anh mình. "Anh Hào, em xin lỗi... Pháp... Pháp nó..."Cô bé không nói hết câu đã bật khóc.Không ai trả lời.Thái Sơn cúi đầu nhìn mộ phần trắng toát nằm lặng im giữa khu nghĩa trang phía Tây thành phố. Tên của Nguyễn Nguyễn Thanh Pháp được khắc rõ nét trên bia, bên dưới là dòng chữ:"Một cậu bé ngoan. Một người em trai tốt."Bó hoa trắng được Tú đặt ngay ngắn trước bia mộ, gió nhẹ lướt qua, mang theo mùi hương nồng nàn thoang thoảng.Phong Hào bước tới, quỳ xuống trước phần mộ. Tay anh run lên khi chạm vào bia đá lạnh ngắt, môi mím chặt."Anh xin lỗi, Pháp à..." Giọng anh khản đặc. "Anh không bảo vệ được em."Thái Sơn đứng lặng sau lưng anh, mắt cậu nhòe đi. Gió thổi qua khiến tán cây xào xạc, như tiếng thì thầm quen thuộc của cậu em trai út thuở nào:
"Anh Sơn,anh Hào em đợi mọi người về ăn tối"Giờ đây, cậu vĩnh viễn không thể đợi nữa rồi.Cả bốn người đứng đó rất lâu, không ai lên tiếng.Chỉ có mưa bụi bắt đầu rơi, nhẹ hẫng, chậm rãi như nước mắt của những người sống sót.Thái Sơn đứng dưới tán cây liễu, tay cậu siết chặt quai áo khoác, ánh mắt không rời khỏi ngôi mộ phía trước. Mưa bụi lất phất rơi xuống vai áo, thấm lạnh cả sống lưng. Nhưng cái lạnh thật sự lại nằm trong lồng ngực nơi trái tim cậu đã chết lặng một phần cùng cái tên "Thanh Pháp" được khắc vĩnh viễn trên bia đá kia.Từ khi tỉnh lại sau tai nạn, ký ức trở về như từng mảnh vỡ lưỡi dao, cứa từng đường rỉ máu trong đầu. Hận thù. Mất mát. Tình yêu. Mọi thứ đan xen thành một mạng lưới chằng chịt, khiến cậu không thể thở.Cậu nhớ ngày xưa, lúc Pháp chỉ mới cao đến thắt lưng mình, vẫn hay bám lấy vạt áo gọi:
"Anh ơi, sau này em lớn rồi cũng muốn bảo vệ anh."Giờ nó đã thật sự bảo vệ cậu. Bằng cách ra đi thay cậu.Thái Sơn chưa từng nghĩ... một lần nữa bản thân lại bất lực như thế. Cậu đã từng không giữ được mẹ. Không giữ được người mình yêu mười một năm trước. Giờ, lại thêm một sinh mạng nhỏ bé nữa ngã xuống trước mắt cậu tất cả đều vì cái tên Thái Sơn mà chết.Tội lỗi như dòng suối lạnh cuộn chảy trong xương tủy, từng ngày từng đêm gặm nhấm lý trí của cậu.Còn Phong Hào, anh đứng lặng bên cạnh Thái Sơn, tay đã sưng đỏ vì gió lạnh, nhưng vẫn không buông bó nhang cháy dở.
Nghĩ về Pháp, lòng anh quặn thắt. Đứa em út bướng bỉnh ngày nào, thường hay rủ rê nấu ăn, cùng anh trông mèo Sonic và hai đứa cháu giờ chẳng còn nữa. Lúc trước anh từng chịu nổi đau mất sonic ngay bây giờ anh lại phải chịu cảnh mất Thanh Pháp Phong Hào từng hứa sẽ nuôi nấng lũ nhỏ đến năm 30 tuổi, để chúng có tuổi thơ tử tế. Nhưng anh đã thất hứa. Anh không thể cứu được Pháp, không thể cho nó một cái ôm cuối cùng, không thể tiễn đưa thằng bé một lần.Suốt một tháng nằm trong bệnh viện, anh luôn mơ thấy bàn tay nhỏ của Pháp đưa ra từ bóng tối, nhẹ giọng gọi: "Anh ơi, em lạnh."
Vậy mà khi tỉnh lại, thế giới đã vắng mất một phần hồn.Phong Hào mím môi, đôi mắt ngập nước. Không phải vì anh yếu đuối. Mà là vì quá yêu thương, quá đau."Sao ông trời lại tàn nhẫn đến vậy?"
Anh không cầu mong điều gì to tát. Chỉ là một gia đình nhỏ, vài năm bình yên, một mái nhà đủ ấm cho tất cả. Nhưng ông trời lại cướp đi từng thứ một, như thể muốn thử xem anh còn gượng được đến bao giờ.Họ đứng bên nhau, hai thân ảnh đơn độc giữa nghĩa trang lặng im. Một người mang đầy tội lỗi, một người ôm trọn bi thương.Và trong khoảnh khắc trời đất lặng thinh, cả hai đều hiểu: từ nay về sau, họ chỉ có thể dựa vào nhau để sống tiếp vì người đã khuất, và vì chính mình.về nhà, về căn hộ mà cả năm người từng chung sống hạnh phúc trước khi bi kịch ập đến.căn nhà nhỏ chìm trong yên ắng. Gió rít khe khẽ qua khung cửa, mang theo hơi lạnh thấm sâu vào lòng người. Phong Hào lặng lẽ bước vào căn phòng của Pháp, tay anh lần theo mép bàn học cũ, nhẹ chạm vào con gấu bông sờn góc món quà mà chính anh đã chọn trong một buổi hội chợ năm nào.Mỗi món đồ trong căn phòng đều chất chứa một phần quá khứ, một phần ký ức không thể chạm đến nữa. Ánh mắt anh dừng lại ở tấm ảnh chụp chung Pháp cười híp mắt, nép vào vai anh. Phía sau là Thái Sơn, cười gượng gạo nhưng lại đứng gần anh nhất.Phong Hào cầm khung ảnh lên. Bàn tay run nhẹ.
"Xin lỗi... Pháp... Anh đã không bảo vệ được em..."Nước mắt rơi xuống mặt kính. Lạnh. Mặn. Nhức nhối.
Cảm giác dằn vặt bóp nghẹt lồng ngực. Càng cố quên, nỗi đau càng rõ ràng. Anh siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào da đến rướm máu. Nhưng sự đau đớn đó vẫn không đủ để bù đắp.Trong một khoảnh khắc mất kiểm soát, anh đập vỡ khung ảnh, mảnh thủy tinh cắm vào lòng bàn tay. Máu túa ra, nhỏ từng giọt xuống sàn gỗ. Đỏ tươi. Nhưng so với nỗi đau trong tim chẳng đáng là gì."Anh điên rồi à?"
Giọng nói quen thuộc vang lên, mang theo âm điệu hoảng hốt.Thái Sơn lao đến, giữ chặt lấy tay anh.
"Sao anh lại làm vậy với bản thân mình?" Giọng cậu run run, không còn là Thái Sơn hay trêu chọc anh thường ngày, mà là một người đang lo đến phát điên.Phong Hào giật tay ra, mắt hoe đỏ, cố gắng đẩy người kia ra khỏi mình.
"Tránh ra... Tôi không chịu nổi nữa...""Thì cứ để em chịu chung với anh."Thái Sơn vòng tay ôm lấy anh từ phía sau, mặc kệ máu đang loang ra thấm vào áo.
"Cả đời này, em cũng không tha thứ cho bản thân vì để Pháp ra đi như vậy. Nhưng nếu anh gục ngã, thì em biết dựa vào ai đây?"Phong Hào cứng người.Giọng nói ấy, nhịp thở ấy, và cả nhịp tim đập rộn ràng đang áp sau lưng tất cả đều là Thái Sơn mà anh từng yêu. Người duy nhất anh luôn chờ đợi. Người mà mười một năm trước, anh nghĩ cả đời này sẽ không còn cơ hội gặp lại."Cậu..." Giọng Phong Hào khản đặc."Gọi em là Thái Sơn đi." Cậu nhẹ thì thầm. "Gọi như ngày xưa, được không?""Thái Sơn..ư..ư..huhu" giọng anh nức nở Không khí chững lại. Trái tim hai người đập cùng một nhịp. Không lời nào được thốt ra, chỉ có hơi thở ấm nóng chạm lên gáy, cùng một cái siết nhẹ khiến người ta không nỡ buông.Một đêm lặng gió, chỉ có trái tim rung lên khe khẽ giữa những tổn thương chưa kịp lành.Đêm đó, trời lại mưa. Mưa không quá lớn, nhưng dai dẳng như thể ông trời cũng tiếc thương cho một linh hồn nhỏ đã vĩnh viễn không thể quay về. Trong căn phòng tối, chỉ có tiếng mưa rơi lộp độp bên ngoài cửa sổ, ánh đèn ngủ mờ mờ phủ lên hai bóng người đang nằm cạnh nhau.Phong Hào nằm trong lòng Thái Sơn. Cả người anh co lại như một đứa trẻ bị bỏ rơi. Chiếc chăn mỏng trùm qua vai không thể ngăn được cái lạnh len lỏi trong tim. Anh đã quá mệt mỏi để khóc, nhưng vẫn không thể ngủ yên.Một cơn ác mộng thoáng qua.Phong Hào giật mình tỉnh dậy. Mắt mở to trong bóng tối, mồ hôi lấm tấm trán. "Pháp..." Anh khẽ gọi, nhưng không có tiếng trả lời nào ngoài mưa gió bên ngoài. Cổ họng nghẹn ứ, nước mắt lại rơi âm thầm và mặn đắng.Một vòng tay ấm áp siết chặt anh từ phía sau."Em ở đây rồi. Là em đây, Thái Sơn đây..."
Giọng Thái Sơn khẽ như gió thoảng, kề bên tai anh.Phong Hào không trả lời. Nỗi đau vẫn chưa buông tha. Cả người anh run lên từng đợt, như muốn tan ra giữa nỗi mất mát quá lớn.Thái Sơn nhẹ nhàng xoay người anh lại, để anh đối diện mình. Không một lời trách móc, không một câu hỏi. Cậu chỉ nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng đến lặng người."Đừng khóc nữa mà, anh Hào..."
Cậu thì thầm, rồi cúi xuống hôn lên hàng mi ướt đẫm nước. Một nụ hôn dịu dàng hơn gió, như muốn trấn an tất cả sóng gió trong lòng anh.Phong Hào nghẹn ngào, nhưng không nói gì. Anh úp mặt vào ngực Thái Sơn, để cho nước mắt cứ thế thấm ướt áo người kia.Cứ mỗi khi anh giật mình tỉnh giấc, Thái Sơn lại nhẹ nhàng ôm anh chặt hơn, lại đặt một nụ hôn lên trán, lên mắt, lên má lặng lẽ xoa dịu từng vết thương trong lòng anh.Họ không ngủ được, nhưng cũng chẳng nói lời nào.Chỉ có trái tim hai người, đang cố gắng sưởi ấm nhau trong màn đêm lạnh giá.Sau cơn mưa dài dai dẳng kéo suốt đêm, bầu trời sớm mai xám mờ như tấm lụa cũ vắt ngang miền u tịch. Trong căn hộ nằmcuối con phố yên tĩnh, mùi thuốc sốt vẫn chưa kịp tan, lặng lẽ quyện vào mùi trà hoa cúc còn ấm trên bàn.Phong Hào vẫn ngủ, hàng mi run run như mang theo giấc mơ không yên. Gương mặt anh tiều tụy đi nhiều sau tháng ngày vật lộn với nỗi đau. Mỗi đêm, anh đều khóc trong mơ, nhưng chưa từng hé miệng than vãn một lời.Thái Sơn đứng trước cửa sổ, ánh sáng nhạt phủ lấy sống mũi thẳng, nét mặt cậu bình thản mà như chìm vào suy tư sâu thẳm. Trên tay là chiếc điện thoại di động, màn hình còn đang hiện cuộc hội thoại vừa kết thúc với người của công ty Sơn Hào Hải Vị nơi từng là khởi điểm để chôn giấu sự thật cách đây 11 năm.Cậu đã lấy lại trí nhớ.Từng mảnh ký ức như thủy tinh vỡ, sắc lạnh, găm thẳng vào tim. Vụ tai nạn năm xưa, tiếng hét của Hào, cái chết của mẹ mình trong giây phút hấp hối, và... con dao nhuốm máu đỏ thẫm do chính Trân cầm. Tất cả, cậu nhớ lại hết rõ ràng đến từng chi tiết.Nhưng bây giờ, cậu không thể nổi giận. Không thể gào thét, không thể dốc cạn mọi nỗi đau để trút giận lên ai khác. Vì Phong Hào vẫn đang ở đó, yếu ớt như một con thú nhỏ bị tổn thương, cần được bảo vệ trước sóng gió.Thái Sơn lặng lẽ xoay người lại. Cậu bước đến bên giường, ngồi xuống cạnh Phong Hào, đưa tay vuốt nhẹ gò má người kia. Lòng ngực cậu trầm xuống, không phải vì mệt mỏi, mà vì thứ tình cảm đã chôn vùi suốt mười một năm giờ lại dâng lên như lũ.Cậu nhẹ nhàng kéo lại góc chăn, chỉnh lại cổ áo cho Phong Hào, rồi cúi xuống, khẽ đặt một nụ hôn lên trán anh."Đợi em một chút thôi, Cún con" Thái Sơn thì thầm, môi gần như dính vào làn da ấm áp, "Đợi em... để em xé toang tất cả những gì họ đã giấu. Đợi em... đòi lại công bằng cho Pháp. Rồi sau đó, anh muốn đi đâu... em cũng theo."Câu nói ấy, rơi vào không gian lặng ngắt, tựa tiếng gió thở dài giữa sớm mai.Ngoài cửa sổ, nắng nhạt vừa rọi xuống cành cây.Ở phía đầu kia của thành phố, một bóng người bí ẩn đang đứng trước biển mộ vô danh. Người ấy không biết rằng, sự thật đã bắt đầu trỗi dậy. Và Thái Sơn kẻ năm xưa từng bị chôn sống bởi quá khứ đang lặng lẽ trở về, không còn là một đứa trẻ non nớt, mà là một con dao sắc lạnh, sẵn sàng lật tung tất cả những gì đã từng bị lấp dưới lớp bụi thời gian.---Căn nhà trong hẻm nhỏ tiếp tục giữ im lặng như sợ chạm vào vết thương của những người sống bên trong. Sau buổi sáng u ám ấy, Phong Hào tỉnh lại khi đồng hồ vừa điểm mười giờ. Ánh nắng lấp ló sau rèm cửa, nhưng lòng anh vẫn quẩn quanh thứ bóng tối nặng trĩu.Anh không nhớ rõ mình đã khóc bao nhiêu lần trong giấc ngủ. Chỉ biết mỗi lần giật mình, ngực anh như bị bóp nghẹt, đôi mắt ráo hoảnh vì nước mắt đã cạn khô từ lâu.Thái Sơn từ bếp bước ra, tay cầm ly nước ấm. Hôm nay cậu mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt, tóc đã cắt ngắn lại gọn gàng. Trong mắt Phong Hào, dáng vẻ ấy quá quen như thể chưa từng có mười một năm chia ly và một tháng chìm trong hôn mê."Anh tỉnh rồi à?" Thái Sơn khẽ hỏi, bước đến gần, đặt ly nước lên bàn nhỏ.Phong Hào khẽ gật đầu, ánh mắt anh vô thức dừng trên cổ tay mình vết cắt nhẹ hôm qua đã được băng bó cẩn thận. Không cần hỏi, anh biết người băng cho mình là ai."Xin lỗi," Phong Hào nói khẽ, ngón tay mân mê mép chăn, "Tôi không nên làm mấy chuyện ngu ngốc như vậy."Thái Sơn không trả lời. Cậu chỉ ngồi xuống cạnh anh, lặng lẽ kéo tay anh lại, đặt vào lòng bàn tay mình. Cảm giác ấm áp khiến Phong Hào bất giác rùng mình."Không phải anh ngu ngốc" Thái Sơn đáp, giọng dịu như gió đầu xuân, "Chỉ là... anh đau quá thôi. Người ta đau quá thì sẽ làm đủ thứ. Em hiểu mà."Phong Hào cúi đầu. Trong phút chốc, tất cả cảm xúc lại vỡ òa như thuỷ triều không thể kiểm soát. Anh vùi mặt vào vai Thái Sơn, tiếng nấc không thành tiếng nghẹn nơi cổ họng.Thái Sơn siết nhẹ vòng tay. Cậu hôn lên tóc anh, lên vành tai run rẩy, thì thầm như ru ngủ: "Anh đừng trách bản thân nữa. Nếu có ai đáng trách... thì là những kẻ đã đẩy Pháp đến con đường ấy."Câu nói ngắn gọn mà sắc như kim, mang theo lưỡi dao bén ngót của cậu kẻ đã từng bị tổn thương đến tận xương tủy.Phong Hào không biết, phía sau gương mặt dịu dàng ấy là một kế hoạch trả thù đã bắt đầu vận hành. Thái Sơn đã gửi thư nặc danh cho luật sư cũ của mẹ mình, yêu cầu cung cấp lại toàn bộ hồ sơ vụ việc năm đó. Cậu cũng đã tìm đến một vài người từng làm việc tại công ty Sơn Hào Hải Vị từng là sân sau cho hoạt động rửa tiền của bà Nhi.Nhưng cậu không vội.Vì giờ đây, thứ quan trọng nhất đang nằm trong vòng tay cậu, thở khẽ khàng như thể chỉ cần buông lỏng một chút, sẽ biến mất lần nữa.Ngoài sân, cây xoài vừa đâm chồi.
Một chương mới đang âm thầm bắt đầu.Trưa hôm ấy, trời lại âm u như sắp mưa. Không khí trong nhà u ám và nặng nề, y như bầu trời treo lửng trên đầu. Minh Hiếu ngồi thu mình trong góc phòng khách, điện thoại cậu sáng lên vài lần rồi tắt, như chờ đợi điều gì đó.Phong Hào từ trên lầu bước xuống, mắt vẫn còn thâm quầng sau những đêm mất ngủ liên tục. Anh dừng lại trước mặt Minh Hiếu, giọng trầm nhưng dứt khoát:"Đưa anh coi ảnh lúc chết của Pháp đi."Minh Hiếu giật mình, siết chặt điện thoại trong tay. Cậu mím môi, tránh ánh mắt của anh trai.
"Anh à... không cần đâu. Anh không nên thấy những thứ đó. Nó... nó kinh khủng lắm.""Nếu em không đưa, anh sẽ tự mình hỏi cảnh sát""Minh hiếu, Anh muốn thấy," Phong Hào nói, lần này chậm rãi hơn, nhưng ánh mắt như lưỡi dao rạch qua lòng người. "Đó là em anh. Anh phải biết... nó đã ra đi đau đớn như thế nào."Minh Hiếu nhìn người đàn ông trước mặt, không còn là anh Hào hài hước thường ngày, mà là một người anh trai tuyệt vọng, gục ngã nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng giữa bão tố.Cậu chần chừ rất lâu, rồi cuối cùng mở kho ảnh trong máy, tay run run đưa cho Phong Hào:
"Anh... chỉ coi một lần thôi. Xong rồi xóa đi, đừng giữ lại gì hết..."Phong Hào ngồi xuống ghế, cầm lấy điện thoại. Bức ảnh đầu tiên hiện lên một khuôn mặt xanh xao, mắt khép hờ, bờ môi bầm lại vì mất máu, gò má dính đầy vết bầm tím. Có một bức khác, bàn tay nhỏ nhắn gầy guộc của Pháp thõng xuống, cổ tay in hằn dấu dây siết. Một vệt máu khô loang ra trên nền xi măng lạnh ngắt, vết thương do dao đâm ra đã khô lại, chiếc áo khoác đen mà Thái Sơn thường mặc bị nhăn nhúm, dính đầy rêu và máu do ngân nước lâu ngày.Không khí trong ngực Phong Hào như bị ép sạch. Anh không thở được nữa. Mắt nhòa đi, nhưng anh vẫn lướt đến bức kế tiếp rồi bức kế tiếp"Pháp... em đã đau đến vậy..." giọng anh khản đặc, đứt quãng.Mắt anh trợn lên trong một nỗi hoảng loạn khó tả. Và rồi, chẳng kịp nói thêm gì, thân thể Phong Hào đổ vật xuống nền nhà, va mạnh vào ghế, bất tỉnh."ANH HÀO!" Minh Hiếu hét lên, quăng điện thoại sang một bên, hoảng hốt đỡ lấy anh.Tiếng ồn đánh động Thái Sơn đang trong phòng bếp. Cậu lao ra, nhìn thấy cảnh tượng ấy: Phong Hào nằm bất động trên sàn, Minh Hiếu đang run rẩy lay người anh dậy."Chuyện gì xảy ra?!" Thái Sơn quát.Minh Hiếu lắp bắp:
"Anh Hào... ảnh bắt con... đưa ảnh xác của Pháp coi... con không biết...con chỉ...""Con ĐIÊN à?!" Thái Sơn lần đầu gầm lên, ánh mắt cậu bùng nổ tức giận. "Anh ấy vừa mới tỉnh chưa được bao lâu! Ai cho phép con đưa những thứ đó cho anh ấy coi?"Minh Hiếu sợ đến trắng bệch, rút tay lại, cúi đầu không nói nổi lời nào.Thái Sơn bước đến bế Phong Hào lên, quay sang không nhìn Minh Hiếu nữa, giọng lạnh như sương đêm:
"Lần sau, nếu con còn để chuyện này xảy ra thêm một lần nữa thì đừng gọi cậu là cậu."Cậu ôm Phong Hào vào lòng, nhẹ nhàng vuốt tóc anh, rồi rảo bước về phòng, bóng lưng như mang cả trời u ám trên vai.Phong Hào tỉnh dậy giữa bóng tối lặng câm.Đèn ngủ trong phòng bật mờ, ánh sáng vàng nhạt phủ lên trần nhà như tấm lụa sầu. Ngoài kia, mưa vẫn rơi, lách tách nhè nhẹ như tiếng thở dài của đất trời. Mắt anh mở ra chậm rãi, rồi khép lại vì đau nhói. Thái Dương bên trái nhức buốt. Anh định ngồi dậy, nhưng lại cảm nhận được một vòng tay đang siết chặt lấy eo mình.Thái Sơn đang ôm anh từ phía sau, mặt vùi vào hõm cổ, hơi thở đều đặn nhưng không sâu, như thể cậu cũng chỉ giả vờ ngủ để giữ anh lại trong lòng.Phong Hào cố nuốt một ngụm nước miếng khô khốc trong cổ họng, giọng khẽ run:
"Tôi... lại ngất à?"Không có tiếng trả lời. Nhưng cánh tay ôm anh siết nhẹ lại.Phong Hào rùng mình. Nước mắt vô thức chảy xuống thái dương."Tôi... không gặp được em ấy lần cuối. Chỉ vì tôi hôn mê... chỉ vì tôi vô dụng..." anh thốt lên, nghẹn giọng. "Tôi là anh trai của Pháp... mà cũng không thể giữ nổi em ấy..."Phía sau, Thái Sơn mở mắt. Ánh mắt cậu tối sầm. Cậu siết chặt hơn, vùi mặt vào cổ Phong Hào, khẽ run.
"Không phải lỗi của anh. Là lỗi của bọn chúng. Là lỗi của em... em không bảo vệ được em ấy, cũng không bảo vệ được anh."Phong Hào quay đầu lại, nhìn thấy ánh mắt đẫm nước kia. Một Thái Sơn dịu dàng, hài hước... giờ đây lại yếu ớt đến mức tưởng như chạm nhẹ cũng tan.Anh giơ tay lên, chạm vào má cậu, ngón tay mơn man theo giọt nước mắt chưa kịp lau khô.
"Tại sao cậu lại khóc?"Thái Sơn không trả lời. Cậu chỉ cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán anh.
"Vì em đau thay anh."Họ nằm lặng như thế hồi lâu. Tiếng mưa gõ nhịp buồn đều đặn ngoài cửa sổ, nhưng trong căn phòng nhỏ, hơi ấm của hai người đang từng chút len lỏi vào nhau, níu lấy nhau như hai linh hồn đã bị cắt rời suốt mười một năm, giờ mới tìm lại được chút giao cảm từ một đêm hoang hoải.Một lúc sau, Phong Hào ngủ thiếp đi. Nhưng cứ mỗi lần anh giật mình thức giấc, ánh mắt mông lung ướt lệ, là mỗi lần Thái Sơn lại kéo anh vào lòng, thì thầm như ru:"Không sao rồi. Em ở đây. Cún đừng khóc, em đau lòng"Và rồi, một nụ hôn vương nhẹ lên mi mắt anh, mang theo vị mặn của nước mắt của cả hai người.---Sáng hôm sau, ánh nắng mỏng manh xuyên qua rèm cửa, len vào phòng khách như một lời xin lỗi muộn màng từ trời cao sau đêm dài giông tố.Phong Hào vẫn còn ngủ, hơi thở nặng nề vì thuốc an thần mà Thái Sơn đã tiêm cho anh. Thái Sơn không ngủ. Cậu ngồi trên ghế sofa, gương mặt lạnh tanh, đôi mắt đỏ ngầu vì thức trắng cả đêm.Cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, Minh Hiếu bước vào, tay còn ôm mớ tài liệu và điện thoại, vẻ mặt mỏi mệt và hối lỗi. Vừa thấy Thái Sơn, cậu dừng chân, đứng lặng một lúc."con xin lỗi..." Minh Hiếu khẽ nói, giọng khàn đặc.Thái Sơn không quay đầu. Ánh mắt vẫn hướng về bóng dáng Phong Hào đang nằm, chiếc chăn kéo lên tận cổ, trán còn đọng lại dấu bầm tím."Tại sao con lại để anh ấy xem?" giọng Thái Sơn thấp, trầm lạnh. "con biết rõ anh ấy đang suy sụp, tại sao lại đưa mấy tấm hình đó cho anh ấy xem?""con không cố ý... Anh Hào ép con... anh ấy nói nếu em không cho coi thì anh ấy sẽ tự đi hỏi cảnh sát..." Minh Hiếu cúi đầu, giọng run rẩy. "con chỉ... con chỉ không muốn giấu gì nữa..."Thái Sơn quay đầu lại, đôi mắt chứa đầy lửa giận nhưng cũng đầy mỏi mệt.
"Không phải lúc nào thành thật cũng là tốt nhất. Anh Hào còn chưa hồi phục, còn chưa sẵn sàng đối mặt với sự thật đó.""con biết... con biết mình sai rồi." Minh Hiếu nói, môi cắn chặt đến bật máu. "con chỉ không ngờ anh Hào lại đau đến vậy... Anh ấy luôn mạnh mẽ, luôn gánh hết tất cả một mình..."Thái Sơn đứng dậy, bước về phía Minh Hiếu. Cậu vỗ vai cậu bé, ánh mắt tuy nghiêm khắc nhưng không còn giận dữ."Anh ấy không phải người mạnh mẽ như con nghĩ. Anh ấy chỉ giỏi giấu cảm xúc thôi. Sau này... đừng để anh ấy một mình, dù là trong phút giây ngắn nhất."Minh Hiếu khẽ gật đầu.Cả hai cùng lặng thinh một lúc. Tiếng tích tắc của đồng hồ tường vọng rõ ràng giữa không gian trầm mặc.Trong phòng ngủ, Phong Hào khẽ cựa mình, môi mấp máy gọi một cái tên:
"Pháp..."Thái Sơn lập tức quay lại, đi nhanh đến bên giường, ngồi xuống nắm lấy tay anh, giọng dịu xuống như gió sớm:
"em ở đây, không sao cả."Phong Hào mở mắt, lệ tràn mi, ánh nhìn mờ đục trôi nổi giữa cơn mê và tỉnh."Em ấy nói... lạnh quá..."Thái Sơn cúi đầu, nhẹ nhàng đặt tay lên trán anh, áp sát:
"em sẽ giữ cho anh ấm. Sẽ không để anh cô đơn thêm nữa."Cậu không để ai chen vào thế giới của cậu và Hào nữa. Không là quá khứ, không là những lời dối trá, cũng không là kẻ thù mang hình hài người thân.Chỉ cần Hào còn sống. Cậu sẽ làm lại tất cả từ đầu.Trời chiều bảng lảng, ánh nắng cuối ngày như một dải lụa vàng tàn úa vắt hờ trên khung cửa sổ.Thái Sơn ngồi trong phòng làm việc, chiếc laptop đặt trước mặt nhưng màn hình đã tắt từ lâu. Ánh mắt cậu không dừng lại ở bất kỳ dòng chữ nào, mà là trôi lơ lửng giữa những lớp ký ức mới cũ chồng lên nhau.Điện thoại rung nhẹ. Một tin nhắn từ người liên lạc của cậu bên chi nhánh cũ của Sơn Hào Hải Vị được gửi đến."Cậu đoán đúng. Người lái chiếc xe gây tai nạn đã từng làm việc cho bà Nhi. Hắn mất tích cách đây nửa năm, nhưng lần cuối xuất hiện là gần kho hàng cũ phía ngoại ô."Thái Sơn siết chặt điện thoại, xương ngón tay trắng bệch. Cậu đã lấy lại trí nhớ. Mọi thứ. Về Phong Hào, về mối hận cũ, về mẹ mình, và cả lần tai nạn năm ấy nơi máu của cậu và Hào hòa vào đất lạnh, nơi cậu suýt chết trong vòng tay người mình yêu, và khi tỉnh lại thì không còn gì ngoài nỗi oán.Bây giờ, nhìn Phong Hào gầy đi từng chút một vì cái chết của Pháp, cậu không thể tiếp tục làm ngơ được nữa.Cạch. Cửa phòng bật mở. Minh Hiếu bước vào, tay cầm cốc trà gừng.
" cậu Sơn, cậu ăn chút gì đi. Từ sáng tới giờ cậu chưa...""Cảm ơn. Để đó đi." Giọng Thái Sơn ôn hòa, nhưng ánh mắt lại sâu hoắm.Minh Hiếu đặt ly trà xuống, đứng im một lúc rồi nói nhỏ:
" cậu có nghi ngờ ai chưa?"Thái Sơn liếc nhìn cậu bé, nhưng không nói. Minh Hiếu lại nói:
"Con nghe phong thanh mấy chuyện Lúc cậu Pháp đi siêu thị thì quẹo vào khu hẻm vắng.con nghi bà Nhi vì ghét tụi con nên..."Thái Sơn nhếch môi cười nhạt, không trả lời. Cậu không cần ai nhắc, những thứ đó giờ đã rõ như lòng bàn tay. Bà Nhi không chỉ nhắm vào cậu, mà còn dùng lưỡi dao đâm vào người yếu nhất trong căn nhà này Thanh Pháp.Cậu sẽ không tha.
căn nhà nhỏ như rơi vào trạng thái ngủ đông. Ánh đèn ấm áp không đủ xua tan cái lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong những trái tim đang vỡ vụn.Thái Sơn ngồi nơi bàn làm việc trong góc phòng, ánh mắt dán lên từng dòng chữ trong hồ sơ vụ án. Từ ngày lấy lại trí nhớ, cậu bắt đầu âm thầm điều tra. Không phải vì nghi ngờ ai cụ thể, mà vì một cảm giác nghẹn nghẹn trong lòng rằng cái chết của Pháp... không đơn thuần là một tai nạn.Nhưng bên ngoài, cậu vẫn là người cậu dịu dàng, chăm sóc từng bữa ăn giấc ngủ cho Phong Hào và hai đứa nhỏ.Tối nay, Hồng Tú không chịu ăn cơm, nằm im trên ghế sofa, mắt đỏ hoe. Minh Hiếu thì lặng lẽ rửa bát, bàn tay run lên mỗi lần chạm vào nước lạnh. Thái Sơn đứng trong bếp, pha một ly sữa ấm, bước lại gần cháu gái."Tú, con phải ăn gì đi chứ."
"Con không đói, cậu ơi... Con không muốn ăn gì hết..." Giọng Tú nghẹn ngào.
"Pháp trên trời nhìn xuống sẽ buồn lắm." Thái Sơn nhẹ nhàng, bàn tay đặt lên đầu cô bé, giọng cậu trầm lại. "Chúng ta đều phải sống tiếp."Tú không nói, chỉ lặng lẽ tựa vào vai cậu, như muốn tìm một nơi an toàn để trốn khỏi thực tại.Trong khi đó, ở trong phòng, Phong Hào mở từng ngăn kéo. Những mẩu giấy Pháp viết vội, chiếc đồng hồ cũ mà em từng cãi nhau đòi đeo, cả đôi dép nhỏ bé vẫn còn đặt cạnh cửa ra vào. Tất cả như một cú đánh trời giáng khiến lòng anh rối tung lên, tan hoang.Anh không khóc. Không gào thét. Chỉ cầm lên từng vật, vuốt ve như thể có thể chạm vào linh hồn Pháp lần nữa. Rồi bất giác, bàn tay trượt theo vết khắc trên mặt bàn học tên của ba anh em được viết bằng bút xóa năm nào.Phong Hào bật khóc. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống từng kỷ niệm khô cứng, tê dại.Một tiếng động nhỏ nơi cửa.Thái Sơn đứng đó, bóng dáng cậu che cả ánh đèn phía sau. Không nói lời nào, cậu bước vào, nhẹ nhàng ôm lấy người đang co rút trên sàn.
"Khóc đi... Anh cứ khóc đi" Giọng cậu dịu đến lạ, nhưng lại run khẽ. "em ở đây."Phong Hào vùi mặt vào ngực cậu, như một đứa trẻ.
"Tôi... không kịp nói lời tạm biệt với nó, Sơn à..."Thái Sơn không trả lời, chỉ siết chặt vòng tay, mắt khép hờ, ẩn nhẫn nuốt hết nước mắt vào trong.Cậu biết. Đây mới là bắt đầu.Cái chết của Pháp như một mũi kim xuyên qua từng người. Và cậu không thể để nó trôi vào quên lãng.---Trong căn biệt thự sang trọng nơi trung tâm thủ đô, ánh sáng buổi sáng rọi qua rèm cửa dày, len lỏi từng vệt vàng nhạt xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo.Bà Nhi ngồi im lìm bên chiếc bàn uống trà gỗ đỏ, bộ áo lụa thêu rồng phượng khiến bà càng toát lên vẻ lạnh lùng, quyền uy. Trước mặt bà, ly trà đã nguội từ lâu nhưng chưa ai dám nhắc.Cánh cửa bật mở.Ông Thành - người đàn ông trung niên tóc hoa râm, dáng cao lớn mặc bộ vest sang trọng Chát!Một cái tát giáng thẳng vào má ông, vang như tiếng roi quất vào mặt hồ tĩnh lặng.Bà Nhi không nói một lời, bàn tay còn run nhẹ vì giận."Tôi bảo giết thằng Nguyễn Thái Sơn... Chứ không phải thằng em út của Thái Sơn. Vậy mà ông lại giết lộn người? Hả?!"Ông Thành lau má, cố giữ bình tĩnh:
"khi người của tôi tới nơi thì trong nhà của Phong Hào đi ra là một thằng nhóc dáng vấp và quần áo như mô tả của bà còn gì, vả lại trời tối, tôi muốn giải quyết nhanh nên sơ xuất"" sơ xuất??" Bà Nhi cười khẩy, ánh mắt như lưỡi dao bén ngót. "Ông tưởng? Cái mạng người mà ông dùng từ 'tưởng' à?""Tôi sẽ dọn dẹp hậu quả. Bên pháp y đã được bịt miệng. Không ai điều tra ra đâu.""Im miệng." Giọng bà Nhi trầm xuống, sát khí lan khắp phòng. "may thay thằng ông giết lộn là thằng Pháp đấy nếu ông mà giết lộn con trai tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu. Nếu để thằng Sơn nhớ lại thì..."Ông Thành siết tay:
"Thằng Sơn chưa nhớ lại đâu. Tôi chắc chắn.""Chưa nhớ lại?" -Bà bật cười khẽ, ánh mắt lóe lên tia sắc lạnh. "Nếu chưa nhớ, Sao nó âm thầm gửi đơn xin khai quật lại xác thằng Pháp?"Ông Thành giật mình.Bà Nhi chống tay lên trán, lần đầu tiên hiện ra vẻ mỏi mệt:
"Cái xác đáng lẽ phải là của Nguyễn Thái Sơn giờ bị đổi lại là Nguyễn Thanh Pháp. Nhưng giờ Thằng Pháp nằm trong mộ, còn con mồi chúng ta vẫn sống sờ sờ, mỗi ngày lại gần hơn với sự thật."Một khoảng lặng.Bà rít qua kẽ răng:
"Xử lý cho sạch. Và lần này, đừng làm tôi thất vọng nữa."Ngoài cửa sổ, mây đen kéo tới, gió nổi lên phần phật. Bên trong căn phòng, hơi lạnh từ chiếc máy điều hòa như cũng nhạt dần trước cơn giận ngút trời của một người mẹ người luôn cho rằng mình đúng, ngay cả khi đặt tay lên sinh mạng kẻ khác.---Đêm buông xuống, thành phố chìm trong làn sương mù nhẹ, ánh đèn vàng hắt lên những vết bóng mờ mờ, như đang che giấu những bí mật tăm tối. Trân cô gái kiêu kỳ, luôn sống trong thế giới của những mối quan hệ phức tạp và quyền lực, đang ngồi trên chiếc xe sang trọng của đại gia. Cô ta mỉm cười đầy thỏa mãn, ngả người ra sau ghế, điện thoại trong tay, thỉnh thoảng lại khúc khích cười đùa với người đàn ông bên cạnh.Nhưng không ai trong số họ biết rằng, từ một góc tối, Thái Sơn đang âm thầm theo dõi từng hành động của cô.Cậu đứng nép sau một chiếc xe đậu ven đường, đôi mắt đen sắc bén không rời khỏi mục tiêu. Cảm giác căng thẳng dâng lên trong từng mạch máu, dù trong lòng cậu không còn cảm giác gì ngoài sự lạnh lẽo và quyết tâm.Thái Sơn không còn là cậu bé ngây ngô ngày nào, cũng không phải là một người chỉ biết yêu thương vô điều kiện. Cậu đã nhớ lại, và hôm nay, cậu đã sẵn sàng để đối mặt với những người đã đẩy cậu vào cuộc sống đầy đau khổ này.Trân vừa rời khỏi một buổi tiệc sang trọng, bước xuống xe với dáng đi uyển chuyển, hất tóc một cách đầy quyến rũ. Cô ta không nhận thấy sự xuất hiện của Thái Sơn, dù cậu đã ở cách đó không xa.Thái Sơn bước ra từ bóng tối, trong một nhịp điệu nhanh chóng nhưng đầy tính toán. Cậu tiến lại gần, đẩy cửa xe của Trân và túm lấy cô, kéo cô ra ngoài một cách mạnh mẽ."Cậu làm gì vậy?! Buông ra!" Trân hoảng loạn, gào lên khi bị kéo đi không thương tiếc. Cô ta cố giằng co nhưng không thể thoát khỏi tay của Thái Sơn. Cô ta nhìn quanh, chỉ thấy bóng tối mù mịt, chẳng ai có thể cứu giúp.Thái Sơn giữ chặt cô, ánh mắt lạnh lùng đến mức Trân không thể chịu nổi."Cô biết tôi là ai, phải không?" Thái Sơn hỏi, giọng lạnh tanh, không một chút cảm xúc."Cậu... cậu là ai?" Trân thở dốc, mắt nhìn quanh, cố gắng đoán xem ai đang đứng sau tất cả, nhưng cô không thể nhận ra, Thái Sơn đang đeo khâu trang và đội nón lưỡi trai đen. Cô ta chỉ thấy sự tăm tối bao phủ và cảm giác sợ hãi dâng lên trong từng tế bào."Cô đã gây ra quá nhiều thứ, Trân." Thái Sơn không đáp trực tiếp, chỉ nhìn thẳng vào mặt cô, ánh mắt như dao sắc. Cậu đánh ngất trân và kéo cô đi vào một hẻm vắng, nơi không có người qua lại, chỉ có tiếng gió rít qua những con đường vắng lặng.Bầu không khí u ám và nặng nề bao trùm trong không gian tối tăm của căn hầm. Từng tia sáng yếu ớt từ bóng đèn mờ chiếu xuống những bức tường lạnh lẽo, phủ đầy rêu mốc và bụi bặm. Căn hầm này chẳng khác nào một nơi tĩnh lặng, nơi bóng tối không bao giờ buông tha, nơi mọi âm thanh đều bị nuốt chửng bởi sự im lặng kinh hoàng. Trân đang ngồi co ro trong góc phòng, tay bị trói chặt vào chiếc ghế sắt gỉ sét.Cô ta ngồi đó, tay run rẩy nắm chặt vạt áo, môi không ngừng mấp máy những lời cầu xin, nhưng chẳng ai nghe thấy. Trong không gian tĩnh mịch, chỉ có tiếng thở gấp và tiếng lạch cạch từ đôi giày bước nhẹ trên nền đất cứng của căn hầm. Một bóng người bước vào Thái Sơn.Ánh sáng từ đèn trần chiếu lên khuôn mặt cậu, khiến những nét cứng rắn và lạnh lùng càng thêm nổi bật. Đôi mắt Thái Sơn nhìn thẳng vào Trân, ánh nhìn sắc lạnh đến mức khiến cô ta cảm thấy như bị xé nát. Dù Trân biết Thái Sơn đang mất trí và bây giờ chỉ là thằng ngốc, nhưng sự xuất hiện của Thái Sơn khiến cô cảm thấy mình bị đe dọa không thể thoát khỏi. Cậu bước gần hơn, mỗi bước đi như một tiếng gõ vào trái tim cô, khiến cô không thể thở nổi."Cô nghĩ rằng có thể giấu được sự thật sao?" Giọng Thái Sơn vang lên lạnh lùng, như một chiếc dao sắc bén xuyên qua màn đêm. Cậu không có ý định hỏi lại, chỉ nhìn Trân như thể đang quan sát một con mồi.Trân, dù đã từng quen với những tình huống nguy hiểm, vẫn không thể bình tĩnh trước Thái Sơn. Cô cố gắng thở đều, mắt hoang mang, sợ hãi. Cô ta cố giãy giụa, nhưng chỉ càng khiến tay mình bị trói chặt hơn." Nè không phải cậu nói không biết tôi sao? Tại sao lại bắt cóc tôi?" Trân hỏi, giọng đầy hoang mang. Nhưng trong mắt cô, không thể che giấu được sự hoảng loạn. Cô không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này.Thái Sơn không trả lời câu hỏi của cô. Cậu bước lại gần, cúi xuống trước mặt Trân, đôi mắt như nhìn xuyên thấu mọi bí mật. Cậu không thèm quan tâm đến những lời van xin của cô ta. Mối quan tâm duy nhất trong đầu là sự thật, sự thật mà bà Nhi và những người xung quanh đã cố gắng che giấu."Cô nghĩ rằng tôi không biết gì sao?" Thái Sơn nói, giọng không một chút cảm xúc. Cậu nghiến răng, đe dọa. "Cô đã giúp bà Nhi giết Pháp... cô đã giúp bà ta che giấu mọi thứ.""Mày...mày nhớ lại rồi hả"Trân run rẩy. Cô ta không dám nhìn thẳng vào mặt Thái Sơn, đôi mắt cô chỉ còn sự sợ hãi."Aha..Cậu... cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ làm theo lệnh của bà Nhi... Tôi không... tôi không muốn..." Trân cố gắng thanh minh, nhưng từng câu nói chỉ càng khiến Thái Sơn thêm phẫn nộ. Cậu quỳ xuống, mặt đối mặt với cô ta, lạnh lùng cắt ngang lời biện hộ của Trân."Nói đi, nói hết đi. Cô biết gì về cái chết của Pháp? Tôi không có thời gian để nghe cô nói dối nữa đâu." Thái Sơn siết chặt tay Trân, ánh mắt không hề có chút lương tâm.Trân sợ hãi, mắt trợn to, như thể muốn tránh ánh nhìn của Thái Sơn. Cô ta cúi đầu, nước mắt tuôn ra, không còn vẻ kiêu ngạo, chỉ còn lại sự yếu đuối và tuyệt vọng."Tôi... tôi không biết... tôi không thể... tôi chỉ nghe theo lệnh của bà Nhi thôi... Bà ấy bảo tôi phải giết cậu..." Trân nói trong cơn hoảng loạn, nhưng rồi cô ta ngừng lại, ngập ngừng. Cô ta bắt đầu nhận ra rằng có lẽ mình đã quá muộn để nói dối.Thái Sơn nắm lấy cằm cô ta, buộc cô phải nhìn mình. Cậu thở dài, giọng trầm xuống như một lời cảnh báo."Nói hết đi, cô sẽ không có cơ hội lần nữa."Trân không còn sức để phản kháng. Cô ta gật đầu, mắt long lanh vì hoảng sợ, như thể không còn cách nào để thoát khỏi tình thế này. Cô hít một hơi dài, rồi buộc phải nói ra sự thật."Bà Nhi sai ông Thành giết cậu... Nhưng... nhưng ông ta đã giết nhầm... ông ấy đã giết Pháp..."Những lời nói của Trân như một cú sét đánh thẳng vào người Thái Sơn. Cậu lùi lại một bước, đầu óc trống rỗng. Pháp, em trai cậu, đã chết vì một sự nhầm lẫn đáng tiếc. Tất cả mọi thứ, mọi đau khổ cậu trải qua suốt bao năm qua, hóa ra chỉ là một sai lầm chết người. Cậu thở hắt ra, lòng đau đớn không thể diễn tả thành lời.Trân im lặng, giọt nước mắt của cô ta tuôn rơi, rơi xuống khuôn mặt không một chút hối hận. Nhưng những lời nói đó không thể làm thay đổi sự thật. Cô ta đã hủy hoại quá nhiều, và Thái Sơn sẽ không để cô ta thoát khỏi."Đêm nay hãy tận hưởng"Phía sau lưng Thái Sơn đi vào là hai tên lực lưỡng, và ánh mắt chúng nhìn cô không có chút gì là tốt đẹp.Cậu đứng dậy, quay lưng đi, để lại Trân với sự hoảng loạn và cô độc trong căn hầm tối tăm. Cậu không có thời gian cho sự thương hại. Tất cả chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất: trả thù và tìm ra kẻ thật sự đã gây ra cái chết của Pháp.Mưa vẫn rơi lất phất ngoài hiên. Căn nhà vắng lặng, chỉ nghe thấy tiếng tích tắc của đồng hồ treo tường và tiếng nước nhỏ giọt từ mái hiên chạm nền sân. Thái Sơn đẩy cửa bước vào, bộ quần áo đen dính đầy mưa, gương mặt nhạt nhòa không cảm xúc. Cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ bước về phía phòng khách, nơi ánh đèn mờ vàng còn đang le lói.Phong Hào ngồi đó, trên ghế sofa, tay cầm ly trà đã nguội. Anh ngẩng đầu nhìn Thái Sơn, ánh mắt lo lắng xen lẫn nghi ngờ."Sao cậu lại ướt như chuột lột thế này? Đã bảo trời mưa mà còn ra ngoài làm gì."Thái Sơn không trả lời. Cậu ngồi xuống bên cạnh, giữ một khoảng cách rất gần, khiến hơi thở cả hai như chạm vào nhau. Một lúc lâu, Thái Sơn mới lên tiếng, giọng trầm thấp mang theo chút khẩn cầu."Anh... còn nhớ hồi đó, anh từng gọi em là gì không?"Phong Hào khựng lại, ánh mắt hơi dao động."Gọi cậu là gì?""Không phải 'cậu'... Là 'Sơn'. Còn anh là 'anh' cơ." Giọng Thái Sơn như một lời thì thầm lạc giữa những cơn mưa ngoài kia. "em muốn nghe lại... giọng anh gọi như vậy."Phong Hào cụp mắt, ngón tay siết chặt ly trà. Trái tim anh như bị ai đó siết chặt, đau nhức.Thái Sơn vươn tay nắm lấy cổ tay anh, nhẹ nhưng chắc chắn. Đôi mắt đen của cậu hiện lên một nỗi tha thiết gần như tuyệt vọng."em không còn là đứa em nhỏ từng đứng sau anh, nép vào bóng anh nữa. Em là Thái Sơn là người đã đi qua bao nhiêu năm để trở lại bên anh, dù đầu óc trống rỗng hay trái tim chất đầy thù hận thì em vẫn chỉ nhớ một mình anh."Phong Hào nhìn Thái Sơn, ánh mắt mờ đi vì hơi nước."Sơn. Nay cậu..à.. ừm.. em hơi nói nhiều quá rồi đó"Chỉ một từ thôi, nhưng như làm vỡ nát bức tường im lặng giữa hai người. Thái Sơn rướn người ôm lấy Phong Hào, thật chặt. Hơi thở anh thơm mùi trà nhài và mưa lạnh, làm dịu lại lòng cậu."Gọi thêm lần nữa đi. Em muốn nghe giọng anh gọi em như ngày trước. Chỉ một lần... cũng được.""Thái Sơn."Cả thế giới bỗng trở nên tĩnh lặng. Mưa ngoài trời vẫn rơi, nhưng trong lòng Thái Sơn đã bắt đầu có ánh sáng.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz