10
°
"con định như thế đến bao giờ?"
"đến bao giờ ông ấy thật sự buông tha cho cuộc đời con."
tiếng gã dõng dạc làm người phụ nữ trước mắt mệt lòng. bà biết câu trả lời này là thoả đáng, nhưng nó thật sự không khả thi khi người đó là bố gã, một ông già độc tài, tàn ác.
nguyễn thái sơn thả lỏng cơ mặt, gã thở dài một hơi. cuộc sống của gã hiện tại ở bên anh rất tốt. hằng ngày anh sẽ đi học đi làm, đêm về sẽ về nhà ôm lấy gã để được an ủi. dù gã biết điều này nếu tiếp tục kéo dài sẽ rất cực khổ của người gã yêu, nhưng nếu nhận sự giúp đỡ từ mẹ gã thì chẳng khác nào đang công khai đối đầu với ông ta. bố gã, người đàn ông độc tài ấy cấm tất cả sự giúp đỡ từ mọi người, vì ông tin không sớm thì muộn sự cực khổ sẽ làm anh từ bỏ.
nhưng ông ấy nào biết, người gã yêu, là trần phong hào.
gã không bị bệnh tâm lí, không khờ khạo như trẻ con. kết quả đó là do người phụ nữ trước mặt dùng rất nhiều tiền để mua. và việc của gã mà diễn tròn vai của một thằng khờ, một đứa trẻ vừa lên mười, ngây thơ, ngờ nghệch.
thái sơn chỉ đơn giản là trầm cảm giai đoạn đầu cộng thêm việc quá kích động vì sợ mất đi anh nên mới xảy ra chuyện ngày hôm đó. gã vẫn uống thuốc, vẫn đi khám nhưng chỉ là thuốc bổ não và khám bệnh trầm cảm nhẹ.
"nếu tiếp tục như vậy, mẹ sợ hào sẽ không ổn. với lại nếu thằng bé biết..."
"con sẽ tìm cách."
°
"anh ơi."
"sao nào."
"em thương anh."
gã đột nhiên ôm lấy thân người gầy đi không ít của anh. gã xót xa vì những cực khổ anh phải chịu. nhìn những vết thâm trên đôi mắt xinh đẹp ấy, lòng thái sơn không khỏi không đau đớn. gã từng đến chỗ anh làm thêm, gã thấy anh cúi đầu lắng nghe từng lời mắng chửi từ quản lí. anh không dám cãi lại dù người sai là khách hàng. thái sơn khi ấy chỉ biết im lặng, rơi nước mắt, gã cảm thấy bản thân vô dụng đến nổi không thể bảo vệ người mình yêu. gã có thể diễn vai này cả đời, nhưng gã làm sao nỡ thấy anh cả đời vất vả lo cho mình?
đột nhiên có tiếng khóc vang lên, phong hào giật thót người khi có vài giọt nước ấm nóng rơi trên vai mình. anh đẩy người gã ra xem có chuyện gì. thái sơn khuôn mặt lắm lem nước mắt, miễng mếu máo như đứa con nít mới lớn.
"sao vậy sơn? sao em khóc?"
"anh đừng bỏ em, đừng mệt mỏi, đừng uống thuốc ngủ nữa."
"anh khó ngủ nên mới dùng thuốc, anh sẽ không bao giờ bỏ sơn. anh vừa đi làm vừa đi học nên hơi mệt, nhưng về nhà ôm em là hết ngay. em của anh đừng suy nghĩ nhiều, nha?"
thái sơn ôm lấy má anh, gã xoa xoa vài cái, cảm giác chẳng còn mềm mại như xưa. anh gầy đi rồi, vì gã, vì tình yêu. gã đặt lên môi anh một nụ hôn nhẹ như tơ hồng, cái hôn dịu dàng ấm áp, vừa chạm vừa đủ để cảm nhận.
"sơn ngoan, anh vẫn luôn ổn mà, nhất là khi có em bên cạnh."
°
gã ôm lấy người trước mặt, xoa xoa tấm lưng quen thuộc trong ngần ấy năm. thái sơn mỉm cười vì cuộc sống hiện tại, tự do tự tại, bên anh mỗi đêm về, cùng anh đón nắng sớm.
"sao không về thẳng nhà mà đến đây, đi làm có mệt không?"
"đến đón người yêu em về cùng."
giọng gã ngọt ngào đến nổi anh má anh phớt hồng. thái sơn nói rất nhiều câu sến sẩm, anh nghe rất nhiều lần nhưng lần nào cũng bị giọng nói ngọt ngào đó chinh phục. anh mỉm cười nắm lấy bàn tay to lớn của gã, tay anh nhỏ xíu đan lấy đôi tay đầy gân, khoảng cách kích thước hợp lí đến làm người ta ghen tị.
gã tìm được công việc vô cùng ổn định, ngày nào tan làm cũng đến đón anh về cùng. cả hai sẽ mỉm cười chào nhau một cái, rồi sẽ ôm, tâm sự vài câu bông đùa. thái sơn như một người bố già, sẽ mắng anh khi anh quên áo khoác rồi lại nhanh tay cởi áo của mình để anh không bị lạnh. phong hào sẽ chủ động nắm tay để cả hai không lạc mất nhau giữa đám đông chen chút.
bố gã không làm khó cả hai nữa, vì sau một thời gian dài đằng đẵng, anh vẫn không từ bỏ. nhưng ông ấy vẫn không ủng hộ.
cuộc sống hiện tại làm anh và gã hài lòng, anh không dám tham lam thêm một chút nào nữa. vì hiện tại, nó đã như một giấc mơ vô lí mà anh lại đạt được. cảm giác bao cực khổ anh phải chịu đựng đều được bù đắp trong thời gian qua.
thoả mãn.
hai đôi chân rảo bước trên đường, gã chỉ nhìn anh, mỉm cười. cả hai không nói thêm một lời nào, chỉ im lặng và tận hưởng.
"yêu anh, phong hào."
end.
_____
kết vậy cũng là tốt cho hai em bé nhà mình rồi. tui định kết đớn hơn nhưng hai ảnh đẹp đôi quá không nỡ tách=)
mình định sẽ viết một bộ jsolnicky nữa (hoặc không) bộ đó chắc chữa lành (ít dữ nhiều).
cảm ơn vì đã ủng hộ bộ truyện xàm xí này nhaaaaaaaa🫶🫶
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz