ZingTruyen.Xyz

Joongdunk Benh Yeu


Trò chơi mà bọn Chung A Thần chơi chính là live-action game, vào năm nay thể loại trò chơi này còn chưa tạo nên cơn sốt. Nhưng mấy kẻ có tiền rất thích chơi trò này, chơi ở bên trong khu giải trí đỉnh cao phải nói là cực kỳ kích thích.

Lúc Chung A Thần đang đổi cho nhân vật của mình một cái áo giáp màu đen, mấy nữ sinh xung quanh đều nhìn qua đây. Thiếu niên tóc bạc bắt mắt, vóc dáng cực kỳ hoàn hảo. Dáng người anh cao ráo, còn có cơ bắp săn chắc khỏe mạnh.

Chung A Thần gác súng trên vai, dẫn đầu xông pha vào chiến trường.

Trung Tắt mới vào được một phút đồng hồ, nhân vật đã bị tấn công ngay tim. Trên màn hình lớn hiện lên một thiếu niên tóc bạc đang mai phục trong bụi cỏ, đôi mắt đen nhánh tĩnh mịch đầy tỉnh táo của anh hiện lên làm cho mấy nữ sinh đang quan sát trận đấu gần đó hét ầm lên.

Sau khi Chung A Thần hồi phục máu, ngay cả Lê Nhã Phong cũng bị giết.

Nhã Phong thở dài, cam chịu thối lui ra ngoài quan sát trận chiến.

Mã Bá Kiên nghe thấy mấy tiếng vang, hồn phách bị dọa muốn bay lên. Anh ta không rõ ai đã bị giết, cố gắng hèn hạ ẩn núp, vừa ngước mắt đã nhìn thấy khuôn mặt không biến sắc của Chung A Thần.

Chung A Thần giơ tay lên, Mã Bá Kiên đã hét:

"Con mẹ nó đừng nha, chúng ta là đồng đội đó A Thần."

Chung A Thần cho anh ta mấy phát súng.

Trên màn hình một dòng chữ đỏ tươi cực lớn hiện lên – DIED.

Rốt cuộc Mã Bá Kiên cũng nhìn ra có gì đó không ổn, Lê Nhã Phong cũng nói:

"A Thần đang không vui à?" Lúc nãy không phải rất bình thường sao?

Mã Bá Kiên đột nhiên nhớ tới Nhật Đăng.

Anh ta đưa ra phỏng đoán đáng sợ:

"Đừng nói là Chung A Thần..."

"Làm sao?"

"Không có gì."

Mã Bá Kiên đổi đề tài:

"Anh ấy mới chia tay, tâm trạng không được tốt lắm."

Trung Tắt vuốt tóc nói:

"Nó thực sự để ý Thẩm Vũ Tình đến vậy à?"

Lê Nhã Phong bị kích ra nên nhanh chóng bùng nổ:

"Ông đây không chơi nữa, bị mất máu thì thôi đi, A Thần tự dưng điên lên đến cả đội mình cũng giết luôn."

Anh ta vừa mới "xả" xong, một nữ sinh đưa mắt nhìn sang, khi đối diện với ánh mắt của Lê Nhã Phong, cô ta đỏ mặt cười.

Cô nữ sinh kia bộ dạng rất xinh, Lê Nhã Phong bỗng thấy gương mặt mình sắp bốc hỏa tại chỗ. Anh ta đi qua đó, tay chống lên quầy bar:

"Người đẹp, lại đây chơi không?"

Nữ sinh gật gật đầu, trò chuyện với anh ta một hồi, sau đó hỏi:

"Anh A Thần đâu rồi ạ?"

Lê Nhã Phong thần kinh thô đáp:

"Đang thay đồ."

Lúc nữ sinh kia tìm tới, Trung Tắt huýt sáo rồi nói nhỏ với Mã Bá Kiên:

"Cô ta đến tìm A Thần đó."

Mã Bá Kiên cũng liếc mắt nhìn và xét:

"Bộ dáng cũng được, tuy kém Thẩm Vũ Tình một chút nhưng có thể chấp nhận được."

Chung A Thần đi ra ngoài thì thấy Lê Nhã Phong đang ngoắc ngoắc anh. Anh ngồi xuống, đối diện là một bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn châm điếu thuốc đưa cho anh.

Anh lười biếng ngước mắt lên liền thấy hai mắt tràn đầy mong đợi của Lư Nguyệt. Trung Tắt nói:

"Chậc chậc, người đẹp thật biết điều nha."

Chung A Thần mặc xong áo khoác, không thèm tiếp nhận.

Nữ sinh kia có hơi xấu hổ, nhưng rất nhanh trở lại bình thường:

"Chào cậu Chung A Thần, chị tên là Lư Nguyệt, học lớp 12-1 ở trường Thất Trung."

Lớn hơn Nhật Đăng một lớp, xem như là đàn chị của cậu.

Chung A Thần tựa vào ghế salon ngước mắt nhìn cô ta, sau khi đánh một trận trên mái tóc bạc của anh xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng:

"Thất Trung?"

Lư Nguyệt không ngờ anh chú ý đến mình nên vội vàng gật đầu.

"Những lớp một ở trường các cô đều dành cho học sinh khá giỏi?"

"Đúng vậy."

Chung A Thần đột nhiên đứng dậy đến gần cô ta. Dáng dấp anh cao bức người, nhìn gần càng toát lên vẻ đẹp đầy hoang dã, Lư Nguyệt nhịn không được đỏ bừng mặt.

"Lớp một trường Thất Trung, sao cô nhìn trúng một đứa học ở trường cấp cao bên kia như tôi thế?"

Lư Nguyệt ngẩn người, hồi lâu sau mới đáp:

"Chỉ là học khác trường thôi mà, mọi người đều ngang hàng với nhau."

Chung A Thần đột nhiên cười:

"Cút."

Nói dối.

Anh quay về chỗ ngồi, Lư Nguyệt cắn môi, không biết câu nào của mình đã đắc tội anh, đành phải rời đi trước. Lê Nhã Phong quan sát bóng dáng của cô ta, nhỏ giọng nói với bọn Mã Bá Kiên:

"Tao thấy Lư Nguyệt vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất à nha."

Ánh mắt Chung A Thần xuyên qua màn hình trận đấu, không biết dừng ở nơi nào.

Mã Bá Kiên không nói chuyện, hoảng hốt nhớ ra, Nhật Đăng cũng học lớp một. Lớp 11-1.

Trong lòng anh ta đột nhiên hiện ra một suy đoán lớn mật.

***

Mấy ngày nay Nhật Đăng không chạm mặt Chung A Thần khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, lòng thầm nghĩ rất nhiều chuyện đều không hề giống với kiếp trước. Đời trước khi chuyện thay mận đổi đào của cậu và Nhật Thư bị tung ra khiến cậu bị công kích nặng nề.

Đến khi tin đồn lắng xuống, mắt của cậu dần khỏi, bác sĩ nói cậu không cần phải đeo kính râm đi học nữa.

Ngày đó khi mắt của cậu khỏi thì Nhật Thư xảy ra chuyện, bị người ta tạt sơn khắp người ở nhà vệ sinh.

Nhật Đăng ngay cả đến trường cũng không kịp, lập tức đến trường cách vách tìm em gái.

Cậu quấn áo khoác kỹ càng cho Nhật Thư, lúc đang che chở cô ta ra ngoài thì đúng lúc gặp phải Chung A Thần. Anh cùng lắm cũng chỉ nhìn được một bên mặt, ánh mắt có một chút đình trệ.

Đợi khi cậu đi ngang qua anh, Chung A Thần đột nhiên cười:

"Này, cậu là người đánh đàn hôm đó à?"

Cậu giương mắt lên, đối diện với cặp mắt đen nhánh của anh. Nhật Đăng biết em gái mình thích người này, cho là anh đang chọc cho bọn họ cười, vì vậy nhẹ nhàng đáp:

"Xin lỗi, anh có thể nhường đường một chút không?"

Lát sau anh mới cười nói:

"Được thôi."

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.

Nhật Đăng tưởng rằng anh là một người dễ nói chuyện, cho đến sau này ý thức được tính tình cố chấp của anh, cậu mới biết nhận thức của anh với một số thứ quả thật không theo lẽ thường.

Nhưng kiếp này gặp nhau quá sớm, đôi mắt của cậu còn chưa khỏi hẳn. Nhật Đăng cảm thấy, chung quy Chung A Thần vô cùng chán ghét mình, điều này trái lại khiến cậu thở phào.

Mấy ngày nay cậu đều tập trung chuẩn bị cho cuộc thi Olympic Toán sắp đến.

Tăng Phú Thắng thấy cậu mỗi khi tan học đều chăm chỉ luyện đề, nhịn không được hỏi:

"Cậu không mệt chút nào sao Đăng Đăng?"

Nhật Đăng lắc đầu, dốc sức vì 8 ngàn vạn đó, không mệt.

Lưu Tiểu Di ở bàn sau đang ăn bánh bích quy, nghe vậy đưa cho Phú Thắng một cái rồi nói:

"Tuy là Nhật Đăng rất lợi hại, nhưng nghe nói Lư Nguyệt cũng tham gia nữa. Hàng năm chị ấy đều giành giải quán quân."

Phú Thắng cũng biết Lư Nguyệt:

"Là chị ở lớp 12 gì đó à?"

"Ừ, chị ấy xinh lắm."

Lưu Tiểu Di hào hứng nói tiếp:

"Tớ nghe em trai nói chị ấy đang cặp với Chung A Thần."

Trong phòng học ồn ào, Phú Thắng trừng mắt:

"Không phải chứ, là thật hay giả vậy?"

"Sao mà giả được, hai ngày trước có người còn nhìn thấy hai người họ đi chung với nhau."

"Thật mẹ nó phấn khích, Chung A Thần mới vừa chia tay với Thẩm Vũ Tình đó." Tất cả mọi người đều vây lại buôn chuyện.

Phú Thắng quay đầu nhìn Nhật Đăng.

Nhật Đăng đang dùng thước kẻ vẽ lên trên trang giấy một đoạn nhỏ, hàng mi cậu rủ xuống, không nói tiếng nào.

Phú Thắng nhỏ giọng hỏi:

"Đăng Đăng, sao cậu đối với mấy chuyện này đều không có chút hứng thú nào hết vậy?"

Nhật Đăng cong cong môi đáp:

"Ừ."

____

Cuộc thi Olympic Toán diễn ra vào tháng 11, đúng vào ngày Lễ Tạ Ơn.

Trong trường tiến hành tổ chức thi đấu vòng loại, Nhật Đăng thuận lợi vượt qua. Lần thứ hai thi đấu là ở trung tâm thành phố, bởi vì gần đây Lư Nguyệt trở thành nhân vật tai tiếng trong trường, vì vậy đã khiến mọi người chú ý đến cuộc thi Olympic lần này.

Một số người thậm chí còn nói rằng Lư Nguyệt còn giỏi hơn nhiều so với Thẩm Vũ Tình.

Vừa học giỏi, bộ dáng cũng không tệ, các cuộc thi ở thế vận hội tiểu học và trung học cơ sở quốc gia đều vô cùng khó khăn, vậy mà hàng năm Lư Nguyệt luôn giành được hạng nhất, làm cho nhiều người hâm mộ không thôi.

Năm ngoái vì có một số người gian lận nên năm nay ban tổ chức quyết định, thí sinh sẽ công khai tranh tài, lần đầu tiên công khai bên ngoài, bảng vẽ được đặt trên kệ để giải bài. Chuyện này thu hút không ít sự chú ý của mọi người, đều hận không thể tham gia vào góp chút náo nhiệt.

"Không cần phải tranh cãi, năm nay người đoạt giải nhất chắc chắn là Lư Nguyệt. Cho dù chuyện với Chung A Thần có ầm ĩ lên đi nữa, chị ấy cũng có thể thi đấu rất tốt."

Chưa đầy hai tháng, tất cả học sinh bên Thất Trung đều biết Chung A Thần – học sinh bên trường sát vách.

Đẹp trai, giàu có, kiêu căng ngạo mạn, mỗi một dạng đều trở thành điểm mấu chốt.

Nhật Đăng cũng nghe thấy những lời này, ngược lại cũng không bận tâm nhiều. Cậu chăm chỉ luyện tập, mỗi ngày ngoại trừ việc lên lớp, ăn cơm và ngủ ra, cậu đều dành thời gian cho ôn luyện.

Chỉ cần giành được một giải thì sẽ có phần thưởng, nhưng nếu là quán quân đương nhiên sẽ càng nhiều hơn.

Đêm trước Lễ Tạ Ơn nhằm vào ngày thứ Sáu, Nhật Đăng đang đứng chờ ở trạm thì gặp được đám người của Chung A Thần.

Hình như bọn họ cúp học để đi đua xe trên đường núi. Anh mở cửa xe thể thao mui trần, lấn chiếm đường đi của xe buýt, đám học sinh đang chờ xe nhao nhao ngó sang.

Chung A Thần nhìn về hướng bên này, Nhật Đăng trốn phía sau trạm dừng.

Lê Nhã Phong lúc này hạ cửa sổ xe xuống, hướng về bên ngoài huýt sáo:

"Lư Nguyệt."

Nhật Đăng quay đầu lại, quả nhiên Lư Nguyệt cũng ở đây.

Lư Nguyệt đi qua chào hỏi: "Lê Nhã Phong... Chung A Thần, các cậu khỏe không?"

Lê Nhã Phong nói:

"Để tôi đưa chị về nhà." Đám người bọn họ có đôi khi không làm khó người khác, ngược lại còn rất có nghĩa khí.

Lư Nguyệt do dự:

"Ngày mai chị phải tham gia cuộc thi Olympic Toán, thời gian thi đấu rất sớm nên chị đang ở khách sạn gần địa điểm thi."

Học sinh dốt đặc Lê Nhã Phong khi thi điểm còn không đạt chuẩn, Olympic Toán với anh ta chính là cái thứ đồ chơi thật mẹ nó đọc không vô, nghe vậy đành phải nói:

"Thật trâu bò."

Tầm mắt Lư Nguyệt không nhịn được rơi xuống bên người Chung A Thần, nụ cười của cô ta tươi rói:

"Chị sẽ ẵm giải quán quân về cho mấy cậu xem."

Chung A Thần không phản ứng, nhìn thoáng qua trạm dừng đằng sau.

Nhật Đăng yên lặng đứng ở nơi đó.

Giống như đêm đó khi đối diện với anh và Thẩm Vũ Tình, cậu có hơi xấu hổ, không phải là vì để ý, mà vì tính cách cậu có phần ngượng ngùng, chưa gặp qua người khác nói chuyện yêu đương.

Tay anh tùy tiện gác lên cửa sổ xe, có hơi xuất thần.

Anh nhớ lại cái đêm ở Tiểu Cảng Thành nhìn thấy hình dáng đôi mắt hạnh mông lung mỹ lệ, đôi mắt ấy chỉ cần liếc nhìn một cái thôi sẽ tạo cho người ta cảm giác chấn động tâm can, hiện giờ nhớ đến vẫn còn rung động.

Nhật Đăng không mang theo gậy mù ra ngoài, mắt của cậu bây giờ đang dần tốt lên, bình thường sẽ không đau nữa, cũng không cần phải thường xuyên nhắm mắt lại nữa.

Mùa thu tháng 11, cậu mặc một chiếc áo len màu trắng bên trong, bên ngoài vẫn là chiếc áo khoác đồng phục cũ kỹ của Thất Trung.

Xuống dưới chút nữa là đôi giày da cứng.

Dây giày đan xen buộc lại với nhau, bởi vì đôi mắt của cậu khiến cho mọi người xung quanh dùng ánh mắt quái dị mà nhìn, cậu cũng không thèm quan tâm.

Mùi thảo mộc trên tóc cậu vương vấn đâu đó mang vị tinh khiết và thanh lịch khó diễn tả.

Cậu đang ôm một quyển sách.

Chung A Thần vì nhiều năm không chú tâm học hành nên thị lực vô cùng tốt.

Anh nhìn thấy phía trên đó viết:

"Bách khoa toàn thư Olympic Toán học".

Nhật Đăng cảm nhận được ánh mắt của anh, đoán không ra anh đang nhìn cái gì, cậu nắm chặt quyển sách trong tay.

Chung A Thần đột nhiên quay đầu hỏi Lư Nguyệt:

"Mấy giờ cô thi đấu?"

Lư Nguyệt ngẩn người, đáp:

"9h sáng mai."

"Ở đâu?"

"Học viện năng khiếu ở đường Phong Hoa, ngay trung tâm thành phố."

Chung A Thần ừ một tiếng, không nói thêm lời nào, lái xe rời khỏi.

Lê Nhã Phong cảm thấy kỳ quái:

"A Nhẫn, mày muốn đi xem à?"

Anh cười khẽ:

"Đi chứ."

Đi để khinh thường.

___________

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz