Jiminjeong The Gioi Cua Rieng Ta
Cuối tuần. Không khí trong thư viện trường thoáng hơn thường lệ, nắng xiên nhẹ qua khung cửa kính, chiếu xuống nền sàn sáng bóng, làm nổi bật từng dãy bàn gỗ dài thẳng tắp.Jimin lật lịch rồi gõ gõ bút lên trán:
— “Thi giữa kỳ còn đúng 3 tuần. Tụi mình phải học nhóm thôi.”— “Chờ đã, ai là ‘tụi mình’ vậy?” – Aeri nhướng mày, tay còn chưa mở sách.— “Thì là ‘tụi mình’ nè!” – Jimin chỉ vào mình, rồi lần lượt vào Minjeong, NingNing và Aeri – “Bộ tứ siêu đẳng!”— “Đáng lẽ nên gọi là bộ tứ bất ổn...” – Aeri lẩm bẩm.NingNing cười toe, tay đẩy đống sách Sinh học về phía Aeri:
— “Thôi nào, học một chút đi. Cậu hứa nếu thi qua sẽ mời tụi mình gà rán mà~”— “Tôi nhớ mình không hứa bao giờ…” – Aeri lườm.Cả bốn người chiếm một góc nhỏ trong thư viện – nơi có ánh nắng vừa đủ, gió vừa đủ và cả… sự im lặng đủ để nghe thấy nhịp tim mình đập khi ánh mắt ai đó lướt qua.Minjeong chăm chú đọc một cuốn bài tập Toán. Thỉnh thoảng, nàng ngẩng lên, ánh mắt chạm đúng lúc Jimin đang… nhìn mình.Jimin đỏ mặt quay đi, giả vờ bấm máy tính.Cô viết vào giấy:> “Mình chỉ đang kiểm tra xem cậu có cần giúp thôi mà.”
Minjeong nhìn, rồi cũng viết lại:> “Mình đang cố hiểu một bài… nhưng hơi rối.”
Jimin nhích ghế lại gần, chậm rãi giảng từng bước bằng cả chữ viết và hình vẽ. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng dạy ai học… nhưng vì Minjeong, cô sẵn sàng ngồi hàng giờ chỉ để vẽ một đường tròn thật tròn.Giữa lúc cả hai đang cúi đầu chăm chú, thì phía đối diện…— “Aeri, cậu làm xong câu 3 chưa?” – NingNing thì thào.— “Rồi, nhưng không đưa cậu đâu.”— “Sao keo vậy?” – NingNing nhăn mặt – “Cậu biết mình kém Lý mà~”Aeri lắc đầu:
— “Không phải keo… là muốn cậu tự học thôi.”Rồi cô đẩy tờ giấy giải bài qua một chút – không đủ gần để lộ rõ, nhưng đủ để “ai đó” rướn người vẫn nhìn được.NingNing cười thầm, vội vàng chép, lòng bỗng thấy… ấm đến lạ.
---Buổi trưa, thư viện bắt đầu vắng người. Jimin đứng dậy duỗi tay, quay sang nói khẽ với Minjeong:
— “Cậu có muốn ra ngoài một chút không? Mình thấy cậu ngồi lâu quá rồi.”Minjeong gật đầu. Cả hai rón rén rời khỏi chỗ ngồi, để lại Aeri và NingNing đang thì thầm bàn luận về… món gà cay siêu cấp.Hành lang sau thư viện vắng lặng, ánh nắng hắt lên tường tạo nên vệt sáng vàng dịu. Jimin tựa vào lan can, lấy từ túi áo ra một hộp sữa chuối, đưa cho Minjeong.— “Mình nhớ lần trước cậu thích cái này.”Minjeong mỉm cười, gật đầu. Cô không thể nói “cảm ơn”, nhưng ánh mắt nàng thay lời muốn nói.Jimin chống cằm nhìn Minjeong uống sữa, rồi bất giác hỏi:— “Cậu thấy… học cùng tụi mình có ổn không?”Minjeong nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên. Cô viết:> “Ổn mà. Mình rất vui.”
Jimin gật đầu, rồi bất ngờ cúi xuống viết thêm một dòng – chậm rãi, đầy ngập ngừng:> “Cậu làm mình muốn lặng im… để hiểu cậu nhiều hơn.”
Minjeong nhìn dòng chữ ấy rất lâu. Ánh mắt nàng lung linh, gò má đỏ nhè nhẹ như nắng chiều rọi lên.Không có câu trả lời, cũng không cần một cái gật đầu.Vì Jimin đã thấy nụ cười rất khẽ kia – dịu dàng và ấm áp hơn cả ngôn từ.
---Cuối buổi học nhóm, khi cả nhóm thu dọn sách vở, Jimin vô tình bắt gặp hình vẽ nhỏ trong sổ tay của Minjeong:
Bốn người đang ngồi học, có nắng, có gió. Và ở góc giấy… một trái tim bé xíu đặt giữa hai cô gái.Jimin mím môi, viết vào góc vở mình:> “Hình như tim mình cũng vẽ một hình giống vậy.”
— “Thi giữa kỳ còn đúng 3 tuần. Tụi mình phải học nhóm thôi.”— “Chờ đã, ai là ‘tụi mình’ vậy?” – Aeri nhướng mày, tay còn chưa mở sách.— “Thì là ‘tụi mình’ nè!” – Jimin chỉ vào mình, rồi lần lượt vào Minjeong, NingNing và Aeri – “Bộ tứ siêu đẳng!”— “Đáng lẽ nên gọi là bộ tứ bất ổn...” – Aeri lẩm bẩm.NingNing cười toe, tay đẩy đống sách Sinh học về phía Aeri:
— “Thôi nào, học một chút đi. Cậu hứa nếu thi qua sẽ mời tụi mình gà rán mà~”— “Tôi nhớ mình không hứa bao giờ…” – Aeri lườm.Cả bốn người chiếm một góc nhỏ trong thư viện – nơi có ánh nắng vừa đủ, gió vừa đủ và cả… sự im lặng đủ để nghe thấy nhịp tim mình đập khi ánh mắt ai đó lướt qua.Minjeong chăm chú đọc một cuốn bài tập Toán. Thỉnh thoảng, nàng ngẩng lên, ánh mắt chạm đúng lúc Jimin đang… nhìn mình.Jimin đỏ mặt quay đi, giả vờ bấm máy tính.Cô viết vào giấy:> “Mình chỉ đang kiểm tra xem cậu có cần giúp thôi mà.”
Minjeong nhìn, rồi cũng viết lại:> “Mình đang cố hiểu một bài… nhưng hơi rối.”
Jimin nhích ghế lại gần, chậm rãi giảng từng bước bằng cả chữ viết và hình vẽ. Từ nhỏ đến giờ, cô chưa từng dạy ai học… nhưng vì Minjeong, cô sẵn sàng ngồi hàng giờ chỉ để vẽ một đường tròn thật tròn.Giữa lúc cả hai đang cúi đầu chăm chú, thì phía đối diện…— “Aeri, cậu làm xong câu 3 chưa?” – NingNing thì thào.— “Rồi, nhưng không đưa cậu đâu.”— “Sao keo vậy?” – NingNing nhăn mặt – “Cậu biết mình kém Lý mà~”Aeri lắc đầu:
— “Không phải keo… là muốn cậu tự học thôi.”Rồi cô đẩy tờ giấy giải bài qua một chút – không đủ gần để lộ rõ, nhưng đủ để “ai đó” rướn người vẫn nhìn được.NingNing cười thầm, vội vàng chép, lòng bỗng thấy… ấm đến lạ.
---Buổi trưa, thư viện bắt đầu vắng người. Jimin đứng dậy duỗi tay, quay sang nói khẽ với Minjeong:
— “Cậu có muốn ra ngoài một chút không? Mình thấy cậu ngồi lâu quá rồi.”Minjeong gật đầu. Cả hai rón rén rời khỏi chỗ ngồi, để lại Aeri và NingNing đang thì thầm bàn luận về… món gà cay siêu cấp.Hành lang sau thư viện vắng lặng, ánh nắng hắt lên tường tạo nên vệt sáng vàng dịu. Jimin tựa vào lan can, lấy từ túi áo ra một hộp sữa chuối, đưa cho Minjeong.— “Mình nhớ lần trước cậu thích cái này.”Minjeong mỉm cười, gật đầu. Cô không thể nói “cảm ơn”, nhưng ánh mắt nàng thay lời muốn nói.Jimin chống cằm nhìn Minjeong uống sữa, rồi bất giác hỏi:— “Cậu thấy… học cùng tụi mình có ổn không?”Minjeong nghiêng đầu, hơi ngạc nhiên. Cô viết:> “Ổn mà. Mình rất vui.”
Jimin gật đầu, rồi bất ngờ cúi xuống viết thêm một dòng – chậm rãi, đầy ngập ngừng:> “Cậu làm mình muốn lặng im… để hiểu cậu nhiều hơn.”
Minjeong nhìn dòng chữ ấy rất lâu. Ánh mắt nàng lung linh, gò má đỏ nhè nhẹ như nắng chiều rọi lên.Không có câu trả lời, cũng không cần một cái gật đầu.Vì Jimin đã thấy nụ cười rất khẽ kia – dịu dàng và ấm áp hơn cả ngôn từ.
---Cuối buổi học nhóm, khi cả nhóm thu dọn sách vở, Jimin vô tình bắt gặp hình vẽ nhỏ trong sổ tay của Minjeong:
Bốn người đang ngồi học, có nắng, có gió. Và ở góc giấy… một trái tim bé xíu đặt giữa hai cô gái.Jimin mím môi, viết vào góc vở mình:> “Hình như tim mình cũng vẽ một hình giống vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz