ZingTruyen.Xyz

Jiminjeong Co Ay Yeu Toi Hon Sinh Menh




Nàng lảo đảo trở về chỗ ngồi, sau đó trải qua giai đoạn say rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại say, tinh thần không lúc nào minh mẫn được lâu. Chỉ cần bản thân có được một tia lý trí, Minjeong liền tiếp tục uống rượu, uống đến say khướt.

Nàng tắt chế độ làm phiền trên điện thoại, sau đó tùy ý vứt lại xuống bàn, ngả người về sau mệt mỏi nhắm mắt. Vốn dĩ là muốn uống say, không ngờ càng uống, chuyện không muốn nghĩ đến lại càng được phóng đại rõ rệt, đeo bám dai dẳng trong tâm trí nàng.

Điện thoại chợt reo, Minjeong liếc mắt nhìn tên hiển thị nổi trên màn hình. Ba chữ 'ông trời nhỏ' bỗng dưng khiến nàng cảm thấy ngứa ngáy, bất lực cùng bức bối dâng lên khiến nàng nảy sinh phản nghịch.

Hai tên 'ông trời nhỏ' và 'anh cả' luân phiên nhau nhảy trên điện thoại khiến Minjeong có hơi mềm lòng. Uống thêm vài ly rượu, đợi tâm trí một lần nữa rơi vào mơ hồ, nàng mới nhắn tin cho Yu Jimin.

Minjeong: Gọi em làm gì?

Nhận được phản hồi từ nàng, Jimin vô cùng kích động.

Jimin: Sao lại không nghe điện thoại?

Minjeong: Em không nghe thấy.

Jimin: Giận tôi phải không?

Minjeong hơi nhếch môi cười, nàng giận, thật sự rất tức giận.

Minjeong: Không dám giận chị.

Jimin: Trễ rồi, đang ở đâu? Tôi đưa em về.

Minjeong: Uống chút rượu, lát nữa em tự về được.

Jimin: Chỗ cũ à?

Liếc mắt nhìn quán bar quen thuộc, không ngờ nơi này sắp không chứa nổi nàng nữa rồi. Nếu như Yu Jimin thật sự xuất hiện, nàng sợ bản thân sẽ không nhịn được làm chuyện càn quấy.

Minjeong: Mặc kệ em được không? Em có thể về được.

Mấy phút sau đó Yu Jimin không trả lời nữa, có lẽ là đang tập trung lái xe. Mà Minjeong sau khi nhắn xong liền lười biếng vứt điện thoại sang một bên, tiếp tục uống rượu.

Nhân viên phục vụ thấy nàng uống nhiều, lại nhìn ra nàng là khách quen ở đây, vậy nên liền có ý tốt nhắc nhở, còn không quên đem đến cho nàng một cốc trà gừng giải rượu.

"Chị Kim, chị đừng uống nữa, thật sự đã uống nhiều lắm rồi."

Minjeong khó khăn uống vài ngụm trà, sau đó mỉm cười rất khó coi.

"Ừm, tôi biết rồi."

Trà gừng cay nóng bên trong cổ họng khiến nàng rất khó chịu, nhưng so với bạc trà bạc hà của Yu Jimin, cái này vẫn dễ uống hơn nhiều.

Minjeong mệt mỏi gục đầu xuống bàn, tiếng nhạc huyên náo bên tai tựa như giọt nước lắng xuống. Cho đến khi mơ hồ nghe được một giọng nói quen thuộc, nàng giống như thoát khỏi huyễn mộng, bắt đầu có ý thức.

"Kim Minjeong, em còn muốn uống đến khi nào?"

Yu Jimin nhíu mày không vui, không thấy nàng đáp trả, cơn tức giận miễn cưỡng phải đè xuống. Cô ngồi bên cạnh nàng, khẽ lay bả vai.

"Minjeong, chúng ta về nhà."

Minjeong chống tay chật vật ngồi dậy, vừa nhìn thấy cô, nước mắt bị nàng đè nén đột ngột rơi ra. Nàng cụp mắt quay đầu, lại lạnh nhạt đẩy Yu Jimin ra xa.

"Chị về trước, em có thể về được."

Cổ tay Minjeong bị cô túm lấy, trực tiếp kéo cả người nàng quay lại.

"Lại muốn làm gì? Đã uống thành thế này còn muốn lái xe? Ngoan ngoãn một chút, theo tôi về nhà."

Đối diện với thái độ hung dữ của Yu Jimim, Minjeong mím môi tổn thương.

"Đừng hung dữ với em."

Cô thở dài một tiếng, giọng điệu dịu đi mấy phần.

"Tôi không hung dữ với em. Minjeong ngoan ngoãn, theo tôi về nhà được không?"

Nàng mím môi, bất mãn nhìn cô, cựa quậy phản kháng.

"Em không về. Em không muốn về với chị."

Jimin hít sâu một hơi, ngón tay càng thêm dùng lực khóa chặt cổ tay của Minjeong.

"Em đang giận tôi?"

Nàng chậm rãi lắc đầu phủ nhận.

"Sao em dám chứ?"

Hít sâu một hơi, Minjeong nhìn thẳng vào mặt Jimin, ấm ức nói.

"Đừng tưởng em không biết chị và Choi Yeonjun hẹn nhau ăn cơm."

Biểu cảm nữ nhân có hơi kinh ngạc, cô nhìn nàng một hồi, cuối cùng đưa ra một kết luận vô cùng hợp lý. Minjeong ghen rồi, ghen giữa cô và Choi Yeonjun. Vừa nãy nghe anh cả nói cô đã nghi ngờ, quả nhiên thật sự như những gì cô nghĩ, cô nhóc bị Choi Yeonjun khiêu khích mới thành ra như vậy.

Jimin gom đồ của Minjeong lại, sau đó cưỡng ép đưa nàng về nhà. Nàng không chống cự nổi, chỉ có thể mang theo bộ dạng ấm ức theo đối phương trở về.



⭐️

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz