ZingTruyen.Xyz

[JIKYU] [DỊCH] ALPHABETICAL DISORDER - EXCORDE

🐰 Doyoung

O314O9O9

Doyoung không phải một kẻ ngốc. Nhưng cậu bé biết một người chắc chắn là kẻ ngốc.

Thực ra thì, là hai người.

Hãy bắt đầu với việc này:

Hyunsuk có bạn gái. Họ đã hẹn hò gần một năm và anh ấy vẫn cư xử như thể mới gặp cô ấy lần đầu ngày hôm qua - điều đó thể hiện anh ấy yêu bạn gái mình tớ mức nào. Đó không chỉ là một điều bình thường trong tình yêu.

Những hành động chán ghét của Doyoung đối sự lông bông của Hyunsuk chỉ là đùa giỡn. Cậu bé thực sự khá hạnh phúc cho anh của mình. Yedam cũng vậy, nếu cách em ấy mỉm cười đáng mến với Hyunsuk là dấu hiệu cho điều đó.

Jihoon đôi khi sẽ bật ra một nhận xét hài hước hoặc bật cười trước phản ứng của Hyunsuk trước sự phóng đại của Doyoung. Những lần khác, anh chỉ im lặng.

Còn Junkyu, nếu Doyoung giả vờ phản ứng tiêu cực, thì cậu gần như có ý như thế.

Có lẽ Hyunsuk đã đọc được suy nghĩ của cậu sau cuộc điện thoại với bạn gái anh ấy, cuộc gọi khiến Doyoung khóc thét lên rằng 'Ở đây mọi người vẫn độc thân!' và Junkyu giả vờ nôn ọe. Hyunsuk thừa cơ kéo lấy Junkyu và đẩy cậu xuống chiếc ghế dài.

"Aw, hyung! Em xin lỗi. Đó không phải là lỗi của em, em chỉ thấy ghê vì cách thể hiện tình cảm một cách trắng trợn của anh- ouch! Hyung! Em đùa thôi!"

Hyunsuk chen vào khoảng trống giữa Junkyu và Doyoung, buộc cậu bé phải chạy qua phía Yedam để ngồi. Chiếc ghế chỉ chứa được một số lượng người nhất định và Yedam là người phải đứng dậy, ngồi xuống đất cùng Jihoon.

"Xin lỗi Yedam-ah." Hyunsuk nói, và Yedam là động tác không sao đâu. "Ổn mà, hyung."

Rõ ràng, Hyunsuk chưa xong công chuyện với Junkyu. Anh ấy quay sang phía cậu và nói rằng, "Em nên hẹn hò với ai đó đi."

Tại khoảnh khắc ấy, Jihoon cuối cùng cũng cho thấy những dấu hiệu đầu tiên của sự sống khi anh ấy nhìn lên từ điện thoại của mình, gửi cho hai người kia một cái nhìn đầy e ngại.

Doyoung nhận thấy điều này - luôn luôn - gửi cho Yedam một cái nhìn đầy hiểu biết. Yedam đặt một ngón tay lên môi, mỉm cười một chút.

"Em không muốn tốn thời gian."

"Việc đó có thể giúp cả hai chúng ta. Anh mệt với em lắm rồi."

"Hey, hyung!"

Doyoung và Yedam phá lên cười; Junkyu phớt lờ hai đứa.

"Doyoung cũng thế mà! Em ấy cũng chưa từng có mối quan hệ nào. Theo như em biết." Junkyu nói thêm.

Yedam hùa vào cuộc trò chuyện, "Junkyu hyung, anh không bị ... anh chàng nước ngoài đó hỏi thăm à?"

Hyunsuk vui lên. "Ồ, đúng rồi! Chuyện gì xảy ra với anh ta vậy? Em đã từ chối anh ta à?"

Nụ cười của Junkyu dường như đã đông cứng lại trên gương mặt. Cậu xem xét từng người trong số họ trước khi nói, "Vâng, em đã từ chối."

"Oh. Nhìn tên này đi!"

"Sao em dám từ chối anh ta!"

Junkyu rên rỉ khi những người còn lại tiếp tục trò trêu chọc của họ. Đây là điều bình thường của nhóm bạn này. Điều không bình thường là Jihoon không tham gia trêu chọc Junkyu.

Doyoung nhận thấy rằng anh không nói gì trong toàn bộ cuộc trò chuyện nhưng đã chuyển ánh mắt từ Hyunsuk sang Junkyu rồi quay lại (đôi khi nhìn Yedam khi em ấy nói thêm vào điều gì đó), nhưng chủ yếu là nhìn sang Junkyu.

Doyoung nhận thấy điều này - luôn luôn - và lại gửi cho Yedam một cái nhìn đầy hiểu biết.

Và Yedam sẽ gửi chúng trở lại, chỉ có điều em ấy ra hiệu cho cậu bé im lặng.

Doyoung không thể nhớ chính xác sự hiểu biết về tình cảm của các hyung của họ đã bắt đầu có ý nghĩa như thế nào giữa hai đứa, nhưng ký ức sớm nhất về việc này của Doyoung cho thấy khoảnh khắc cậu bé và Yedam nói chuyện với nhau bằng giọng nói thầm thì, đầu dán vào nhau.

Yedam đang kể cho Doyoung nghe những gì em ấy nhận thấy ở sân bóng rổ và Doyoung, đến lượt mình, kể cho Yedam nghe về cái đêm mà anh ấy mắc kẹt với hai tên ngốc ở đâu đó.

Doyoung đã đổ lỗi cho sự kiện này vì một số điều không may sau:

Chiếc Honda Civic cũ hàng thế kỷ
Đề nghị hoàn toàn ngẫu nhiên của Junkyu: lái xe lúc 11 giờ đêm
Jihoon hoàn toàn không có khả năng từ chối mọi điều nhỏ nhặt mà Junkyu đề nghị
Jihoon
Junkyu

Họ dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi vì Doyoung vừa uống một ly trà sủi bọt lớn và cảm thấy cần phải đi vệ sinh. Khi trở lại, cậu bé tìm thấy bạn bè của mình đang cãi nhau xem sẽ mua loại kẹo nào - Skittles hoặc M & Ms.

Doyoung hét lên giữa tiếng cãi vã của hai người, "Đâu phải không thể mua cả hai!!"

Phải một giây sau họ mới để ý đến câu nói - Junkyu gật đầu tỏ vẻ chậm hiểu, quay đầu về phía Jihoon. Ngay khi ánh mắt chạm nhau, họ đã phá lên cười.

Doyoung thở dài.

Thật không may, đó chỉ là khởi đầu cho sự thất vọng của cậu bé vì chiếc xe sẽ không nổ máy nữa khi họ quay ra xe.

"Cậu có nghĩ là do bugi không...?" Junkyu nhìn lên khi cảm thấy có hai cặp mắt đang đổ dồn về phía mình. "...Hay do cái gì đó?"

"Cậu biết gì về bugi?"

"Không. Chẳng biết gì cả. Tớ chỉ nghe thấy nó trên TV."

Cả hai đều không biết gì về ô tô, máy móc hoặc có bất kỳ loại kiến thức nào có thể khởi động xe chạy lại, nhưng họ nhớ đến Hyunsuk - người có một chiếc xe của riêng mình và là quan trọng hơn là sẵn sàng để đón họ vào bất kì lúc nào.

Vấn đề duy nhất là, khi họ cố gắng gọi cho Hyunsuk, anh ấy không bắt máy.

"Hãy thử gọi Yedam."

Một phút sau Jihoon bỏ điện thoại xuống, lắc đầu.

"Bọn họ ngủ sớm thế này à?"

"Ừ Yedam. Em ấy dậy sớm nên cũng ngủ sớm lắm."

"Hyunsuk thì sao? Không phải anh ấy toàn thức đến 3 giờ sáng à?"

Junkyu đột nhiên thở hổn hển. Cậu mang khuôn mặt 'tớ vừa mới có ý tưởng'. Jihoon quay sang cậu, hỏi, "Sao? Sao thế?"

Junkyu chỉ vào Doyoung. "Em gọi cho anh Hyunsuk đi! Hyung không bắt máy hẳn là do người gọi là Jihoon."

Doyoung không thể nhịn được cười, móc điện thoại ra khỏi túi.

Jihoon bĩu môi. "Hơi tổn thương nhưng cũng có lý."

Và điều đó đã được chứng minh khi Hyunsuk trả lời sau cuộc gọi thứ hai.

Doyoung kể lại tình huống bây giờ trong vòng chưa đầy một phút. Ngay sau khi Hyunsuk xác định được vị trí của họ, anh ấy nói rằng anh ấy sẽ đến đó sau 30 phút hoặc ít hơn và họ sắp cúp máy thì Hyunsuk hét lên trong điện thoại.

"Trời ơi, hyung! Anh có sao không? Chuyện gì vậy?"

Jihoon và Junkyu nhìn với vẻ lo lắng.

"Không sao, anh không sao! Chỉ là - chết tiệt . Anh vừa nhớ ra anh đã để xe ở nhà vào cuối tuần."

"Nhà? Không phải là ở-"

"Gyeonggi."

Doyoung há hốc mồm vì sốc.

Hyunsuk hét lên trong điện thoại, "Chờ đã! Anh nghĩ anh biết một người có thể giúp, nhưng có lẽ sẽ tốn một chút thời gian vì cậu ấy sống ở ngoại ô. Ok chứ?

Doyoung thở phào nhẹ nhõm. "Vâng, hyung. Ổn mà. Em xin lỗi vì để anh rơi vào tình huống này."

"Không sao. Bạn bè toàn mấy đứa ngốc nên anh cũng quen rồi."

"Chà," cuối cùng Doyoung cũng kết thúc cuộc gọi, "Hyunsuk hyung nói anh ấy sẽ đón chúng ta nhưng sẽ tốn một tiếng hoặc lâu hơn. Em sẽ chợp mắt một lúc, đừng có mà đánh thức em cho đến khi Hyunsuk hyung đến."

Khi tỉnh dậy, Doyoung không biết mình đã ngủ bao lâu. Hàng ghế trước trống và cửa sổ được kéo xuống và không khí ban đêm se lạnh tràn vào. Cậu bé hơi rùng mình khi ngồi dậy, chỉ để ý thấy chiếc áo gió của Junkyu được quấn quanh người mình khi nó rơi xuống đùi.

Cửa hàng tiện lợi bừng sáng với những tia sáng từ bên trong xuyên qua các bức tường kính. Doyoung phải mất vài giây để xử lý giọng nói thầm thì và những tiếng cười khúc khích nhẹ phát ra từ phía sau xe. Cậu bé nhìn qua kính sau và thấy hai bóng người đang ngồi trên thùng xe.

Bất cứ ai cũng có thể nhận ra tiếng cười của Junkyu ở bất cứ đâu. Tiếp sau đó là một cái đỏ mặt bực bội mà Doyoung, một cách kì lạ,  biết chắc là của Jihoon.

"Im đi, cậu đánh thức Doyoung bây giờ."

Khi Junkyu nói, giọng của cậu lên xuống ở những cao độ không đồng đều, một nỗ lực không thành công trong việc giữ giọng của cậu nhỏ lại. "Tớ không phải người chơi khăm ông Yang. Là cậu còn gì."

Jihoon bây giờ cũng đang cười, từ kí ức hay từ giọng điệu của Junkyu, thật khó nói. "Không, đấy là cậu, Kyu. Tớ nhớ rõ như thể mới hôm qua thôi."

Doyoung sau đó chỉ để ý thấy tay của họ dựa vào thân cân, có lẽ là để đỡ lấy trọng lượng của họ.

Những ngón tay của họ hầu như không chạm vào nhau. Chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng cách nhỏ giữa họ khiến Doyoung muốn hét lên.

Jihoon lại nói điều gì đó bằng một giọng tương đối trầm, không giống như Junkyu, anh có khả năng kiểm soát giọng điệu của mình một cách đáng kinh ngạc.

Hầu hết thời gian, những điều Jihoon nói thậm chí không buồn cười, nhưng nếu bạn nói điều này với Junkyu thì cậu rất có thể sẽ đưa ra một danh sách đầy những khoảnh khắc hài hước của Jihoon, bảo vệ bằng cả lồng ngực của mình như thể cậu nợ Jihoon.

Doyoung rướn người lại gần hơn, nhìn lên tấm kính để có thể nhìn rõ hơn khuôn mặt của họ. Doyoung không thể nhìn thấy Junkyu từ góc độ đó một cách chính xác nhưng cậu bé thấy Jihoon đang nhìn Junkyu như thể trên người Junkyu có những ngôi sao trên bầu trời.

Nó giống như một cảnh trong phim, chỉ có điều Doyoung không yêu cầu xem cảnh này.

Đảo mắt, Doyoung nằm xuống ghế.

"Hai kẻ ngốc này."

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz