Jihoon Cinderella Story
***
"Harim noona."
"..."
"Noona à,chị có nghe em nói gì không?"-Woojin lắc lắc lấy bàn tay cô,ngước mặt hỏi.
Harim giật mình cúi xuống.Chết thật...cô mất tập trung quá,không biết có làm thằng bé phiền lòng không nữa.Cô mỉm cười xoa đầu nó hỏi nhỏ:
"Ừ?"
"Không...em chỉ muốn cảm ơn chị vì đã dẫn em đi chơi và,vì món quà."
Thấy thằng nhóc mải mê nghịch nghịch con búp bê bằng bông trên tay với vẻ thích thú,cô cũng vui vẻ nói:
"Cũng không đáng là bao đâu...Nhưng mà,hiếm có đứa con trai nào được đi mua đồ chơi lại chọn thứ này đấy!"-Cô buột miệng,liếc nhìn thằng bé cười gian-"Không phải Woojin thích chơi búp bê nên mới vòi chị đấy chứ?"
Ai ngờ phản ứng của nó lại tỉnh bơ,đã thế còn ngây ngô gãi đầu cười khiến cô cũng phải phì cười theo.
"Không có,em mua tặng bạn mà...nhưng không biết nên tặng Mimi hay Nana đây?"
"À,ra là tặng bạn gái..."-Cô che miệng cười
"Vậy còn noona thì sao?Noona có người yêu không?"
"Ưm...không!"-Harim thản nhiên nói,vẫn ung dung bước đều
"Thế còn người thương?"
Câu hỏi ngây thơ của thằng bé khiến đôi chân cô dừng lại.Bây giờ đang ở giữa ngã tư đường,đèn dành cho người đi bộ đang bật sáng mà Harim lại đứng thần ra đó,cô cụp mắt xuống...không biết nên trả lời thế nào.Thấy vậy Woojin cũng ngại ngại:
"À...em hỏi vô duyên quá rồi,thôi chị không cầ...""Có."Harim vén những lọn tóc bị gió hất tung ra sau tai,khoé môi nhẹ vẽ một nét cười mà như có như không.Cô ngước lên nhìn bầu trời đêm,ánh mắt xa xăm,thở dài:"Chỉ là khoảng cách với người đó cũng giống như ngôi sao kia vậy..."Rồi cô thu lại biểu cảm,quỳ một chân xuống để nhìn thằng bé rõ hơn.Đôi mắt nheo lại lườm sắc lẻm đầy hăm doạ nhưng thực ra Harim chỉ có ý định trêu nó chứ không có ý gì:"Lần sau không được hỏi lung tung như vậy,nghe chưa?"Woojin ngơ ngác tưởng cô giận thật nên gật gật đầu liền mấy cái.Harim mỉm cười,định đưa tay xoa đầu thằng nhóc thì nó bỗng la lên,vẻ mặt hớn hở khiến cô giật mình thu tay lại khi nghe thấy.Cô biết...giây phút này,mình sẽ chẳng thể nào trốn chạy người đó mãi được nữa..."A!Hyung!"-Woojin vẫy vẫy tay,cười tươi róiPhía bên kia đường,Jihoon cũng cười đáp lại.Ánh mắt anh vô thức lướt sang người con gái bên cạnh em trai mình,đôi mày ngay lập tức nhíu lại.Mái tóc màu hạt dẻ nhẹ tung bay trong làn gió khiến cô phải giơ tay vén lấy chúng...Dù cách một khoảng xa,nhưng anh vẫn nhìn rõ,trên cổ tay của cô gái đó...là một chiếc vòng bạc sáng lấp lánh.Ý thức được điều gì đó,Jihoon vội vàng bước khỏi vỉa hè,anh muốn nhanh chóng băng qua đường nhưng tín hiệu đèn xanh lại bật nên Jihoon bất đắc dĩ phải đứng lại.Khoảnh khắc chân anh ngừng bước...cũng là lúc cô gái kia quay lại.Xe cộ phóng vù vù ngay trước mặt,những ánh đèn pha ô tô đáng ghét chói vào mắt vẫn không đủ ngăn cản anh nhìn thấy cô...Hình ảnh mờ mờ,ảo ảo và mông lung lắm...nhưng lại rõ ràng đến mức chân thực,đến mức anh cứ ngỡ là mình nhìn lầm.Để rồi trái tim cứ theo đó mà nghẹn lại như bị ai bóp lấy,hai tai ù đi lúc nào không biết.Ha,đáng ghét thật!Tại sao lúc nào cũng là cô chứ?Là cô đã thất hứa rời bỏ anh trước.Người làm anh ngộ nhận tình cảm của mình cũng là cô.Và...ngày hôm nay làm anh đau vẫn là cô...Jihoon nhếch môi cười,nhưng đôi chân cũng dần mất đi cảm giác.Anh chỉ có thể khó nhọc gọi tên người con gái ấy để ngăn không cho hai hốc mắt lúc này đã dần cay xé:"Rim..."Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz