Jeonrose Hoa Tu Dang
Jeon Jungkook cùng bà lên lại phòng của anh. Mà Kim Shinhye và Kim EunBin cũng đi theo. Bà ngồi xuống sofa sau đó nhìn Kim Shinhye hỏi- Đây là? - Chào bác, cháu là bạn gái của Chính QuốcJeon phu nhân nhíu mày - Chính Quốc là ai? - Ơ? Đó là con trai bác mà. Kim Shinhye nụ cười cứng đờ nói, bà cười lớn- Con trai tôi là Jeon Jungkook người thừa kế của Tập đoàn Jeon Thị. - ....Kim ShinHye không biết nói gì đành im lặng, bà lúc này mới quay sang anh hỏi- Bao lâu này con sống thế nào? - Con...sau khi tỉnh dậy thì không nhớ gì cả. Kim EunBin là người đã cứu con, cậu ta nói cứu con khi cậu ta đi dạo trên biển. - Vậy, con không nhớ con đã có người yêu. Con rất yêu con bé, tại sao lại yêu người khác? Jeon Jungkook nhìn ShinHye vô cảm nói- Cô ta không phải bạn gái con. Jeon phu nhân lúc này mới thở phào, bà nhẹ nhàng bảo- Tiểu Chaeng đã rất sốc khi biết chuyến bay của con gặp nạn. Con bé mắc bệnh trầm cảm suốt hai năm, sau này mới đỡ dần. Nó bảo, con sẽ quay về tìm nó, Tiểu Chaeng nói con vẫn còn sống và nó vẫn đợi con. Thế nhưng...Nói tới đây bà lắc đầu, Jungkook nhìn bà hỏi- Tiểu Chaeng là ai? - Aizz, là con bé con gặp ở sân bay. Con hay gọi nó là Chaeng Anh nghe bà nói thì trầm mặt, bà biết không thể vội nhưng bà không muốn Chaeyoung đau khổ. - Con không nên ở đây nữa, có nhà tại sao không về? - Con... - Được rồi, không nói nữa. Thu dọn đồ đạc cùng ta trở về. Jeon Jungkook cũng không phản đối, anh đứng dậy thu sếp đồ đạc. Song, anh nói với Kim EunBin- Có gì liên lạc sau. - Ừ. Kim EunBin gật đầu, còn Kim ShinHye chỉ biết đứng nhìn anh rời đi. ---------Đằng ViênJeon Jungkook cảm thấy nơi này thật quen thuộc. Anh bước vào trước sự kinh ngạc của người làm và quản gia, đi tới đâu anh cũng nghe họ bàn tán to nhỏ"Thiếu gia trở về rồi""Như vậy tiểu thư sẽ không ngày ngày ôm hình của thiếu gia ngồi trong thư phòng khóc đến thiếp đi""Thật cảm tạ trời đất"Jeon Jungkook vừa bước vào phòng khách đã nghe thấy tiếng đồ đạc bị vỡ kèm theo tiếng chửi của ai đó- Jeon Jungkook chết tiệt, anh dám quên em. - Jeon Jungkook vô lương tâm, em nhớ anh đến sắp điên lên vậy mà khi gặp mặt anh hỏi em là ai? - Jeon Jungkook, em ghét anh, em ghét anh! Mỗi một câu, mà phải nói mỗi một chữ Chaeyoung thấy cái gì đập được đều lôi ra đập tan tành. Bây giờ căn phòng không khác gì một cơn bão vừa mới quét qua. Jungkook nhìn người con gái vừa chửi vừa mắng anh phía trước không ngừng đập đồ có chút buồn cười. Jeon phu nhân nhìn căn phòng chỉ biết lắc đầu rồi nói với anh- Mẹ có việc đi trước, con ở lại đây đi. Nói xong liền rời đi, anh không nói gì chỉ nhìn cô. Chaeyoung cảm thấy có người nhìn mình liền quay lại, không thấy thì thôi thấy liền nổi đoá. Cô đập mạnh bình cổ thời nhà Đường xuống đất quát- Tên khốn nạn, anh cút khỏi nhà tôi ngay. Jeon Jungkook chẳng những không đi mà còn ung dung ngồi xuống ghế. Cô thở phì phò nói- Cút, đừng để tôi nhìn thấy anh. Anh là đồ lừa gạt, anh dám quên tôi, tôi ghét anh... Chaeyoung nói tới đây thì khóc, cô ngồi bệt xuống nền khóc lớn. Jeon Jungkook có chút khó chịu, quát khẽ- Nín! - Hu hu...anh mắng tôi, anh dám mắng tôi. Nếu là Jungkook trước kia, anh ấy sẽ dỗ tôi. Anh, đồ đáng ghét...anh dám mắng tôi, tôi sẽ nói với Jungkook. Jeon Jungkook có chút muốn khóc, Jungkook mà cô nói với Jungkook đang trước mặt cô không phải cùng một người sao? - Được rồi, đừng khóc nữa. Cô khóc làm tôi đau cả đầu. Chaeyoung nghe anh nói liền im bặt, từ mặt đất đứng phắt dậy- Anh đau đầu, em gọi bác sĩ. Phải rồi, gọi bác sĩ. Quản gia Kim, gọi bác sĩ nhanh lên... Cô luống cuống nói, dù giận anh quên cô nhưng Chaeyoung không muốn anh xảy ra chuyện. Quản gia Kim lặng người nhìn cô, thiếu gia nói tiểu thư khóc ngài mới đau đầu mà? Chaeyoung thấy ông chưa đi liền quát lên- Sao còn không đi, lỡ Jungkook xảy ra chuyện gì thì làm sao? - Tiểu thư... - Ông không đi, tôi đi. Nói xong, cô cuống quýt muốn tìm điện thoại thì bị anh kéo ngã vào lòng- Làm loạn đủ chưa? - Jungkook, anh đợi một chút. Em gọi bác sĩ, anh nhất định sẽ không saoJeon Jungkook không nói tiếng nào liền cúi xuống ngậm lấy đôi môi anh đào của cô. Chaeyoung bất động mở to mắt, quản gia Kim biết điều liền cho người làm lui xuống. Anh một tay giữ lấy gáy cô một tay siết chặt eo cô, Chaeyoung hai tay quàng qua cổ anh đáp lại. Không biết nụ hôn kéo dài bao lâu mới kết thúc, lúc cả hai buông môi ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc. Cả người Chaeyoung mềm nhũn dựa vào lòng anh, Jungkook cũng không có đẩy cô ra, anh nhẹ nói- Tôi không sao, em đừng lo. - Thật không sao? - Ừ. Anh gật đầu, cả người dựa vào ghế sofa. Bỗng trước mắt anh tối sầm lại, Jeon Jungkook lắc đầu một hồi rồi mở mắt ra. Ánh sáng lại khôi phục bình thường, anh nhìn xuống thì cô đã ngủ thiếp đi. Anh nhếch môi, sau đó bế cô lên phòng ngủ. Đặt Chaeyoung cẩn thận xuống giường, rồi anh mới quan sát xung quanh. Khắp căn phòng đều là hình của hai người, anh cầm một tấm lên xem nhưng không có ấn tượng gì cả. Jeon Jungkook đặt bức hình xuống, đi lại bên cô thầm nhủ "Xin lỗi em, từ giờ tôi sẽ bù đắp cho em. Trong quá khứ tôi yêu em thì hiện tại tôi cũng có thể làm cho mình yêu em thêm lần nữa"*****Chaeyoung ngủ một mạch liền đến chiều tối, lúc cô tỉnh lại không thấy anh đâu liền hốt hoảng chạy ra ngoài. Đến cả dép trong nhà cũng không có mang - Jungkook...anh đâu rồi? Jeon Jungkook ở trong thư phòng nghe thấy cô gọi thì đi ra, anh nhìn cô ngay cả dép chưa mặt liền nhíu mày- Tại sao lại không mang dép? - Jungkook.... Cô chạy lại ôm chằm lấy anh- Em tưởng anh đi rồi.- Không phải em nói ghét tôi sao? Chaeyoung nghe anh nói vậy liền buông anh ra- Phải, em ghét anh. Anh không còn cưng chiều em như trước nữa. Không còn gọi em là Chaeng hay Chaeng bảo bối nữa. - Trước kia tôi gọi em như vậy sao? - Phải. Chaeyoung gật đầu, ánh mắt cô đượm buồn. Anh nhìn cô nói - Xin lỗi, từ giờ tôi sẽ bù đắp cho em. Tôi sẽ thử yêu em thêm lần nữa. Cô lắc đầu nói- Chỉ cần anh ở bên em lúc này là đủ. Sau này, nếu anh ghét bỏ em thì em cũng không đau lòng như lúc trước. Jeon Jungkook ôm cô vào lòng, cằm đặt lên đầu cô- Sẽ không, Chaeyoung. Tôi sẽ không ghét bỏ em. - Jungkook. Chaeyoung ôm chặt lấy anh, mặc dù anh không còn gọi cô là Chaeng nữa. Nhưng không sao cả, bây giờ có anh bên cạnh cô còn cầu gì nữa?Bất giác cô cảm thấy trời đất xoay chuyển. Lúc định thần lại mới thấy anh đang bế cô. Jeon Jungkook cười khẽ- Không mang dép dễ bị cảm lạnh, tôi bế em vào phòng. Vào đến phòng, anh đặt Chaeyoung lên giường rồi nói- Rửa mặt rồi xuống ăn tối. Phòng ănCả hai người đang ăn cơm thì nghe tiếng quát từ ngoài cửa truyền vào. Jungkook nhíu mày, anh đứng lên nói với cô- Em ăn đi, tôi ra ngoài xem sao. - Vâng. Ngoài phòng khách- Jeon Jungkook, tên khốn khiếp, cậu ra đây cho tôi. Park Jimin quát lớn, vừa nhìn thấy anh hắn đã nhanh chóng chạy lại nắm lấy cổ áo anh- Jeon Jungkook, con mẹ nó! Cậu cút khỏi đây cho tôi, cậu làm em gái tôi thương tâm chưa đủ sao? Jungkook lạnh lùng nhìn Jimin nói- Buông tay. - Tôi không buông, hôm nay tôi thay em gái trút giận. Jimin giơ tay lên đánh nhưng bị chặn lại, Chaeyoung lắc đầu nói- Không được đánh anh ấy. - Em, tránh, ra. Hắn hất tay, cô chao đảo ngã về phía sau. Thấy vậy anh đẩy hắn ra chạy đỡ cô dậy- Có sao không? - A... Chaeyoung la lên, hình như cô bị trật chân rồi. Jeon Jungkook đen mặt, nhìn Jimin bằng ánh mắt giết người, sau đó ôm cô lại sofa nhẹ nhàng nói- Chịu đau một tí. Chaeyoung gật đầu, cắn môi nhìn động tác của anh. Jeon Jungkook lấy thuốc bôi cho cô. Park Jimin đứng một bên ấy nấy nói- Tiểu Chaeng, anh xin lỗi. - Anh phát điên cái gì chứ? Chaeyoung tức giận lườm hắn hỏi, Jimin vò đầu- Cậu ta làm em đau khổ như vậy, anh chỉ muốn đánh hắn vì đã làm em khóc. Anh thật không cố ý. Chaeyoung thở dài, cô biết anh hai là muốn bảo vệ cô nhưng cô không muốn anh bị thương. Chaeyoung nhìn Jimin nói- Em không có việc gì, anh đừng đánh anh Jungkook. - Được, tất cả đều nghe em. Nói xong hắn quay qua anh, nói với giọng cảnh cáo- Nếu làm em gái tôi đau khổ lần nữa, tôi cho cậu xuống gặp Diêm Vương. - Sẽ không. Jeon Jungkook lạnh lùng nói. - Hừ! Nhớ lời cậu nói. Jimin bỏ lại câu này rồi rời đi. Jungkooknhìn ra phía cửa, bỗng anh cảm thấy phía trước mờ dần rồi tối đen lại. Anh lắc đầu, lùi về sau vài bước. Chaeyoung nhận ra được sự khác thường của anh liền quên chân đang bị đau đứng dậy đỡ anh- Jungkook, anh làm sao vậy? - Tôi không sao. - Hay đi bệnh viện nha anh? Chaeyoung lo lắng nói, Jeon Jungkook nhìn cô. Đưa tay ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng nói- Đừng lo, tôi không sao. Chaeyoung vùi đầu vào ngực anh không nói gì. Jungkook cằm đặt lên đầu cô, anh nhìn về phía trước mà rơi vào trầm tư. -------------------
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz