ZingTruyen.Xyz

Jeon Jungkook

Hắn phát điên lên mất, nhờ có mỗi thế mà chậu quần áo còn nguyên y chưa phơi cái nào

JM: Còn thở không nhỉ

TH: Mày kiểm tra xem

Tò mò, cậu đặt tay ngang mũi em để kiểm tra xem em còn thở không, thậm chí còn áp tai lên ngực để nghe tim đập

*thở phào*

JM: Ôi may quá còn sống

TH: Tí đi nấu cơm đi

JM: Sao lại là tao

TH: Vậy mày trông nó, để tao nấu

JM: Oke

TH: Mày mà làm nó thức lập tức nhảy ra cửa sổ trước khi tao lên xử lý mày

Hắn rời đi, cũng gần trưa rồi nên hắn sẽ đi nấu cơm luôn, để em ở lại với cái con vẹt đầu đỏ kia với sự nghi ngờ đến cùng

JM: Đáng yêu quá, trời ơi muốn hôn ẻm ghê, chu chu...

- e...

"Mày mà làm nó thức lập tức nhảy ra cửa sổ trước khi tao lên xử lý mày"

JM: À thôi...

Dù có đáng yêu như nào nhưng em mà dậy rồi khóc toáng lên thì hắn tiễn cậu về tây phương cực lạc thỉnh kinh cùng thầy trò đường tăng mất, nguy hiểm chết người

JM: Hửm...gì đây

Cậu thấy trên cổ em lộ ra miếng bội xanh ngọc, đây chẳng phải là di vật dành cho các đời dâu của nhà họ Kim hay sao

JM: Thì ra là vậy...

"Đứa trẻ này được định sẵn là dâu của nhà họ Kim, nuôi con dâu từ nhỏ rồi"

YG: Yeahh, tan làm

*đi vào*

NJ: Ơ khoan đã Yoongi

YG: Con không làm nữa đâu, đến giờ con phải về rồi, con không chịu đâu, con không tăng ca đâu, chào ba con về

Gã thu xếp đồ đạc, giấy tờ trên bàn rồi cầm áo khoác vụt qua ba lớn như một con gió rồi biến mất như một cái chớp mắt

SJ: Sao còn đứng đấy, không về hả

NJ: Chưa xong ạ

SJ: Thế thì làm tiếp đi, anh về đây

NJ: Ơ kìa anh, ở lại với em đi

"Tài sản của em"

JM: Trẻ con ngủ nhiều thật mày nhỉ

TH: ...

JM: Taeh-...

Cậu quay ra thì thấy hắn ngủ gục trên sofa rồi, nay hắn vất vả rồi, chăm con cả ngày rồi còn phải trông thêm con vẹt đầu đỏ kia ra khỏi đứa trẻ

*RẦM*

YG: KIM TAEHYUNG

*giật mình*

- OE OE OE...E.E...

*bất lực*

JM: Thằng này lại không dùng não khi hành động rồi

TH: Mày đi ra đây tao bảo

Và câu chuyện tâm sự của hắn với gã dài đâu chừng 20 phút cuộc đời, cậu ở đây phải dỗ em nín khóc mà sao mãi chẳng nín

JM: Tao trả con cho mày này

TH: Dỗ có đứa không xong

Đón em từ tay cậu, chẳng hiểu sao sang tay hắn, em khóc nhỏ dần rồi nín hẳn, bàn tay lại nắm tròn rồi ngủ tiếp giấc đang dang dở

TH: Lại ngủ rồi

JM: Mắt làm sao thâm thế kia

YG: Tâm sự hơi quá

JM: Ngu, biết là nhà có trẻ con phải nhẹ nhàng chứ

YG: Quên

TH: Cút xuống dưới nhà, tí xuống tao nói chuyện với hai đứa mày

Ru em một lúc nữa thì hắn đặt em lại lên trên giường, an tâm rời khỏi phòng và tay cầm sẵn cái dép xuống nhà tìm hai con báo kia

*BỐP*

*BỐP*

TH: Hai thằng chúng mày nghe đây, vểnh tai lên

JM: Tao thấy nó giống mẹ nhỏ tao rồi đấy

YG: Ông cố nội thì có

TH: Câm mồm

"Oke"

TH: Nghe đây, con sẽ là của cả ba

JM: Ơ, vãi, wtf....

TH: Im ơ

YG: Mày im để cho nó nói hết đã

TH: Chúng mày phải giúp tao, cả ba cùng nuôi đứa trẻ chứ một mình tao chắc chắn là không nổi. Hai người ở nhà chăm, một người đi làm

YG: Đếch, tao đếch chấp nhận

JM; Để im nó nói đã, mày cứ sồn sồn như chó cắn mất cu thế, bình tĩnh

Hắn nắm chặt tay ném cơn tức lại chứ không máu nó phọt lên não nhanh quá là tại đây sẽ xảy ra thảm sát

TH: Ý tao là sẽ luân phiên chứ không phải làm mãi một công việc, nếu hôm nay mày đi làm rồi thì ngày mai sẽ là thằng vẹt đầu đỏ, ngày kia sẽ là tao

"Cái gì, bọn tao phải trông con mày hả"

TH: "bình tĩnh nào, thôi nào Taehyung"

*BỐP*

TH: TAO VỪA MỚI NÓI XONG LÀ CẢ BA PHẢI GIÚP NHAU CHỨ TAO NÀO MUỐN CHƯA CÓ VỢ ĐÃ CÓ CON ĐÂU, TẠI BA NHỎ T-...

SJ: Ba làm gì hả

Ba nhỏ từ ngoài đi vào, xuất hiện như một vị thần với nụ cười vẫn luôn dịu dàng hiện hữu trên đôi môi kia

YG: "rồi xong, lại là nụ cười ấy"

JM: "xong..."

SJ: Taehyung, ba làm gì hả

TH: "ôi thôi xong rồi, sao không nghe thấy tiếng xe, bô lỏ à"

SJ: Nói đi con

TH: Dạ...k-không có gì á ba...haha

SJ: Không, ba nghe rõ là con bảo tại ba nhỏ tao gì đấy, con nói nốt vế sau đi

*lắc đầu*

TH: Dạ không

SJ: Chắc là ba nghe nhầm rồi

TH: Dạ vâng...haha

YG: "chúc em một đời an nhiên"

JM: "chấm hết cho một cuộc đời"

Tiếng chát oan nghiệt xe tan căn nhà, hắn ú ớ không nhận thức được gì sau cái vả có công dụng thức tỉnh chân lý ấy, cả người cứng như tượng mà không thể phản ứng được, đôi mắt vô hồn chớp không nổi một cái

JM: Đã he đã he

YG: Ba con nhà này thảo nào ngoan, hóa ra được dạy dỗ bằng phương pháp bàn tay thuận

JM: Là sao

YG: Là thuận tay nào vả tay đấy, ăn một cái vả mà nó đã thế kia, thử ăn vài cái xem nó có thành cái tượng thật không

JM: Chậc

Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz