Jensoo Yeu Soo Khong Hoi Han Cover
Lisa thật hưng phấn, " Jennie à, Jisoo chưa từng trước mặt từ chối qua em, vì sao không thử xem?"Chị cũng không phải không biết, "Chuyện.....năm đó."Dĩ nhiên biết cô đang nói cái gì, "Chuyện kia đã qua rất nhiều năm, năm đó Jisoo mới mấy tuổi, cái loại tình cảm trẻ con này, nói không chừng em ấy sớm đã quên mất chuyện năm đó."Năm đó, Jisoo kết giao một người bạn gái, nhưng ngay tại năm thứ ba đại học, không hiểu vì sao hai người lại chia tay, không một ai biết nguyên nhân, mà ngay cả chính Kim Jisoo cũng không rõ ràng lắm.Cậu ta lọt vào cơn sóng nhỏ mà trước đây chưa từng có, thậm chí buông tha việc học và cuộc sống bình thường; nếu không phải Kim Jennie nắm tay kéo cậu ta ra, cậu ta có khả năng sẽ không có thành tựu như hôm nay.Jennie thở dài --- sau sự kiện đó, Jisoo cũng không lại nhắc tới cô bé kia; ở trong trí nhớ của bọn họ, cũng dần quên mất cô bé kia.Lisa không cho là đúng, "Jennie, chị không nghĩ là Jisoo vẫn còn nhớ đến cô bé kia; đã nhiều năm như vậy, em và Jisoo đều đã ba mươi tuổi, một người trưởng thành còn không thoát khỏi đoạn tình cảm khi mười tám mười chín tuổi, quá khoa trương đi!"Jennie còn muốn nói tiếp, nhưng ngay lúc này, cửa phòng làm việc có tiếng gõ; hai người sững sờ, Lisa vội đứng lên đi mở cửa."Có khởi tố!"Lisa rất ngạc nhiên, "đã mấy giờ rồi, mà còn muốn đưa vụ án?"Cảnh sát tòa án đưa tài liệu vào, "Không có biện pháp! Sở kiểm sát vừa mới đưa đến, hy vọng có thể nhanh chóng xử lí."Lisa nhận lấy tài liệu, đưa đến bên bàn của Jennie.Cảnh sát tòa án nhìn thấy Jennie, hướng cô chào hỏi --- cho dù Jennie vừa tròn ba mươi tuổi, là một thẩm phán trẻ tuổi, mà cảnh sát đã bốn, năm mươi tuổi rồi, nhưng ở hoàn cảnh như thế này, chức vị thẩm phán vẫn tương đối được xem trọng."Thẩm Phán khỏe.""Xin chào, vất vả cho bác rồi!" Jennie mở tài liệu ra xem, "sở kiểm sát nói muốn nhanh chóng xử lí, có nói lí do tại sao không?"Cảnh sát tòa án chỉ có thể lắc đầu, "tôi cũng không biết, bọn họ nói thẩm phán xem tài liệu sẽ hiểu." Nói xong liền rời khỏi văn phòng.Kim Jennie im lặng xem tài liệu, Lisa thân là trợ lí, cũng đi đến một bên, giúp đỡ xem.Lisa vừa xem xong, không khỏi ngạc nhiên nói, "Công tố kiểm sát trưởng Kim Jisoo.....Jennie à, ta cảm thấy hai người thật sự rất có duyên, vụ án em ấy khởi tố thường là em làm thẩm phán."Cô cười khổ, lúc này hai người cùng nhau nhìn xuống, Lisa mới hiểu vì sao Kim Jisoo hi vọng muốn nhanh chóng xử lý, "thì ra là tội cướp giật, khó trách Jisoo muốn nhanh chóng xử lý, tên kia thống hận nhất loại người đi cướp giật.""Unnie, nhìn xem......."cầm đơn khởi tố chỉ vào dòng chữ, "phía trên viết, xin quan tòa cân nhắc phạt mức độ nhẹ.""A! Ngạc nhiên không dứt, "phạm vào tội cướp giật, sau đó hi vọng quan tòa cân nhắc phạt mức độ nhẹ, đây là đơn khởi tố do Jisoo viết sao?"Đừng nói tiền bối, ngay cả cô đều có chút không tin, vụ án này nhất định không phải vụ án bình thường --- cô rất hiểu Kim Jisoo, cậu ta ở ngoài đường nhìn thấy cướp giật dù phải lái xe mấy km để đuổi theo cũng phải đem người bắt được.Đừng hỏi vì sao cô biết, một lời khó nói hết!Ngay lúc Lisa còn đang nói cô biết Kim Jisoo cũng có loại cảm xúc muốn bênh vực kẻ yếu, mà Kim Jennie một bên phân tâm nghe cô nói, một bên phân tâm nhìn tài liệu, tiếng gõ cửa lại vang lên.Nhìn về phía cửa, "không phải lại có vụ án chứ?"Jennie thật sự sợ hãi, "làm ơn, tôi còn có vài vụ án chưa viết, tha cho tôi đi!"Lisa mở cửa, cửa vừa mở ra, vốn đang định mở miệng oán trách bỗng ngậm chặt lại --- bởi vì cô thấy rõ người ngoài cửa. "Kiểm Sát Trưởng, em khỏe chứ."Jennie nhìn về phía cửa, lại là chị ấy.... ....Lisa ở tòa án làm trợ lí thẩm phán cũng đã hai năm, cô biết rất rõ tòa án và sở kiểm sát --- cô thấy Kim Jisoo xuất hiện ở trước mặt mình thì dù phía trước có nói xấu cậu, tận mắt thấy cậu đến đều thật lễ phép gọi cậu một tiếng kiểm sát trưởng.Chỉ là làm cô ngạc nhiên nhất, không phải người con gái một giây trước vẫn còn là chủ đề cho các cô bàn tán, một giây sau liền xuất hiện trước mặt bọn họ, mà là một kiểm sát trưởng trực tiếp đến tìm thẩm phán, việc này rất kỳ quái.Ở trong vụ án hình sự, kiểm sát trưởng phụ trách thu thập chứng cứ, sau đó khởi tố, do thẩm phán quyết định chứng cứ có đầy đủ hay không đến có thể đem bị cáo định tội, cho nên thẩm phán cũng không phải trợ thủ của kiểm sát trưởng; ngược lại, nhiều khi thẩm phán sẽ đứng cùng kiểm sát trưởng, thậm chí ở vị trí đồi đầu.Cũng bởi vậy, kiểm sát trưởng không có khả năng xuất hiện ở văn phòng của thẩm phán, nếu làm cho luật sư của bị cáo biết được, sẽ nói thẩm phán cùng kiểm sát trưởng thông đồng với nhau.Jisoo nhìn cô, "Tiền bối, gọi tên em là được rồi.""Như vậy không tốt đâu! Kiểm sát trưởng mời ngồi....Em tìm Jennie có việc, vậy tôi sẽ đi trước." Cầm túi xách, "Jennie, chị đi về trước đây." Đây tất nhiên là để không gian lại cho hai người bọn họ.Kim Jennie để tài liệu xuống, phất phất tay, muốn tiền bối mau mau về nhà; nhất thời, trong văn phòng chỉ còn lại hai người.Cô đứng lên, duỗi thân người, khẽ nhíu mày, bởi vì cô cảm giác được phần eo truyền đến một trận đau đớn, có lẽ là do ngồi lâu.Đồng thời, cô cũng xoa mắt, cảm thấy có khả năng mình bị cận thị nặng hơn. Ai! đều là do công việc này gây họa, làm cho cô mới ba mươi tuổi, cơ thể đã giống như hơn bốn mươi tuổi.Những phản ứng này Jisoo đều thu hết vào mắt, cậu mặt không biến sắc, chỉ hỏi là, "tại sao tiền bối gọi em là Jennie, lại nhất định phải gọi tôi là kiểm sát trưởng?"Kim Jennie bật cười, "chị mấy tuổi rồi, mà còn so đo loại chuyện này?"Cô đi đến bên một ngăn tủ muốn lấy phần tài liệu, nhưng vào lúc này, cô phát hiện Jisoo cũng có động tác --- người con gái kia thế nhưng lại đi đến trước ghế làm việc của cô, ngồi xổm xuống, không biết đang làm gì.Sau đó chị đứng lên, bắt đầu động thủ xử lý đèn của cô, chị chuyển bóng đèn ra khỏi chỗ cũ, sau đó đi ra phòng làm việc, không biết đi tìm ai, khi trở về trong tay cầm một cái bóng đèn khác, trở lại trước bàn làm việc, mới đem bóng đèn lắp trở lại.Jennie nhìn từ đầu đến cuối, không biết chị làm những chuyện này để làm gì? Đầu tiên là ghế, sau là đèn, cái ghế cô vừa ngồi qua, sau đó bống đèn cũ cũng sáng lên, đều không bị hỏng, "rốt cuộc chị đang làm gì vậy?""Cái ghế điều chỉnh độ cao xuống thấp một chút, như vậy lúc xem tài liệu cũng không cần xoay người, tự nhiên cũng sẽ không đau thắt lưng; đèn của em quá sáng, ánh sáng chiếu vào giấy sẽ phản chiếu lại, như vậy ngược lại sẽ làm tài liệu em xem được rất mờ, ánh mắt sẽ càng xót." Chị không nhanh không chậm nói.Jennie rất ngạc nhiên, nhưng bởi vì hành động quan tâm của chị, trong lòng vẫn có chút ấm áp. "Làm sao chị biết tôi bị đau thắt lưng, ánh mắt không thoải mái?""Khi em đứng lên tay vịn thắt lưng, mặt nhăn lại, sau đó em xoa mắt, ánh mặt thậm chí còn không mở ra được.""Quan sát thật kĩ, không hổ danh là kiểm sát trưởng.""Đó là tất nhiên." Chị thản nhiên nhận lời khen ngợi.Jennie lắc đầu, đây chính là Kim Jisoo --- người bình thường nhận được lời khen ngợi, cũng sẽ nói không dám nhận, chỉ có chị thoải mái nói "đó là tất nhiên".Jennie đi về chỗ ngồi ngồi xuống, bày ra tư thế đọc, phát hiện tư thế ngồi quả thật thoải mái hơn nhiều, cô có thể ngồi thẳng, không câng khom lưng; thậm chí ngay cả ánh đèn cũng dịu đi rất nhiều, chiếu vào tờ giấy trắng cũng sẽ không bị phản xạ chói mắt. "Cảm ơn."Cô biết mình không được tự nhiên, trong lòng rõ ràng rất cảm động, lại chỉ có thể nói cảm ơn; trên thực tế, cô rất cảm động, chưa bao giờ nghĩ tới chị sẽ có hành động thân thiết, quan sát tinh tế như vậy."Tại sao lại đến đây?" Cô hỏi.Kiểm sát trưởng cùng thấm phán đúng là không được lui tới, anh biết rất rõ ràng, mặc dù bọn họ biết, hai người đều ghét ác như thù, không thể nào có chuyện gì qua lại không đứng đắn.Jisoo có chút không biết phải làm sao, cậu đã cởi xuống trang phục kiểm sát trưởng mặc khi ra tòa sáng nay, thay tây trang cùng áo khoác của chính mình.Lúc này, tay cậu sờ sờ túi tiền trong áo khoác, lại không biết nên mở miệng thế nào. "Kẻ cướp chuyên nghiệp kia phán án sáu năm rưỡi thật hợp lí, chính là tại sao còn phán cưỡng chế làm việc ba năm?" Vừa nói xong, Kim Jisoo ở trong lòng mắng chính mình một chút, làm sao lại nói chuyện công việc nha?"Jennie cười, nghĩ rằng, muốn nói công việc, vậy thì đến đi thôi! "Loại kẻ cướp chuyên nghiệp này, chị đem hắn giam nhiều năm nữa cũng chưa có tác dụng gì. Huống chi án trộm cắp chỉ giam mấy năm? Phòng ngừa sau khi hắn ra tù lại đi làm trộm, cho nên tôi quyết định gọi hắn đi cưỡng chế làm việc ba năm, làm cho hắn học được cái gì là tự lập. Câu trả lời như vậy có thể chứ? Kiểm sát trưởng?"
Jisoo gãi gãi đầu, "Có thể! Có thể!" Đây mới không phải là câu mà cậu muốn hỏi.Cậu không có cái gì muốn hỏi, ngược lại, cậu chỉ muốn yêu cô.....
Jennie khó có khi thấy được bộ dạng không có lời nào để nói của chị, cùng với bộ dạng khi hỏi han tội phạm của chị khác một trời một vực, trong lòng không khỏi cười trộm.Nhưng cô biết, trong lòng chị nhất định có việc, nhất định có lời khác muốn nói, chẳng qua là cô bình tĩnh, chờ đến khi chị đem lời muốn nói nói ra."Cái đó.....Cái đó.....""Cái vụ án kia sao?" Cầm lấy tài liệu, trong lòng cũng đã nhanh bật cười, "Vụ án đã kết thúc; hiện tại đã đến bản đình; nhưng mà cái gì chị cũng không cần nói, tránh ảnh hưởng bằng chứng, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu.""Em nói là vụ án cướp giật sao?" Jisoo cũng nghiêm túc.."Vụ án chị khởi tố hôm nay, vụ án cướp giật, cầu xin tòa án cân nhắc mức độ hình phạt? không phải sao?"Kim Jisoo cũng rất quan tâm vụ án kia, "vậy em.......""Tôi đã nói rồi, chị tìm đến tôi trên cơ bản không có vẫn đề gì, nhưng mà chuyện gì cũng không cần nói, đừng để cho người khác lấy mình làm cớ.Jisoo lại thở dài, "Tôi biết, nhưng là vụ án kia.....Vẫn làm phiềm em xem xét kĩ hơn một chút."Jennie rất ngạc nhiên, "Tôi nhất định sẽ làm vậy, bởi vì rất ngạc nhiên, rốt cuộc là vụ án gì khiến chị nguyện ý cầu xin thay bị cáo."Cậu ta thở dài, " Em nhìn là biết."Jennie đặt tài liệu xuống, "Tôi sẽ nhanh chóng xem, mấy ngày nữa là có thể mở phiên tòa, đừng lo lắng."Dứt lời, hai người lại không biết nói gì. Jennie rốt cuộc không chịu nổi, "Jisoo, chị tìm đến tôi rốt cuộc là có chuyện gì?""Chị làm sao có thể tìm đến tôi thảo luận vụ án? Chị biết rõ tôi là thẩm phán, chị là kiểm sát trưởng, vì không để cho bị cáo kháng nghị, chị không có khả năng tìm đến tôi bí mật thảo luận vụ án. Cho nên, nói thật ra, chị rốt cuộc có chuyện gì?"Biết lừa không được cô, càng biết biểu hiện khác thường của cậu không lừa được cô, Jisoo chỉ có thể thở dài, "Tôi nghĩ.......Mời em ăn một bữa cơm.""Ăn cơm?" Jennie bật cười, "Ăn cơm thì có gì mà khó nói?""Vậy em đồng ý sao?""Đi! hiện tại vừa đúng năm giờ rưỡi, muốn ăn thì đi nha!" Cô tự nhiên hào phóng, một chút cũng không có không tự nhiên.Cậu nở nụ cười, không bị cự tuyệt, cậu thật vui vẻ.Trên thực tế, cô có thể nắm giữ được cá tính của người con gái này --- chị là người rất hay xấu hổ, chị có thể mở miệng là rất khó, cô cũng không thể lại làm ra vẻ, bằng không nếu cô thật sự õng ẹo, làm cho chị không xuống được, ai biết chị sẽ có phản ứng gì.Cô đi tới cửa, Jisoo ở phía sau bảo vệ. Nhưng vào lúc này, cô quay đầu lại, "chờ một chút, tôi đi lấy áo khoác.""Tôi giúp em cầm."Nhìn cậu xông về phía bàn làm việc, lấy áo khoác cô treo trên thành ghế, trở lại bên người cô, đem áo khoác đưa cho cô; cô nhận lấy, trên mặt thủy chung treo nụ cười sáng lạn.Ra cửa, thế nhưng phát hiện Lisa vẫn còn ngoài cửa, hình như là đang nghe trộm; vừa nhìn thấy hai người, Lisa lập tức lớn tiếng dọa người, nói liên tiếp, sau đó quay đầu chạy trốn. " Jennie, kiểm sát trưởng, thật là trùng hợp, lại gặp hai người.... ... Chồng tôi đến đây, tôi đi trước."Jennie cười, học tỷ này thật là; cô đi theo Jisoo, chuẩn bị đến nhà ăn dành cho nhân viên tòa án dùng cơm.Bọn họ đều rất bận, không thể nào đi quá xa, huống chi chỉ là một bữa cơm, ăn ở phòng ăn dành cho nhân viên là được rồi, đi ra ngoài làm gì cho tốn tiền.?Hai người cùng đi qua hành lang, hai người nhân viên nhìn thấy, rối rít hướng bọn họ chào hỏi,, bọn họ cũng đều đáp lễ lại; chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người rất ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trước mắt này.Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy.... ......"Thẩm phán và kiểm sát trưởng Kim đấy!""Bọn họ cùng một chỗ sao?""Không thể nào! Mấy ngày hôm trước không phải còn nghe thấy hai người họ náo loạn với nhau trên tòa......."Bọn họ không quan tâm đến người khác nói gì, cứ như vậy sóng vai nhau đi tới, hai người một câu cũng không nói. Có lẽ là không biết nên nói cái gì, thật sự là kỳ lạ, rõ ràng biết nhau nhiều năm như vậy, giờ phút này ngược lại lại xấu hổ, không bao giờ còn có thể thản nhiên giống như khi còn học đại học, như vậy.... ....thành thật đối mặt với chính mình...
Jisoo gãi gãi đầu, "Có thể! Có thể!" Đây mới không phải là câu mà cậu muốn hỏi.Cậu không có cái gì muốn hỏi, ngược lại, cậu chỉ muốn yêu cô.....
Jennie khó có khi thấy được bộ dạng không có lời nào để nói của chị, cùng với bộ dạng khi hỏi han tội phạm của chị khác một trời một vực, trong lòng không khỏi cười trộm.Nhưng cô biết, trong lòng chị nhất định có việc, nhất định có lời khác muốn nói, chẳng qua là cô bình tĩnh, chờ đến khi chị đem lời muốn nói nói ra."Cái đó.....Cái đó.....""Cái vụ án kia sao?" Cầm lấy tài liệu, trong lòng cũng đã nhanh bật cười, "Vụ án đã kết thúc; hiện tại đã đến bản đình; nhưng mà cái gì chị cũng không cần nói, tránh ảnh hưởng bằng chứng, tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu.""Em nói là vụ án cướp giật sao?" Jisoo cũng nghiêm túc.."Vụ án chị khởi tố hôm nay, vụ án cướp giật, cầu xin tòa án cân nhắc mức độ hình phạt? không phải sao?"Kim Jisoo cũng rất quan tâm vụ án kia, "vậy em.......""Tôi đã nói rồi, chị tìm đến tôi trên cơ bản không có vẫn đề gì, nhưng mà chuyện gì cũng không cần nói, đừng để cho người khác lấy mình làm cớ.Jisoo lại thở dài, "Tôi biết, nhưng là vụ án kia.....Vẫn làm phiềm em xem xét kĩ hơn một chút."Jennie rất ngạc nhiên, "Tôi nhất định sẽ làm vậy, bởi vì rất ngạc nhiên, rốt cuộc là vụ án gì khiến chị nguyện ý cầu xin thay bị cáo."Cậu ta thở dài, " Em nhìn là biết."Jennie đặt tài liệu xuống, "Tôi sẽ nhanh chóng xem, mấy ngày nữa là có thể mở phiên tòa, đừng lo lắng."Dứt lời, hai người lại không biết nói gì. Jennie rốt cuộc không chịu nổi, "Jisoo, chị tìm đến tôi rốt cuộc là có chuyện gì?""Chị làm sao có thể tìm đến tôi thảo luận vụ án? Chị biết rõ tôi là thẩm phán, chị là kiểm sát trưởng, vì không để cho bị cáo kháng nghị, chị không có khả năng tìm đến tôi bí mật thảo luận vụ án. Cho nên, nói thật ra, chị rốt cuộc có chuyện gì?"Biết lừa không được cô, càng biết biểu hiện khác thường của cậu không lừa được cô, Jisoo chỉ có thể thở dài, "Tôi nghĩ.......Mời em ăn một bữa cơm.""Ăn cơm?" Jennie bật cười, "Ăn cơm thì có gì mà khó nói?""Vậy em đồng ý sao?""Đi! hiện tại vừa đúng năm giờ rưỡi, muốn ăn thì đi nha!" Cô tự nhiên hào phóng, một chút cũng không có không tự nhiên.Cậu nở nụ cười, không bị cự tuyệt, cậu thật vui vẻ.Trên thực tế, cô có thể nắm giữ được cá tính của người con gái này --- chị là người rất hay xấu hổ, chị có thể mở miệng là rất khó, cô cũng không thể lại làm ra vẻ, bằng không nếu cô thật sự õng ẹo, làm cho chị không xuống được, ai biết chị sẽ có phản ứng gì.Cô đi tới cửa, Jisoo ở phía sau bảo vệ. Nhưng vào lúc này, cô quay đầu lại, "chờ một chút, tôi đi lấy áo khoác.""Tôi giúp em cầm."Nhìn cậu xông về phía bàn làm việc, lấy áo khoác cô treo trên thành ghế, trở lại bên người cô, đem áo khoác đưa cho cô; cô nhận lấy, trên mặt thủy chung treo nụ cười sáng lạn.Ra cửa, thế nhưng phát hiện Lisa vẫn còn ngoài cửa, hình như là đang nghe trộm; vừa nhìn thấy hai người, Lisa lập tức lớn tiếng dọa người, nói liên tiếp, sau đó quay đầu chạy trốn. " Jennie, kiểm sát trưởng, thật là trùng hợp, lại gặp hai người.... ... Chồng tôi đến đây, tôi đi trước."Jennie cười, học tỷ này thật là; cô đi theo Jisoo, chuẩn bị đến nhà ăn dành cho nhân viên tòa án dùng cơm.Bọn họ đều rất bận, không thể nào đi quá xa, huống chi chỉ là một bữa cơm, ăn ở phòng ăn dành cho nhân viên là được rồi, đi ra ngoài làm gì cho tốn tiền.?Hai người cùng đi qua hành lang, hai người nhân viên nhìn thấy, rối rít hướng bọn họ chào hỏi,, bọn họ cũng đều đáp lễ lại; chỉ là ánh mắt của tất cả mọi người rất ngạc nhiên nhìn đôi nam nữ trước mắt này.Thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy.... ......"Thẩm phán và kiểm sát trưởng Kim đấy!""Bọn họ cùng một chỗ sao?""Không thể nào! Mấy ngày hôm trước không phải còn nghe thấy hai người họ náo loạn với nhau trên tòa......."Bọn họ không quan tâm đến người khác nói gì, cứ như vậy sóng vai nhau đi tới, hai người một câu cũng không nói. Có lẽ là không biết nên nói cái gì, thật sự là kỳ lạ, rõ ràng biết nhau nhiều năm như vậy, giờ phút này ngược lại lại xấu hổ, không bao giờ còn có thể thản nhiên giống như khi còn học đại học, như vậy.... ....thành thật đối mặt với chính mình...
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz