[ Jensoo] Yêu Soo, Không Hối Hận《 Cover 》
Thirteen
Do lêu lỏng bốn năm đại học nên Kim Jisoo phải nhận lấy báo ứng, như vậy mới không phụ lòng những học sinh khổ học bốn năm, từng giây từng phút cũng không dám lãng phí.Tên nhóc kia tuy tốt nghiệp đại học, nhưng lại không qua được kì thi tư pháp đặc biệt. Ngược lại, Kim Jennie đã thi đậu, hoàn thành mục tiêu do bản thân đặt ra.Nhớ ngày hôm đó, vào buổi công bố kết quả thi, mặc dù cậu thi trượt, nhưng lại cười vui hơn bất cứ ai, không biết sao cậu lại vui vẻ, bởi vì…cô thi đậu.Chính mắt Jisoo thấy công sức cô khổ học bốn năm, thành tựu như vậy là cô đáng được có. Đúng là ông trời có mắt!Còn cậu, lâm trận mới mài gươm, chỉ có nửa năm, làm sao có thể thi đậu? Không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn đi làm lính.Nhưng Jennie lại không buông tha cậu. Mặc dù đi học cực khổ nhưng mỗi ngày cô đều viết thư, gửi sách, tìm một đống tài liệu, hơn nữa còn tự mình ghi chép, chú thích tài liệu rồi gửi tất cả tới trại quân đội cho Jisoo, buộc cậu phải cố gắng học tập, không ngừng động viên cậu cố gắng lên.Jisoo thật sự không thể không cảm động. Lần đầu tiên cậu nghĩ, rốt cuộc vì cái gì mà Jennie lại nguyện ý trợ giúp cậu như vậy; lần đầu tiên cậu phát hiện vấn đề này không thể dùng "bạn tốt" hay "người bạn tốt nhất" để giải thích.Có một người luôn ở phía sau không ngừng đốc thúc, khích lệ, nên Kim Jisoo cũng không dám buông lỏng, đem chính mình lên dây cót, ép mình nhất định phải vượt qua. . . . . . vượt qua để đạt được mục tiêu mà cô ấy đặt ra!Không biết sao, cậu chỉ sợ không đuổi kịp cô, chỉ sợ không xứng với cô!Sau khi xuất ngũ, Jisoo thuận lợi thi đậu, mặc dù cùng Jennie là bạn học, nhưng hai người lại học ở hai khóa khác nhau, nên trở thành tiền bối, hậu bối.Một lần nữa, vào ngày công bố kết quả thi, đổi lại là cô, cô vui mừng thay cho cậu, vui mừng đến nước mắt cũng rơi xuống.Jisoo thì ngược lại, chỉ cảm thấy cũng tạm được, có lẽ cái tính tự tin kiêu ngạo lại tái phát. Lúc này, cậu lại chú ý cô ── mặc dù biết nhau đã lâu, nhưng trước kia cậu chưa từng nhìn cô như vậy.Trải qua hơn một năm, trong lúc bất chợt cậu cũng không nghĩ về Chaeyoung nữa. Cô gái đã từng mang nỗi đau cực lớn cho cậu, dần dần cậu đã không nhớ nổi cô trông như thế nào, không nhớ rõ giọng nói của cô. . . . . .Có lẽ bởi vì trong thời gian bọn họ kết giao, cô vốn ít nói chuyện, chỉ toàn im lặng nghe cậu nói.Hiện tại trong mắt Jisoo chỉ chuyên tâm với một người là cô ── Tiểu Jennie. Kỳ quái, không phải bọn họ biết nhau đã lâu sao, như thế nào mà cậu lại chưa từng nghĩ đến cô?Cô từng nói qua, ở đại học cô rất thích một nữ sinh, thích đến tình nguyện chúc phúc cho cậu ta, rốt cuộc người nữ sinh kia là ai?Đáng chết! Cậu thật muốn biết là ai. . . . . .--- -----Ngồi ở vị trí kiểm phương, Kim Jisoo nhìn Thẩm Phán Kim Jennie ở phía trên. Cổ áo đen, tay áo đen, màu xanh dương khảm sọc theo thân áo, khuôn mặt thanh tú của cô chuyên chú nhìn tài liệu, không khí hiện trường dường như rất căng thẳng .Đang mở phiên toà, không khí dĩ nhiên là nghiêm túc.Nhưng không hiểu sao Jisoo lại bật cười, toàn trường nhìn cậu. Bị cáo, cậu thanh niên mười tám tuổi, đang ngồi cạnh bên cũng nhìn cậu.Jennie ngẩng đầu, "Kiểm phương, yên lặng.""Thật xin lỗi, Thẩm Phán Trưởng."Người nữ sinh kia, là cậu sao?Cô nói cô rất thích một nữ sinh, nhưng nữ sinh kia lại thích cô gái khác, cho nên cô nguyện ý chúc phúc cho cậu ta. . . . . . Là cậu sao? Là cậu sao?Jennie rốt cuộc ngẩng đầu nhìn về phía bị cáo, chính là cậu thanh niên kia, cậu ta phát hiện quan toà đang nhìn mình, không tự chủ mà phát run.Cô nhìn về hướng những người dự thính, ngồi ở đó là một phụ nữ trung niên, sắc mặt tái nhợt, khóc không ngừng, cầm giấy vệ sinh lau hoài vẫn không thấm hết nước mắt.Hồ sơ nói, mẹ của bị cáo sinh bệnh, mỗi tuần đều phải chạy thận, trong nhà rất nghèo, bị cáo không đi học nữa, mỗi ngày phải làm ba công việc ── đi đưa báo, làm công ở trạm xăng dầu, làm ca đêm ở cửa hàng tiện lợi, một ngày ngủ không được năm tiếng, dinh dưỡng không đầy đủ, nên dù đã mười tám tuổi nhưng cao chưa tới 160 cm, cuộc sống vô cùng khổ cực.Nhưng vẫn không đủ để trả tiền chữa bệnh cho mẹ, vì vậy mới phải ra ngoài đường phố cướp giật. . . . . .Khó trách Jisoo hy vọng cô có thể cân nhắc mức hình phạt. . . . . .Jennie nhìn cậu thanh niên kia đang đứng ở chỗ của bị cáo mà không ngừng phát run. Đột nhiên cô nhớ đến chính mình ── thật nhiều năm trước, cũng bởi vì mẹ sinh bệnh mà thiếu chút nữa là cô đã thôi học. . . . . . Lúc ấy cô có một nhóm lớn bạn tốt giúp một tay, bao gồm chị. . . . . . Jisoo! Nếu như không có những người bạn kia, cô cũng không thể nào đi tới hôm nay, trở thành thẩm phán như bây giờ.Thế nhưng ở trên đời, không phải ai cũng giống như cô, có được may mắn như vậy. . . . . ."Lee Taehuyng, có biết chính mình làm chuyện gì không?" Âm thanh của cô rất dịu dàng, không có một chút chất vấn hay trách cứ. Có lẽ bởi vì như vậy, khiến bị cáo khóc ngay tại chỗ, nước mắt rơi không ngừng, cái gì cũng không nói được.Lúc này, ở chỗ ngồi dự thính, một người phụ nữ trung niên khác, không để ý đến quy tắc tòa án, giơ tay lên tiếng, "Thẩm phán, đứa nhỏ này rất đáng thương, tha thứ cho nó đi! Tôi là người bị nó cướp, nhưng tôi không sao, tôi không quan trọng chuyện đó."Jennie cười, Jisoo cũng cười.Cô gật đầu, "Người bị hại có thể khoan hồng độ lượng như vậy là phúc khí của xã hội chúng ta, tôi thay thế bị cáo cám ơn bác." Nhìn về phía cậu thanh niên, "Taehuyng, bỏ thân phận quan tòa qua một bên, tôi có chuyện xưa muốn nói với cậu."Bị cáo nhìn cô… hốc mắt cậu tràn đầy nước mắt.Kim Jennie nói xong, giống như lọt vào trong trí nhớ, "Lúc tôi học đại học, mẹ của tôi cũng mắc căn bệnh giống mẹ cậu, cũng đã một lần tôi nghĩ sẽ tạm nghỉ học, nhưng may mắn là tôi có rất nhiều bạn bè giúp đỡ, bao gồm Kim kiểm sát, hiện tại đang ngồi ở chỗ của kiểm phương."Nhìn chị gật đầu một cái, Jennie nói tiếp: "Tôi không có nghỉ học, nhưng những ngày đó thật sự rất vất vả ── mỗi sáng sớm năm giờ là phải rời giường, ra chợ dọn hàng giúp mẹ; bảy giờ rưỡi, tôi chạy tới trường đi học; chỉ cần không có lớp, tôi liền trở lại chợ, tiếp tục giúp một tay.""Buổi chiều tôi phải đi cùng mẹ đến bệnh viện để chạy thận, buổi tối phải về nhà nấu cơm, cả ngày bận rộn, đến cả thời gian học cũng không có, chứ đừng nói là ngủ, nhưng tôi vẫn rất cố gắng, nắm bắt từng phút từng giây, nhiều khi tôi vừa ăn cơm vừa đọc sách, sau đó liền ngủ thiếp đi, thiếu chút nữa là đập mặt vào tô cơm trước mặt."Mọi người cười, Jennie cũng cười, chỉ có Jisoo vì cô mà đau lòng không dứt. Những hình ảnh kia, cậu đều biết, có những chuyện cậu cũng đã từng chứng kiến qua."Tôi biết rõ cậu rất vất vả, tin tưởng tôi, tôi có thể nhận thức được điều đó. Mẹ của cậu có thể có người con như cậu, tôi tin tưởng bà ấy rất kiêu ngạo, mà cậu cũng có thể làm cho mẹ mình tiếp tục cảm thấy kiêu ngạo vì mình."Cậu thanh niên giống như mất khống chế, ngồi ở chỗ của bị cáo khóc rống lên; những người dự thính ở hiện trường sau khi nghe xong đều cảm thấy chua xót, mẹ của cậu thanh niên cũng khóc đến không thể kiềm chế."Taehuyng, nếu như cậu có khó khăn, có thể đi nhờ người khác trợ giúp. Cũng giống như tôi, tôi đã nhờ Kim kiểm sát giúp đỡ. Tôi tin tưởng, cậu không cô độc, trên đời này người nguyện ý giúp cậu còn có rất nhiều… nhưng tuyệt đối không thể phạm tội!"Cậu thanh niên dùng sức gật đầu, hối hận không thôi, "Bởi vì hôm sau mẹ sẽ phải chạy thận. . . . . . mà trong nhà chỉ còn dư mấy trăm đồng. . . . . . cho nên tôi mới. . . . . ." Nước mắt không ngừng rơi."Tôi biết, tôi biết, nhưng cậu cướp ví da của bác gái này, lỡ đâu bác ấy té bị thương thì làm thế nào? Nếu như bác ấy cũng cần dùng khoản tiền này gấp thì sao? Taehuyng, tôi biết cậu là một đứa con hiếu thảo, biết quan tâm chăm sóc, có lẽ cũng sẽ biết nghĩ đến hoàn cảnh của người khác, phải không?""Thật xin lỗi. . . . . . Thật xin lỗi. . . . . .""Kiểm phương, vấn đề liến quan tới gia cảnh của bị cáo, có phải nên thông báo với các đơn vị có liên quan hay không?"Kim Jisoo gật đầu, "Ngày hôm đó, sau khi hỏi thăm về tình hình bị cáo, kiểm phương đã thông báo cho cục xã hội, bọn họ đã bắt đầu cung cấp viện trợ khẩn cấp; nhà bị cáo thuộc dạng thu nhập thấp, nên họ đã trích một khoản tiền để ứng phó một số nhu cầu cấp thiết trước, cục xã hội địa phương cũng đã phát động quyên tiền, ngoài ra chúng ta cũng đang tìm người giúp đỡ mẹ của Lee Taehuyng trong thời gian chữa bệnh."Jennie gật đầu một cái, cô biết nên làm thế nào rồi."Taehuyng, tôi tin tưởng trong lòng cậu đang rất hối hận, rất khổ sở, nhưng tôi muốn thành thật nói cho cậu biết, lần này cậu đã phạm sai lầm rồi, luật pháp là luật pháp, không thể vì vậy mà xem như không thấy, nếu không sẽ tương đương với việc chúng tôi đang cổ vũ tội phạm, cổ vũ những người có khó khăn đừng đi theo chính đạo để giải quyết vấn đề, mà hãy đi tổn thương người khác. . . . . . Mong cậu thông cảm cho tôi, mặc dù tôi cũng rất không nỡ, nhưng cũng không thể thả cậu."Cậu rơi lệ, gật đầu, chuẩn bị đón nhận."Nhưng … " Jennie nói xong, đột nhiên nghẹn ngào, "Dù hôm nay tôi tuyên cáo cậu có tội, thì cũng không nhất định cậu là người xấu! Cậu có muốn làm người tốt hay không, hoàn toàn do thiện ác trong lòng cậu quyết định, không có ai có thể thao túng; đồng dạng, dù cho tuyên cáo vô tội, đi từ nơi này ra thì cũng không nhất định đó là người tốt; Taehuyng, không nên phụ lòng mình, phụ lòng cha mẹ.""Tôi hiểu. . . . . ."Dọn dẹp hồ sơ, Jennie đứng lên, "Tạm thời nghỉ ngơi, hai giờ chiều nay tuyên án."Mọi người đứng dậy, tiễn quan toà rời đi.Kim Jennie từ ghế Thẩm Phán bước đi đến cửa dành cho quan tòa rồi rời đi. Cô xoay người, lau sạch nước mắt ── Điều này thật làm cô cảm thấy khó xử, từ khi cô làm thẩm phán đến nay thường gặp phải khổ sở, mỗi vụ án đều muốn khảo nghiệm cô một lần.Tất cả mọi người đều tin tưởng cô là người nắm giữ công lý, tin tưởng trong lòng cô cân bằng, tin tưởng cô chính là đại biểu thiện ác, nhưng chính cô cũng hoài nghi bản thân mình. Thiện ác, tốt xấu, nào có đơn giản như vậy?Kim Jisoo thấy được, cậu đứng lên, đi ra ngoài ── nơi này tuy là viện của tòa án, không phải kiểm sở nơi cậu làm việc, nhưng cậu lại rất quen thuộc, giống như đang chạy trong phòng bếp.Vòng qua một đoạn hành lang, quẹo một cái, quả nhiên, cậu nhìn thấy Jennie. Cô đứng ở một góc của hoa viên, cầm ly nước nhưng lại không uống.Jisoo đau lòng nhìn cô, cậu hiểu cô đang đấu tranh ── Ở vị trí này, mỗi ngày cô đều gặp phải những chuyện khổ sở như vậy, người bình thường không muốn thì cứ tránh là được, còn cô phải một giải quyết từng cái một, muốn trốn cũng trốn không được.Đi tới bên người cô, Jisoo cười với cô; dĩ nhiên Jennie cũng đã nhìn thấy cậu, bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng nụ cười này lại vô cùng mệt mỏi.Jisoo thật đau lòng, vì cô mà đau lòng, nhất là khi nghe đoạn tự bạch vừa rồi của cô, không thể không thừa nhận, hốc mắt của cậu cũng đã đỏ.Bọn họ cái gì cũng không nói, mà vốn dĩ cũng không cần nói, bọn họ đã quá quen thuộc lẫn nhau, một ánh mắt, một nụ cười là có thể biết ý tưởng của nhau.Không cần phải nói, cái gì cũng không cần nói, nếu như cần an ủi, chỉ cần đem bả vai của mình cho đối phương! Đối với bọn họ, đó không chỉ là bả vai của bạn bè, so với quan hệ bạn bè còn sâu hơn, điểm này trong lòng bọn họ đều biết rõ.
Bạn đang đọc truyện trên: ZingTruyen.Xyz